Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 46

Ngươi xem ngươi kết hôn với Vệ Linh Tê cũng lâu rồi, sao liền không có một chút tin tức?

Tịch Phi Nghiêu khi còn bé được đo chỉ số IQ, lúc đó bác sĩ xem số liệu cuối cùng, nhất thời kinh ngạc, chỉ còn chưa kéo tay nàng hô lên thiên tài! IQ 134, thành công trở thành kỷ lục mới nhất tại bệnh viện không một đứa bé nào phá vỡ được.

Có thể nói, Tịch Phi Nghiêu từ nhỏ đến lớn chưa từng phiền não, bởi vì trên cơ bản không có việc gì có thể làm khó nàng.

Dáng dấp đẹp, học giỏi, ‘tính tình tốt’, là con cưng trong mắt thầy cô, nữ thần trong mắt bạn bè, chỉ cần nàng nguyện ý lùi bước, phỏng chừng các loại xe sang chảnh ngày ngày sẽ đậu trước trường đợi nàng. Mị lực Tịch Phi Nghiêu chính là ở chỗ nam hay nữ cũng đều dính, nàng sẽ không chơi trò mập mờ với ngươi, nhưng nàng sẽ cho ngươi một loại cảm giác, cho dù cự tuyệt, cũng chỉ vì gặp nhau sai thời điểm thôi, cho nên, dù đông đảo nam sinh nữ sinh bị Tịch đại chủ tịch cự tuyệt, nhưng trong lòng vẫn ái mộ nàng, liền một chút hận ý cũng không sinh ra.

Có thể nói, Tịch Phi Nghiêu là con cưng của ông trời, cho nên, cưng một phát liền cưng đến cả khoảng thời gian khác, thẳng đến gặp được Vệ manh vật ngu ngốc, kể từ đấy, trái tim Tịch đại chủ tịch xem như thất thủ, bắt đầu học biết quan tâm, bắt đầu chân chính chăm chỉ đi cảm nhận.

Kéo nhau tới, phiền não cũng đến rồi.

Nhắc tới phiền não, thật đúng để cho Tịch Phi Nghiêu đản đông*.

Sau khi cả hai thành thân, tiếp theo sẽ cân nhắc chuyện gì? Với gia trưởng mà nói, đương nhiên là vấn đề con nối dõi rồi.

Mong sao mong trăng, thật vất vả trông được nữ nhi thành thân, vậy cháu gái cũng nên có rồi mới phải?

Vệ Linh Tê, Vệ Văn Võ đã không trông cậy được gì, cho nên,nàng liền đánh chủ ý lên trên mình đời kế tiếp.

Thời điểm quay về thăm hỏi sức khỏe bà bà cùng ‘công công’, Tịch Phi Nghiêu cứ như vậy bị lôi đi.

“Phi Nghiêu, con xem con với Linh Tê cũng thành thân lâu rồi, sao liền không có một chút tin tức vậy?”

Nói chuyện chính là Trần Uyển, có điều Vệ Văn Võ cũng dựng lỗ tai lên hóng, hết cách, lời như vậy làm một công công không tiện mở lời.

Tịch Phi Nghiêu đang húp canh, nghe thấy xém chút nữa phun hết lên đầu Vệ Linh Tê.

“Mẹ, tụi con còn nhỏ ——”

Sinh con loại chuyện này, thật rất đau!

Vệ Linh Tê không hiểu chuyện chi cho nên nhìn cô dâu và nương thân của mình.

“Mẹ, mẹ nói tin tức gì?” Nghẹo đầu, không hiểu nhìn Trần Uyển.

“Bọn con đều rất tốt a!”

“Đúng vậy, ngươi rất tốt, ngươi chính là rất tốt!”

Vệ Văn Võ thật muốn cầm chén ụp lên đầu Vệ Linh Tê.

“Đến bây giờ ấn đường vẫn còn đỏ chót như vậy, hừ!”

Hại nàng đến bây giờ vẫn chưa có cháu gái bồng, lẽ nào lại vậy! Nó còn định đem cất ‘dục sinh hồng’ đến già sao?!

Vệ Linh Tê rất vô tội sờ ấn đường của mình, sau đó quyệt miệng nhìn nương tử đại nhân, nàng thật sự không hiểu, không biết mà! Làm gì sinh khí với nàng? Quả nhiên, mẫu thân chỉ thích tỷ tỷ!

Tịch Phi Nghiêu nhìn dáng vẻ ủy khuất của Vệ Linh Tê, dưới góc độ hai vị lão nhân không nhìn thấy, lặng lẽ nắm lấy ngón tay Vệ manh vật, ấm áp, lại thô ráp hơn so với trước, hẳn là trong quân doanh huấn luyện gây ra, không thể nói là tư vị gì, có lẽ, chỉ cần muội ấy cao hứng thì tốt rồi.

“Phi Nghiêu a, ngươi cũng đã thấy, chúng ta thật sự không thể trông cậy vào Linh Tê!”

Trần Uyển mặc dù thương yêu khuê nữ nhà mình, nhưng mà, hận không thể rèn sắt thành thép a.

“Chuyện này, vẫn phải dựa vào ngươi, bằng không, đời này, ai, không nói không nói, ăn cơm ăn cơm!”

Thật ra, người đã nói rất nhiều rồi.

Tịch Phi Nghiêu cũng không ngốc như Vệ Linh Tê, nàng làm sao nghe không hiểu? Hai vị lão đây là ám chỉ nàng, Linh Tê không hiểu, ngươi hẳn hiểu, Linh Tê không biết, ngươi nhất định biết, chỉ cần ngươi muốn, liền có thể mà!

Chỉ là, loại chuyện sanh con này, Tịch đại chủ tịch là thật lòng chưa từng nghĩ đến!

Ở thời hiện đại, nàng chỉ muốn làm đinh khắc tộc*, bây giờ chuyển kiếp đến cổ đại, tất cả đều là nữ nhân, làm sao muốn ta sinh? Được rồi, cũng bởi vì ta là nội tử? Nhưng ngươi thấy có người nào chuyển kiếp, thì trên mi tâm sẽ có dấu chu sa không?

Hơn nữa, trẻ con cái gì, thiệt phiền toái!

Tịch Phi Nghiêu không phải là người có tấm lòng bác ái, cho nên, nàng không cảm thấy có thể làm một người mẹ tốt.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, Tịch đại chủ tịch sợ đau, rất sợ đau, vô cùng sợ đau.

Nghe nói, sinh con đau giống như muốn bổ người ta ra vậy, tóm lại là sống không bằng chết, cho nên, sinh con với Tịch Phi Nghiêu mà nói, bóng ma này tương đối lớn.

Hơn nữa, bây giờ nàng còn thời gian đâu mà mang thai a? Ở trong tối, nàng có thể đóng vai quân sư Thiên Cơ Doanh được sao? Ngươi từng thấy ngoại tử nào bụng bự chưa?

Không hiểu tại sao, Tịch đại chủ tịch theo bản năng nhìn hài tử sát bên đang xấu hổ ăn cơm, trong đầu thoáng qua ý niệm tà ác, sau đó bị Tịch Phi Nghiêu cưỡng ép đè xuống. Chuyện kinh thế hãi tục như vậy, vẫn là bàn lại đi!

Ăn cơm trưa xong, lại phụng bồi trò chuỵện một hồi lâu, hai vợ chồng mới trở về phủ.

Dọc trên đường đi, Vệ Linh Tê đương nhiên rất cao hứng, thật vất vả mới được nghỉ, có thể phụng bồi nương tử, còn có thể gặp mẫu thân với nương thân mình một chút, đương nhiên hết sức tốt rồi. Dù không gặp được tỷ tỷ có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến sau này vẫn còn cơ hội.

“Đúng rồi, nương tử, chuyện nương thân nói lúc ăn cơm nghĩa là gì vậy?”

Vệ Linh Tê nắm tay Tịch Phi Nghiêu, không hiểu hỏi.

“Chúng ta thì có thể có tin tức gì?” Cau mày, suy nghĩ một chút.

“Lời của mẹ thật huyền bí!”

Dường như nhớ ra gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ xụ xuống.

“Xem ra là ta quá ngu ngốc, bằng không, làm sao một chút cũng không hiểu!”

Trong lòng Tịch Phi Nghiêu run lên, dùng loại giọng đại hôi lang lừa tiểu bạch thỏ nói: “Tướng công, ý bà bà là muốn chúng ta có hài tử!”

Đôi mắt trong veo không vẩn đục cứ vậy ấn vào lòng nàng, tại sao bản thân cứ thích gạt muội ấy? Huống hồ, Vệ Linh Tê không phải quá khờ, tổng sẽ hiểu. Nàng không muốn tình cảm giữa các nàng có một tia ngăn cách, không cần thiết lừa dối, nhưng có thể dẫn dắt không!!!

Dẫn kết quả đến phương diện mà bản thân dự đoán, chẳng phải được rồi sao? Loại chuyện này, lại là sở tường trong sở trường của Tịch đại chủ tịch rồi.

Vệ Linh Tê trợn to hai mắt, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Tịch Phi Nghiêu.

“Nương tử——”

Dời ánh mắt xuống, vô thức nhìn cái bụng bằng phẳng của Tịch Phi Nghiêu.

“Hài tử? Của chúng ta?”

Vậy khẳng định sẽ giống y chang nương tử rồi!

Tịch Phi Nghiêu không nhịn được khóe miệng co giật, làm sao lời này cứ như không hề thích thú vậy? Nghe thấy giống như mình ở bên ngoài cắm sừng sau đó có vậy! A, phi phi phi, không đúng, bây giờ ta vẫn chưa có, cái gì gọi là hài tử của chúng ta chứ?!

Bất quá, nhìn ánh mắt mong đợi của Vệ Linh Tê, Tich Phi Nghiêu thật đúng có chút do dự.

“Tướng công thích hài tử sao?”

Nếu như đứa nhỏ ngốc giống tướng công vậy, ngược lại cũng tràn đầy đáng yêu, bất giác Tịch Phi Nghiêu tưởng tượng Vệ Linh Tê thu nhỏ lại, hình như thật sự rất đáng yêu.

“Ân, của nương tử ta đều thích.”

“Ai, nhưng mà, sinh con rất nguy hiểm ——” Tịch Phi Nghiêu một bộ muốn nói lại thôi.

“A? Vậy ta không cần!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Linh Tê trắng bệch, vài chuyện vặt vãnh ở Tịch Phủ nàng cũng từng nghe, vốn ngược lại là không thể nhớ ra, phút chốc Tịch Phi Nghiêu vừa nói vậy, Vệ manh vật chỗ nào còn dám để nương tử của nàng sinh?

“Không có nương tử, còn muốn hài tử làm gì!”

Nắm thật chặt tay Tịch Phi Nghiêu, chỉ sợ buông lỏng một chút, nương tử biến mất không thấy đâu nữa.

Rất tốt, những lời này để Tịch Phi Nghiêu như cây gặp gió, rất hưởng thụ.

“Được rồi, không nói những thứ này, hiếm có tướng công về nhà. Chuyện này hay là qua thêm một thời gian nữa rồi hẵng nói.”

Hài tử? Bây giờ thật chưa hợp thời cơ.

Bất quá, có lẽ, chúng ta thật sự có thể có một đứa.

***

Tác giả có lời muốn nói: Hài tử nhất định sẽ có.
Bình Luận (0)
Comment