Ác ma.
Hắn là ác ma không phải là người.
Nàng không thể nghe được gì, vẫn như chết ôm lấy đầu mình, tủi nhục khóc
rống, cánh tay mảnh khảnh tái nhợt lộ ra khỏi áo tù nhân, thân mình nho nhỏ run
run như lá khô trước gió.
Cô cô, ngươi nói với ta rằng tốt nhất là đánh vào tâm (*nguyên văn: công tâm vi
thượng)
Thế nhưng người này hắn không có tâm.
Hắn không có tâm.
Thiếu nữ 14 tuổi, bị tra tấn đến thân thể rách nát, đầu ngón tay tái nhợt nhiều
chỗ điểm màu đỏ tươi, sự tức giận vốn đang bừng bừng của Mặc Uyên trong
nháy mắt liền tiêu tán mất đi, hắn nhìn ra nỗi thống khổ của nàng, nước mắt
nóng bỏng kia như tích lại trong lòng hắn, cháy bỏng ấm áp.
Nắm tay buông ra, đôi mắt hắn dừng trên đầu ngón tay tái nhợt của nàng, da
đầu nàng bị chính nàng nắm đến hoàn toàn ửng đỏ, mấy sợi tóc đen đã bị giật
xuống.
“Muốn thương tổn mình để trừng phạt ta, vậy ngươi liền sai lầm rồi Lạc Cơ
Nhi,” Thờ ơ của nàng kích thích hắn thật sâu, Mặc Uyên chế trụ gáy nàng, đôi
môi lạnh để trên mi nàng.”Ta đã nói rồi, mạng của ngươi là của ta! Ngay cả
chính ngươi cũng đừng mơ tưởng lấy đi!”
Nước mắt mơ hồ trên mắt nàng, nàng khóc không ra tiếng, chỉ có thể hung
hăng cắn môi dưới.
Cái chạm cùng sự vô cùng thân mật của hắn khiến nàng run run, nàng muốn
tránh, nhưng phía sau lưng lại một lần nữa bị hắn chế trụ, chặt chẽ khóa nàng ở
trong lòng hắn.
Sự yếu đuối của nàng khiến hắn ôn nhu hơn, nhưng vẫn sắt đá như trước, tàn
nhẫn nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng: “Ngươi có hai lựa chọn, Nô nhi… Trở lại
trong phòng giam tiếp tục chờ chết, hoặc là… ăn hết đồ ăn hết, không được
lãng phí…”
Thanh âm âm u dường như quanh quẩn trong không khíở đại điện, khiến thân
thể nàng chấn động!
Nước mắt tràn ngập đôi mắt chậm rãi trợn to, mang theo nỗi hoảng sợ nhìn về
phía nam nhân đang cùng mình vô cùng thân thiết khăng khít, tiếp đó kinh ngạc
mà dời ánh mắt về phía chén sứ men xanh còn thừa không nhiều lắm hai cái
bánh bao, đau đớn trong ngực bắt đầu lan tràn, từng chút từng chút, cho đến
khi đau đớn không thể át đi được.
“Nói đi… Muốn hay là không…” Mặc Uyên thở dài một tiếng, hôn nhẹ lên tai
nàng, nóng bỏng hôn một đường từ cổ tay lên trên, cho đến khi nàng liều mạng
cuộn mình lại, đầu ngón tay bị hắn từng chút từng chút mở ra. Đầu ngón tay dính
máu đang run rẩy, mơ hồ có thể thấy được khe hở trong chỗ tụ huyết, nhìn thấy
ghê người, trong lòng hắn đau xót, khẽ liếm ngón tay trắng noãn của nàng, tiếp
theo đầu lưỡi ngậm lấy toàn bộ, nhẹ nhàng an ủi, thản nhiên nếm vị ngọt trên
tay nàng.
“Ưm…” Trên đầu ngón tay kịch liệt đau đớn khiến nàng run rẩy, cổ tay lại bị
nâng lên, mặc hắn liếm, nàng lên tiếng rên nhẹ, nước mắt nhanh chóng rớt
xuống. Trong dạ dày một lần nữa trở nên cực độ kêu gào, nàng nhớ kỹ mùi
hương kỳ dị làm mình ghê tởm đến nôn mửa, nhưng thân thể lại kêu gào phải
ăn thêm, khát vọng cực độ khiến nàng tàn nhẫn quên mất nhân tính, nàng không
muốn chết, nàng thật sự không muốn bị chôn sống đến đói chết.
“Nói!” Hắn gầm nhẹ một tiếng, hàm răng khẽ cắn đầu ngón tay nàng.
“A…” Đau đớn khiến nước mắt nàng trong nháy mắt chảy xuống, thân thể run
rẩy, nàng không có cách nào, không có lựa chọn nào.
“Muốn… Ta muốn…” Tiếng khóc khàn khàn từ trong miệng tràn ra giọng nói,
toàn bộ tự tôn, toàn bộ sức lực để cao ngạo, toàn bộ kiên trì không chịu thỏa
hiệp, đều ở một khắc này bị hung hăng giẫm nát dưới chân, bị bàn tay ác ma
của hắn hung hăng nghiền nát.
Hắn muốn nàng thuận theo, muốn nàng phục tùng, muốn nàng không bao giờ
có thể chống lại hắn nữa.
Đôi mắt Mặc Uyên trở nên thâm sâu, vì cái gì, vì cái gì hắn rõ ràng đạt tới mục
đích của mình, nhưng nước mắt của nàng lại khiến hắn cảm thấy đau lòng
không thôi.
Trước mặt hắn, nàng run run nuốt chỗ bánh bao thừa, vài lần bởi vì ghê tởm mà
buồn nôn, nhưng đều bị chính mình hung hăng áp chế. Nàng cần thức ăn, cần
sinh tồn, cho nên phải giẫm lên máu tươi những người đó sống lại, nước mắt
nóng bỏng rơi trên ngón tay, liền đồng thời nuốt xuống.
Đem toàn bộ nước mắt đều chảy đến khô đi, sẽ không phải khóc nữa.
Trên hàng mi chưa khô, nàng kinh ngạc nhìn đầu ngón tay mình, bát sứ men
xanh mặt đất đã không còn gì, ngón tay tái nhợt của nàng bỗng nhiên ở giữa
không trung không biết làm gì.
Một cánh tay vươn tới, đem thân mình suy nhược nhỏ nhắn xinh xắn của nàng
ôm chặt vào trong lòng, nàng vô thố nhìn dáng vẻ đau xót lo lắng của hắn.
“Không có việc gì, Nô nhi…” Khóe môi nàng lạc trong nụ hôn nóng bỏng, hắn
thấp giọng thầm thì Mệt mỏi rã rời cực độ.
Nàng mệt mỏi quá, mệt đến mức không biết đang đặt mình trong nơi nào, chỉ là
cả người bị hơi thở ấm áp vây quanh, khiến nàng đắm chìm vào đó.
Như là mơ một giấc mộng dài, trong mộng này, hình ảnh kiều diễm tầng tầng
lớp lớp hiện lên, bầu trời Đằng An, hồ nước Đằng An, đứa trẻ là nàng, một
thân hoa phục tinh xảo, là tiểu công chúa được nuông chiều nhất, lúm đồng tiền
cười đến ngọt ngào. Nàng thấy hình ảnh này từng chút tùng chút đốt cháy, an tĩnh đến như tịch liêu xa xôi, nàng vô thố quay đầu lại, chỉ nhìn thấy mặt nam tử
tà mị tuấn mỹ kia, hắn cười yếu ớt chế trụ thân thể nàng, cả người nàng đều là
hơi thở nóng rực, trốn không thoát, tránh không thoát.
Tỉ mỉ hôn, từ thái dương của nàng, ôn nhu lướt qua mặt nàng, vành tai, cuối
cùng đi xuống cổ nàng, Mặc Uyên cảm nhận được nàng đang mông lung bất
an, càng thêm ôn nhu mà hôn tỉ mỉ hơn.
Một chỗ khác ở đại điện truyền đến tiếng bước chân nhỏ.
Phong Dực chậm rãi đi tới, trong lòng dấy lên một ngọn lửa vô cùng lo lắng,
nhưng bởi vì cước bộ nặng nề mà dần dần lụi tắt.
Hắn nhìn thấy.
Ngay giữa đại điện xa hoa trang nhã, nam tử tuấn mỹ ôm lấy một người xinh
đẹp mị hoặc yếu ớt, cúi người khẽ hôn. Ánh sáng mờ mịt chiếu xuống da thịt
trắng nõn của nàng, trên da thịt có một đôi tay mạnh mẽ, càng nổi bật thân thể
nhỏ nhắn xinh xắn đến khó tin của nàng.
“Vương gia.” Hắn thấp giọng khẽ gọi.
Mặc Uyên hơi nhíu mày, lúc này mới nhận thấy được mình đã quá mức lún sâu
với dáng hình cùng hương vị ngọt ngào trong lòng, ngay cả Phong Dực tiến vào
khi nào cũng không phát hiện ra.
“Chuyện gì?” Hắn đè thấp giọng hỏi, ánh mắt ôn nhu như trước dừng lại trên
khuôn mặt nhỏ nhắn hơi thống khổ của nàng.
“Trong cung có thánh chỉ, Vương gia muốn tiếp không?” Đôi mắt Phong Dực
hạ xuống, trong lòng vài phần kiên định.
—— Ít nhất, nàng không có việc gì, thìra hắn lo lắng là dư thừa.
Thánh chỉ? Trong đôi mắt Mặc Uyên chợt lạnh như băng.
Đã lâu, từ khi nhận được ý chỉ hoàng huynh đi Đằng An, toàn bộ Uyên Vương
phủ liền không còn liên quan đến bất cứ chuyện triều chính, mà lần này…
“Biết rồi.” Hắn thản nhiên đáp, ôm lấy thân hình trong lòng, vô cùng thương tiếc,
ánh nến thắp chiếu lên thân ảnh tuấn lãng mà uy nghiêm của hắn.
Phong Dực vì thái độ lạnh lùng của hắn mà khẽ nhíu mày, sau một lúc chần chờ,
vẫn mở miệng nói, “Người trong cung vừa tới trong đại sảnh được không lâu.”
“Để hắn chờ.” Hắn lạnh lùng ngắt lời nói của Phong Dực, ôm thân hình xinh đẹp
vào trong lòng, từng bước một hướng về thiên điện.
—— Đây là Uyên Vương bất kham của Lạc Anh Quốc, nam tử duy nhất miệt thị
thiên uy, hắn chán ghét cung đình, nơi đó chôn vùi nữ tử hắn từng yêu, càng làm
cho tình anh em ban đầu trở nên xa cách mà không hiểu nhau, mà hiện giờ,
thiên đại ý chỉ, cao lắm chỉ bằng một tiếng ưm của người đang ôm trong lòng
kia.
Phong Dực cúi đầu, im lặng chờ đợi bóng dáng kia biến mất trong đại điện,
bàn tay vô thức chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm, rất nhanh đến khi khớp xương
bắt đầu trở nên trắng bệch——
Từng đợt rồi lại từng đợt, dòng nước ấm áp mơn trớn da thịt trắng nõn của
nàng, lưu lại một chút ửng hồng.
Hơi nước nóng đập vào mặt.
Thật ấm áp.
Ấm đến khiến nàng mải mê lưu luyến, không muốn tách khỏi.
Trong miệng nàng dường như có mùi vị máu tanh, cho dù lau thế nào cũng
không hết. Trong đầu hiện lên rất nhiều những khuôn mặt đu đưa, cười the thé
khinh miệt, rồi trong nháy mắt đều trở nên nhạt nhòa trong máu huyết, nàng sợ
tới mức lùi bước, nhưng trên đầu lại có một bàn tay ấm áp đặt lên, thân mình bị
ôm vào một vòng ôm nóng rực, tránh khỏi những bóng hình tàn nhẫn màu đỏ
tươi kia.
“Nô nhi, ngoan…”
Toàn bộ ý thức nàng bị một giọng nói mị hoặc xâm chiếm, nàng bất an cuộn
chặt mình, giọng nói kia vẫn quanh quẩn như trước.
Bỗng nhiên một bàn tay mềm mại liền đưa đến, dò vào phía sau lưng nàng,
nhấc mái tóc dài của nàng và thoa tinh dầu lên, tinh tế xoa bóp, nhìn cảnh mái
tóc đen bị tẩm ướt kia tán ra trên bờ vai mỹ lệ của nàng mà phát ra một tiếng
thở dài trầm thấp.
Lạc Cơ Nhi đột nhiên bị cái đụng chạm rất nhỏ này mà giật mình tỉnh lại, chậm
rãi mở mắt, ánh vào mi mắt là những đầu ngón tay mình đang dập dờn trong
nước ao ấm áp, hơi nước nóng bốc lên cuồn cuộn, vây quanh toàn bộ thân
mình, nàng ưm một tiếng, thân thể giần giật.
“Tỉnh rồi?” Bên môi hiện lên nét cười mờ nhạt, nữ tử nửa quỳ bên cạnh ao ôn
nhu hỏi.