Nàng không biết hai hài tử của mình , trước lúc năm tuổi có bộ dáng thế nào. Hài tử trước mắt , mặc dù đã vài tuổi, nhưng vẫn mang bộ dạng không rành thế sự , làm nàng nhịn không được nhớ tới Uyển Du cùng Phó Minh. Thẩm Diệu ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của hắn:
“Đệ khóc cái gì?”
“Tiên sinh hỏi ta vấn đề, ta đáp không được, liền đánh lòng bàn tay ta.”
Tiểu hài tử vươn tay, lộ ra vết hồng trong lòng bàn tay, ủy ủy khuất khuất nói:
“Ta thật sự rất đau aa ”
Thẩm Diệu muốn trêu chọc một chút ,nàng liền hỏi:
“Tiên sinh hỏi đệ vấn đề gì nha?”
“Tiên sinh muốn ta giải thích bốn chữ thỏ tử hồ bi , ta giải thích không được.”
Tiểu hài tử vẻ mặt cầu xin. Nếu là học năm nhất, ở tuổi này vẫn không viết được, thật có chút không nói nổi . Nàng không nói chuyện, nghĩ lại, ngày Minh nhi của nàng ở tầm tuổi này, đã bắt đầu phải học xử lý chính sự trong triều đình. Tuy không tốt lắm, nhưng cũng ứng đối được một chút. Mặc dù thiếu niên hoàng gia trưởng thành sớm một chút
Nhưng đến Quảng Văn đường đọc sách cũng đều là đứa nhỏ vỡ lòng của quý tộc. Cũng không thấy ai than vãn như vậy nha.... tiểu tử còn ngại oán giận không đủ, tiếp tục rầm rì nói:
“Nếu trở về bị cha biết, nhất định lại hung hăng giáo huấn ta. Ta, ta sống còn ý nghĩa gì. Chi bằng đâm đầu chết đi.”
Bị giọng điệu bi thương của tiểu tử này khiếnkinh ngạc. Nàng vừa bực mình vừa buồn cười. Nghĩ , không biết nhà ai dạy được đứa nhỏ diễn tuồng như vậy, liền hỏi:
“Đệ là đứa nhỏ nhà ai?”
Tiểu hài tử nhìn nàng, Thẩm Diệu bất quá cũng chỉ 14 tuổi, thân hình lại hơi nhỏ, kỳ thật, so với tiểu tử này chỉ hơn chút xíu. Nhưng ,không biết vì cái gì, lời nàng nói lại có khí chất dụ người. Giống như có thể yên ổn lòng người khi gặp qua sóng to gió lớn. Tiểu hài tử, nghe vậy cũng không tự chủ được, an tĩnh lại, gằn từng tiếng nói ra lai lịch của mình .
“Ta là nhị thiếu gia của phủ Bình Nam bá, Tô Minh Lãng. Phụ thân là Bình Nam bá Tô Dục, đại ca của ta là Bình Nam bá thế tử ,Tô Minh Phong".