Tương Ái Hảo Bất Hảo

Chương 23

*V*

Dưới sự hầu hạ dốc lòng của Đường Thiên, bụng của Thẩm An Hoa ngày một bự lên, đến 9 tháng mấy ngày, cậu đã không thể nhìn thấy ngón chân mình nữa. Thời gian suốt ngày nằm ở nhà dưỡng thai, cũng không tính là buồn chán, ngoại trừ Đường Thiên thường xuyên tìm mọi cách làm cậu hài lòng, mẹ con Lam gia, Dịch Thủy, Đinh Nhã Chi lại càng thường xuyên luân phiên ra trận hầu cậu. Cũng không còn cách nào khác, ai chẳng biết Thẩm An Hoa tình hình thực tế đặc biệt như vậy a.

Trần Hân Nghi tuy rằng đối với cháu trai vất vả lắm mới tìm được về bị người nào đó biến thành đồng tính có chút khúc mắc (-___- là như vậy sao…), nhưng sau khi giải quyết khúc mắc đó xong, cũng tiêu tan khó chịu, dù sao cũng là hạnh phúc đến, có lý do gì ngăn cản đây. Huống chi sau khi bà tiếp xúc với Đường Quân Hòa liền lập tức yêu cái đứa bé cực kì đáng yêu này, biết được Thẩm An Hoa đã mang thai sáu tháng, càng thường xuyên túi lớn túi nhỏ đến chạy đến nhà bọn họ, kiên trì giúp An Hoa bồi bổ thân thể.

Thực ra Đinh Nhã Chi cùng Thẩm An Hoa mới quen biết gần đây, trong mấy tháng ngắn ngủi “hâm nóng quan hệ”. Thấy Thẩm An Hoa vì các loại nguyên nhân mà rất ít ra khỏi cửa, Đinh Nhã Chi liền dứt khoát (…) đem Thẩm An Hoa dẫn vào thế giới điện tử. Vì vậy Đường Thiên đành bất đắc dĩ nhìn con mình bị nuôi thành một người nghiện điện tử từ trong trứng.

Cứ như vậy, cuộc sống của Thẩm bà bầu cứ như vậy an ổn trôi qua, thoáng cái đã đến ngày sinh nở. Ngày đó, Đường Thiên đến công ty xử lí một số việc khẩn cấp, bà Lý ra ngoài mua đồ ăn. Dựa cái thân mang thai trên sopha, Thẩm An Hoa ngắm nhìn đứa con một tuổi đang chơi một mình. Đang bị động tác đáng yêu của Đường Quân Hòa làm cười ha ha, đột nhiên cứng người lại, lấy tay xoa xoa bụng đang đau đớn từng cơn, cho rằng chỉ là cơn đau như trước đây, Thẩm An Hoa cũng không để ý, chỉ hy vọng một lúc nữa sẽ đỡ.

Không ngờ rằng cơn đau ngày càng nghiêm trọng, dần dần khó thở khiến Thẩm An Hoa ý thức được mình sắp sinh rồi. Trên trán toát ra một tàng mồ hôi lạnh, Thẩm An Hoa nhìn cái điện thoại trên bàn trà dưới chân mình, muốn vươn người ra lấy nhưng đau đớn không khể động đậy được, Đường Quân Hòa đang chơi bên cạnh thấy papa không bình thường, liền lung lay lắc lắc chạy tới bên cạnh Thẩm An Hoa.

Thấy con trai đi tới, Thẩm An Hoa xoay chuyển suy nghĩ, liền mở đôi môi khô rang:

“Quân Hòa, con trai ngoan, nhanh giúp papa lấy cái kia.”

Nói xong Thẩm An Hoa lấy tay chỉ cái điện thoại, lại dùng ngón chân chỉ chỉ điện thoại.

“Đi lấy cái kia đưa cho pappa.”

Đường Quân Hòa lộ ra vẻ không hiểu, Thẩm An Hoa bất đắc dĩ, đành phải khoa tay múa chân nói mấy lần, Đường Quân Hòa mới hiểu rốt cục phải làm gì.

Lảo đảo bước đôi chân ngắn chạy tới lấy điện thoại ôm vào trong lòng, sao đó lại lảo đảo ôm điện thoại chạy về trước mặt Thẩm An Hoa. Lấy điện thoại từ trong lòng Đường Quân Hòa, Thẩm An Hoa cảm động muốn hung hăng hôn lên mặt con một cái, nhưng thân thể lại không thể động đậy được, liền cố sức khen một cái:

“Không hổ là đứa con ngoan của papa!”

Nhịn đau ấn dãy số quen thuộc, vì là số nhà cho nên điện thoại kêu một chút lập tức được tiếp máy:

“An An, sao thế? Anh sắp về rồi…”

“Anh về nhanh lên, em sắp sinh rồi…”

Hữu khí vô lực cắt lời Đường Thiên, Thẩm An Hoa vươn tay sờ sờ gương mặt tiểu Quân Hòa lộ ra vẻ lo lắng trước mắt.

“Cái gì?! Sao lại nhanh thế? Bà Lý đâu? Mau gọi điện thoại cho…. Cái gì? Bà ấy ra ngoài! Em chờ, anh lập tức về nhà! Em thấy sao rồi? Ngàn vạn lần phải kiên trì! Anh lập tức về đến, em đừng cúp máy.”

Ống nghe truyền đến một tiếng phanh xe chói tai, tiếng còi xe, sau đó là tiếng còi cảnh sát vang dội. Thẩm An Hoa nỗ lực nhếch miệng, giữa khổ tìm vui tưởng tượng Đường Thiên nhất định có hàng đống giấy phạt, không biết có thể bị thu bằng và hủy giấy phép lái xe không.

Vừa lái xe như bão táp, vừa không ngừng nói chuyện với điện thoại di dộng, nghe tiếng rên gián đoạn, Đường Thiên thấy lòng nóng như lửa đốt, trong nhà chỉ có một người mang thai sắp đẻ và một đứa trẻ một tuổi, Đường Thiên thấy mình sắp điên mất rồi.

Khó khăn lắm mới về đến nhà, Đường Thiên tùy tiện đỗ xe chỗ nào đó rồi chạy vào nhà. Cảnh sát giao thông trẻ tuổi đuổi theo ôm lấy anh, không chờ cậu ta mở miệng, Đường Thiên đã xô mạnh ra rồi quát:

“Bà xã của tôi sắp đẻ rồi!”

“A?”

Cảnh sát đó ngây người ra một lúc, Đường Thiên liền nhân cơ hội chạy vào nhà, cảnh sát đuổi theo hỏi:

“Có cần giúp đỡ gì không?”

Vốn tưởng cảnh sát này muốn lấy tiền phạt, Đường Thiên còn đang lo lắng, phản xạ muốn từ chối, nhưng nghĩ lại một chút, trong nhà còn một tiểu Quân Hòa, nói với cậu ta:

“Giúp tôi trông con một chút.”

“Hể?”

Cuối cùng dưới sự hợp sức của Đường Thiên và cảnh sát trẻ tuổi, Thẩm An Hoa được đứa tới bệnh viện của Dịch Thủy bằng tốc độ nhanh nhất, bị Đường thiên dùng một đống tiền mời tới, bác sĩ phụ sản đã chuẩn bị xong từ lâu. Thẩm An Hoa lập tức được đưa vào phòng sinh. Không nghĩ tới Đường Thiên nói với Dịch Thủy một câu “để ý Quân Hòa” liền mặc bộ phòng hộ (là bộ quần áo phòng hộ?) theo vào phòng sinh.

Vì vậy lúc Thẩm An Hoa đau đớn rên rỉ cùng Đường Thiên khẩn trương làm bạn, một sinh mệnh mới lúc 7h đã cất tiếng khóc chào đời, mẹ tròn con vuông.

Ôm đứa con đỏ hồng, Đường Thiên thấy mũi xót xót muốn rơi lệ, nhanh ôm con đứa cho Thẩm An Hoa cuống quýt vô cùng xem. Nhìn hai mẹ con bình an, Đường Thiên thấy địa phương mềm mại nhất trong lòng đã bị bắt làm tù binh rồi, đã, không thể nào mất đi họ nữa rồi.

Xử lý mọi chuyện sau khi sinh an ổn, tiểu bảo bảo đặt bên cạnh Thẩm An Hoa, cùng với papa suy yếu bị đẩy ra khỏi phòng sinh, Đường Thiên đương nhiên ở bên cạnh làm bạn. Ra khỏi phòng, mẹ con Lam gia nhận được tin cũng chờ bên ngoài đã lâu, thấy mẹ bình an cùng đứa trẻ vừa sinh, không khỏi kích động nhào lên. Vừa hỏi han Thẩm An Hoa ân cần, vừa vui mừng nhìn tiểu bảo bảo.

Đường Thiên có thêm một đứa con cưng, cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt, chợt nhận ra chàng cảnh sát trẻ tuổi còn đứng khoanh tay bên cạnh, không khỏi kinh ngạc, tiến lên hỏi:

“Sao cậu vẫn còn ở đây?”

“A, tôi nghĩ nếu có gì cần giúp đỡ thì có thể giúp một tay, hiện tại người mang thai đã bình an sinh sản, thực sự chúc mừng anh.”

Cảnh sát giao thông trẻ tuổi cười đưa tay ra trước mặt Đường Thiên, Đường Thiên vô cùng cảm động, vừa mắt tay cảnh sát này vừa nghĩ, chờ thêm một thời gian nữa nhất định cấp cho đại đội cảnh sát một khoản hỗ trợ.

Cười meo meo bắt tay Đường Thiên, cảnh sát này đột nhiên đứng thẳng thân thể “ba” một tiếng giơ tay chào theo lễ nhà binh, sau đó đứa ra một tờ giấy phạt, cười nói:

“Đồng chí, ngài vừa vi phạm luật giao thông, chạy quá tốc độ, vượt bốn đèn đỏ, đỗ xe sai nơi quy định, gây trở ngại giao thông, tạo ra ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, đây là hóa đơn phạt theo luật của ngài, mong ngài nộp tiền phạt đúng hạn. Xét thấy ngài có nguyên nhân gây ra, liền tạm thời giữ hộ chiếu của ngài, sẽ hoàn trả sau khi nộp phạt.

Nghe xong cảnh sát nói, vẻ mặt Đường Thiên quái dị đến hóa đá: e rằng đây là cậu lưu lại để chứng thực a. Thẩm An Hoa nghe cảnh sát nói vậy, lộ ra một nụ cười đoán trước sung sướng.

Khục khục, mặc kệ đi, Thẩm An Hoa rốt cuộc bình an sinh ra Đường tiểu bảo bảo, hộ chiếu của Đường đại thiếu gia dù có bị thu hay hủy luôn đi chăng nữa, cũng thật đáng mừng, thật đáng mừng.

Tiễn ngài cảnh sát trẻ tuổi tận tâm đầy trách nhiệm, Lam gia mẫu tử vì đêm đã khuya mà rời đi, đảm nhiệm phòng bệnh, Thẩm An Hoa để tiểu bảo bảo bú sơ qua, hộ sĩ liền đem bé bế đi. Đường Thiên không chút khách khi bò lên giường bệnh, đem Thẩm An Hoa vừa yếu vừa mệt vào lòng, trong lòng vừa cảm động nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm An Hoa.

“An An, cám ơn em.”

“Ân? Cám ơn cái gì?”

“Cám ơn em đã sinh cho anh hai tiểu bảo bối.”

Cảm ơn em yêu anh.

“A? Ha ha, không cần khách khí.”

Vì vậy, anh xin em, hãy yêu anh nhiều chút nữa.

Anh cũng sẽ, rất, rất yêu em.

“Tên của nó, là Kinh Hồng nhé, Đường Kinh Hồng.”

“Đường Kinh Hồng?”

“Đúng vậy, anh mong con lớn lên tài kinh thế, mong cuộc sống của nó sẽ đẹp đẽ như cầu vồng rực rỡ, được hay không?”

“Được.”



Thật tốt.

Có thể yêu em, thật tốt.

__________________

Bé cưng Đường Kinh Hồng mới được sinh ra rồi nà ~ XD~ tên nghe ưa quá là ưa đi ~ XD~

Mà, người ta càng lúc càng muốn bắt một đứa như Quân Hòa về nuôi na ~ 8->~
Bình Luận (0)
Comment