Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 24

Ban đêm trên Hoang Nguyên, mấy chục con cự bọ cánh cứng chậm rãi chui ra từ trong cát, ánh mắt đỏ như máu hào quang bắn ra bốn phía, đất đai chấn động kịch liệt theo từng bước chân của chúng. Chúng nó giật giật càng lớn phía trước, chấn động rớt xuống cát đá, 2 cái càng chạm vào nhau phát ra tiếng vang như sắt thép, ánh mắt giao nhau, cuối cùng  ngẩng đầu lên hướng lên không trung cao giọng kêu. Thanh âm xuyên thấu Hoang Nguyên, trong bóng đêm ám trầm giống như tiếng gào khóc thảm thiết!

Phòng ốc trong thành Corina nhất thời trái phải chớp lên, có một số sập luôn. Dụng cụ đo địa chấn phát ra vội vàng cảnh báo, mọi người đang ngủ mơ bừng tỉnh, buồn ngủ biến mất vô tung, lập tức tiến vào trạng thái canh gác!

Frey nhanh chóng thay quần áo, trong đêm tối, thanh âm trầm thấp hữu lực, “Chiếu cố chính mình.”

Lâm Hoài cười khẽ, “Anh cũng vậy.”

Lâm Hoài chạy đến y sư nghiệp đoàn. Dọc theo đường đi, mọi người đều biểu tình khẩn trương nghiêm túc, ngày thường đã diễn tập nhiều lần tuy lúc này vẫn không tránh khỏi có chút bối rối nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, đều tự mình làm chút thủ vệ. Không ít người nhìn thấy Lâm Hoài vẫn sẽ lễ phép chào hỏi, “Chào Luxi y sư.”

Còn chưa đi đến cổng y sư nghiệp đoàn Janette hội trưởng đã hướng lại đây, “Chân bị rút gân à? Chậm như thế mới bò đến, nơi này loạn đến hỏng bét rồi.”

Lâm Hoài đã quen với tính cách mạnh mẽ của Janette đại thẩm, “Tôi lại bị phân nhiệm vụ gì sao?”

Janette đại thẩm hừ một tiếng, trong nghiệp đoàn có vài tên nhát gan sợ phiền phức nên toàn đem chuyện đi khám bệnh ngoài thanh giao cho Lâm Hoài, nhớ tới đến liền tức giận, chỉ nói, “Chỉ có cậu bị nhận nhiệm vụ đặc biệt nhất trong nghiệp đoàn…”

Lâm Hoài nhất thời liền hiểu rõ.

Kì thật thân phận của cậu ở y sư nghiệp có chút xấu hổ, đối với nguyên lão của y sư nghiệp đoàn tại thành Corina mà nói, Lâm Hoài hiển nhiên là không được  yêu thích .

Đừng nói bọn họ cảm thấy nơi này có vị trí hệ số an toàn cao, phúc lợi lại tốt, không muốn cho 1 người ngoài như Lâm chen chân vào mà Janette hội trưởng che chở cho cậu cũng làm cho bọn họ chịu không nổi, đặc biệt là bọn hậu bối có gia cảnh không được đối xử giống nhau. Huống chi Lâm Hoài y thuật cao, ngày thường mấy ca khó không tiếp đến tay nhưng bệnh nhỏ đều chữa rất tốt. Hơn nữa con người ôn hòa, trong thành không ít người đều đối với cậu không tồi.

Bình thường không có cơ hội chỉnh cậu, đến khi cự bọ cánh cứng đột kích mới có thể đem cậu lên tiền tuyến làm vật hi sinh. Chỉ có thể nói, ở chỗ an toàn thanh nhàn nhất trong thành Corina mới có người như vậy tồn tại.

“Không sao, tôi đi được.”

Tuy không hỏi nhưng Janette đại thẩm vẫn biết ý nghĩ của Lâm Hoài, Lâm Hoài rất thông minh, đối việc này cũng có sự lĩnh ngộ mà những đứa cùng tuổi không có, bà cũng không che giấu, “Ngoài thành rất nguy hiểm, 1 thằng nhóc như cậu thì làm sao có năng lực bảo hộ chính mình.”

“Tôi hiểu, tôi đi được.” Lâm Hoài vẫn là câu nói kia. Cậu chỉ biết là nguy hiểm tai nạn nơi dị thế so với thế giới trước đếm không hết, nếu cậu vẫn cứ trốn tránh, nao núng không dám xuất đầu thì vĩnh viễn không thể lớn lên, vĩnh viễn đều là chỉ là 1 kẻ yếu không tự bảo vệ mình.

“Được rồi.” Jeanette thở dài một tiếng, bà vốn muốn sắp xếp đem Lâm Hoài giữ ở bên người, hiện tại xem ra không cần, kiên định nơi đáy mắt Lâm Hoài bà có thể thấy rõ, phân kiên định này làm bà biết, Lâm Hoài có thực lực, “Hòm thuốc của tôi mang theo đi, dược tề trong rương có vẻ thiếu đó.”

“Cảm ơn.” Lâm Hoài không có cự tuyệt.

“Có cái gì mà cảm ơn ! thằng nhóc thối, giống y như anh mi làm người ta không thích được.” Jeanette đại thẩm đối với chuyện Frey cự tuyệt Dale vẫn canh cánh trong lòng, Dale là cháu gái bà của, thấy thế nào đều là tốt nhất. Lâm Hoài trong mắt bà cũng giống con cháu, tình thế lúc này càng thêm hung hiểm, y sư bị phái đi tiền tuyếncũng thường thường cửu tử nhất sinh, một phen ôm Lâm Hoài, nức nở nói, “Hết thảy cẩn thận.”

“Vâng, ngài yên tâm.”

Lâm Hoài ở y sư nghiệp đoàn lượn một vòng xong, cư nhiên gặp Frey bên ngoài thành. Frey nhìn thấy Lâm Hoài, không khỏi nhíu mày, muốn nói lại thôi, vẫn là trầm mặc quay đầu nhìn về tình hình chiến đấu bên ngoài.

Chỗ Frey là đội hộ vệ thứ 6, là nhóm phòng ngự thứ 3, đội 11 của Barron và 3 chi đội ngũ khác hết sức chém giết cự bọ cánh cứng đang  phá thành xông lên. Hắn mới có thể ở lúc này đứng ở trên thành quan sát tình huống bên ngoài.

Không trung không có ánh sáng, chỉ nhìn thấy cây đuốc tùy thân của các chiến sĩ, càng gần cảnh chiến thì ánh sáng phát ra càng nhiều. Tốc độ công phá thật sự quá nhanh, không đến nửa giờ chúng đã muốn công hãm ma pháp trận công kích mạnh nhất, tới gần trận địa phòng ngự thứ hai đánh nhau với đội ngũ phòng vệ thứ hai rồi.

Đội phòng ngự không phải là chiến sĩ bản địa của thành Corina mà là được điều tới lúc sau, trong nhóm thứ hai còn có vài vị ma pháp sư lớn tuổi. Bọn họ bản lĩnh không nhỏ, đều phóng ma pháp công kích liên tiếp không ngừng. Cự bọ cánh cứng vốn đang ở thế có lợi rốt cục bị cản bước, lâm vào tình trạng khốn đốn nhất thời.

Tuy chúng ở thế yếu hơn nhưng người xem vẫn không rét mà run. Kết hợp năm vị Đại Ma đạo sĩ, hai vị Ma đạo sư đã là 1 tổ hợp ma pháp sư rất giỏi nhưng mà cự bọ cánh cứng hình như càng thêm hung hãn. Ma pháp công kích nện trên người chúng nó, từng trận hoa lửa bắn tung tóe nhưng lại không tạo thành thương tổn diện rộng. Chúng nó chỉ dừng cước bộ một chút sau đó lại tiếp tục tiến tới trước.

Đại ma đạo sĩ cũng tương đương trình độ ma thú cấp 5 bình thường, thế mà 2 vị Đại ma đạo sư lại không ăn thua! Áp chế về cấp bậc cao hơn không thể dùng số lượng gấp 10 có thể so lại, hay là cự bọ cánh cứng thật sự đã tiến hóa thành ma thú cấp 6?

Frey nắm chặt kiếm trong tay.

Hắn giờ phút này có thể lao ra, nhưng hắn là đội trưởng. Nhất cử nhất động của đội trưởng không chỉ đại biểu cho bản than mà còn là tấm gương cho toàn đội. Thành Corina luôn trứ danh trị quân nghiêm minh, cho dù hắn cảm thấy chính mình có năng lực, cho dù hắn nhìn thấy rất nhiều chiến sĩ đi ra chiến đấu không quay lại nhưng hắn cái gì đều không thể làm. Hết thảy chỉ có chờ đợi.

“Nghe nói 1 y sư đi theo thì ra là nhóc Luxi à!” Barron râu xồm một thân áo giáp nặng, cõng thêm một thanh trường đao, lúc đi đường áo giáp ma sát kêu leng keng, “Nhóc Luxi, cậu được không đó, đừng có mà vừa ra chiến trường đã sờ đến tè ra quần nha!!”

Bóng đêm quá nặng, tình hình chiến đấu khẩn cấp, cửa thành đóng cửa cẩn trọng lo lắng, thậm chí còn có khi chiến sĩ bên ngoài thành cùng đường cũng không dễ dàng mở cửa thành được, cho nên không thể mang những chiến sĩ bị thương trở về thành chữa trị được, đành phải mỗi đội ngũ sẽ có 1 y sư đi theo. Bộ đội đi trước không thuộc bọn họ quản hạt, cho nên y sư phải chân chính ra khỏi thành lên chiến trường chỉ có 1 mình Lâm Hoài.

“Phải vậy không?” Lâm Hoài vẫn như cũ không tìm được lời nào để nói với Barron.

“Hê hê, đám ma pháp sư kia đều vô dụng, nhìn xem, ở đế đô sống an nhàn sung sướng quen rồi, não mãn ruột già rồi, bộ đội thành Corina của chúng ta còn lợi hại hơn bọn này, nhìn xem tí nữa chúng ta như thế nào phát uy!” Barron nâng cằm, Lâm Hoài nhìn đến mớ râu xồm của ông cũng không lay động, cũng không biết mấy người rồi chưa có rửa qua nữa. (bết đến không rung nổi =)) )

Bất quá thật không ngờ bộ đội ngoại lai thì mấy người dùng liền không đau lòng! Lâm Hoài nghe âm thanh đấu tranh anh dũng bên ngoài, lại đáy mắt u sầu của Barron, kỳ thật cũng không phải là không lo lắng đi, tại thời điểm này, nhìn thấy lũ cự bọ cánh cứng tiến hóa nhanh như vậy cho dù là ai thì cũng khẩn trương sợ hãi đi, cho dù mình không sợ nhưng cũng sợ cho vợ con trong thành. Có lẽ chỉ có thể ngoài miệng uy phong, không muốn mất chí khí mà thôi.

“Dông dài.” Frey thình lình quăng qua một câu.

Barron tức nghẹn. Nếu là Frey vài năm trước thì ông khẳng định muốn giơ chân đạp nhưng mà đối mặt với Frey hiện tại, ông thật có chút không dám, “Ta chỉ an ủi nhóc Luxi thôi mà, cậu ta khẩn trương.”

“Nhiều chuyện.” Frey vẫn như trước đơn giản rõ ràng đánh giá.

Barron rốt cục ngậm miệng, nhìn về phía bên ngoài.

“Chống đỡ không được rồi, chuẩn bị chiến đấu đi.” Frey nhìn trong chốc lát, rốt cục nói.

Mọi người trong lòng phát lạnh.

Barron sắc mặt trầm trọng, gật gật đầu.

Đội trưởng trong lúc này thì dựa theo thực lực mà lên tiếng, Frey việc nhân đức không nhường ai nói luôn, “Đội 6 đội 10 đội 11 ra khỏi thành, ma pháp sư đuổi theo, đội 10 phụ trách bảo vệ ma pháp sư, đội 6 tiên phong, đội 11 đuổi kịp, còn lại quan sát cửa thành, thủ hộ trong thành. Về phần cậu——” Frey nhìn về phía Lâm Hoài.

“Đi ra thôi, không cần đặc biệt bảo hộ tôi, tôi cũng rất mạnh.” Lâm Hoài ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Frey.

Frey quay đầu đi, “Cậu đi cùng ma pháp sư, theo sau đội ngũ đi.”

Ê này, đã nói tôi rất mạnh rồi mà. Ra khỏi cửa thành, một mùi máu tươi đập vào mặt, cho dù đã chuẩn bị tốt hết rồi nhưng khi chân chính tiếp cận hương vị tử vong thì nháy mắt đầu tiên này Lâm Hoài vẫn là không chịu được. Cậu tự bắt buộc bản thân nuốt xuống 1 ngụm nước miếng, đem 1 mảnh lá cây đỗ linh thảo nhét vào miệng. Đỗ linh thảo là loại thực vật biến dị mà Janette đại thẩm trồng ra, có tác dụng an thần, còn có thể giảm bớt cảm giác nôn mửa.

Lâm Hoài theo sau cùng đội ngũ, đội viên trong tay đều cầm cây đuốc, có người trong tay cầm đá lấy lửa. Tuy cầm này nọ là khá bất tiện nhưng bọ cánh cứng có thị lực không tốt, với ánh sáng cảm ứng kém. Ngược lại, chúng nó khứu giác thính giác tương đương linh mẫn, quả thực sinh ra để đánh đêm.

Lâm Hoài nhìn đến ánh mắt đỏ thẫm như đèn lồng của cự bọ cánh cứng, tim 1 trận đập nhanh. Cậu lại nuốt 1 ngụm đỗ linh thảo, hương vị trong miệng chua sót. Mu bàn tay đặt sau người, lén lút dùng tinh thần lực cảm ứng với không gian, gọi ra chuột kiên cường—— tinh thần lực của Lâm Hoài có thể cùng không gian liên hệ, nhưng vẫn chưa thành thục, chỉ có thể triệu hồi ra vật sống. Nếu muốn triệu ra tĩnh vật thì vẫn chưa thể. Nhưng mà trong lúc chiến đấu đã có thể đột kịch, chế phát kẻ địch. Một con chuột nhỏ cả người đỏ rực tỏa sáng lặng yên không một tiếng động nhảy lên bả vai Lâm Hoài. Chuột nhỏ gần đây ăn ngủ nhiều nhiều, lại thay qua 1 lần lông, chỉ khi ma thú thăng cấp mới xuất hiện hiện tượng lột xác như vậy. Lâm Hoài không thể xác định cấp bậc của nó, ma thú biến dị khác ma thú thường, còn có thể chênh mấy bậc so với con cùng cấp bình thường, ếch thông minh chỉ cùng chuột kiên cường cãi nhau ầm ĩ, nhìn không ra thực lực chân chính của nó.

Lâm Hoài phát giác hai má chợt lạnh, quả nhiên là nó! Con ếch thông minh đang ngồi trên bả vai còn lại của Lâm Hoài, đối với Lâm Hoài đang kinh ngạc liếc mình, bình tĩnh coi Lâm Hoài chỉ là không khí, hoàn toàn xem nhẹ.

Lâm Hoài không nói gì. = =

Đối với này con ếch thông minh này cậu căn bản không có cách, có lẽ là sinh vật vốn sinh trưởng trong không gian nên dù Lâm Hoài không triệu hồi cũng có thể tùy ý ra vào. Trước kia không hiểu không gian lắm thì không biết nhưng từ khi Lâm Hoài triệu hồi được chuột kiên cường ra khỏi không gian thì nó cũng bắt đầu chui ra theo.

Lâm Hoài không rõ con ếch thông minh lợi hại bao nhiêu nhưng đã là sinh vật có trí tuệ sống trong không gian thì cậu cũng không dám khinh thường nó.

Nếu ếch thông minh đã đi ra, Lâm Hoài cũng sẽ không khẩn trương đuổi nó vào làm gì, cứ kệ nó đi.

Bên kia chiến đấu đã bắt đầu, Frey cùng Barron đứng mũi chịu sào, xông vào trận địa của lũ cự bọ cánh cứng trong trận, một kiếm một đao, khí thế tràn ngập. Đội viên sắp thành hàng ngũ, hết sức chống đỡ với lũ cự bọ cánh cứng chống đỡ để ma pháp sư mặt sau có thể tranh thủ thời gian ngâm xướng ma pháp.


Bình Luận (0)
Comment