Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 107

Hít vào một ngụm khí lạnh, Lạc Cơ Nhi sợ tới mức lui về phía sau, chậu hoa ôm trong tay cũng bỗng nhiên buông lỏng, rơi thẳng xuống mặt đất!

“Rầm ——!” Bồn sứ rơi xuống đất, không hề bất ngờ dã liền vỡ thành mảnh nhỏ, ngay sau đó truyền đến một tiếng kêu đau đớn, Mặc Húc nhíu mày, cảm giác được chậu hoa bên cạnh vừa vặn rơi vào giữa giày đen của hắn, đau đớn bỗng chốc truyền lên từ mắt cá chân…

Lạc Cơ Nhi sợ tới mức không động đậy, nhìn chậu hoa kia bị chính mình đánh rơi chia năm xẻ bảy, lại nhìn vị đế vương đang cau mày kia, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

“Không phải là… Thực xin lỗi! Ta không phải cố ý…” Nàng vô thức lùi về phía sau, nắm làn váy muốn quỳ xuống…

Cảm giác đau đớn giảm đi, mày Mặc Húc buông lỏng, nheo mắt nhìn thân mình nho nhỏ của nàng trốn phía sau, vô thức vươn tay kéo nàng đứng lên không muốn nàng quỳ xuống, trong ánh mắt nàng có hơi chút kinh ngạc, cổ tay kéo mạnh nàng vào bóng đen do thân hình cao lớn của hắn phủ xuống!

Kinh hồn chưa bình tĩnh lại, Lạc Cơ Nhi đã liền ngửi thấy mùi của hắn.

Mùi mạnh mẽ đặc trưng của người đàn ông chín chắn, khí phách, và cao quý…

Trái tim đập sắp vỡ ra, hơi thở nàng không ổn định, muốn tránh khỏi cánh tay đó, nhưng phát hiện ra bàn tay của hắn đã nắm thật chặt.

Đã quen với tính bá đạo cùng tùy hứng của đế vương này, Lạc Cơ Nhi trấn an chính mình trước mắt đừng hoảng hốt, đôi mắt trong veo nhìn xung quanh, mới phát hiện đang có mấy thị vệ trong cung canh giữ ở lối vào bên tường phía tây, còn một bên kia là ngõ cụt, chẳng trách mà…

Chẳng trách hắn tới nhẹ chân nhẹ tay như vâyk, bốn phía một bóng người cũng không có.

“Gặp nàng thật là khó, nếu Trẫm lần này không chủ động xuất cung, còn không biết khi nào thì có thể nhìn thấy vật nhỏ ám ảnh người khác nhà nàng…” Giai nhân trong lòng, bất động cũng không náo loạn, Mặc Húc hơi chút si mê, đè thấp giọng để sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Lâu lắm chưa có gặp nàng , bàn tay giữ chặt cánh tay nàng cũng run run, khí huyết toàn thân hắn đều sôi trào, trong đầu kêu gào muốn ôm nàng vào trong lòng.

Cánh tay mịn màng, bị bóp đến hơi có chút đau nhức…

“Hoàng Thượng… Thỉnh buông tay…” Cảm giác bức bách xa lạ mỗi lúc một nổi sóng, Lạc Cơ Nhi thậm chí không dám nhìn ánh mắt của hắn, chỉ có thể thấp giọng mở miệng.

Buông tay? Mặc Húc nhướng mày, nhìn ra sự khó chịu của nàng, lực đạo hơi chút thả lỏng, nhưng vẫn không buông ra, ngược lại càng sáp lại nàng gần hơn.

“Thế nào, hắn không phải luôn luôn thương nàng sao, làm một hôn lễ mà thôi, như thế nào liền bắt nàng làm loại việc nặng nhọc như thế này?” Vươn tay, lướtqua mồ hôi thấm ẩm ướt trên khuôn mặt nàng, ánh mắt nóng rực bao phủ nàng càng trở nên càn rỡ hơn.

Lạc Cơ Nhi né tránh, trong đôi mắt ôn nhu hiện lên một tia sợ hãi, ngón tay tùy ý của hắn dừng lại giữa không trung. 

“Ta vốn cũng chỉ là một tù binh, làm chuyện này cũng thực bình thường.”N àng thản nhiên nói, nhưng trong đầu hiện lên thân ảnh nam tử tà mị kia. Hắn tuấn mỹ như thần, mặc hỉ phục vào, không biết hình ảnh sẽ phiêu dật như thế nào…

Một tiếng cười nhạo tràn ra khỏi môi, Mặc Húc đã nhẫn đủ lạnh lùng của nàng rồi, đưa tay lập tức nửa nâng người nàng lên, bắt buộc nàng đón nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, “Khi nào thì trở nên chịu nghe lời như vậy, vật nhỏ?” Đầu ngón tay cẩn thận xoa lên da thịt non mềm của nàng, không thể tự kềm chế, “Nàng không biết khẩu khí của nàng như vậy làm lòng người thấy thương tiếc sao? Nếu Mặc Uyên nghe được, không biết sẽ hổ thẹn nhường nào…”

Hổ thẹn…

Lạc Cơ Nhi ngưng thở, tiếp đó, không biết làm sao lại có dũng khí hung hăng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn!

“Đùa bỡn người khác cảm thấy vui lắm sao? Hoàng Thượng…” Đôi mắt trong veo, mang theo vẻ quật cường non nớt, giống như tiểu tiên tử không nhiễm bụi trần, không hề úy kỵ chăm chú nhìn hắn, “Nhưng mà lần này Hoàng Thượng nhầm rồi, người như ta ở bên trong Uyển Nghệ Quán có rất nhiều, sợ là chẳng hổ thẹn nổi. Nếu Hoàng Thượng không có việc gì, ta phải đi về đây.”

Không đợi hắn ngăn trở, Lạc Cơ Nhi đi thẳng qua bên người hắn, gió thổi làn váy của nàng, sa mỏng tung bay…

Đôi mắt lạnh lùng của Mặc Húc chớp mắt một cái, bắt gặp một tia đau thương đến cực điểm trong đáy mắt nàng.

“A…”

Một tiếng kêu nhỏ, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn, cả người bị kéo mạnh vào trong ngực hắn! Tiếp đó, thân hình hắn lướt đi, mang theo tiểu tiên tử nhu nhược xinh đẹp trong lòng quẹo vào một góc nhỏ không người, nhanh chóng hung hăng đè người trong lòng lên vách tường!

Đau…

Lạc Cơ Nhi cắn môi dưới, mới nén nổi một tiếng kêu đau, thân mình nho nhỏ chưa trở mình đứng thắng, đã bị thân hình cao lớn của hắn sáp lại, không còn chút khe hở, đè lên vách tường lạnh như băng, hai tay  trườn lên theo sườn thắt lưng nàng, giữ chặt tấm lưng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.

Mặc Húc biết chính mình đã quá mạnh tay, khiến nàng đau đến than nhẹ, chỉ là…

Hắn khống chế không nổi bản thân.

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng muốn một người như thế, muốn khiến nàng thần phục, khiến nàng thúc thủ vô sách, nhìn nàng thương tâm muốn chết sau đó chỉ có thể ngã vào trong ngực của hắn… sự quật cường của nàng quá mức chướng mắt, chướng mắt đến khiến hắn nhịn không được muốn phá hủy…

Khoảng cách ngày càng gần, khiến Lạc Cơ Nhi quên cả gào thét, trái tim cũng nhanh  chóng muốn từ tron ngực  nhảy ra

“Cùng trẫm vào cung… được không…” Chế trụ cái gáy của nàng, Mặc Húc mở miệng, âm thanh trầm thấp kéo dài.

Lạc Cơ Nhi cả người chấn động!

Hô hấp nóng rực, ôm đến nghẹt thở, Lạc Cơ Nhi kinh ngạc nâng lên đôi mắt trong suốt, ở trong mắt đế vương kia nhận ra dục vọng chinh phục của hắn.

Hắn không phải đang thương lượng, không phải đang hỏi, trong ánh mắt của hắn có dục hỏa bừng bừng mang theo chiếm hữu, thậm chí không ngại để nàng nhìn thấy…

Không…

Nàng không muôn tiến cung…

Cắn chặt môi dưới tái nhợt, Lạc Cơ Nhi thân thể nhịn xuống run rẩy, run giọng mở miệng: “Buông…”

Nụ cười khí phách mà khát máu nở rộ bên môi, Mặc Húc không mảy may để ý tới phản ứng của nàng, chậm rãi cúi người, tới gần môi cánh hoa đỏ bừng của nàng.

“Ngươi buông ! Ta kêu người đến bây giờ…”Ngón tay run run nắm chặt quần áo hắn, Lạc Cơ Nhi lòng chua xót quay đầu đi, muốn rơi lệ.

Trong đầu lại hiện lên thân ảnh nam tử kia, hôm nay là ngày đại hôn của hắn, lúc này hắn, hẳn đang làm gì…

“Được, nàng kêu đi…” Nhẹ nhàng cắn cằm nàng, rước lấy một tiếng than nhẹ của nàng, Mặc Húc mở miệng, cảm giác được thân thể của nàng một trận chật vật co rúm lại, “Trừ bỏ hắn, không có ai dám cãi lời Trẫm! Nàngcó thể kêu lớn tiếng một chút, xem hắn sẽ có đến cứu nàng hay không!”

Môi hắn hung hăng hôn lên mặt của nàng, từ đường cong duyên dáng trên cần cổ trắng như tuyết của nàng một đường hôn xuống… Ngày đại hỉ, khách khứa và bằng hữu ngồi đầy, sau lưng là phồn hoa náo nhiệt, ai quản được hết thảy chứ?

“Đừng…” cảm giác xa lạ vô cùng thân mật khiến cả người nàng run rẩy, hốc mắt tràn đầy hơi nước mông lung, Lạc Cơ Nhi liều chết giãy dụa, “Mặc Húc! Ngươi đường đường là thiên tử Lạc Anh Quốc, chẳng lẽ cũng chỉ dùng sức mạnh sao? !”

“Đúng vậy!” Hắn hô hấp khó khăn, kề sát da thịt nõn nà của nàng, “Nàng sớm muộn gì cũng là người của trẫm, trẫm là điên rồi mới có thể chờ nàng lâu như vậy! Lúc này đây, nàng đừng hòng trốn nữa…”

Lời nói vửa buông ra, thân mình nhỏ bé hồng nhạt của nàng bị quấn vào trong long bào màu hoàng kim, hắn trở nân hít thở nặng nề, giống như mãnh thú tham lam cắn nuốt con mồi của mình!

Nàng giãy dụa, rơi lệ, cái miệng nhỏ nhắn thê ai từ mới bắt đầu kháng cự đến cuối cùng là cầu xin tha thứ, hắn cũng không ngừng lại, chỉ là xé rách quần áo màu hồng nhạt của nàng, bàn tay to hung hăng nhẹ nhàng xoa nắn da thịt băng tuyết trần trụi của nàng, cảm xúc mềm mại đáng yêu đến cực điểm khiến hắn thở dài thật sâu…

“Không cần, van ngươi… A!” Cuồng loạn giãy dụa đều không làm hắn dừng lại được, Lạc Cơ Nhi run run khóc, sợ tới cực điểm, nàng muốn gọi tên người kia, hai chữ đến bên miệng lại bị nàng cắn nát cánh môi, chặn lại không phát ra tiếng.

Thân thể nữ tử non nớt, xinh đẹp trí mạng của nàng đã làm hắn mất hồn từ lâu, hắn dừng không được, động tác trở nên càng thêm dã man!

“Cơ Nhi! —— ” Một tiếng gọi rất xa, cách tường viện, truyền tới.

Mặc Húc cả người chấn động, đôi mắt tràn đầy tình dục ngưng tụ lại, động tác vô thức ngưng trệ ——

“Cơ Nhi! Ngươi ở chỗ nào? !” Giống như giọng nói non nớt của thiếu niên, mang theo vài phần lo lắng, xa xa vọng qua tường viện.

Lạc Cơ Nhi nghe ra thanh âm kia.

Nước mắt còn hỗn loạn lưu lại trên mặt, nàng hơi sửng sốt, trong lòng tuyệt vọng đến cực điểm nổi lên một tia sáng, mở mồm muốn hô lên, nhưng một cái tay lớn đưa qua, gắt gao che miệng nàng lại! Nàng chỉ “Ô” một tiếng, toàn bộ thanh âm đều bị cắt đứt…

Khí lực của hắn, thật lớn…

Toàn bộ thân mình vùi trong lòng hắn, bị bịtmiệng, Lạc Cơ Nhi đã gấp đến độ rơi lệ, ủy khuất cùng sợ hãi cực độ khiến nàng run run đứng lên, mà Mặc Húc đang giữ chặt thân mình mảnh mai mềm mại trong lòng, tình dục chưa tán đi, trong đôi mắt tối tăm tràn đầy tơ máu xơ xác tiêu điều.

Xem ra, hôm nay lại phải bỏ qua nàng…

Trong lòng nổi lên một trận đau đớn giống như xé rách cùng không cam lòng, Mặc Húc cúi người, thật sâu nhìn vào đôi mắt mang theo nước mắ của nàng, thanh âm khàn khàn mà lạnh lẽo: “Thật đúng là không khéo, Cơ Nhi…”

Nghe ra lời nói uy hiếp của hắn, Lạc Cơ Nhi cuộn mình đứng dậy, trong lòng e ngại tới cực điểm!

Ta van ngươi… Ta van ngươi nhất định phải tìm được ta, ta ở chỗ này…

Tiếng bước chân vội vã.

Thiếu niên tuấn lãng nhíu mày lại, từ đầu tường tây đi tới, nhìn xung quanh, chỉ có thể thấy đám cây thược dược đầy trên mặt đất, nở rộ đỏ thắm vô cùng. 

Nàng ở nơi nào…

“Ta biết ngươi ở đây, ngươi không được trốn…” Thiếu niên cao giọng khẽ gọi, khát vọng nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp kia, “Cơ Nhi, ngươi bước ra, ta là Mặc Kỳ , Cơ… Cơ Nhi!!”

Đi qua một cái ngõ nhỏ, hắn thất thanh kêu nhỏ, thấy được một thân ảnh hồng nhạt cuộn mình ở trong góc!

“Cơ Nhi… Ngươi, sao ngươi lại ở đây? !”

Mái tóc đen bao vây thân mình nho nhỏ của nàng, Lạc Cơ Nhi hô hấp chưa vững vàng, trong đôi mắt trong veo còn sót lại nước mắt nóng hổi, cả người không ngừng run rẩy.

Bên người bỗng nhiên phả lại một hơi thở lúc nóng lúc lạnh, thiếu niên trong lòng đau xót, cúi người muốn đem thân mình nho nhỏ của nàng ôm lấy ——

“Đừng tới đây!” Nghẹn ngào mở miệng như điện giật, Lạc Cơ Nhi mãnh liệt lui về phía sau so mình đứng dậy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt y phục trên người!!

Bên trong hai tròng mắt trong suốt chứa đầy ủy khuất cùng kháng cự, bả vai nàng khẽ run, gắt gao che lại vết cắn xanh tím mà nam tử kia vừa mới lưu lại trên vai nàng, hơi thở của hắn giống như âm hồn không tan, nàng trốn không xong, tránh không được…

Mặc Kỳ sửng sốt, kinh ngạc nhìn hơi nước tràn ngập mắt nàng, giữa ngón tay còn sót lại đất trồng hoa, cùng với quần áo rách rưới…

“Ta là Mặc Kỳ … Ta là Mặc Kỳ, Cơ Nhi!” Thiếu niên đau lòng cực độ ôm lấy nàng, không để ý nàng giãy dụa, ấn đầu của nàng vào trong ngực mình, khiến phản kháng của nàng biến thành một tiếng nặng nề nức nở lan tràn ra, “Nói cho ta biết chuyện gì xảy ra, có người khi dễ ngươi có phải không! Ngươi nói cho ta biết là ai… Cơ Nhi, nói đi…”

Hoảng hốt cực độ khiến Mặc Kỳ bắt đầu nói năng lộn xộn, hắn ôm chặt lấy thân mình nhỏ nhắn mềm mại trong lòng, đau lòng đến tột đỉnh.

Bị áp vào trong một vòng ôm ấp mùi cam tươi mát, Lạc Cơ Nhi vô lực chống cự, chỉ nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, nức nở gắt gao nhắm mắt lại, chờ đợi cảm giác áp bách cùng ủy khuất tràn ngập trong đáy lòng vơi đi, lúc mở mắt ra lần nữa, xương ngón tay nàng đã nắm chặt đến trở nên trắng bệch, đôi mắt trong veo như trước chứa đầy nước mắt, thân thể cũng không run rẩy nữa.

“Không có việc gì…” Nàng mở miệng, giọng nói non nớt khàn khàn mà vô lực, “Vừa rồi… vừa rồi lúc dọn hoa không cẩn thận, té ngã…”

Mặc Kỳ đờ ra, tiếp đó, trong cặp mắt trong trẻo liền nhuốm vẻ đau thương nồng đậm.

“Dọn hội hoa xuân mà ngay cả quần áo cũng bị xé rách, ngươi cho ta là đồ ngu sao? !” Gắt gao giữ lấy bả vai mềm mại của nàng, ẩn nhẫn đã lâu của thiếu niên kia rốt cục tức giận bùng nổ, “Rầm” một tiếng vang lên, ánh mắt nhìn lướt qua cây thược dược xinh đẹp diễm lệ nở đầy trên mặt đất, tức giận càng tăng lên!

“Dọn hoa… Bọn họ gọi ngươi đến dọn hoa? ! Đám hạ nhân Uyên Vương phủ chẳng lẽ đều chết hết rồi sao?” Giọng nói Mặc Kỳ cũng đã thay đổi, ngón tay nắm chặt đến vang lên răng rắc, “Ca ca sao lại… Hắn sao lại…”

Đột nhiên xoay người, trông thấy tiểu cô nương chỗ góc tường nhỏ kia, yếu ớt mảnh mai trong bộ cẩm* bào hồng nhạt (*gấm), đôi mắt trong veo như nước của nàng thản nhiên nhìn hắn bùng giận phát hỏa, đôi môi mỏng manh trở nên tái nhợt, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, dùng cảm giác đau đớn để khắc chế không muốn chính mình run run…

Một cơn chua xót nồng đậm xộc lên đến mũi, Mặc Kỳ ngồi xổm người xuống, kiềm chế đôi môi run run, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, “Đi, ta mang ngươi đi!”

Hơi ấm nóng rực, bao lấy cổ tay có chút cứng ngắc của nàng.

Lạc Cơ Nhi chậm rãi nhìn tia sáng phát ra từ trong cặp mắt trong trẻo của thiếu niên kia, nàng nhìn ra được vô cùng lo lắng cùng đau lòng mà hắn không chút nào che giấu, giống như dây leo, gắt gao quấn quanh nàng.

“Là ai kêu ngươi đến tìm ta?” Giọng nói rất nhỏ giống như không nghe thấy được, tràn ra khỏi đôi môi nhỏ tái nhợt của nàng.

Mặc Kỳ giật mình, bàn tay nắm chặt tay nàng bỗng chốc hơi buông lỏng, chậm rãi cụp mắt xuống, khó khăn nói: “Là ca ca…”

Trong lòng nổi lên một chút đau nhức, Lạc Cơ Nhi lại khẽ mở miệng, “Vậy sao… vậy giờ hắn đang làm gì?”

Mặc Kỳ càng xấu hổ, một cơn tức giận cùng oán giận vừa mới trỗi lên bị đè nén trong ngực, không thể phát tiết: “Ca ca kính rượu… rất nhiều sứ giả Hồ Duệ đến đây, ca ca từ chối không được…”

Kính rượu…

Nhắm mắt lại, trong lồng ngực đón nhận từng đợt sóng đau đớn nghiền nát tâm can.

Lạc Cơ Nhi mở to mắt, đem bàn tay nhỏ bé từ trong lòng bàn tay hắn chậm rãi rút ra, thản nhiên mở miệng: “Ta biết rồi.”

Mắt thấy nữ tử nho nhỏ kia đứng dậy, chậm rãi đưa tay giũ bỏ bùn đất trên đầu gối, thần sắc không thay đổi cầm lấy từng mảnh quần áo bị xé rách, đầu ngón tay màu trắng thắt chúng lại thành một nút thòng lọng, Mặc Kỳ trong lòng đau xót, miệng vỡ òa: “Ta đã nói rồi… Ta mang ngươi đi!”

“Đi thế nào?” Nữ tử nho nhỏ, cặp mắt trong veo nhìn hắn chăm chú, giữa ánh chiều tà, giống như một đóa ngọc lan vừa mới nở rộ, “Ta có thể không trở lại, thất vương gia, ngươi có thể sao?” 

Mặc Kỳ cứng đờ, giọng nói nàng rõ ràng là trong trẻo như nước, lại khiến hắn nghe ra sự bất đắc dĩ cùng đau đớn giống như bị oan ức!

Có thể sao…

Mang nàng đi, không bao giờ trở về nữa, Mặc Kỳ, ngươi có thể làm được sao? !

Đau đớn khắc khoải, khiến thiếu niên kia nhịn không được mà nhướng mày, hắn nhìn ánh chiều tà buông xuống nữ tử giống như tiên tử kia, nhưng hai tay lại run run không dám chạm vào nàng nữa!

“Xin lỗi…” Hàng mi lay động tựa như cánh ve, Lạc Cơ Nhi chậm rãi cúi người nâng một chậu hoa lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu nhuốm vài phần thê mỹ ray rứt, “Ta không nên nói như vậy với ngươi, Mặc Kỳ. Ta không có bất cứ quyền lợi nào để ngươi mang ta đi, càng không có quyền lợi để ngươi theo ta vọng tưởng rời đi vương phủ này, là lỗi của ta.”

Dưới trời chiều, nàng vỗ về chơi đùa đóa hoa mềm mại kia, thấp giọng nỉ non: “Chỉ là… vì sao lại cấp cho ta hy vọng? Để cho ta một mình tự sinh tự diệt, không tốt sao?”

Giọng nàng rất nhỏ, Mặc Kỳ một chữ nghe cũng không lọt.

Bàn tay dần dần nắm chặt, cho đến khi khớp xương đều bắt đầu trở nên trắng bệch…

Thiếu niên kia đột nhiên tiến lên vài bước, kéo lấy cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, trong mắt phát ra tia sáng chói mắt!



“Lạp sơn… Ta mang ngươi đi Lạp sơn!” Tay hắn bởi vì quyết định trọng đại này mà khẽ run lên, “Ta cũng không thích hoàng cung, không thích nơi này, chúng ta cùng đi, được không? !”
Bình Luận (0)
Comment