Tướng Quân Ôm Với, Muốn Ngủ Rồi

Chương 10

Trong sòng bạc thành Lạc Dương, tiếng người ồn ào, tiếng xúc xắc đổ, tiếng thét to, tiếng đồng tiền bạc rơi leng keng, không ngừng tràn ngập trong căn phòng không rộng lắm.

Sau sòng bạc, một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi đang bị người ta quyền đấm cước đá lên. Mỗi một quyền, mỗi một cái đá, đều nặng nề hạ trên người hắn, đánh đến nỗi hắn la liên tục.

“Đừng… Đừng đánh, ta còn tiền chơi bạc, nhất định sẽ thắng ván sau trả tiền cho ngươi!”. Nam tử trung niên sặc ra một búng máu, liều mạng nói.

“Còn? Ngươi lấy cái gì còn? A Bảo, tính cho hắn nghe, tổng cộng hắn thiếu sòng bạc của chúng ta bao nhiêu!”. Nam nhân cầm đầu một cước đạp lên ngực nam tử trung niên, khiến đối phương đau đớn rên lên một tiếng.

“Dạ”. Nam tử tên A Bảo xuất ra một nắm biên lai cầm cố tài sản. “Phát thúc tổng cộng thiếu sòng bạc chúng ta một ngàn ba trăm bốn mươi lăm lượng bạc”.

“Phát thúc, ngươi nghe rõ chưa?”. Nam tử cầm đầu ném đống biên lai vào mặt Phát thúc.

“Hồ đồ… Nói bậy!”. Phát thúc vẻ mặt không dám tin. “Ta rõ ràng chỉ thiếu các ngươi năm mươi lượng bạc!”.

“Phát thúc, đạo lý “lời sinh lời” này, ngươi chẳng lẽ không biết? Nếu ngươi còn trì hoãn thêm, chỉ sợ đến chết ngươi cũng không trả nổi món nợ này!”.

“Ta… Ta làm gì có nhiều tiền như vậy để trả cho các người!”. Hắn vốn biết vay tiền ở sòng bạc sẽ có kết cục không tốt, nhưng hắn không khống chế được cơn nghiện của mình, cứ nghĩ thắng ván sau sẽ gỡ vốn ván trước.

“Tiền, chúng ta đương nhiên biết ngươi không có nhiều như vậy, ngươi không phải có một nữ nhi sao? Đem nữ nhi của ngươi bán vào thanh lâu đi, còn sợ không có nhiều bạc?”.

“Ta làm sao bán nữ nhi của mình vào thanh lâu được?”.

“Không chịu bán? Vậy đi! Tiếp tục đánh!”. Nam nhân cầm đầu vung tay lên, thủ hạ tiếp tục đấm đá liên tục vào Phát thúc.

“A… A! Đừng, đừng đánh, tiền ta không có, nhưng khuê nữ con ta còn muốn lập gia đình a, làm sao có thể bán vào thanh lâu!”.

“Nếu không muốn bán nữ nhi, vậy lấy cái mạng già của ngươi đi mà xóa nợ!”. Lại một quyền, đánh cho Phát thúc chảy máu mũi ròng ròng.

“Ai u, tha ta đi!”.

“Ngươi bán hay không bán nữ nhi hả?”.

“Ta… Ta…”. Đôi môi Phát thúc run run, vẫn còn chút luyến tiếc cái mạng già của mình, đang định đáp ứng, trong ngõ nhỏ lại đột nhiên truyền đến thanh âm nữ nhân.

“Ông ta thiếu các ngươi tiền, ta sẽ trả”.

“Cô nương, ngươi không lầm lẫn chứ, ngươi cũng biết lão già này thiếu chúng ta bao nhiêu bạc?”.

“Nhiêu này đủ chưa?”. Nàng ném ra một túi bạc.

Nam nhân cầm đầu vừa thấy, liên tục nói. “Đủ đủ! Nếu cô nương trả nợ cho lão gia hỏa này, biên lai cầm cố là của cô nương a!”. Nói xong, liền đem toàn bộ biên lai giao cho đối phương.

Nàng mặc một thân áo sậm màu, đội mũ phủ vành, rõ ràng không muốn cho người ta nhìn thấy mặt. Không nói gì, tiếp nhận biên lai cầm đồ.

Không lâu sau, sau sòng bài chỉ còn nữ tử kia và Phát thúc.

“Ngươi là Phát thúc?”. Nữ tử kia mở miệng hỏi, thanh âm hoàn toàn xa lạ với Phát thúc.

“… Dạ”. Phát thúc thúc ngắc ngư đứng lên. “Không biết cô nương là ai, vì sao giúp ta trả tiền?”.

“Giúp ngươi trả nợ, chính là muốn cùng ngươi giao dịch một thứ, một khi giao dịch thành công, số tiền ngươi có sẽ gấp mấy lần số tiền ban nãy. Nhưng mà—”. Nữ tử ngập ngừng một chút, nguyên bản giọng điệu thản nhiên bỗng trở nên tàn nhẫn. “Nếu ngươi không chịu làm, không chỉ ta lấy cái mạng già của ngươi, nữ nhi của ngươi cũng sẽ bị bán làm kỹ nữ, làm cái nghề hạ lưu kia”.

“Cái gì?”. Phát thúc trợn tròn mắt. “Ngươi… Ngươi tột cùng là ai? Muốn ta làm gì?”.

“Tóm lại, cùng ngươi giao dịch một thứ, ngươi nhất định có thể hoàn thành, về phần ta là ai, cái này không phải là chuyện ngươi cần biết!”. Nữ tử nói như thế.

——— —————— —————— —————————–

Đêm đó, thị nữ bên người Thập công chúa vội vàng hồi cung, vào khuê phòng công chúa.

“Sự tình thế nào rồi?”. Thập công chúa Đái Thụy Thiến lạnh giọng hỏi.

“Hết thảy đã làm thỏa đáng, người nọ đã đáp ứng rồi”. Cung nữ kia đáp.

Trong mắt Đái Thụy Thiến hiện lên ánh nhìn tàn nhẫn, buồn bã nói. “Không nghĩ tới Tam hoàng huynh lại không được việc như thế, đã vậy ta sẽ tự mình làm, ta muốn nhìn xem Tiêu Trì Chi kia, làm sao cứu được nữ nhân đó!”.

——— —————— —————— —————————-

Tam hoàng tử cuối cùng cũng giữ được mạng, theo Tiêu Trì Chi cấp tốc trở về Lạc Dương, Tam hoàng tử bị áp giải trở về, có thể nói hắn hoàn toàn thất thế.

Mất đi sự chỉ huy của Tam hoàng tử xong, giặc cỏ Sùng Châu càng thêm hỗn loạn, mà Tiêu Trì Chi áp dụng sách lược tiêu diệt từng bộ phận, chỉ hơn một tháng sau, tiêu diệt toàn bộ đám giặc cỏ, chỉ còn một ít, cũng không thể làm loạn thêm, tiêu diệt hết chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Sau khi Sở Châu Ngọc khuyên Tiêu Trì Chi xuất binh cứu mạng công tử con tri phủ, tri phủ một nhà thực coi Sở Châu Ngọc như ân nhân cứu mạng. Chẳng qua giờ phút này, ân nhân cứu mạng đang cò kè mặc cả với tướng quân…

“Ta muốn ra ngoài!”. Nữ nhân mãnh liệt yêu cầu.

“Không được”. Nam nhân không thương lượng, cự tuyệt nói.

“Vì sao không được?”.

“Thương thế của nàng còn chưa khỏi”.

“Nói bậy, đại phu sớm nói vết thương của ta tốt lắm rồi”.

“Bên ngoài rất loạn”.

“Nào có, mọi người đều nói chàng đã dẹp loạn xong đám giặc cỏ, hiện tại trị an đã an toàn hơn nhiều”.

Tướng quân thở dài, rốt cuộc buông kinh thư trong tay ra. “Ta lo lắng”.

“Yên tâm đi mà, ta cũng không phải tiểu hài tử”. Sở Châu Ngọc lẩm bẩm nói.

“Tóm lại, ta không thể bỏ qua một chút rủi ro nào”. Ngón tay Tiêu Trì Chi theo thói quen, mơn trớn khóe miệng Sở Châu Ngọc, từ lúc miệng nàng bị rách chảy máu đến nay, hắn thường khẽ vuốt khóe miệng của nàng, như không ngừng nhắc nhở mình, bởi vì hắn sơ ý mà hại nàng bị bắt đi, thậm chí bị thương.

Sở Châu Ngọc mím mím miệng. Tuy rằng hiểu hắn là lo lắng cho nàng, sợ nàng bị thương, nhưng Sở Châu Ngọc vẫn có chút chịu không nổi, cảm thấy bây giờ nàng không ung dung tự tại như lúc còn làm nha hoàn trong phủ tướng quân nữa. Huống chi sau khi nàng đến Sùng Châu, vẫn luôn muốn đi xem trà ở vùng này. “Nếu sau này già rồi, chàng còn quản ta như vậy, để ý ta như vậy, làm ta không vui, ta sẽ bỏ chàng mà đi!”.

Sở Châu Ngọc chỉ thuận miệng nói một chút, lại không nghĩ những lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Tiêu Trì Chi liền trở nên tái nhợt. “Nàng nói cái gì?”.

“A?”. Nàng kinh ngạc nhìn mặt hắn tái nhợt.

“Nàng phải rời xa ta sao? Châu Ngọc!”. Hắn đứng thẳng dậy đột ngột, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống nàng. Không khí lập tức trở nên nặng nề, tựa hồ có một cỗ áp lực vô hình bên trong đang tràn ngập.

“Ta…….”. Nàng há hốc mồm, cảm thấy môi cứng đờ. Sắc mặt hắn trắng nhợt như tờ giấy, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, như muốn thiêu đốt nàng, tràn ngập một loại hơi thở nguy hiểm.

“Nói cho ta biết, có phải hay không?”. Tay hắn lướt qua cánh môi nàng, vỗ về khóe miệng từng bị thương, dọc theo hình môi nàng, từ trái qua phải, từ phải qua trái chơi đùa.

Môi nàng bắt đầu nóng lên, mà hơi thở nguy hiểm trên người hắn phát ra càng lúc càng nồng đậm hơn.

“Tuyệt Thanh, chàng hãy nghe ta nói, ta chỉ là…”.

“Không cho nói!”. Hắn đột ngột lấp kín miệng nàng. Không cho bất kỳ thanh âm nào lọt ra khỏi miệng nàng, hắn sợ nàng nói ra miệng những lời hắn không muốn nghe.

“Ta không cho, không cho nàng bỏ ta đi!”. Tiêu Trì Chi ôm cổ Sở Châu Ngọc, đôi môi di gần đến bên tai nàng không ngừng nói, loại khủng hoảng trong lòng này là gì? Loại kinh hoảng này, cảm giác như da thịt bị giày xéo, làm cho hắn không chịu được.

Tay hắn đang run run, thân thể cũng đang run, thậm chí thanh âm của hắn cũng đang run rẩy. Nàng thật không ngờ, một câu đơn giản của nàng, lại có thể khiến hắn phản ứng mãnh liệt như thế.

“Nàng đáp ứng ta, đừng rời khỏi ta”. Thẳng đến khi chóp mũi ngập tràn mùi hương của nàng. “Châu Ngọc, vì sao phải rời xa ta? Là ta làm chưa đủ sao? Vẫn yêu nàng chưa đủ nhiều sao?”.

Không phải! Không phải như vậy! Nàng hò hét trong lòng.

“Thật sự kỳ quái, nàng vừa nói muốn rời đi, ngực ta liền đau rất dữ dội”. Đau đến độ làm hắn cơ hồ không thể hô hấp.

Sở Châu Ngọc vô cùng hối hận, vì sao nàng lại muốn nói câu đó kia chứ. “Ngô… Ngô…”. Nàng muốn nói chuyện, nhưng vì miệng đang bị bịt lại, nàng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

Hắn không ngừng hôn lên tóc nàng, lên mắt nàng, lên trán nàng, lên cổ nàng… Tựa như chỉ có làm vậy, mới có thể chứng minh nàng đang ở bên người hắn.

Thiên a! Nên làm thế nào mới nói cho hắn biết, nàng vừa rồi chỉ đùa một câu, nên nói sao cho hắn hiểu? Thân thể của nàng bị hắn sống chết ôm lấy, miệng bị hắn bịt lại, mà động đậy được, chỉ có hai cánh tay mà thôi…..

Vừa nghĩ ra, Sở Châu Ngọc giang tay ra, vòng ôm lấy lưng Tiêu Trì Chi. Thân mình hắn chân động, ngừng lại.

“Châu Ngọc, nàng sẽ không bỏ ta đi, có phải hay không?”. Hắn hỏi.

Nàng dùng hết sức gật đầu, đồng thời giãy giụa, ý bảo hắn bỏ tay ra. Tiêu Trì Chi do dự một lúc sau, bỏ tay bịt miệng nàng ra.

“Tuyệt Thanh, thực xin lỗi, vừa rồi ta chỉ nói đùa với chàng thôi, không phải thật đâu!”. Nàng áy náy nói. “Ta chưa bao giờ nghĩ chàng lại phản ứng mạnh đến vậy”. Nàng chưa từng biết, nàng chỉ vô tâm nói một câu, có thể biến hắn trở nên thế.

“Nàng thật chỉ nói giỡn với ta?”. Huyết sắc trên mặt hắn từng chút từng chút một khôi phục lại.

“Ân”. Nàng nhắm tịt mắt lại. “Nếu chàng tức giận, có thể hung hăng đánh ta một cái…”.

Nhưng hắn chỉ ôm nàng thật ấm áp. “Châu Ngọc, về sau đừng dọa ta như vậy”.

Hắn chưa bao giờ biết, nguyên lai chính mình lại nhát gan đến độ này.

——— —————— —————— —————— ———–

Muốn ra ngoài Sùng Châu, xem ra không thể thuyết phục được Tiêu Trì Chi. Sở Châu Ngọc thở dài một mạch, thiếu đường ngồi xổm xuống góc tường xoay vòng vòng.

Tiêu Trì Chi đã nhiều ngày bề bộn công việc, cơ hồ mỗi ngày đều bận rộn truy ra từng tên giặc cỏ cuối cùng sót lại trong thành. Sở Châu Ngọc chỉ có thể cùng vài phu nhân tri phủ uống trà mỗi ngày.

Trong đó Tam phu nhân, là người yêu trà nhất.

“Sở tiểu thư, công phu pha trà của nàng thật sự rất giỏi”. Vài vị phu nhất, bất luận chỉ cần uống qua nước trà nàng pha, không ai không khen ngợi.

“Ta chỉ là chế nước vào trà thôi mà”. Mỗi lần được khen như vậy, Sở Châu Ngọc đều ngượng ngùng.

“Chế trà vào nước tuy rằng nhiều người làm được, nhưng muốn chế được trà ngon, không được mấy người đâu, ta đây uống qua biết bao trà quán ở Sùng Châu, không có ai pha trà công phu bằng Sở tiểu thư!”. Tri phủ phu nhân cười nói.

“Đúng vậy, đúng vậy!”. Các vị phu nhân khác phụ họa.

“Nếu không phải do Sở tiểu thư tinh thông pha trà, lá trà tốt nhất của lão gia này còn không phải chúng ta phá hư đi!”.

“Về sau nên bảo các nha hoàn hảo hảo học công phu pha trà này, đỡ phải pha loại trà khó uống như vậy”.

“Hảo”. Sở Châu Ngọc đáp, vừa lúc nàng đang nhàm chán thừa thời gian.

Nhưng người sành trà nhất trong các phu nhân là Tam phu nhân, từ đầu đến cuối vẫn chưa mở miệng, hình như đang nghĩ đến chuyện gì.

“Tam phu nhân? Trà này uống không ngon sao?”. Tứ phu nhân hỏi.

Tam phu nhân vội vàng lắc đầu. “Trà này rất ngon, hương phức đặc hơn, tư vị rất thích. Chẳng qua…”.

“Chẳng qua cái gì?”.

“Chẳng qua ta nghe nói gần đây trong thành Sùng Châu có một sư phó pha trà, dùng lá trà rất đặc biệt, phàm ai uống qua, đều khen không dứt miệng, không biết với trà Sở tiểu thư pha, ai hơn ai kém”. Ngữ khí Tam phu nhân, nghe được ra là nàng ta nghiêng về phía vị sư phó kia.

“Đương nhiên là Sở tiểu thư pha trà ngon hơn”.

“Cái này căn bản không cần so sánh”.

Không chờ Sở Châu Ngọc mở miệng, vài vị phu nhân đã góp lời trước.

“Là ta nói sai rồi”. Tam phu nhân áy náy.

Nhưng Sở Châu Ngọc lại thấy vô cùng hứng thú với lời nói thật của Tam phu nhân. Đợi cho vài vị phu nhân rời đi, nàng gọi Tam phu nhân lại. “Tam phu nhân, xin dừng bước!”.

“Sở tiểu thư, có chuyện gì sao?”.

“Sư phó pha trà kia thật sự đặt biệt sao?”. Sở Châu Ngọc kéo Tam phu nhân lại gần hỏi.

Nhắc tới chuyện này, Tam phu nhân lập tức tỉnh táo tinh thần. “Đúng vậy, nghe nói thật không tệ đâu, tuyển lá trà đặc biệt nhất, thủ pháp pha trà cũng rất tốt. Nghe nói vị sư phó pha trà đó vừa đến đây chưa lâu, trà quán kia liền sinh lời rất nhiều”.

Sở Châu Ngọc nghe được, hứng trí bừng bừng. “Vậy phu nhân có biết người đó tuyển lá trà gì không?”.

“Cái này ta không biết”. Tam phu nhân lắc đầu, lập tức hỏi lại. “Sở cô nương có hứng thú?”.

“Đúng vậy!”. Nàng gật đầu.

“Không bằng xin lão gia thỉnh vị sư phó kia vào phủ?”.

“Cái này không cần”. Nàng muốn đến trà quán đó uống trà, thuận tiện nhìn xem trà quán ở Sùng Châu so với ở Lạc Dương có cái gì khác không. Có lẽ nàng còn có thể tham khảo một ít kinh nghiệm, sau này về Lạc Dương áp dụng cho trà quán nhà nàng.

Nghĩ đến đó, Sở Châu Ngọc không tự chủ được hưng phấn lên. Nếu Tiêu Trì Chi không cho nàng quang minh chính đại ra khỏi phủ, thì nàng lén đi, chắc là có thể, chỉ cần hắn không biết….. Sẽ không có vấn đề gì!
Bình Luận (0)
Comment