Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 47

Lựa chọn của Tịch Phi Nghiêu

Chuyện hài tử mặc dù không xảy ra kết luận gì, nhưng vẫn khuấy vào lòng Tịch Phi Nghiêu, dù sao, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại* mà, đạo lý này ở thời đại nào, cũng vậy thôi.

Bất quá may là các nàng còn trẻ, còn kéo dài được.

“Tướng công, hôm sau là trung thu phải không.”

Hai người nằm trên giường nhỏ, Tịch Phi Nghiêu dựa vào đầu vai Vệ Linh Tê, đùa giỡn sợi tóc mềm thuận như tơ của Vệ manh vật vào đó, tóc như mực, tình như tơ, chỉ nguyện tâm quân* được như tâm ta.

“Hôm đó, tướng công có thể cùng ta đến nơi này không?”

Như thể nhớ ra điều gì, ánh mắt Tịch Phi Nghiêu dập sáng bất định, vốn vẻ mặt lười biếng cũng trở nên có chút hoảng hốt, đầu ngón tay trên tóc đen tuột xuống, trống rỗng, vừa bừng tỉnh.

“Ân.”

Vệ Linh Tê mông lung vừa nghe thấy lời Tịch Phi Nghiêu, cũng không biết nàng nói gì, theo bản năng ân nhẹ một tiếng, dù sao bất luận nương tử nói gì, nàng cũng sẽ đáp ứng. Bất quá, thiệt mệt quá, ừm, nương tử thiệt xấu, rõ ràng người ta đã nói đừng rồi!

Tịch Phi Nghiêu nghe thấy thanh âm Vệ Linh Tê, chỉ cảm thấy hai chữ ‘Trung thu’ mới có ý nghĩa mới, trong ký ức những chuyện liên quan đến trung thu cũng trở nên xa vời rất nhiều, trong bụng ấm áp, nhẹ nhàng giật giật cơ thể, nằm nghiêng, ánh mắt an tĩnh như dòng nước chảy lên mặt Vệ Linh Tê.

Thì ra, mình ở chỗ này đã lâu vậy rồi.

Quen biết, đến tương tri, rồi mến nhau.

Sau đó, thành thân.

Bừng tỉnh giấc mộng.

Có lẽ, tỉnh dậy, nàng vẫn là Tịch đại chủ tịch hội học sinh bị mọi người nhìn chăm chú, chỉ là, cũng chỉ có Vệ Linh Tê, mới để nàng giao trái tim không dễ dàng gì giao ra này.

Ngón tay hơi lạnh đè lên mi tâm Vệ Linh Tê, ở đây, chính là đứa con tương lai của hai nàng ư?! Không thể nào tưởng tượng được, nhưng đây chính là sự thật.

“Nương tử ——”

Động tĩnh Tịch Phi Nghiêu đánh thức Vệ manh vật nửa mê nửa tỉnh, nàng bất mãn bĩu môi, mi tâm nhíu nhẹ, có chút buồn bực nhìn Tịch đại chủ tịch.

“Nàng nói phải ngoan ngoãn ngủ mà!”

Ý nói, ngươi gạt người, bởi vì ngươi làm ta thức giấc!

Không có ai thích nửa ngủ nửa mê, hoặc là thời điểm sắp ngủ được lại bị đánh thức, Vệ Linh Tê cũng không ngoại lệ.

Nàng ngốc không có nghĩa nàng không có tính khí.

Cho nên, manh vật một mực biết điều rất nghe lời nào đó nổi giận.

“Nhưng mà, tướng công đáng yêu như vậy, nương tử ta làm sao bây giờ?”

Manh thái của Vệ Linh Tê để tâm trạng buồn bã của Tịch Phi Nghiêu giảm đi mấy phần. Chuyện gì cũng đều có được tất cũng có mất, tái ông thất mã yên tri phi phúc*? Nháy mắt, Tịch đại chủ tịch cũng không nhịn được vờ nổi lên khả ái.

“Tướng công, lẽ nào muội muốn cho nương tử ta đi gặp gỡ người khác sao?”

Đầu ngón tay đâm đâm gò má Vệ Linh Tê, nửa uy hiếp vừa nói.

“Nương tử —— xấu lắm!”

Vệ Linh Tê đối nương tử nhà nàng, là hết cách, phản kháng đều nhanh chóng trở thành gió thổi mây bay.

Ngươi biết đã muộn rồi, hài tử!

Tịch đại chủ tịch đối ngươi không phải kêu xấu, kêu ‘cưng chiều’, chân chính xấu, ngươi còn chưa kiến thức qua đâu!

Tịch Phi Nghiêu phì cười, sau đó ôm Vệ Linh Tê, dùng một loại giọng thoải mái nói.

“Tốt lắm, không lộn xộn nữa, chúng ta ngủ.”

Nhắm mắt, tay vòng qua Vệ manh vật siết chặt, cằm để trên bả vai, im lặng lâm vào giấc mộng.

Chỉ là, có gì đó từ khóe mắt tuột xuống, nhanh chóng biến mất không thấy, chỉ để lại dấu vết ướŧ áŧ.

Có một loại cô đơn, mà không ai có thể hiểu được.

Vệ Linh Tê tựa hồ cũng cảm nhận được gì đó, nắm tay Tịch Phi Nghiêu, dành cho nàng sự ấm áp nàng mong muốn.

Nương tử có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở đâu, nàng không nói lên được.

Nàng có thể cho, chính là vẫn đứng bên cạnh nương tử, không rời nửa bước.

Thế giới của Vệ Linh Tê rất đơn giản, chỉ cần có Tịch Phi Nghiêu là đủ,

Ngoại ô kinh đô trên núi Phượng Hoàng, là nơi lần đầu tiên Tịch Phi Nghiêu cùng Vệ Linh Tê gặp mặt.

Tình yêu, là lặng lẽ nảy mầm ở đây.

“Nương tử, nơi này là nơi lần đầu tiên ta gặp nàng a!!!”

Vệ manh vật rất hưng phấn, cùng nương tử trước mắt giống như lần đầu gặp mặt, nương tử thật ôn nhu, không ngại nàng còn kéo tay nàng, viết tên nàng ấy lên trên. Từ đây, Tịch Phi Nghiêu cứ vậy khắc ở trong tim Vệ Linh Tê.

“Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ qua, sẽ có một ngày, nương tử sẽ gả cho ta!”

Nói tới đây, hốc mắt Vệ Linh Tê có chút đỏ, nâng đầu lên, nhìn Tịch Phi Nghiêu yên lặng không nói gì.

“Cho nên, bây giờ ta thấy rất hạnh phúc, bởi vì, ta có nương tử!”

Trong đôi mắt trong veo viết đầy một loại tự tin cùng vui vẻ không thể nói được, đó là niềm hạnh phúc Tịch Phi Nghiêu đã cho nàng.

“Tướng công ——”

Trong lòng phảng phất như bị cái gì ngắt nhéo vậy, Tịch Phi Nghiêu không biết nàng nên nói tiếp điều gì, có lẽ vào giờ phút này ngôn ngữ đều mờ nhạt. Lòng Vệ Linh Tê, Tịch Phi Nghiêu vẫn luôn hiểu, tình cảm nàng ấy sẽ không hề giữ lại chút gì, sẽ không vì bất kỳ người nào hoặc việc nào mà thay đổi, đây chính là cái đơn thuần, cái chân thật của nàng ấy.

“Thật ra, ta cũng không phải người ở đây.”

Ánh nắng sáng rỡ, nhưng tự dưng để cho Vệ Linh Tê lạnh ba phần.

Ngốc lăng nhìn Tịch Phi Nghiêu nghiêm trang, nàng miễn cường nở nụ cười.

“Ta biết, nương tử là tiên nữ mà! Từ lần đầu tiên nhìn thấy nương tử ta liền biết.”

Khẩn trương nắm lấy tay Tịch Phi Nghiêu không dám buông, hôm nay nương tử thật kỳ quái, cái kỳ quái làm lòng nàng lên xuống phập phồng, rất sợ.

Tịch đại chủ tịch nắm tay Vệ Linh Tê, từ từ tới lui trong rừng, tựa như đang tìm kiếm gì đó, mà cũng tựa như đang nhớ lại điều gì.

“Linh Tê, ta không phải người ở thế giời này, ta tới đây là chuyện ngoài ý muốn, giống như ở chỗ ta thường có câu, chuyển kiếp. Ta từ thế kỷ hai mốt chuyển kiếp tới đây, gặp được muội.”

Giọng Tịch Phi Nghiêu cũng không có lên xuống, giống như đang nói loại chuyện ‘thời tiết hôm nay cũng không tồi’.

“Có lẽ, vừa mới bắt đầu ta chỉ muốn lợi dụng muội, trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này, tìm cho mình một người có thể tin tưởng, người có thể dựa dẫm là cách tốt nhất, mà người không còn tính công kích, thì sẽ là chuyện vô vọng, trong lúc đó, muội xuất hiện, cho nên, ta lựa chọn muội.”

Sắc mặt Vệ Linh Tê bỗng trở nên tái nhợt, giật mình, không thể tin nhìn Tịch Phi Nghiêu, hai chân không thể nhúc nhích được chút nào.

“Nhưng mà, mọi việc luôn có ngoại lệ.”

Tịch Phi Nghiêu sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Linh Tê, cảm khái nói.

“Muội chính là ngoại lệ của ta.”

Đôi mắt dán chặt lên hai con ngươi trong suốt khóa lại.

“Bởi vì muội, ta mới muốn lưu lại đây, sống tại chỗ này, cùng muội bên nhau.”

Cuộc sống ở thế kỷ hai mốt, giống như một giấc mộng, duy nhất khiến nàng thấy không nỡ chính là cha mẹ, người đã sinh thành dưỡng dục nàng, nàng một mực là niềm kiêu ngạo của họ.

Cũng rất may, nàng không trở về được, cho nên, nàng có thể ngoan tâm lừa dối mình, đây không phải chuyện nàng có thể lựa chọn, cho nên, nàng chỉ đành có lỗi với cha mẹ.

“Linh Tê, hôm nay, ta cùng muội tới đây, chỉ muốn kể chuyện quá khứ cho muội. Đây cũng là bí mật lớn nhất của ta, bây giờ ta nói nó cho muội, bởi vì, ta và nội tử mà muội biết không giống nhau. Ta không hiểu việc giúp chồng dạy con, cũng không là nội tử liền nên ở trong nhà, đợi phu quân trở về.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Linh Tê sợ hãi để cho Tịch Phi Nghiêu bén nhọn đau nhói, giống như đối với trân bảo, nàng nhẹ nhàng chậm rãi ôm lấy người nọ, ở bên tai thủ thỉ.

“Tướng công muốn bảo vệ nương tử, nương tử cũng muốn bảo vệ tướng công.”

“Nương tử ——”

Vệ Linh Tê đáng thương trông đợi nhìn Tịch Phi Nghiêu, nước mắt chảy không khống chế được, cưỡng ép nói.

“Lời của nương tử, ta nghe không hiểu lắm, nhưng ta biết, nương tử không giống, bất luận nương tử là người phương nào, nương tử chính là nương tử! Nương tử đừng sợ, ta sẽ cùng nương ở bên nhau, sống chết cũng dính lấy nhau! Vệ Linh Tê vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi nương tử, nhất định!”

Tịch Phi nghiêu nghe thấy những lời này, nở nụ cười nhưng có gì đó lại tràn ra khỏi hốc mắt, trong lòng vừa chua xót mà cũng vừa ấm áp.

Mấy ai biết được, dự cảm mãnh liệt nọ của nàng, chỉ có hôm nay, cũng chỉ có thể là ngày hôm nay.

Việc trở về, trở lại thế giới của nàng.

Đó là một loại cảm giác không thể giải thích, ở nơi hai nàng gặp nhau, lúc ban sơ và lúc sau cùng.

Chỉ là, đến cuối cùng, nàng đã đánh giá thấp con tim mình, cho nên, nàng lựa chọn lưu lại.

Khi nàng hạ quyết tâm, lúc nói ra ‘ở lại đây, cùng muội bên nhau’, cũng là lúc loại cảm giác huyền diệu đó biến mất.

Linh Tê, muội vĩnh viễn cũng sẽ không biết, ta buông bỏ đến tột cùng là thứ gì.

Cho nên, đã định, muội không thể phụ ta!

***

Chương này hay quá.
Bình Luận (0)
Comment