Đèn nê ông đủ màu sắc từ trên trời rực rỡ chiếu sáng, trải dài khắp đường đi.
Thẩm Mặc xách túi của cửa hàng tiện lợi, đứng trước của hàng, ngẩng đầu nhìn bông tuyết trắng tinh rơi xuống, trước mắt là một thế giới hỗn loạn, đi qua những đôi tình nhân tay trong tay, bọn họ tựa sát vào nhau, dầu dựa đầu vai dựa vai nói những lời yêu thương nho nhỏ.
Bản thân một mình đã bao lâu?
Thẩm Mặc giả vờ xách túi, một mình chậm rãi đi ở trên vỉa hè, con ngươi lãnh đạm nhìn dòng người kết bạn đi qua bên cạnh mình, nhàn nhạt suy nghĩ.
Từ khi bắt đầu trung học đệ nhị, luôn chỉ có một mình đi.
Nàng chưa bao giờ nói qua chuyện yêu, có lẽ là tiếp xúc với cái thế giới đầy đau đớn này quá sớm, lòng quá đau khổ buộc phải già dặn, nhìn về dòng người bên ngoài tản ra khí tức thanh xuân mà mỉm cười dửng dưng, yên lặng nhìn các nàng ầm ĩ trêu ghẹo, vì yêu mà bận tâm rơi lệ, nhưng trong lòng thì không có biến động gì, đã sáng tỏ, nhìn thấu qua, cho nên liền cũng không có hứng thú.
Ở trong cái thế giới rộng lớn này, ngoài trừ cha trong nhà ra, còn lại đối với nàng đều không ràng buộc.
Không có bằng hữu, không có người yêu, thậm chí không có người thích.
Nàng luôn đem những người bên cạnh nhìn quá thông suốt, quá giỏi về quan sát, cũng quá giỏi giấu kín bản thân, cho nên cũng không có người để ý hiểu nàng, không ai có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, không biết là nàng có hay không cô độc, là hay không bi thương, là hay không thống khổ.
Cho nên nàng chưa bao giờ có qua bạn chân chính, từ lúc sinh ra, đến bây giờ, hai mươi tám năm, chưa bao giờ có.
Trung học đệ nhất có lẽ từng có qua bạn bè trên danh nghĩa, thế nhưng lên cao trung đệ nhị lại để cho nàng nhìn thấu loại tình bạn này, nhìn thấu loại chuyện này.
Nàng bị loại chuyện này dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, đâm vào xương thịt, thương tích khắp người.
Cho nên, nàng không cho là mình đời này sẽ tìm được bạn đời, thậm chí cảm thấy mình sẽ không có được loại tâm tình tên là “Thích “ này.
Rất kỳ quái, ngoài chuyện phụng dưỡng cha ra nàng đối với tất cả tới bây giờ đều không quá mức để ý. Những chuyện kia với nàng mà nói, có, hoặc là không có, đều như nhau.
Rất lâu rồi nàng đối với hết thảy chung quanh đều thờ ơ, không nói không làm khó, lười đi so đo, mà cũng không muốn đi so đo.
Tuyết rơi xuống tới đầu vai, bởi vì bước chân nàng hết sức chậm rãi dần dần ở đầu vai tích lại một tầng tuyết mỏng, nàng cũng không phất rơi, cứ mặc cho nó tùy ý phân tán tích ở nơi đó, mang đến từng trận lạnh lẽo.
Đối với chuyện Cổ Dĩ Mạt “Khởi binh vấn tội” nàng thật ra thì cũng không hề để ý, nếu như bị đuổi vậy thì tiếp tục tìm một việc làm khác, bất quá có thể không bị đuổi dĩ nhiên là tốt, bởi vì nàng lười đi tìm chỗ khác.
Nàng thường xuyên suy tính giá trị sống của mình, như thế vô tri vô giác, cũng không mướn vô vọng quá, tất cả cũng vì cha có thể nghỉ ngơi tốt, không mệt nhọc nữa. Mà đối với mình, cái gì cũng không tranh, không muốn tranh, lười tranh.Nàng đối với bản thân thật ra cũng không tốt, rất nhiều chuyện cũng tùy ý, chỉ có chuyện của cha mới chăm chỉ xử lý, chăm chỉ chiếu cố.
Nhưng bản tính nàng lại thuần lương, không muốn thấy người khác chịu khổ, mà đối với chuyện mình chịu khổ lại có vẻ không để ý nhiều.
Cho nên nàng cho tới bây giờ đi qua rất nhiều nỗi khổ, rất khổ.
Nàng là một cô gai lạ lùng, là một người phụ nữ lạ lùng.
Nàng cô độc, nhưng không sợ, thậm chí đã sớm học được cách hưởng thụ.
Con ngươi màu hổ phách của nàng tựa như tích đầy tang thương cùng mỏi mệt, đối với thế gian này hết thảy đều không có chút nào hứng thú, cuộc sống không có chút nào màu sắc.
Nàng thường xuyên nghe được cha thở dài nói với nàng: “Nha đầu, cái này của con không gọi là cuộc sống, nhiều nhất là còn sống, tại sao không thử thích một người, để có một người chiếu cố con, bồi con cùng nhau, dạy con biết như thế nào là 'Cuộc sống'?”
Nàng hiểu, nhưng lại không hiểu. Cho nên nàng vẫn luôn một mình, hai mươi tám năm qua, luôn một mình trong căn phòng nhỏ màu trắng, chưa bao giờ có người tiến vào, mà nàng cũng chưa từng đi ra.
Trong cuộc đời nàng tới lui trải qua rất nhiều người, nhưng bọn họ cũng chỉ là ngoài cửa đi qua, lưu lại một chuỗi bước chân trống rỗng, sau đó tiếng bước chân càng lúc càng xa, lại không có vang lên.
“Haiz....” Nàng đứng ở cửa tiểu khu, ngửa đầu nhìn tuyết bay trên bầu trời, thở ra một làn hơi nóng, hơi nóng tiếp xúc với không khí bên ngoài lạnh như nháy mắt hóa thành sương trắng, dây dưa bên miệng của nàng, một bên khôn mặt, mà cặp quang ba lưu chuyển trong con ngươi đong đầy trống rỗng cùng bi thương.
Nàng làm sao thường không khát vọng một người có thể đi vào, sưởi ấm lấy con người nàng đã rét run, mang nàng ra khỏi căn phòng màu trắng chỉ có mờ mịt, cho nàng ấm áp, dạy nàng biết thế nào là cuộc sống.
Nhưng người như vậy, biết tìm ở đâu?
Thế giới rộng lớn, người có thể vì nàng lưu một ngọn đèn xanh, lại ở nơi nào?
“ Chị, bọn em vào đây, lái xe cẩn thận.” Bên phải cách đó không xa truyền tới một giọng nói của cô bé mười sáu, mười bảy tuổi, Thẩm Mặc sâu kín ưu tư, theo tiếng kêu nhìn lại, nhưng lại thấy được chiếc xe Ferrari màu đỏ quen thuộc kia.
Lâm Hề đóng lại cửa xe, hướng Lâm Uyên trong xe nói, Tiêu Huyên Nghệ đứng phía sau thay nàng che dù, một bộ áo choàng dài trắng.
Hiện tại đã là nửa đêm mười hai giờ, mấy người hàn huyên một hồi liền ly khai quầy rượu, Tiêu Huyên Nghệ với Lâm Hề thuê phòng trọ ngay tại tiểu khu của Thẩm Mặc, bởi vì cách trường học rất gần, có thể đi xe buýt thẳng tới.
Lâm Uyên dĩ nhiên là đưa em gái cùng Tiêu Huyên Nghệ đến cửa tiểu khu.
Thẩm Mặc đánh giá hai tiểu cô nương, nói đến cũng là vừa vặn, ở cùng một tầng, lại còn là hàng xóm.
Có điều cũng chưa từng nói qua mấy câu, có lúc sáng sớm ra cửa thấy nhau chỉ mỉm cười, coi như chào hỏi.
Mấy người cách chỗ Thẩm Mặc tay phải chừng mười thước, rất gần, nhưng nàng không nhìn thấy tình hình trong xe, chỉ thấy Lâm Hề nói mấy câu liền đóng cửa xe kéo tay Tiêu Huyên Nghệ hướng phía mình đi tới. Nàng đóng lại con ngươi, thở ra một làn sương trắng, thân thể đơn bạc ở trong đêm tuyết tỏ ra có chút tiêu điều cùng thê lương.
Cổ Dĩ Mạt lúc xe dừng hẳn liền thấy được phía trước cách đó không xa Thẩm Mặc ngửa đầu nhìn trời.
Cô nhìn người nọ cơ thể gầy nhom khoác áo choàng đen dài cứ như vậy đứng giữa trời tuyết, bởi vì ngửa đầu mà không nhìn thấy rõ biểu tình ở dưới ánh đèn. Cô lẳng lặng nhìn nàng, rõ ràng không nhìn thấy biểu tình, nhưng chẳng biết tại sao có thể cảm nhận được trên con người ấy phát tán ra bi thương cùng trống trải, chợt, lòng nảy sinh đau.
Cô nhìn nàng bị thanh âm của Lâm Hề thức tỉnh, lập tức đem ưu tư nồng đậm kia thu vào bên trong cơ thể, lại cũng không thấy chút nào quay đầu hé nhìn về phía bên này.
Thật ra thì cô rất thích màu sắc con ngươi của Thẩm Mặc, lạnh nhạt dịu dàng, hổ phách kết tủa mười triệu năm mà tạo thành, trải qua vô số thời đại thay đổi, cuộc bể dâu, bao quanh đậm đặc khí tức lịch sử, mà khí chất của nàng, cùng với con ngươi rất sững đôi.
Xe lái ngang qua Thẩm Mặc, Cổ Dĩ Mạt một mực chăm chú nhìn nàng bên ngoài cửa sổ, nhìn nàng xoay người, nhìn nàng xách túi chậm rãi đi trong tuyết, từng bước từng bước, thời gian thật giống như mở ra một kẽ hở, một mảnh tăm tối dưới không gian, mà nàng sẽ ở đó u ám hơn trong khe hở, lủi thủi một mình, sống lưng thẳng tắp để lộ ra một phần vắng lặng sau khi bị thời gian gột rửa. Cô liền nhìn như vậy, thẳng đến xe chạy xa, thẳng đến khi thân ảnh của đối phương hòa vào bóng tối, cũng không có thu hồi tầm mắt.
Lúc cô lấy lại tinh thần, cảm giác được chua xót trong mắt, trong lòng không kìm được dâng lên một cổ bi thương, cảm giác này tới không chút nào báo trước, khiến cô trở tay không kịp.
Cô không biết, mình đây là thế nào.