Cuối cùng đưa tân phu lang vào động phòng, Mạc Thiên Hàm để hỉ lang ở lại chăm sóc người, bản thân đi ra ngoài chào đón khách khứa, vì hắn đã đưa danh thiếp cho thôn trưởng của thôn này, nên tân phu lang đã vào hộ tịch, người trong thôn cũng đều biết hắn hôm nay thành thân, dù thế nào, hiện tại Mạc Thiên Hàm cũng được xem là nửa người trong thôn, cho nên thôn trưởng vẫn tổ chức mọi người đến hỗ trợ kiêm cổ động, người không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ náo nhiệt.
Ăn uống no đủ xong, tiễn đi người trong thôn, Mạc Thiên Hàm liền thanh toán tiền thuê cùng tiền thưởng cho người diễn tấu nâng kiệu, lại thực lễ phép cảm ơn mọi người, mọi người cũng chúc mừng hắn một lúc mới đi về.
Sau đỏ Mạc Thiên Hàm cởi đồ cưới ra, đi vào phòng bếp mang đồ được nấu sẵn bưng ra, đem cho Lý đại phu cùng bạn già của ông ăn, hai ông lão cũng không phải là lần đầu tiên ăn tiệc cưới, tự nhiên biết đây mới là chân chính tiệc mừng của Mạc Thiên Hàm, đồ ăn thực phong phú, đều đã được Mạc Thiên Hàm chuẩn bị sẵn vào hôm qua, chỉ cần hâm nóng một chút liền có thể ăn.
Rau trộn cũng đã cắt xong, chỉ trộn lên đều đều một tí liền có thể gắp ăn.
Lý đại phu uống chút rượu, lại dặn dò phải cùng tân phu lang sống thật tốt mới mang theo bạn già cùng hỉ lang đi về.
Mạc Thiên Hàm dọn dẹp một ít, lại nấu bốn món ăn cùng hai chén cơm bưng vào, tân phu lang ngoan ngoãn ngồi trên giường, không hề nhúc nhích.
Đặt mâm cơm xuống, cầm gậy gỗ mạ vàng để ở một bên dùng để vén khăn voan lên. Hít sâu một hơi, nhẹ nhàng dùng gậy đem khăn voan của tân phu lang vén xuống.
Dưới khăn voan là một gương mặt rất xinh đẹp, mắt to tròn môi nhỏ nhắn, làn da được đánh chút phấn, trang điểm rất nhạt, trên đầu chỉ quấn một búi tóc, cắm một cây trâm bạc, Mạc Thiên Hàm nhìn từ trên cao xuống, có thể nhìn thấy hai hàng lông mi dài không ngừng rung động, đôi tay gắt gao siết chặt khăn đỏ chứng minh sự khẩn trương của tân phu lang.
Đem khăn voan cùng gậy gỗ để lên tủ đầu giường, ngồi xuống, duỗi tay nắm lấy bàn tay tân phu lang, dịu dàng nói: "Đừng sợ, hôm nay chúng ta thành thân, ta và ngươi đều không có người thân, sau này chúng ta chính là người thân của nhau, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, Nghiên nhi."
Thu Nghiên lấy hết can đảm nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, trộm nâng đầu nhìn tân lang quan của mình, phát hiện người nọ cũng đang mỉm cười nhìn mình, nhìn lén bị phát hiện, Thu Nghiên đỏ mặt, đôi tay bị nắm trong chốc lát liền được thả lỏng ra.
"Tới, Nghiên nhi đi rửa mặt trước đã, chúng ta còn phải uống rượu đầu bạc, ta chuẩn bị chút đồ ăn, hẳn là cả ngày nay ngươi đều chưa ăn gì, chúng ta ăn cơm."
"Ừm." Đáp nhẹ một tiếng, Thu Nghiên đứng dậy đi rửa mặt, đem áo khoác ngoài của bộ đồ cưới đơn giản cởi ra, treo kế bên áo khoác ngoài đã cởi ra trước đó của Mạc Thiên Hàm trên cửa sổ, đây là tập tục của nơi này, dùng để tuyên bố cho láng giềng nhà bọn họ thành thân.
Mạc Thiên Hàm cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn thật sự sợ sau khi xốc lên khăn voan sẽ thấy khuôn mặt của một người đàn ông lớn tuổi, dạo gần đây hắn bận rộn chuẩn bị cho việc kết hôn, luôn nằm mơ thấy mình cưới một người đàn ông già cả mặt nhăn nheo dúm dó, nhiều lần đều bị dọa mà giật mình tỉnh lại, không phải hắn nghĩ nhiều, mà là hai đời gộp lại, đây cũng là lần đầu tiên hắn kết hôn hơn nữa đối tượng vẫn là nam nhân giống như hắn nên mới có chút áp lực tâm lý.
May mắn tuy Thu Nghiên có tên hơi nữ tính, nhưng diện mạo vẫn thực bình thường, cũng không có cảm giác ẻo lả, chỉ hơi yếu yếu mềm mềm, chỉ khiến người cảm thấy thương tiếc.
Nơi này không có rượu giao bôi chỉ có rượu đầu bạc, phu phu mới cưới, trán chạm trán, sau đó chạm ly uống cạn đồ trong ly, ý nghĩa "Một ly rượu đầu bạc, nắm tay đến bạc đầu".
Mạc Thiên Hàm chuẩn bị là rượu gạo, độ cồn có thể xem như không, uống rượu xong, liền kéo Thu Nghiên ăn cơm, hai người đều là cả ngày chưa ăn gì, đói lả, Mạc Thiên Hàm ăn mau, nhưng vì nghĩ cho Thu Nghiên, hắn cố ý thả chậm tốc độ.