Nàng giật mình, ngây người nhìn đoạn xương ngón tay ngắn nhỏ kia, ngón tay
dính máu của nàng nắm lấy bánh bao trắng nõn nho nhỏ kia, bên trong đỏ tươi,
tỏa ra mùi kỳ dị, mùi kia mang theo ma lực như mị hoặc, là hương vị nàng
chưa từng nếm qua.
Như tia đá lửa lóe lên, lúc này, một ý niệm trong đầu tập kích vào trái tim yếu ớt
của nàng, cơn sợ hãi nồng đậm chậm rãi bò lên dọc sống lưng.
Bánh bao trong tay bởi vìrun run mà rơi xuống đất, nàng nâng mặt lên, đôi mắt
trong veo hoảng sợ trợn to, thẳng tắp nhìn thẳng vào đáy mắt thâm sâu của
hắn.
“Kia là cái gì…” Giọng nói nàng khàn khàn, như từ trong yết hầu cố gắng phát
ra, mang theo sự hoảng sợ không thể tin được, chậm rãi lên tiếng chất vấn.
Trong lòng khổ ý càng nặng, Mặc Uyên chăm chú nhìn đôi mắt nàng, nghiễm
nhiên đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.
Thì ra, trong lòng nàng, hắn đã sớm là người tàn nhẫn như thế này, hắn khát
máu thô bạo, khiến nàng khắc ghi như thế.
Đau lòng kéo tới, trên môi hắn hiện lên nét cười thâm trầm mà thống khổ, nụ hôn nóng rực in trên trán nàng, vô cùng thân thiết lên tiếng nhẹ giọng thì thầm:
“Ngươi không phải thực muốn biết mấy người đàn bà kia hiện tại như thế nào
sao? Ngươi hiện giờ hẳn là đã biết rồi mới phải… mỹ nhân tuyệt thế như vậy,
lại thế này, nên rất đáng tiếc…”
Xúc cảm nóng bỏng lan trên da thịt nàng, ánh mắt Lạc Cơ Nhi càng trợn to
hơn, run run cảm nhận cái nhìn ôn tồn như xâm phạm của hắn, trong đầu ong
lên một tiếng.
Người… Nàng vừa mới ăn chính là thịt người!!
Cả người như bị trúng sét, run lên thật mạnh, hô hấp đều ngừng lại, trong đầu
hiện lên cảnh nhà tù trong ánh sáng mờ mịt ngày đó, bóng hình mấy nữ tử kia
chớp lên, nàng không thấy rõ mặt các nàng ta, chỉ nghe thấy tiếng cười âm u
lanh lảnh của các nàng, một tiếng lại một tiếng, nỗi sợ hãi càng phồng lớn
hơn.Trong yết hầu nàng một trận tinh ngọt, trong dạ dày màu đỏ tươi kia dữ tợn
dâng hết lên.
Đừng.
Lạc Cơ Nhi mãnh liệt tránh khỏi ngực hắn, khó khăn phủ phục trên mặt đất lạnh
lẽo, kịch liệt nôn mửa!!
Ọe.
Nôn toàn bộ mùi vị thức ăn kỳ dị trong miệng ra, nàng chật vật dùng tay chống
đỡ thân thể nhỏ bé, bàn tay hung hăng nắm lấy nơi dạ dày vì nôn mửa mãnh liệt
mà thắt chặt lại, làm nàng khống chế không nổi, ngay cả nước chua trong bụng
cũng đều nôn ra.
Thật độc ác.
Thật độc ác!!!
Bờ vai trắng nõn suy nhược lộ ra khỏi chiếc áo tù nhân rách nát, nàng kịch liệt
run rẩy, cảm giác bất lực mãnh liệt gắt gao vây lấy ngực nàng, nàng nhịn không
được nước mắt của mình, chỉ có thể mặc cho chúng nặng nề rơi xuống, vỡ ra
trên mặt đất lạnh lẽo
“Như vậy mà đã độc ác rồi?” Trong đôi mắt Mặc Uyên hiện lên dáng vẻ ác độc
thâm hiểm, nắm lấy vòng eo mềm mại của nàng, lật cả người nàng lại! Nàng
run run, nước mắt thi nhau rơi xuống, đau đớn mãnh liệt tích lại cùng lửa giận
đồng thời liên tục trào ra. Hắn tàn bạo chế trụ phía sau lưng nhỏ nhắn xinh xắn
của nàng, để mặt nàng sát vào người mình, ngọn lửa trong ánh mắt muốn đem
nước mắt nàng hòa tan, “Nói cho ta biết ngươi rốt cục suy nghĩ gì? Vì vài nữ
nhân đáng chết mà ngươi rơi nước mắt. Vậy ngươi có biết đến tột cùng là ai
làm cho ngươi sống đến bây giờ hay không?! Lạc Cơ Nhi, mạng của ngươi là
của ta.”
Giọng điệu nổi giận nổ vang bên tai nàng, nàng càng run rẩy hơn, trong dạ dày
sợ hãi cực độ khiến nàng không nghe được tiếng hắn gầm lên, hai bàn tay nhỏ
bé run rẩy che lỗ tai lại, gắt gao ôm đầu mình, muốn đem mình chôn vùi trong
mái tóc.