Tướng Quân Ôm Với, Muốn Ngủ Rồi

Chương 9

Năm vạn đại quân dẹp giặc cỏ ở Sùng Châu đang tiến hành chu toàn, lúc mọi người đang nghĩ trận này quan binh và giặc cỏ chắc sẽ đánh nhau rất lâu, Tiêu Trì Chi lại xuất ba ngàn quân tinh nhuệ, đánh như sét bổ, vây quanh mười tám đỉnh núi ngoài thành Sùng Châu, hốt gọn hang ổ của đám giặc cỏ.

Ai cũng không nghĩ tới Tiêu Trì Chi lại dùng đại quân để thu hút sự chú ý của đám giặc cỏ, còn chính mình mang binh thừa dịp sơ hở tiến vào, sát nhập vào đám đông bọn giặc cỏ.

Nguyên bản Sùng Châu có mười vạn giặc cỏ, lúc này tả hữu chỉ còn ba vạn. Muốn tiêu diệt cũng không mất nhiều thời gian lắm.

Lúc này trong thành Lạc Dương, sâu trong cung, nam nhân cầm mật báo trong tay hung hăng bóp nát. “Tiêu Trì Chi đáng giận, dám dùng tới chiêu này!”.

“Tam hoàng tử, hiện tại nên làm thế nào? Chẳng lẽ để mấy năm tâm huyết bị hủy hoại trong chốc lát sao?”. Thuộc hạ vẫn đứng thẳng bên cạnh cẩn thận hỏi.

Nay hoàng thượng không thích hoàng tử xây dựng binh lực, bởi vậy trên tay các hoàng tử không có chút binh quyền nào. Tam hoàng tử tiêu phí mấy năm tâm huyết, chiêu binh mãi mã ở Sùng Châu, lấy thân phận là giặc cỏ, mỗi khi triều đình phái binh đi Sùng Châu tiêu diệt giặc cỏ, cũng tiện tay trừ đi ít binh lực của triều đình, khiến thế lực của Tam hoàng tử ở Sùng Châu càng lúc càng lớn mạnh, Tam hoàng tử quả thật chính là hoàng đế đất Sùng Châu. Sùng Châu là cứ điểm lui giữ của Tam hoàng tử, một khi thất thế trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị, có thể lui về Sùng Châu, đến cầu Đông Sơn tái nhậm chức.

“Đương nhiên không có khả năng!”. Tam hoàng tử căm giận nói, hắn không cam lòng khổ tâm nhiều năm của chính mình cứ như vậy hóa thành hư ảo. “Chẳng lẽ không ai có thể ngăn cản Tiêu Trì Chi sao?”.

“Tiêu Trì Chi kia rất giỏi dụng binh, võ công lại cao, chỉ sợ…”.

“Lời vô nghĩa này không cần ngươi nói tới!”. Tam hoàng tử một cước đá lên ngực thuộc hạ. “Ta hiện tại chỉ muốn biết, phải làm sao để bảo toàn binh lực của ta ở Sùng Châu!”.

Tên thuộc hạ đau đớn quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt từng đợt, nếu có biện pháp thì đã không bại đến mức chỉ còn ba vạn binh.

“Không có cách nào thật ư?”. Chân của Tam hoàng tử muốn đạp đổ đồ đạc, lại nghe thấy một trận cười của nữ tử nào đó.

Hắn nhìn về phía người đang tới, dáng người hấp dẫn linh lung mặc cung trang hồng nhạc, eo nhỏ mang đai lưng bảo thạch càng thêm mê người, ánh mắt cao ngạo cùng khí chất cao quý, không phải Thập công chúa Đái Thụy Thiến thì là ai.

“Hoàng muội, ngươi sao lại đến đây?”. Tam hoàng tử nói. Nơi này là khu vực bí mật trong hoàng cung, chỉ có vài người biết, mà Thập công chúa là em cùng mẫu phi với hắn, quan hệ có phần chặt chẽ, một khi Tam hoàng tử đắc thế, địa vị của Thập công chúa cũng như nước lên thì thuyền lên.

“Vừa rồi nhìn Tam hoàng huynh dáng vẻ lo lắng, thật làm ta cảm thấy buồn cười. Chỉ là một tên Tiêu Trì Chi cỏn con mà lại làm cho Tam hoàng huynh đau đầu như vậy”. Đái Thụy Thiến lắc lắc eo nhỏ đi vào bên trong.

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tiêu Trì Chi là kẻ dễ đối phó sao? Nếu dễ đối phó đến vậy, ngươi sớm nên làm hắn gục dưới tà váy ngươi, ta cũng sẽ không chật vật như ngày hôm nay”. Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng.

Đái Thụy Thiến biến sắc, nghiến răng nói. “Ta đương nhiên hy vọng hoàng huynh mọi chuyện thuận buồm, không phải hoàng huynh xem ta như người cùng hội cùng thuyền sao, nên ta cố ý cảnh tỉnh hoàng huynh một câu ‘nhân vô thập toàn’, Tiêu Trì Chi là nhân, tự nhiên sẽ có nhược điểm”.

“Nga? Hắn có nhược điểm gì?”. Tam hoàng tử đến đây hứng thú.

“Nữ nhân”. Nghĩ đến việc nghe được tình báo nàng phái người bí mật điều tra phủ tướng quân, nàng liền nhịn không được trong lòng âm thầm sinh hận. Tiêu Trì Chi thế nhưng lại chung tình với một nha hoàn, quả thực muốn châm chọc nàng.

“Ha ha ha!”. Tam hoàng tử vừa nghe lời này, nhịn không được cười to. “Thiên hạ này ai ai cũng biết, Tiêu Trì Chi không ham nữ sắc, ngươi còn nói với ta nhược điểm của hắn là nữ nhân?”.

“Tin hay không tùy ngươi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, Tiêu Trì Chi hiện tại cực kỳ sủng ái một nữ tử, nếu ngươi bắt được nàng ta, sẽ khống chế được hắn”. Đái Thụy Thiến lạnh lùng nói.

Tam hoàng tử trầm ngâm một lát. “Hảo, ngươi là hoàng muội cùng dòng máu duy nhất của ta, tất nhiên ta tin ngươi”.

“Bất quá, tin tức này không phải cho không ngươi”. Đái Thụy Thiến xả một tràng cười lạnh, nhìn chằm chằm Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử hiểu rõ trong tim, muội muội hắn từ nhỏ tính tình đã gian xảo, hắn rất thức thời. “Chỉ cần khống chế được Tiêu Trì Chi, ta tất sẽ đem hắn tặng cho hoàng muội”. Về phần có phế đi một thân võ công của Tiêu Trì Chi, hay biến hắn ta thành nửa sống nửa chết, hắn không dám cam đoan.

“Tam hoàng huynh hiểu được là tốt rồi”. Trong tròng mắt Đái Thụy Thiến hiện lên tia tà ác. “Về phần nữ nhân kia, sau khi hoàng huynh khống chế được Tiêu Trì Chi xong, nhất định phải giải quyết nàng ta đi!”.

“Đương nhiên”.

Hai người liếc nhau, bên ngoài cười nhưng trong không hề cười, một người muốn giải quyết gian nan khổ cực trước mắt, một kẻ muốn mượn đao giết người, trong lòng đều đang có suy nghĩ riêng, tính kế riêng.

——— —————— —————— ——————-

Quân đội, dân chúng ở Sùng Châu vẫn thường nhìn thấy, nhưng một đoàn binh chỉnh tề giống thế này, cũng rất hiếm thấy.

Ước chừng mấy ngàn binh lính nhất tề xếp thành hai hàng, hộ tống một chiếc xe ngựa hướng tới phủ đệ của tri phủ Sùng Châu.

Dân chúng Sùng Châu ai cũng ló đầu ra nhòm, người biết chút kiến thức sau khi thấy quân đội còn la hét. “Đây chính là quân đội của Tiêu tướng quân a, Tiêu tướng quân không phải đang ở Sùng Châu dẹp ổ giặc cỏ sao? Hiện tại lại vào thành, có phải không tính bình định đám giặc cỏ đó nữa không?”. Các loại bàn tán đều đủ. Trong đó nhiều nhất là đoán chiến sự ở Sùng Châu sau này sẽ thế nào. Bất quá mọi chuyện đều được bàn tán thì thầm, không ai dám nói to trước một đoàn binh như thế.

Xe ngựa đứng trước cửa phủ đệ tri phủ, lão nhân tri phủ đã sớm cùng gia quyến đứng ngoài cửa đợi. Tiêu tướng quân luôn bị đồn là hỉ nộ bất thường, giận hờn ai thì tất xử rất dã man, tri phủ hắn chỉ mong trong lúc bàn luận về thế loạn không chọc đến tướng quân đại nhân này.

Vừa thấy xe ngựa đến, tri phủ vội vàng chạy ra trước. “Hạ quan…”.

“Không cần đa lễ, đỡ phải ầm ỹ đến nàng”. Ngữ điệu ép thật thấp, nghe qua cứ như tiếng thở, cũng có một tia ôn nhu không nói nên lời.

Tri phủ cảm thấy một trận hoảng hốt, thanh âm này… Là của tướng quân mặt lạnh kia đang nói? Hơn nữa, “nàng” trong miệng hắn là ai?

“Lưu giáo úy”. Thanh âm Tiêu Trì Chi lại nho nhỏ truyền ra từ trong xe ngựa.

“Có thuộc hạ”. Lưu giáo úy đứng bên cạnh xe ngựa cũng đè thấp thanh âm hồi đáp.

“Xung quanh có ai làm ồn, giết chết không tha”.

“Dạ”.

Thân mình tri phủ run rẩy, Tiêu tướng quân này quả nhiên là lãnh huyết vô tình.

Màn trướng trên xe ngựa rốt cuộc cũng chậm rãi nhấc lên. Thân ảnh tuấn nhã kia cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người. Mái tóc đen như mực được búi lên nhờ trâm bạch ngọc, da thịt trắng nõn láng mịn, đôi mắt góc cạnh lạnh lùng, thâm thúy, mũi thẳng, bạc môi hơi nhếch lên làm mềm đi biểu tình trên khuôn mặt hắn, nhìn qua mất bớt vài phần lạnh nhạt, thêm một chút phần tình cảm con người.

Tri phủ bắt đầu cảm thấy chân mình tê đi. Người này…. ách, thật là Tiêu tướng quân sao? Mà thiên hạ trong lòng tướng quân, bởi vì mặt vẫn đang chôn trong lòng hắn, mọi người chỉ nhìn đại khái thấy tóc và thân hình nàng.

“Dẫn đường đi”. Tiêu Trì Chi liếc mắt nhìn tri phủ đã ngây ngốc hóa đầu gỗ bên cạnh.

“Dạ, dạ”. Tri phủ lễ phép hạ giọng, ngay cả gia quyến cũng không kịp giới thiệu, dẫn theo Tiêu Trì Chi đến giữa phủ đệ, cố ý vì hắn mà đuổi hết gia nhân ra đằng sân.

“Tiêu tướng quân, nơi này là chỗ nghỉ ngơi của ngài, nếu có cái gì không hài lòng, xin cho hạ quan biết”.

“Ân”. Tiêu Trì Chi thản nhiên vuốt cằm.

Đang định đem thiên hạ trong lòng đặt trên giường ngủ, người trong lòng giật giật, nhập nhèm mở đôi mắt, dùng thanh âm vừa tỉnh ngủ oa oa hỏi. “Đã đến Sùng Châu rồi sao?”.

“Đã đến, nếu muốn ngủ thì cứ ngủ một lát”. Tiêu Trì Chi nói, hắn đương nhiên nhìn ra nàng vẫn ngủ chưa đủ.

“Ngô… Hảo”. Sở Châu Ngọc lẩm bẩm một tiếng, lại tiếp tục khép đôi mắt lại. “Sớm biết thế này tối qua sẽ không đọc kinh Phật của chàng, làm hại ta rất trễ mới ngủ được”.

Tiêu Trì Chi cẩn thận ôm Sở Châu Ngọc đặt lên giường, kéo chăn đắp cho nàng.

Tri phủ đứng một bên, lại đơ người lần nữa.

——— —————— —————— ————————

Từ lúc đến Sùng Châu, bên ngoài đánh giặc mịt mù sương gió, mỗi ngày nàng đều ở trong phủ đệ tri phủ Sùng Châu ngâm trà, xem kịch hoặc cùng tri phủ phu nhân và các tiểu thiếp, nha hoàn nói chuyện phiếm.

Đương nhiên, nàng không biết cái gì gọi là đánh giặc bình loạn. Đáng tiếc không ai dạy nàng điều đó. Tri phủ lão gia không dám đáp ứng, Lưu Sơn giáo úy không thể đáp ứng, còn Tiêu Trì Chi chỉ trực tiếp dùng mỹ nam kế, hôn nàng thở dốc liên tục, cơ bản đã quên chuyện cơ bản giảng cho nàng biết chiến thuật, chiến lược.

Hắn hôn nàng, nàng không từ chối, thậm chí rất thích. Tuy rằng mặt nàng sẽ đỏ, tuy rằng mỗi lần hắn hôn nàng, tim nàng sẽ đập rất nhanh, nhưng nàng không cự tuyệt. Nàng thích khi hắn hôn nàng, không ngừng kêu tên nàng, thích hắn dùng tư thế không muốn xa rời mà ôm nàng ngủ, thích bộ dạng thỏa mãn của hắn khi uống trà nàng pha, như vậy nàng sẽ cảm giác được, nàng trong lòng hắn là độc nhất vô nhị…..

Đương nhiên, độc nhất vô nhị cũng có cái khổ, cái khổ đó là…….

“Sở tiểu thư, ta…… Ta đã không không rời phủ thăm người nhà hai tháng rồi, không biết tiểu thư có thể xin tướng quân cho ta nghỉ ngơi nửa ngày, cho ta về nhà vấn an cha mẹ”. Một gia nhân bị tri phủ bắt đến hầu hạ Tiêu Trì Chi quỳ mọp trên mặt đất, khóc lóc nói.

“Ta sẽ giúp ngươi thử”. Sở Châu Ngọc đáp.

“Đa tạ Sở tiểu thư”. Hạ nhân kia lui ra.

Một lát sau……

“Sở tiểu thư, tiểu tử Vương Nhị hôm nay quét tước, không cẩn thận làm bẩn xiêm y của tướng quân đặt trên ghế”. Có người chạy lại hô.

“Thì… Đem xiêm y kia đi giặt là được”. Vương Nhị là ai? Trong đầu nàng chẳng có ấn tượng nào.

“Tuy rằng tiểu tử Vương Nhị sơ ý, nhưng hắn tốt xấu gì cũng có tâm địa lương thiện đơn thuần, mong Sở tiểu thư nói tốt vài câu với tướng quân, tha mạng cho Vương Nhị a!”. Người nọ cố ý lặp lại, mắt thiếu điều trào lệ ào ào.

Tánh mạng?!. “Y phục dơ thì hại mạng ai chứ?”. Nàng thiếu chút nữa sặc nước miếng.

“Nhưng đó là xiêm y của tướng quân a”.

“Ta sẽ nói với tướng quân, không để Vương Nhị mất mạng”. Nàng bực mình.

“Đa tạ Sở tiểu thư”.

Một lát sau nữa……

“Sở tiểu thư! Sở tiểu thư!”. Thanh âm hô to gọi nhỏ, truyền đến từ rất xa. Sở Châu Ngọc đau đầu buông tài liệu nghiên cứu trà hoa lài trong tay, đứng dậy chủ động đi tới cửa phòng.

Quả nhiên, một bóng dáng mập mạp đang tất tưởi hổn hển chạy tới, Sở Châu Ngọc nhận ra người này, là Lý mẫu trong phủ.

“Sở tiểu thư, mau cùng ta đi!”. Lý mẫu vừa thấy Sở Châu Ngọc, không buồn phân trần liền kéo nàng đi.

“Đi? Đi đâu?”. Nàng mạc danh kì diệu.

“Đi cứu người”.

Cái gì?! Cứu người?!. “Dì xác định ta có thể cứu được người?”.

“Xác định, xác định, nếu ngươi không cứu được, thì không ai cứu được hết!”. Lý mẫu một bên kéo Sở Châu Ngọc vội vàng chạy đi, một bên nói. “Thiếu gia nhà ta không nghe tướng quân chỉ huy, tự tiện mang binh đuổi bắt giặc cỏ, hiện tại bị bắt nhốt, đại nhân cầu xin tướng quân xuất binh viện trợ, tướng quân không đáp ứng”.

“Đây là chuyện quân sự, ta không hiểu a”.

“Ngươi không hiểu cũng không sao, ngươi chỉ cần cầu xin tướng quân mang binh đi cứu thiếu gia là được!”. Lý mẫu nói bi thương. “Thiếu gia là con trai duy nhất của lão gia, lão gia chỉ cầu thiếu gia có thể giữ được tánh mạng, vì hương khói trong nhà, về phần trừng phạt sau khi cứu thế nào, đều tùy tướng quân làm”.

“Nhưng là ta đi cầu xin, có được không?”. Sở Châu Ngọc do dự nói. Sau khi vào Sùng Châu , tri phủ gia một nhà đối xử với nàng thật không tệ.

“Được! Tướng quân cực kỳ nghe lời Sở tiểu thư. Hiện tại lão gia và các phu nhân đã gấp tới độ hoang mang lo sợ, chỉ trông cậy vào Sở tiểu thư ngài thôi a!”.

Nghe lời nàng? Trước mắt Sở Châu Ngọc hiện lên gương mặt của Tiêu Trì Chi. Được rồi, nàng thừa nhận, phần lớn thời điểm, hắn rất nghe lời nàng nói.

Hai người đi thẳng một mạch, hồn nhiên không nhận ra trên đường còn có người đi theo.

Mới đi ra sân, Sở Châu Ngọc liền nghe “keng” một tiếng, thân hình to béo của Lý mẫu nặng nề ngã xuống đất.

“Lý mẫu!”. Nàng cả kinh kêu lên, nhìn thấy một tên mặc hắc y, che mặt đứng trước mặt nàng.

“Ngươi chính là nữ nhân Tiêu Trì Chi để ý?”. Đối phương hỏi như thế.

“Nếu ta nói không phải, ngươi sẽ tin sao?”. Nàng cảnh giác nhìn xung quanh, bỗng dưng phát hiện hộ vệ trong phủ đã nằm la liệt bất tỉnh dưới đất.

“Tất nhiên là không”. Hắc y nhân nói. “Ta chỉ phụng lệnh chủ tử nhà ta, đem ngươi về mà thôi”.

“Chủ tử nhà ngươi là ai?”.

“Ngươi nên quan tâm xem bản thân còn cơ hội sống hay không!”. Hắc y nhân một đao hướng Sở Châu Ngọc bổ tới.

Nàng chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, cả người liền mềm nhũn ngã xuống, ý niệm cuối cùng còn lại trong đầu là : sớm biết như thế, lúc trước nên sớm học Tiêu Trì Chi một hai công phu bỏ chạy trối chết, ít nhất đánh không lại, nàng còn có thể trốn.

——— —————— —————— —————–

Nội đường yên tĩnh, không một ai dám phát ra âm thanh. Ngoại đường, quân đội đã sớm trang bị chỉnh tề, chỉ chờ mệnh lệnh phát ra, sẽ bắt đầu hành động.

Lý mẫu quỳ ngất đi tỉnh lại, thân hình mập mạp không ngừng run rẩy.

“Đem tất cả những gì ngươi biết, một năm một mười nói ra cho ta”. Ngón tay thon dài lần chuỗi Phật châu ngọc bích, Tiêu Trì Chi cụp mắt, trên mặt là nét bình tĩnh mưa gió không lay được.

“Hồi… Hồi tướng quân, tiểu nhân phụng mệnh tri phủ đại nhân, đi tìm Sở tiểu thư, vốn vẫn tốt đẹp, nhưng ai ngờ vừa ra sân, liền hôn mê bất tỉnh”.

Tri phủ một bên nghe được Lý mẫu nhắc tới hắn, thân mình cũng run lập cập y hệt Lý mẫu.

“Có thấy rõ người đó không?”. Một tiếng vang nho nhỏ khi ngón tay miết vào chuỗi Phật châu, mọi người xung quanh nghe được ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Không… Không có”. Lý mẫu chỉ hận bản thân không ngất xỉu lần nữa, ít ra còn tốt hơn bây giờ.

“Cấp báo!”. Lưu Sơn chạy gấp vào, ôm quyền quỳ xuống. “Thuộc hạ căn cứ vào hương của trùng truy tìm, do thám ra Sở tiểu thư đang bị bắt giam trong Tam viện đường trang”.

Lời kia vừa thốt ra, tri phủ thở hắt ra một hơi. “Tam viện… Tam viện đường trang, kia, kia là của Tam hoàng tử ở Sùng Châu a, đừng đưa tin sai lệch đi Lưu giáo úy”.

“Chẳng lẽ tri phủ đại nhân hoài nghi hương trùng ta nghe thấy sao?”. Lưu Sơn trào phúng trả lời. Loài trùng tỏa hương, toàn thân màu vàng, hút một ít máu của ai xong, vô luận người đó ở nơi nào, đều có thể tìm được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người đó tự thân phải có một mùi hương khác mạnh hơn che đi hương trùng.

“Không dám”. Tri phủ cảm thấy mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay ngày càng nhiều.

Tay thôi miết vào chuỗi Phật châu, Tiêu Trì Chi giương mắt nhìn Lưu Sơn. “Lập tức chuẩn bị một vạn binh mã, vây quanh Tam viện đường trang!”.

“Dạ!”. Lưu Sơn lĩnh mệnh đi xuống.

“Tiêu… Tiêu tướng quân, vây quanh đường viện của Tam hoàng tử là chuyện không nhỏ đâu a, nếu hoàng thượng trách tội…”. Hắn không dám bảo đảm đầu còn đội được mũ cánh chuồn. (*mũ cánh chuồn : mũ của quan lại có hai cái que xòe ra như cánh con chùn chùn)

Tri phủ còn chưa nói xong, Tiêu Trì Chi đã biến mất, không thấy bóng người.

——— —————— —————— ————————-

Bên trong Tam viện đường trang, Tam hoàng tử nhìn Sở Châu Ngọc hôn mê bị trói chặt, hoài nghi hỏi. “Đây là nữ tử mà các ngươi điều tra ra?”.

“Dạ đúng”. Thủ hạ hồi đáp.

“Nàng rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn Tiêu Trì Chi?”.

“Thuộc hạ không biết, nhưng mọi người trong phủ tri phủ đều nói Tiêu Trì Chi cực sủng ái nữ tử này”.

Tam hoàng tử âm thầm kinh ngạc, vốn tưởng nữ tử trong lòng Tiêu Trì Chi luận về dung mạo hay dáng người đều thắng hoàng muội mình, lại không nghĩ ra…

“Ngươi đem nàng đến đây, có bị ai theo dõi không?”. Tam hoàng tử vẫn cảnh giác hỏi.

“Không ai theo dõi”. Nguyên bản hộ vệ bảo vệ nữ nhân này gồm thị vệ và ám vệ (*ám vệ : âm thầm trốn phía sau để bảo vệ) đều đã bị hắn dùng di hương làm bất tỉnh hết.

“Tốt lắm”. Tam hoàng tử mừng rỡ, nhưng cũng có chút hoài nghi, một nữ nhân, thật sự có thể khống chế được Tiêu Trì Chi?

“Không ổn! Không ổn rồi!”. Thanh âm nghiêng ngả lảo đảo từ ngoài cửa truyền đến. “Chủ… Chủ tử, thuộc hạ có việc hồi báo”.

“Chuyện gì ngạc nhiên?”. Tam hoàng tử sắc mặt hỉ nộ vô thường.

“Tiêu tướng quân mang binh tới, đang vây quanh đường trang”. Hạ nhân ngoài cửa nói đứt quãng.

“Cái gì?! Điều này sao có thể, Tiêu Trì Chi làm sao có thể tới nơi này?”. Thân mình Tam hoàng tử đột nhiên chấn động, lần này hắn vụng trộm đến Sùng Châu, ngoài vài tâm phúc ở Lạc Dương thì không ai bên ngoài biết được việc này. Nếu Tiêu Trì Chi đem binh vây đường trang, việc hắn đến Sùng Châu cũng sẽ bại lộ. “Có phải ngươi không? Ngươi đưa hắn tới đây đúng không?”. Ánh mắt hắn hung ác nhìn hắc y nhân bắt Sở Châu Ngọc đến.

“Thuộc hạ tuyệt đối không để ai theo dõi”. Hắc y nhân kia cuống quýt phân trần.

“Vậy tại sao—”. Tam hoàng tử nhìn chằm chằm vào Sở Châu Ngọc đang hôn mê, đột nhiên thoáng thấy một tiểu phi trùng màu vàng đính trên trâm cài tóc của nàng. “Chết tiệt! Là trùng hương! Tiêu Trì Chi dùng trùng hương lên nữ nhân này!”.

Nghe nói số lượng trùng hương là cực nhỏ, bởi vậy giá cũng cực cao, một con trùng hương giá đã vạn lượng vàng, ngay cả trong hoàng cung cũng chỉ dưỡng mười con trùng hương chưa uống máu người mà thôi.

Tam hoàng tử vừa sợ vừa giận, chỉ cảm thấy cả người xương cốt rắc rắc rung động, một tay liền tát cho Sở Châu Ngọc đang hôn mê một cái tát.

Sở Châu Ngọc rầu rĩ hừ một tiếng, bị đánh tỉnh lại, cảm thấy khóe miệng có chút máu ấm ấm chảy xuống.

“Tỉnh chưa?”. Tam hoàng tử âm âm nói, tiếp tục tát Sở Châu Ngọc một cái nữa. “Thật không nghĩ tới Tiêu Trì Chi dùng trùng hương với ngươi!”.

Trùng hương? Sở Châu Ngọc mờ mịt, tình huống trước mắt nên gọi là gì? Kiếp bị bắt?

“Ngươi là ai?”. Nàng hỏi, thấy một tiểu trùng màu vàng bị bóp nát trong tay Tam hoàng tử. Con sâu màu vàng này nàng có nhìn thấy qua, là lúc vừa tới Sùng Châu, Tiêu Trì Chi từng cho nó ăn một giọt máu của nàng.

“Vì sao con sâu này lại uống máu?”. Lúc ấy nàng còn kỳ quái hỏi.

“Chỉ cần uống máu của một người, con sâu này sẽ cực kỳ mẫn cảm với mùi của người đó, cho dù đến chân trời góc biển, nó cũng có thể tìm được”. Hắn nhẹ nhàng vỗ về con sâu màu vàng. “Châu Ngọc, như thế, bất luận nàng ở đâu, ta đều có thể tìm được nàng”.

Tìm được nàng… Tìm được nàng…

Cảm giác đau đớn trên mặt đã không còn rõ ràng nữa, trong đầu nàng chỉ thầm nghĩ đến hắn có thể tìm được nàng hay không.

“Ngươi còn không xứng biết ta là ai!”. Tam hoàng tử sai người kéo Sở Châu Ngọc đi. “Nếu Tiêu Trì Chi vì ngươi mà dám vây quanh đường trang của ta, vậy ta muốn nhìn thử xem, ngươi đối với hắn có bao nhiêu ảnh hưởng!”.

Bên ngoài, tiếng người ồn ào, bọn lính rít gào hò hét, thanh âm binh khí va vào nhau, còn có thanh âm binh khí đâm vào người đổ máu, nghe được làm cho người ta cả người đều run sợ.

“Đem toàn bộ binh lực tập trung lại, nếu Tiêu Trì Chi dám phái binh vây quanh địa bàn của ta, vậy ta sẽ khiến hắn có đi không có về!”. Về phần đáp ứng yêu cầu của hoàng muội, chỉ có thể bồi cho nàng ta cái lễ.

Thế này Sở Châu Ngọc mới cảm giác được, đây tựa hồ không phải là chuyện bắt cóc bình thường, hơn nữa nam nhân cầm đầu trước mặt này, y phục hoa lệ, vừa rồi còn nhắc tới hai chữ binh lực.

Người nọ tính dùng nàng làm bất lợi cho Tiêu Trì Chi sao? Còn nam nhân để ý nàng, sủng nàng sẽ thế nào? Nghĩ tới hắn sẽ vì nàng mà lâm vào cục diện bất lợi, mà bị thương, lòng của nàng quặn thắt lại.

Sở Châu Ngọc bị người ta kéo ra phía trước, trước mắt nàng một trời đầu rơi máu chảy.

Thật nhiều máu, vô số thi thể nằm la liệt.

“Này… Đây là người sao?”.

“Đáng sợ, không! Không! Thiên a, ai tới ngăn hắn lại!”.

“Tiêu… Tiêu tướng quân, nơi này là đường trang của Tam hoàng tử, ngươi nghĩ ngươi đại khai sát giới ở đây, hoàng thượng sẽ không trách tội sao… Aaaaa!”.

Một bàn tay, xuyên thấu qua ngực người kia, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, rồi không còn tiếng động gì nữa.

Binh lính hai bên càng không ngừng giao chiến ác liệt, Mà trong cảnh hỗn chiến, nàng vẫn thấy được, một người toàn thân mặc hắc y bào. Không giống như những tướng lãnh khác mặc khôi giáp, hắn vẫn mặc giáp phục hắc y ngọc, nguyên bản chuỗi ngọc bích tím trên tay nay đã bị nhuộm thành Phật châu đỏ lòm màu máu, mà trên tay còn lại, không còn nắm kinh thư như bình thường nữa, mà là… Vũ khí của hắn.

Ngón tay thon dài, vốn nên ôn nhuận như ngọc, giờ phút này là vũ khí cực sắc bén lạnh như băng, trực tiếp đâm thủng ngực người, một chiêu, chỉ cần một chiêu, đã có thể đưa người ta vào cõi chết.

Một đám thi thể, nằm bên chân hắn, máu tuôn ồ ạt, ướt đẫm tay trái của hắn, nhuộm lên toàn thân hắn, trên chân hắn, thậm chí trên mặt hắn màu máu đỏ kỳ dị. Là chiến thần, hay sát thần, hay ác ma?

Ọe!

Đoàn người của Tam hoàng tử nhìn thấy cảnh này, dù đã gặp qua sóng to gió lớn, vẫn có cảm giác muốn nôn mửa. Chỉ có Sở Châu Ngọc kinh ngạc nhìn Tiêu Trì Chi. Đây là hắn mà nàng biết, nàng hiểu sao?

Quen thuộc như vậy… Nhưng cũng xa lạ đến thế. Rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng nàng chưa từng thấy vẻ mặt hắn như thế, bộ dáng bừng bừng sát khí như thế, thậm chí cả mắt của hắn, cũng đỏ lên màu máu.

Là lệ khí! Toàn thân hắn phát ra một cỗ lệ khí, làm cho người ta thậm chí chưa tới gần cũng đã khiếp đảm.

Như cảm ứng được tầm mắt của nàng, hắn đột nhiên quay đầu về hướng nàng.

“Châu Ngọc…..”. Tiêu Trì Chi thì thào trong miệng hai chữ. Rốt cuộc nhìn thấy nàng, chính là nàng, lòng bối rối không thôi liền dần dần yên ổn xuống.

Tam hoàng tử giật mình khôi phục tinh thần, nhanh quát. “Tiêu Trì Chi, nếu ngươi còn muốn nàng sống, nhanh đưa tay chịu trói”.

“Nếu để ngươi bắt ta, ngươi thật sự sẽ thả nàng?”.Tiêu Trì Chi từng bước đi đến chỗ Tam hoàng tử, chung quanh không ai dám ngăn cản, thậm chí tự giác tách ra hai bên.

“Đương nhiên, bổn hoàng tử là thân phận gì chứ, lời nói ra tất đáng giá ngàn vàng”.

“Đáng tiếc”. Hắn thản nhiên nói. “Lời ngươi nói ra, một chữ ta cũng không tin tưởng”.

“Ngươi không sợ ta giết nàng?”. Tam hoàng tử uy hiếp nói, chỉ nghe “bang bang” hai tiếng, hai kẻ đang canh giữ Sở Châu Ngọc đã quỵ ngã xuống đất, trong hốc mắt bọn họ đều khảm một hạt Phật châu ngọc bích.

Hắn….. Dám đem Phật châu ngọc bích biến thành ám khí?! Tam hoàng tử thấy yết hầu hắn nghẹn lại. Tên điên! Nam nhân này căn bản đã điên rồi. Phật châu ngọc bích này, chính Tuệ Ngộ thiền sư đã truyền cho Tiêu Trì Chi, nghe nói thế hệ trước truyền cho thế hệ sau đã có lịch sử hơn trăm năm, thậm chí xưng là quốc bảo cũng không ngoa, vậy mà hắn vì cứu nữ tử này mà….

Tiêu Trì Chi khinh công bay lên, đến bên cạnh Sở Châu Ngọc, ngón tay vung lên, chặt đứt dây trói đang cột lấy tay nàng.

“Chàng không sao chứ!”. Phản ứng đầu tiên của Sở Châu Ngọc là kéo tay áo của Tiêu Trì Chi, cẩn thận kiểm tra xem hắn có bị thương hay không.

“Nàng bị đánh?”. Thanh âm lạnh lùng, không thể không nhận ra là đang rất tức giận.

Nàng ngẩn người, đến tận khi hắn nâng ngón tay lên, mơn trớn khóe môi nàng, Sở Châu Ngọc mới có phản ứng, nàng chỉ vết thương trên mặt mình. “Chỉ là vết thương nhỏ”. So với những thi thể nằm tại đây, vết thương của nàng thật sự chính là “vết thương nhỏ”.

“Đau không?”. Hắn cúi đầu hỏi.

“Lúc trước rất đau, nhưng hiện tại đã đỡ hơn nhiều”. Nàng kiểm tra xong một cánh tay, lại tiếp tục cánh tay kia.

“Châu Ngọc, ta còn một chuyện muốn làm, chờ ta một lát, được chứ?”.

“Ai?”. Không đợi Sở Châu Ngọc trả lời, Tiêu Trì Chi ôm lấy nàng, khinh công bay xuống, đến trước mặt Lưu Sơn, phân phó. “Bảo vệ nàng thật tốt”.

“Dạ”. Lưu Sơn lĩnh mệnh nói.

Ngay sau đó, Tiêu Trì Chi tiến đến trước mặt Tam hoàng tử, cỗ lệ khí trên người hắn phát ra so với ban nãy chỉ có hơn chứ không hề kém, ánh mắt nhìn đối phương, như đang nhìn một kẻ chết rồi.

“Là ngươi đả thương nàng?”. Tiêu Trì Chi bình tĩnh, trong ánh mắt một mảnh vô ba, hoàn toàn tương phản với lệ khí xung quanh người hắn.

“Đúng thế thì sao?”. Dù sao cũng sướt mặt nàng, huống chi, hắn đã sai tập hợp chính ngàn binh lính bên ngoài, thật muốn cùng Tiêu Trì Chi đánh nhau một trận, dù biết cơ hội thắng không có. “Ta đường đường là một hoàng tử, chẳng lẽ không thể khiển trách một dân đen sao?”.

Tiêu Trì Chi không nói, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tam hoàng tử, từng bước từng bước đến gần hắn.

“Tiêu Trì Chi, ngươi, ngươi muốn tạo phản?”. Tam hoàng tử vội vàng quát.

“Tạo phản? Tiêu mỗ chưa từng nghĩ qua. Chẳng qua ta rất ngạc nhiên, Tam hoàng tử hiện tại lẽ ra nên ở Lạc Dương, vì sao lại xuất hiện ở Sùng Châu?”.

”Bổn hoàng tử ở đâu, không liên quan đến ngươi!”.

“Vốn ta còn tưởng sẽ chưa lật bài ngửa với ngươi vội, nhưng ngươi dám động đến nàng, vậy ta cũng lật bài ngửa với ngươi luôn Tam hoàng tử, hay ta nên gọi là chỉ huy đám giặc cỏ?”.

Tam hoàng tử cả kinh, không sao hiểu được đối phương vì sao biết việc này. “Làm càn, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”.

“Nói bậy sao? Nhưng không sao cả!”. Tiêu Trì Chi vươn tay, chộp lấy Tam hoàng tử.

“Mau, mau ngăn hắn lại!”. Tam hoàng tử kêu lên, liều mạng tránh ở phía sau lưng đám thủ hạ.

Bịch! Bịch! Bịch!

Không ngừng có người ngã xuống dưới chân Tiêu Trì Chi, tay hắn, giống như khi nãy, điên cuồng cướp đi tính mạng người, thậm chí tàn nhẫn hơn, như muốn trút cơn giận.

Máu văng ra, làm Tam hoàng tử nhìn xem muốn buồn nôn.

“Ngươi… Ngươi dám động vào ta, không sợ hoàng thượng xử tội ngươi?”. Tam hoàng tử bắt đầu sợ hãi. Trước kia chỉ nghe nói hắn tàn nhẫn, hôm nay gặp được, mới biết nguyên lai hắn giết người nhanh như vậy.

“Thì ta sẽ giải thích cho hoàng thượng biết”. Giọng hắn vân đạm phong khinh, không buồn để ý kẻ hắn sắp xuống tay chính là đương triều hoàng tử.

Sở Châu Ngọc đứng bên kia, lo lắng không thôi nhìn Tiêu Trì Chi. Đây là chút chuyện muốn làm mà hắn nói sao? Đơn giản chỉ vì nàng bị Tam hoàng tử tát bị thương?

“Hắn… Giết nhiều người như vậy sao?”. Nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ, Sở Châu Ngọc bất an hỏi.

“Đúng vậy”. Lưu Sơn đứng cạnh đáp.

“Tam hoàng tử kia, là đương kim thiên tử Tam hoàng tử?”.

“Đúng”.

“Vì sao hắn vẫn tới gần Tam hoàng tử?”.

“Tướng quân hẳn là tính giết Tam hoàng tử”. Nhìn ra được, hiện tại tướng quân đang tức giận cực độ, nếu không tuyệt đối sẽ không giết người… nhanh chóng như thế.

Cái gì?!. “Hắn thật sự dám giết Tam hoàng tử?”. Nàng cảm thấy mình sắp sặc nước miếng mà chết.

“Dám”. Trên cơ bản, trừ bỏ âm mưu soán vị ra, Lưu Sơn thật không biết có chuyện gì tướng quân nhà mình không dám làm.

“Giết hoàng tử sẽ phạm tội danh gì?”. Sở Châu Ngọc lật đật hỏi.

“Hẳn là chịu hình lăng trì đi, đương nhiên cũng có khả năng sẽ là ngũ mã phanh thây, tốt hơn nữa thì chỉ chém đầu thôi, còn nếu hoàng thượng tức giận, khả năng sẽ…”. Lưu Sơn nói càng nhiều, mặt Sở Châu Ngọc càng trắng bệch ra.

“Đương nhiên, dù tướng quân có giết Tam hoàng tử thật, hoàng thượng cũng không có khả năng đối xử với tướng quân như vậy”. Tướng quân đã nắm được chứng cứ Tam hoàng tử cầm đầu đám giặc cỏ ở Sùng Châu, Tam hoàng tử thất thế chỉ là chuyện không sớm thì muộn.

Nhưng mà, chưa đợi được Lưu Sơn nói những lời này, Sở Châu Ngọc đã xông ra ngoài.

“Thiên a!”. Lưu Sơn kêu lên, tướng quân vừa mới phân phó hắn bảo vệ Sở cô nương a!

Sở Châu Ngọc không hiểu được chính mình làm sao có được dũng khí dẫm lên đám thi thể kia, làm sao có dũng khí xuyên qua rừng đao biển kiếm, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm là — nàng không muốn hắn chết!

Nghĩ đến Tiêu Trì Chi có khả năng sẽ chết, nàng liền không thể khống chế được thân thể chính mình, thậm chí còn chưa hiểu rõ căn nguyên, thân thể đã phản ứng chạy đi, chạy đến chỗ hắn.

Nàng lảo đảo chạy đến, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời nàng, chỉ mong đến gần hắn, gần hắn hơn một chút…

Bụp!

Sở Châu Ngọc đến bên cạnh Tiêu Trì Chi, hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng của hắn.

“Làm sao vậy?”. Tiêu Trì Chi ngẩn ra, cúi đầu che chở cho nàng. “Người này rất nguy hiểm, Lưu giáo úy không bảo vệ nàng sao?”. Hắn vừa nói, vừa ôm nàng vào lòng.

“Không liên quan đến Lưu giáo úy, ta có việc muốn nói với chàng”. Nàng vội vàng nói.

“Nga? Chuyện gì?”. Hắn một bên giết người, một bên vẫn ôn tồn nói chuyện với nàng.

“Cái kia…. Cái kia…..”. Nàng tâm hoảng ý loạn, cuối cùng bật ra cửa miệng lại là — “Thiếu gia nhà tri phủ nghe nói bị giặc cỏ vây khốn, chàng thật sự không thể đi cứu hắn sao?”.

“Nàng hy vọng ta cứu?”.

“Hy vọng”.

“Hảo, ta liền phái người đi cứu”.

“Còn…. Còn có, người giúp chúng ta quét tước sân vườn đã hai tháng chưa về nhà, có thể cho anh ta nghỉ nửa ngày không?”. Không đúng, nàng không phải muốn nói cái này! Sở Châu Ngọc trong lòng buồn rầu, nhưng lời miệng nàng nói ra cùng với cái nàng muốn nói hoàn toàn bất đồng.

“Hảo”.

“Vương Nhị tiểu tử không cẩn thận làm bẩn quần áo của chàng, có thể tha cho tính mạng của anh ta không?”. Nàng không phải muốn nói cái này!

“Hảo”.

Làm ơn! Đối thoại kiểu gì thế này? Binh lính chung quanh và hộ vệ của Tam hoàng tử nghe được đều sửng sốt kinh ngạc.

“Tiêu Trì Chi, ngươi không nên quá kiêu ngạo, ngươi thực nghĩ ngươi và nữ nhân này hôm nay có thể rời khỏi đây toàn mạng không?”. Nhóm thủ vệ vây quanh bảo vệ Tam hoàng tử thấy tình cảnh đó, sắc mặt nhanh tím lại, rồi từ tím chuyển sang đỏ.

Tiêu Trì Chi lạnh lùng quét mắt qua nhìn Tam hoàng tử một cái, lập tức ôn nhu nói với Sở Châu Ngọc. “Châu Ngọc, chờ ta một lát, lập tức ta sẽ giải quyết”.

Thân hình khẽ động, một tay hắn ôm thắt lưng của nàng, một tay tung chưởng, người nhìn hoa mắt, đám hộ vệ của Tam hoàng tử đã ngã lăn ra đất.

Tam hoàng tử sắc mặt lo lắng, hắn muốn rút lui, nhưng bên trong thôn trang đều bị quân đội Tiêu Trì Chi vây quanh. Lần đầu tiên trong đời hắn hối hận đã nghe đề nghị của hoàng muội, chọc giận trúng ổ kiến lửa. Ngón tay thon dài kia, vốn nên làm người nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, mà giờ phút này, lại như bùa đòi mạng.

Khi Tiêu Trì Chi đánh gục tên thủ hạ cuối cùng che chắn cho Tam hoàng tử, Tam hoàng tử đã muốn kêu không ra tiếng. Năm ngón tay như ngọc, nháy mắt nữa sẽ xuyên thấu qua ngực Tam hoàng tử…..

“Không được!”. Tay Sở Châu Ngọc sống chết níu lấy vạt áo Tiêu Trì Chi. “Chàng… Chàng không được giết Tam hoàng tử!”.

“Vì sao? Hắn làm nàng bị thương”. Hắn xoay người một chút, đứng giữa không trung. Phàm là thương tổn đến nàng, hắn sẽ không buông tha. Mắt hắn lướt qua khóe miệng còn đọng máu của nàng, ánh mắt càng đen lại.

“Vết thương này rất nhỏ, chàng không được giết hắn, hắn là hoàng tử, chàng sẽ gặp chuyện không hay!”.

“Ta không để ý”.

“Nhưng ta để ý!”. Nàng không muốn hắn gặp chuyện, không muốn hắn bị tội, không muốn sau này sẽ không gặp được hắn nữa! Phần nóng vội này, nàng lại không biết biểu đạt thế nào, chỉ có thể gắt gao nắm lấy góc áo của hắn, giống như làm thế có thể can ngăn hắn vậy.

“Nàng để ý ta?”. Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nóng rực.

“Đúng!”. Nàng trả lời thật sự là khẳng định.

“Nếu ta không giết hắn, nàng sẽ để ý ta nhiều hơn chứ?”.

“Hẳn là… Nhiều hơn”.

“Tốt lắm, ta không giết hắn”. Tiêu Trì Chi thu hồi tay trái, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Sở Châu Ngọc.

Gì? Nàng nháy mắt mấy cái, có điểm ngơ ngác. Như vậy… Cũng có tác dụng?
Bình Luận (0)
Comment