Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 8

Chờ đến từ đường, Mạc Thiên Hàm liền xuống ngựa, hỉ lang đi theo lập tức bước ra, phía sau đi theo bốn người nâng một cái rương, miệng cũng lập tức báo tin vui: "Chúc mừng chúc mừng! Tân phu lang thật có phúc, tân lang quan dâng sính lễ cho tân phu lang, mong trưởng bối của tân phu lang không chê." Khăn đỏ vung lên, bốn người liền nâng rương vào trong từ đường.

"Cùng vui cùng vui, đây là của hồi môn của tân phu lang chúng ta, đồ vật không nhiều lắm, đừng chê chúng ta nghèo khó." Hồng ma ma bên quan phủ cũng bước ra, tung hứng với hỉ lang, hai người nói vài câu dạo đầu, liền để hỉ lang đỡ lấy tân phu lang đang đứng bên cạnh.

Mạc Thiên Hàm nhìn thấy lúc hỉ lang đỡ tân phu lang, thân thể đội khăn voan của tân phu lang run rẩy một chút, chẳng lẽ y cũng giống hắn, cũng bị đối thoại của hai người kia làm cho mắc ói? Nghĩ vậy, liền mỉm cười.

Đồng thời cũng nhìn thấy "của hồi môn" của tân phu lang, hai túi vải màu đỏ bé xíu, ánh mắt hơi nặng nề, tân phu lang được người đỡ tới cửa, Mạc Thiên Hàm liền nhìn ra, chân của người này thật sự có vấn đề, bước đi là hơi khập khiễng, thân thể gầy yếu, bộ đồ cưới đỏ thẫm mặc lên người lại tạo ra cảm giác có chút phiêu dật.

"Tân lang quan tới, ôm tân phu lang của ngươi ra cửa nào!" Hỉ lang vui vẻ kêu lên một câu, Mạc Thiên Hàm lập tức lớn giọng đáp lại: "Tới ngay!" chọc cho người xem bốn phía cười vang.

Đi đến trước mặt tân phu lang, nhỏ giọng nói: "Ta ôm ngươi ra cửa, đừng sợ." Nói xong liền ôm người lên, bước qua bậc cửa của từ đường, đi đến trước kiệu hoa, cẩn thận đặt người ngồi vào bên trong.

Lùi ra liền hồi vị một chút cảm giác lúc ôm người, cơ thể nho nhỏ không có bao nhiêu cân nặng, vóc người gầy gò, vẫn luôn hơi phát run, hẳn là có chút sợ hãi, thật thú vị a.

Quay đầu liền đem hôn thư trong ngực đưa cho thôn trưởng, cũng chào hỏi cụ ông trông coi từ đường, cụ ông thực hiền lành, nói với hắn: "Nghiên ca nhi là đứa bé ngoan, khi nhỏ chịu nhiều đau khổ, hy vọng sau này ngươi có thể cùng y vui vẻ sinh sống, đừng lại.. lại làm y chịu khổ là được." Cuối cùng cụ ông cũng rơi nước mắt, Mạc Thiên Hàm dập đầu ba cái cho cụ ông: "Ông yên tâm, tiểu tử nhất định chăm sóc cho y."

Hắn luôn luôn kính trọng người già, đặc biệt là bộ dạng rơi nước mắt của cụ ông này liền chứng minh tân phu lang của hắn là một người đáng được yêu thương.

Bởi vì tân phu lang không có nhà, cũng không có trưởng bối, cho nên ở từ đường xuất giá cũng do cụ ông đức cao vọng trọng trông coi từ đường đảm nhiệm trưởng bối.

Có người sẽ hỏi chẳng phải y có thúc phụ cùng thúc thúc sao? Có là có, nhưng người ta không cho y ở nhà xuất giá – làm thế sẽ phải tốn một phần tiền của hồi môn cùng tiền bày tiệc.

"Nghiên ca nhi mệnh khổ, hy vọng sau này ngươi chăm sóc tốt cho y." Thôn trưởng vẫn luôn nghiêm mặt, ông tức giận với cách làm của thúc phụ cùng thúc thúc của Thu Nghiên, dù Thu Nghiên là do quan phủ xứng đôi, nhưng cũng là cháu ruột của họ, xuất giá lại không ở nhà mà phải đến từ đường, mệt ông nhìn ở việc Thu Nghiên sống ở nhà bọn họ liền để cho bọn họ tiếp nhận đất đai cùng nhà cửa của Thu Nghiên, hiện tại thì tốt rồi, chủ nhân của đất đai nhà cửa xuất giá, thế nhưng lại không phải ở nhà mình.

"Vâng, tiểu tử nhớ kỹ." Cúi người chào thôn trưởng xong Mạc Thiên Hàm mới xoay người lên ngựa, mang kiệu hoa trở về.

Náo nhiệt về đến nhà, Lý đại phu liền ngồi trong sảnh lớn của lầu trúc, ông là trưởng bối đâu, ông lão vui sướng chờ người mới bái đường.

Đá văng cửa kiệu, khom lưng ôm tân phu lang ra ngoài, đặt xuống đất, hỉ lang đưa qua tơ lụa đỏ, mỗi người nắm một đầu, bước qua chậu than bước qua bậc cửa, bái đường thành thân.
Bình Luận (0)
Comment