Vô luận đông viện làm như thế nào, Thẩm Diệu vẫn đều bắt đầu cố ý làm hòa với hai chi. Không giống trước, lạnh mặt với Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh .
Mới đầu, tất cả mọi người trong Thẩm phủ đều nghĩ nàng rơi xuống nước nên giận. Đến khi nàng bắt đầu làm việc đều có chủ ý riêng, mọi người mới cảm giác được, sự tình không đúng. Quế mama trước sau như một, khuyên nàng chớ sinh khí với đông viện, ngẫu nhiên cũng nói bóng nói gió chuyện Định vương là nam nhi vô song ở Minh Tề . Nhưng Thẩm Diệu lại như là quyết tâm vậy, mỗi khi mụ nhắc tới người này, liền hung hăng quát lớn một trận, khiến mụ đau đầu.
Bất quá tây viện, có hai, ba phòng nha hoàn với sai vặt. Tránh không khỏi có điêu nô.
Cốc vũ vốn tưởng rằng tiểu thư nếu vòng vo như vậy, chắc sẽ sửa sang lại hậu viện cho ổn thỏa một chút, ai biết tiểu thư lại một chút cũng không để ý. Thẩm Diệu tự nhiên có quyết định của mình. Mấy ngày nay, nàng đi Quảng Văn đường rất chăm chỉ . Tuy rằng, mọi người vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt xem thường, nhưng nàng cũng không ảo não, mỗi ngày đều làm tốt chuyện của bản thân. Nàng cứ bình thản như vậy. Mọi người dần cảm thấy không thú vị, khiến những ngày này trôi qua rất bình yên.
Hôm nay, tiết học thi phú kết thúc, Thẩm Diệu cảm thấy ngực có chút khó chịu, liền đến vườn hoa Quảng Văn đường, tùy tiện đi lại một chút. Quảng Văn đường tuy là học đường, nhưng chiếm diện tích rất rộng lớn. Học quán có ba cấp bậc. Nàng học năm hai. Bất giác, chân không biết lúc nào, lại tiêu sái đến khu học của năm nhất. Liền thấy một tiểu hài tử ngồi trên bậc thang lau nước mắt.
Tiểu hài tử ước chừng vài tuổi,có lẽ thân thể có chút mập mạp quá mức, liếc mắt nhìn qua giống quả cầu thịt. Hắn mặc kiện áo lam thêu tùng bằng chỉ bạc, giày bố nhỏ, trên cổ tròn trịa đeo một chiếc vòng. Giống tiểu oa nhi trong bức tranh tết đi ra. Nàng nao nao, lập tức đi qua đi, nhẹ giọng nói:
“Đệ sao lại khóc?”
Tiểu oa nhi không nghĩ tới ,đột nhiên có người đến, sợ tới mức “Bùm” Một tiếng. Ngã xuống bậc thang. Cũng không khóc, mà ngồi dậy, chăm chăm nhìn Thẩm Diệu. Hắn trắng mập, đôi mắt có thần sáng ngời, cái trán nhăn thành một nhúm, trên mặt còn mang theo nước mắt chưa khô, thật sự là thơ ngây , chọc người.
Thẩm Diệu nhịn không được “Phốc” cười ra tiếng. Tiểu hài tử tức giận ,thanh âm sụt sịt, kêu một tiếng
“Tỷ tỷ”.
Thẩm Diệu đều bị hài tử này làm mềm lòng. Nàng đời trước, sinh Uyển Du cùng Phó Minh, lúc hai đứa nhỏ trước năm tuổi. Nàng đang ở Tần quốc làm con tin . Sau khi trở về, hai hài tử đều đã học quy củ gọi “Mẫu hậu”.