Mệnh lệnh của Vương
phi
“Rầm ——! “
Cổ tay bị hắn kéo lấy, lòng bàn tay buông lỏng, chậu
hoa kia liền rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất.
Lạc Cơ Nhi khẽ nhíu mày, hình như đây là lần thứ hai
nàng lại đánh vỡ chậu hoa.
Đôi mắt trong suốt ngẩng lên, nàng lẳng lặng chăm
chú nhìn thiếu niên tuấn lãng chói mắt kia, thật không hiểu sao hắn lại quyết định
như vậy, người đó là ca ca ruột của hắn, sao hắn lại có thể bỏ qua như vậy được…
Nhẹ nhàng lắc đầu, nữ tử giống như hoa ngọc lan trắng
đó, chậm rãi cố tách cổ tay của nàng ra khỏi hắn, nhưng rồi phát hiện thiếu
niên kia nắm thật sự quá chặt, làm thế nào cũng không gỡ ra được.
“Mặc Kỳ —— ” Nàng nhíu mày kêu nhỏ, trong giọng nói
mang theo ý cầu xin.
“Tại sao lại cự tuyệt!” Thiếu niên đã muốn nghẹn
ngào, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, “Ca ca quá đáng như vậy… Hắn quá đáng như vậy,
ngươi cũng không cảm thấy uất ức sao? ! Ngươi nói cho ta biết, có phải hắn
không để ngươi đi hay không, có phải không? !”
“Điện hạ…” Một tiếng kêu bình thản vang lên, không
nhanh không chậm, mang theo chút hơi lạnh như băng từ phía sau truyền đến.
Bả vai bị hắn nắm đến đau nhức, ánh mắt Lạc Cơ Nhi
khổ sở, nhanh chóng che giấu đi nỗi đau đớn trong lòng đang tràn ra, thấp giọng
nói: “Ngươi buông ta ra, có người…”
Mặc Kỳ dừng lại, đột nhiên quay đầu, trông thấy một
nữ tử trong bộ y phục trắng tinh, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt không có chút
hơi ấm đang quan sát hết thảy cảnh tượng nãy giờ.
Người kia có chút xa lạ, lại có khí thế lạnh nhạt
hơn người làm cho trong lòng người đối diện có hơi chút rụt rè.
“Có người ở đây thì thế nào?” Mặc Kỳ buồn bực, như
trẻ con nắm lấy cổ tay Lạc Cơ Nhi đem nàng giấu ra sau lưng, liền cũng thị uy
nhìn nữ tử lạnh như băng kia, “Ngươi là người nào, muốn làm cái gì?”
Ánh mắt thản nhiên đảo qua khuôn mặt thiếu niên kia,
tịnh không nói một lời, chỉ là khi nhìn thấy cây hoa thược dược nằn trơ trọi dưới
đất, đôi mày thoáng chốc nhíu lại.
“Tiểu nô trong tay của ta làm việc lười biếng, ta đến
xem xem mà thôi, Thất điện hạ…” Cô cô mở miệng, vẫn là thái độ không kiêu kỳ
hay xiểm nịnh như trước.
Làm việc lười biếng…
Mặc Kỳ nắm chặt bàn tay nhỏ bé phía sau, không để ý
đến nàng đang nhẹ giãy dụa, đi qua nói: “Về sau chuyện lặt vặt này, nếu muốn
nàng làm, trước hết phải được ta cho phép! Về phần cây hoa thược dược này, cho
dù chết héo thì đã làm sao? ! Bổn vương hiện giờ muốn dẫn nàng ra ngoài, ngươi
tốt nhất không nên ngăn cản!”
Ngay lập tức, lôi kéo nàng đi ra phía ngõ nhỏ.
“Vương phi có lệnh, tuyên triệu toàn bộ tiểu nữ nô
trong phủ đến ngoài hỉ phòng chờ, ta mới lại đây gọi người…” Đi qua sát bên người
nàng, cô cô thản nhiên nói, miệng lạnh lùng như trước, “Điện hạ, còn muốn đi
sao?”
Bước chân dừng lại, Mặc Kỳ chỉ cảm thấy khí huyết
dâng lên, nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay mình, “Vương phi? Vương phi nào?”
“Hồi bẩm điện hạ, đương nhiên là… Vương phi hôm nay
mới cưới.”
Vẫn trốn phía sau hắn Lạc Cơ Nhi giật mình, hơi thở
như muốn nghẹn lại, đôi mắt trong suốt nhìn về phía sau thiếu niên quật
cường kia, phía nữ nhân y phục trắng đó!
Cô cô ngẩng mặt lên, nhìn lại nữ tử bé nhỏ kia,
trong đôi mắt lạnh lùng, bỗng nhiên thoáng hiện chút gì đó không đành
lòng!
Đèn đuốc sáng trưng, ánh nến lay động!
Bước chân có chút rối loạn, Lạc Cơ Nhi bị vài tiểu
nô phía sau đẩy, ngã vào hỉ phòng đỏ chói.
Nơi nơi đều là màu đỏ chói mắt, lò hương đang cháy
mang theo chút hơi vị dục tình, mười mấy tiểu nô khỏe mạnh đang vây xung quanh.
Ánh nến có chút chói mắt, Lạc Cơ Nhi lấy mu bàn tay
che ánh mắt, hàng mi dày rậm của nàng khẽ chút run rẩy.
“Hồi vương phi, mọi người đã được dẫn đến …” Hỉ
nương rút chiếc đang khăn buộc chặt ở bên hông, nịnh
nọt ve vẩy chúc phúc.
Phù… Một tiếng thở thật mạnh, nữ nhân mặc hỉ phục đỏ
rực đang ngồi, giơ tay kéo mạnh chiếc khăn đỏ tươi đang phủ trên đầu xuống, cô
dâu đôi mắt sáng quắc như lóe hào quang trừng trừng liếc nhìn hỉ nương, thái độ
như muốn nhảy dựng lên.
“Kêu người đi, có cần phải lâu như vậy không, thật sự
là kẻ vô dụng mà…” Uất Trì Tuyết hừ lạnh một tiếng, đưa khăn trong tay ném xuống
mặt đất.
Hỉ nương chỉ thấy một khối vải đỏ từ đỉnh đầu rơi xuống,
vội vàng chạy đi nhặt, nhưng bỗng nhiên phát hiện ra đó chính là khăn
voan của tân nương tử, rồi nhìn thấy Uất Trì Tuyết từ trong hỉ phục đỏ thẫm
đã rút ra một chiếc roi mềm quấn quanh bên hông, đi nhanh hướng ra phía
ngoài, trong lòng hoảng hốt!
“Vương… Vương phi” Hỉ nương đứng lên chạy theo ra
phía ngoài, “Cái này này không thể, không thể hạ xuống được, khăn voan này chỉ
có Vương gia mới có thể hạ xuống, Vương phi…!”
Khập khiễng chạy ra cửa, liến nhìn thấy đôi mắt sáng
quắc lợi hại của Uất Trì Tuyết quay lại nhìn chằm chằm bà ta một cách thú vị,
trong đôi mắt kia, tràn đầy nguy hiểm.
“Ta hạ khăn voan xuống, thì không được coi là Vương
phi sao?” Ngắm nhuyễn tiên trên tay, Uất Trì Tuyết dí sát vào hỉ
nương kia, vẻ mặt chăm chú hỏi.
“Vẫn là… Vẫn là…” hỉ nương chăm chú suy nghĩ, trả lời
khi mồ hôi lạnh đã chảy ra toàn thân.
“Vậy thì ngươi kêu la cái gì!” Gương mặt xinh đẹp,
nháy mắt liền cúi xuống, nhuyễn tiên liền vút ra “Bộp” một tiếng trên mặt
đất, “Ngày đại hỉ, lại kêu giống như mất hồn, bổn vương phi khiến cho ngươi kêu
không ra tiếng nữa!”
“Đúng… Đúng!” Hỉ nương sợ tới mức bò mọp quỳ xuống,
mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người .
Mà lúc này những tiểu nô liên can chung quanh, cũng
giật mình há hốc mồm, không thể tin nổi, nhìn Vương phi mỹ lệ đang hùng hổ kia,
sợ tới mức quên quỳ xuống, càng quên cả nói chuyện.
Giữa một đám tiểu nô, Lạc Cơ Nhi thản nhiên nhìn hết
thảy, cô dâu Uất Trì Tuyết kia một thân hỉ phục mới tinh mặc ở trên người, nổi
bật ra những đường cong, càng làm nàng có vẻ hoạt bát thú vị, gương mặt mạnh mẽ
lại kiều mỵ ánh lên tia nhìn bức người, ý cười dạt dào xoay chuyển, từng bước từng
bước nhìn quét qua hết thảy các tiểu nô trong phòng.
Rốt cục, ánh nhìn lướt qua một tiểu nô mặc quần áo hồng
nhạt thì ngừng lại.
“A…” Dường như có một tiếng cười khẽ, từ trong miệng
Uất Trì Tuyết tràn ra.
“Ma ma, tiệc tối rốt cuộc bao lâu nữa mơi chấm dứt,
nói cho ta biết?” Ánh mắt chăm chú nhìn thân hình nho nhỏ kia, Uất Trì Tuyết mở
miệng, dùng giọng điệu ngây thơ hỏi hỉ nương quỳ trên mặt đất kia.
“Hồi vương phi, Vương gia lập tức sẽ trở về, người
có cần nô tỳ đem hết những tiểu nô này mang đi, không để hỏng việc vui của
Vương gia cùng Vương phi?” Cố gắng vớt vát những thất thố vừa mới rồi gây ra, hỉ
nương nghểnh cổ, ra hết sức nịnh nọt.
“Không!” Nhanh chóng từ chối ý kiến đó, Uất Trì Tuyết
mở trừng hai mắt.
Ai? ! Hỉ nương cả kinh, nụ cười nịnh nọt ngưng lại
trên mặt.
“Ma ma, sao ngươi lại có thể u mê thế chứ?” Ý cười dạt
dào, Uất Trì Tuyết chậm rãi đi qua, tùy ý tới gần bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn
kia, “Chính là lúc này, càng cần có người ở bên ta hầu hạ mới được, hơn nữa, tiểu
nô ở nơi này, ta có cho các nàng một trăm lá gan, các nàng cũng không dám phá hỏng
hảo sự của ta cùng Vương gia! Ma ma, ta nói đúng hay không?”