“Hỏi rõ sao?” Cổ Dĩ Mạt hai tay vòng trước ngực, thấy Thẩm Mặc phía sau hai người, tròng mắt đen thoáng qua một tia sáng, nhìn Thẩm Mặc, khóe miệng kéo một nụ cười.
“Dĩ Mạt, còn không có đâu, mới vừa cản trở vị tiểu thư này qua đường, chọc người ta tức giận, đạo lí áy náy đâu.” Lâm Uyên đi tới dựa cánh tay Cổ Dĩ Mạt, thoáng lung lay một cái, hướng Thẩm Mặc hất cằm một cái, khóe mắt vểnh lên, mang ý trêu ghẹo nói.
“Mi?” Cổ Dĩ Mạt khinh thường cái người bạn bè bên cạnh không đáng tin tưởng, nhìn về phía Tần Mi, thăm dò hỏi.
“Đang chuẩn bị hỏi đây.” Tần Mi nhìn Lâm Uyên một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người hướng về phía Thẩm Mặc lễ phép cười một tiếng, mở miệng nói: “Tiểu thư biết quầy rượu Quy Nhân ở hướng nào không?” Thẩm Mặc thu hồi tầm mắt nhìn về phía Cổ Dĩ Mạt, nghe được câu hỏi của Tần Mi, tròng mắt suy tư.
Từ nhà đi tới hình như có đi ngang mấy quán rượu, có một nhà ánh đèn mờ ám, lại tương đối an tĩnh, ngược lại là nhìn thêm một lần, trên cửa dựng thẳng một tấm bảng hiệu, phía trên có khắc giống như là hàng chữ “Quy Nhân“.
“Phía trước giao lộ quẹo phải, hai trăm mét phía trước hẳn có một quầy rượu khắc chữ “Quy Nhân”, không biết có phải chỗ các cô muốn tìm hay không. Những thứ khác tôi cũng không biết.” Thẩm Mặc đem ngón tay chỉ về đèn giao thông giao lộ phía trước, nói xong liền thu lại âm thanh, nhìn Tần Mi, ánh sáng trong con ngươi lưu chuyển, mặt đầy trầm tĩnh.
“Đúng vậy đúng vậy, cám ơn nhiều.” Lâm Uyên nhìn sang, nghe Thẩm Mặc miêu tả, mặt cười đầy rực rỡ.
“Cám ơn tiểu cô nương, tiểu cô nương trễ như vậy một người không an toàn a, muốn đi đâu, tôi đưa cô đi, coi như là cảm ơn thế nào?”
Thấy Lâm Uyên đắc ý lại bắt đầu không đứng đắn, Tần Mi không biết làm sao, từ chối liền hướng xe đi, không để ý tới nàng nữa.Thẩm mặc liếc nhìn Cổ Dĩ Mạt, nội tâm lắc đầu. Ai lại cùng cấp trên của mình ngồi cùng một xe, lại là một chiếc Ferrari bắt mắt đỏ thẫm.
Nàng cúi mắt xuống, hướng về ba người phía trước xe lễ phép cười, nói: “Cám ơn, có điều đường đi của chúng ta không giống, cũng không phiền toái.”
“Như vậy a, vậy thì có duyên gặp lại sau, tiểu cô nương.” Lâm Uyên ngồi lên chỗ điều khiển, hướng về phía Thẩm Mặc nhiệt tình phất phất tay, đang chuẩn bị lái xe đi, cửa kính ghế sau xe quay xuống, là Cổ Dĩ Mạt. “Bệnh của Thẩm Mặc tiểu thư đỡ chưa, trời lạnh vậy sao lại mặc đơn bạc như thế?”
Bước chân Thẩm Mặc đi về phía trước dừng lại, góc áo măng tô màu đen theo người chợt dừng lại mà nâng lên độ cong nhỏ. Thẩm Mặc bởi vì cấp trên đặt câu hỏi, bất đắc dĩ lại quay người sang. Nàng nhìn con mắt Cổ Dĩ Mạt nở nụ cười, chợt có chút không rõ người này nghĩ cái gì, nhưng vẫn lễ phép cười một tiếng, trả lời: “Cảm ơn Cổ tổng quan tâm, bệnh đã hảo, ngày mai đã có thể đi làm bình thường.”
“Vậy thì tốt, hội nghị ngày mai, cô cùng giám đốc Lý tới chung đi, sự cố văn kiện, họ nói cô nắm rõ nhất.” Cổ Dĩ Mạt nói xong để lại cho Thẩm Mặc một ánh mắt ý vị thâm trường liền đóng lại cửa kính xe, xe chạy, như một làn khói liền mất bóng.Thẩm Mặc đứng trong gió rét, bởi vì câu nói sau cùng kia của Cổ Dĩ Mạt mà xuất thần hồi lâu. Gió liêu khởi (1) làm đầu tóc rối xù, khí lạnh chui vào cổ, lúc này mới kêu gọi hồn phách trở về.
(1) nổi lên. Tại vì mình thích cái từ này nên để vậy thôi!
Thẩm Mặc lấy lại tinh thần, đôi mắt màu hổ phách trầm xuống, trong mắt không biết làm sao.
Mà trên xe Cổ Dĩ Mạt, bởi vì người nọ vì lời nói của mình mà chợt ngây ngốc làm tâm tình tốt hẳn. Lâm Uyên vừa lái xe, cặp mắt đào hoa xoay chuyển, đang nổi lên cái chủ ý quỷ dị.
“Dĩ Mạt Dĩ Mạt, tiểu mĩ nữ vừa rồi là công ti của cậu a, sao, phạm sai lầm? Nhìn nàng cũng bị dọa đến sững sờ.” Quả nhiên, mới dừng lại chờ đèn đỏ liền bát quái quay đầu, khuôn mặt đầy vẻ gian trá.
“ Ân. Phạm sai lầm? Ngược lại là không phải.” Cổ Dĩ Mạt câu lên khóe miệng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe lên. Đúng, nàng không phạm sai lầm. Năng lực xử lí công việc ưu tú như vậy, thế nào lại phạm sai lầm.
“Ai, Dĩ Mạt, cậu đừng có cười một cách đáng sợ như vậy có được hay không, cậu có ý gì, không nên đối với tiểu cô nương nhà người ta hạ thủ, như vậy quá đáng thương người ta.”
“Cậu kêu nhà người ta là tiểu cô nương không phải là tự nói bản thân mình già sao, nàng vừa bằng tuổi chúng ta.” Cổ Dĩ Mạt không để ý tới Lâm Uyên trêu ghẹo, quay đầu, câu môi nhìn nàng, cười.
“Di! Nàng có hai mươi tám sao? Nhìn khuôn mặt nàng trắng nõn nhỏ nhắn, cứ tưởng chừng hai mươi.”
“Uyên, lái xe.” Tần Mi thấy đèn đỏ chuyển màu, đưa tay xoa xoa lông mao, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Cho dù không lớn như vậy cũng không thể gọi người ta là tiểu cô nương, không lễ phép.” Tần Mi ôn nhuyễn con ngươi nhìn Lâm Uyên, đôi môi hé mở, mắt đầy ôn nhu.
“Hắc hắc, tớ không có đùa giỡn nàng đâu mà, lần này biết nàng cùng tuổi với, lần sau gặp liền không gọi nữa.” Lâm Uyên quay đầu, hướng Tần Mi toét miệng, thế nhưng con người này ngày thường luôn bất chính quang ba lại lưu chuyển, mau tràn ra nhu tình.
“Trong xe thỉnh hạn chế hình ảnh không lành mạnh xuất hiện.” Cổ Dĩ Mạt nhìn hai người mặt đối mặt, bất đắc dĩ trêu ghẹo nói, chân mày hơi cong, cười mặt đầy ôn nhu. “Nga nga.”
Nàng cùng hai người là thanh mai trúc mã, trong nhà ba đời là thế giao, cho nên từ nhỏ liền chơi với nhau, tình cảm thân như chị em gái, hai người này cũng là nàng nhìn, từ đệ nhị cấp trung học mới biết yêu, ầm ĩ đại học, công việc lại cùng trong nhà náo loạn mấy năm, cũng may cha mẹ hai bên đều không phong kiến, nháo nháo cũng từ từ đón nhận.
Lâm Uyên tuy ngày thường một bộ dạng ngả ngớn, nhưng nội tâm bên trong rất truyền thống, chưa bao giờ thật đi chiêu phong dẫn điệp, đầu óc cũng thông minh, xử lí công ti nhà mình không tệ, phương diện thiết kế châu báu cũng rất được. Tần Mi người cũng như tên, tính tình như nước, ôn nhuyễn. Mở ra một công ti thiết kế thời trang, ở trong giới cũng khá có danh tiếng. Hai người này một chơi đùa, một yên tĩnh dịu dàng, ngược lại là bù đắp.”Đến đến, tớ đi đỗ xe, hai ngươi mau vào đi, nếu không nha đầu Tiểu Hề kia lại giận bây giờ, này cũng tới trễ nửa giờ.” Lâm Uyên đậu xe ở trước quầy rượu Quy Nhân, để hai người Cổ Dĩ Mạt xuống xe liền đi tìm chỗ đậu, mà hai người vừa xuống xe cũng nhanh chóng vào quầy rượu.
Các nàng là tới tham gia sinh nhật em gái Lâm Uyên Lâm Hề, tiểu nha đầu chơi lớn, liền tổ chức ở quầy rượu, nói là chị em tốt của mình mở, nàng cũng hảo chơi, ở nhà cũng làm qua một lần, Lâm Uyên cũng nói không việc gì.
Hai người vừa mới đẩy cửa ra liền nghe được nhịp điệu của khúc ca sinh nhật, Tần Mi thở dài không biết làm sao, trong đầu nghĩ, lẽ nào tới trễ.
“Hừ!” Quả nhiên, mới đi đến bên cạnh, tiểu nha đầu liền nhếch miệng, không để ý tới mọi người.
Tần Mi nhìn Lâm Hề, ôn nhu cười cười, đi lên trước: “Thế nào, Tiểu Hề, tức giận?”
Lâm Hề vẫn còn học lớp mười một, mười sáu tuổi, một đầu tóc ngắn tới vai, bởi vì mới đệ nhị cao trung mẹ không cho nhuộm tóc, cho nên không thể theo chị nàng nhuộm một màu đỏ thẫm, bất quá tiểu nha đầu trong lòng đã sớm nhìn trúng màu sắc kia. Nha đầu rất giống chị nàng, đôi mắt đào hoa mang chút non nớt của người trẻ tuổi, từ nhỏ chính là một mỹ nhân bại hoại, sau lưng nam sinh đuổi theo từng đoàn từng đoàn, nhưng đều coi thường người ta. Mỹ kỳ danh viết: Đều không đẹp như chị dâu nhà tôi, không ôn nhu như chị dâu nhà tôi.
“Hừ, bánh ngọt cũng cắt.” Nha đầu mở ra cắp mắt đào hoa tràn đầy xuân quang, nhìn Tần Mi, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, đang ủy khuất đấy.
“Bọn chị không tìm được chỗ mà, dây dưa một hồi, bây giờ không phải tới rồi sao, chị em đi đỗ xe, bạn học em đâu? Chị mua socola em thích ăn nhất đây, đừng tức giận có được hay không, ân?” Tần Mi nhìn Cổ Dĩ Mạt một bên xem chuyện không mấy liên quan, bất đắc dĩ lấy quà tặng ra, cúi người xuống nhìn Lâm Hề, trong mắt mềm nhũn ôn.
Nha đầu Lâm Hề này mặc dù hảo chơi, nhưng cũng hiểu chuyện, hừ hừ hai tiếng coi như, thấy chị dâu hoàn mỹ nhà mình cũng đem quà tặng lấy lòng, cũng không nhếch miệng nữa, nhận lấy quà tặng liền ôm Tần Mi một cái thật to.
“Cám ơn chị dâu.”
“Tiểu hề, chị ở đây cũng có quà.” Cổ Dĩ Mạt thấy Tần Mi hống người rất giỏi, ngồi ở trên ghế sa lon nhấp miếng rượu chát, đem lễ vật đặt ở trên bàn uống trà nhỏ, hướng Lâm Hề kêu.
“Chị Dĩ Mạt.” Lâm Hề mặc cách tử sam màu đỏ, hệ thống lò sưởi dưới chân, cũng không sợ lạnh, mấy bước chạy tới ngồi vào bên cạnh Cổ Dĩ Mạt cầm lấy quà tặng liền mở ra.
“Vẫn là chị Dĩ Mạt yêu thương em, hì hì.” Lâm Hề cầm trò chơi máy bay mới nhất Cổ Dĩ Mạt đưa nàng nàng suy nghĩ rất lâu, cũng cho Cổ Dĩ Mạt một cái ôm thật to.
“Tiểu Hề, chị tới đây~~~” Lâm Uyên đậu xe xong liền chạy đến, tới một cái liền xông về phía Lâm Hề, cho đối phương một cái ôm.
Hai chị em này làm sao đều thích ôm người như vậy.
“Ân hừ?” Lâm Hề nhìn chị gái nhà mình, mặt đầy ghét bỏ: “Chị đừng có mà ôm em, mùi nước hoa trên người thúi chết.”
“Nha đầu chết tiệt, em làm sao không ngại nước hoa của Dĩ Mạt,, lại chị mình.” Lâm Uyên liếc một cái, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm nhũ của tiểu nha đầu một cái, mất hứng.
“Hai ngươi lại không giống nhau, chị Dĩ Mạt ngửi rất tốt, của chị lại không dễ ngửi.”
“Đây là cái suy luận gì.” Lâm Uyên ôm Lâm Hề, kéo qua một bên Tần Mi, “Bạn học em đâu?”
“Bạn học cái gì, em gọi bạn em, nàng đi nhà cầu, những bạn học khác quá ồn ào, không thích.”
“Thì ra tổ chức sinh nhật lần nữa là vì để em tiếp tục được tặng quà, nào có bốn năm người chơi.” Lâm Uyên nhéo mặt tiểu nha đầu, nhìn Tần Mi, mặt đầy vẻ không biết làm sao.
Lâm Hề vùi ở trong ngực Lâm Uyên chơi trò chơi, không đếm xỉa tới chị gái gây rối, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì trông đợi đồ chơi mà hưng phấn đến đỏ bừng, vô cùng khả ái.
“Tới đây, tới đây. A Nghệ, mau tới, trò chơi trong tay.” Lâm Hề khóe mắt quét qua bóng người đối diện đang đi ra, bận bịu giãy ra khỏi Lâm Uyên ôm trong ngực, chạy tới đem người kéo đến ghế sa lon.
Tiêu Huyên Nghệ cả người váy liền màu trắng, tóc dài ở sau lưng tùy ý trên vai, mặt mũi thanh tú, lông mi dài nhọn, cũng là một mỹ nhân bại hoại. Một cái kính màu đen phía trên mũi, ngược lại có mấy phần hơi thở của người trí thức.
“Mọi người hảo.” Tiêu huyên nghệ chịu đựng Lâm Hề kéo, đi tới bên cạnh ba người, kéo lên một cười, khéo léo chào hỏi.
“Ngươi hảo, tiểu mỹ nữ, Tiểu Hề ngươi không giới thiệu một chút sao?” Lâm Uyên nhìn Tiêu Huyên Nghệ cả người phong độ của người trí thức, giơ tay nhấc chân đều rất khéo léo, không khỏi tò mò một đứa trẻ yên phận như vậy làm sao cô em gái cả ngày không nghiêm chỉnh nhà nàng chơi cùng một chỗ.
“Chị hảo, em là Tiêu Huyên Nghệ, là bạn học cùng lớp của Lâm Hề.”
Lâm Uyên nhìn Tiêu Huyên Nghệ ngồi ở đối diện lễ phép giới thiệu mình, mà em gái nhà mình ở bên cạnh lại tựa vào người ta một bộ dáng vẻ lừi biếng chơi trò chơi, trong lòng một trận mồ hôi lạnh. Đứa nhỏ này chẳng lẽ là bị em gái nhà mình lừa gạt tới, một đứa trẻ biết lễ phép như vậy, không nen làm hư.
“Em gái hảo, chị là chị gái của Lâm Hề, Lâm Uyên, đây là bạn chị, Tần Mi, Cổ Dĩ Mạt.” Lâm Uyên chỉ chỉ Tần Mi cùng Cổ Dĩ Mạt ở bên cạnh, thay hai người giới thiệu một chút.
“Các chị hảo.”
Lâm Uyên càng nhìn Tiêu Huyên Nghệ lại càng thích, tiểu mỹ nữ này cùng em gái nhỏ của mình có giống nhau đâu, vừa lễ phép lại ôn nhu, nhìn một cái là biết ngay học sinh giỏi được dạy dỗ, nhất định là bị em gái mình lừa tới.
Lâm Hề ở đối diện nếu biết được chị gái mình thế nhưng lại chê bai mình, khẳng định phải lăn lộn ở trong ngực Tiêu Huyên Nghệ khóc một trận.
Kf8