Không tìm được hắn.
Bọn họ muốn là mạng của ta, không liên quan đến ngươi
Không liên quan đến ngươi…
Hắn nghe được, tiếng gào có chút khàn khàn của nàng
“Câm miệng…” Giọng nói có chút nghiến răng tràn ra khỏi môi, đôi
mắt Mặc Uyên sắc bén đã qua nữ tử xinh xắn suy nhược kia, trái tim hung hăng bị
nghiền nát!
Dù trên người hắn đã đau nhức, nhưng đến lúc nghe những lời này
của nàng thì trong lòng lại càng thêm đau…
Mấy người áo đen bao vây xung quanh, đôi mắt khẽ giần giật, chợt
ý thức được mục đích chân chính mình đến đây là để làm gì.
Đột nhiên, một thanh loan đao sắc bén từ trong tay ai đó cấp tốc
bay ra chặn ngang giữa khoảng không, nhanh chóng chém đứt thân cây kia ra làm
hai! Làm cho người ta vô cùng sợ hãi, cành cây khô cứ như vậy rơi xuống giữa
không trung, rơi thẳng xuống tàng cây, rớt xuống phía dưới, nơi có người xinh đẹp
đang không hề phòng bị kia!
Quái lạ…
Dường như nghe được tiếng gió trên đỉnh đầu gào thét, Lạc Cơ Nhi
ngẩng lên, thấy một cành cây khô thật lớn đang rơi xuống mình, trong nháy mắt cảm
thấy như nghẹt thở, rồi mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng.
Cái chết…đang đến rất gần, gần đến nỗi nàng dường như có thể
nhìn thấy bóng dáng thiên đường, nơi đó có cung điện Đằng An, có hương vị nàng
quyến luyến và yêu thích nhất… Nhắm mắt lại, để tuyệt vọng vây quanh Lạc Cơ Nhi
chờ đợi cành cây kia từ từ đổ xuống người…
“A…”
Đột nhiên một thân ảnh hiện lên, hung hăng đẩy ngã cả người nàng
xuống đất, sau lưng đúng như dự đoán truyền đến một âm thanh ầm ĩ, ngay sau đó,
là một tiếng kêu rên nặng nề!
Xung quanh người bám đầy tro bụi, hai tay nàng rơi xuống đất, sỏi
đá bén nhọn hung hăng cứa sâu vào da thịt non mềm, đau đớn khiến nàng bật ra tiếng
rên nhẹ, chớp mắt một cái, đã thấy có giọt máu đỏ thẫm bên người rơi xuống, một
thân hình to lớn gắt gao đem nàng bảo hộ ở dưới thân…
Lạc Cơ Nhi hoảng sợ mà quay đầu nhìn thân ảnh cương nghị kia, sắc
mặt hắn tái nhợt đến mức tưởng chừng trong chớp mắt sẽ ngã xuống, nàng chăm chú
nhìn thật sâu con người sát gần trước mắt…
“Ngươi…”
Nàng sợ đến choáng váng, nói không ra lời, giống như cả bầu trời
đều sụp đổ, rơi xuống trên người của hắn! Màu đỏ tươi của máu thấm đẫm lưng hắn,
ẩm ướt những sợi tóc của hắn, ánh sáng trong đôi mắt thâm sâu tà mị chợt biến mất,
hắn cố gắng kìm nén đau đớn, cảm giác đau nhói như bị dùi đâm sâu vào tận xương
lan rộng toàn thân hắn…
Không biết là nặng đến mức nào, đã hung hăng nện vào lưng hắn.
Cánh tay hắn cứ gắt gao chống lên mặt đất, nhìn vào người con
gái nhỏ bé trong lòng mình, trên gương mắt ôn nhu của nàng tràn đầy nước mắt,
kinh hãi khiến nàng trừng lớn đôi mắt, miệng thốt không nên lời, nhưng thật tốt,
nàng hình như không có bị thương.
Cảm giác được vị ngọt đậm đặc dâng lên trong cổ họng, Mặc Uyên
nhíu mày, đem chỗ máu trào lên kia nuốt xuống, đưa tay ôm lấy nàng đang cuộn
mình lại vì sợ hãi vào trong ngực hắn, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Ôm chặt
ta.”
Đám người kia, sẽ không khinh địch như vậy mà buông tha bọn họ.
Quả nhiên, trong nháy mắt, bọn họ đã phát hiện hai người còn sót
lại đang đứng dưới tán lá của một cây đại thụ.
Kiếm vũ sắc bén ác liệt đâm tới, cả người Lạc Cơ Nhi bị vùi vào
một lồng ngực ấm áp, xung quanh là rất nhiều tiếng thân cây bị chém đứt rơi xuống,
có phiến lá xẹt ngang qua mặt, lạnh thấu xương, mang theo sự đau nhói,
nàng chỉ “ ưm” một tiếng không giám mở mắt, hai tay chỉ có thể đặt ở một chỗ,
dòng máu ấm áp chảy ra từ trong ngực hắn, từng chút từng chút, nhuộm đỏ tươi những
đầu ngón tay của nàng…
Dùng chút khí lực cuối cùng để chống đỡ lao ra khỏi vòng vây, bọn
họ đi tới sát mép khu rừng.
Vực sâu không thấy đáy, cây cối mọc thành bụi.
Người áo đen cũng bị thương ít nhiều, nhìn thấy người nọ ở bên bờ
vực thẳm không có đường lui, trong mắt tràn ra ánh sắc bén: “Đứng lại! Không được
bức bọn họ nữa!”
Nhưng những kẻ đuổi theo sau đã không kịp ngừng tay nữa, trong
tích tắc một thanh chuỷ thủ sắc bén đâm về phía bọn họ …!
“Đừng…”
Phía sau truyền đến tiếng đao kiếm hung hăng đi vào da thịt!
Lưỡi dao mang theo hàn khí đâm xuyên qua vai hắn, cơn đau như xé
rách rốt cục đã làm tan biến chút tỉnh táo cuối cùng của hắn gần như không còn
chút gì…
“Chết tiệt, ta nói các ngươi dừng lại!” Người áo đen phẫn nộ rít
gào, cũng không ngăn được hai thân ảnh đang đồng thời rơi xuống!!
Thân thể đột nhiên không trọng lượng, động tác cuối cùng của Mặc
Uyên, là đem nàng gắt gao bảo hộ vào trong lòng, không để nàng nhìn thấy trời đất
quay cuồng, phía sau bọn họ là vực sâu vạn trượng…
Giữa không trung, ống tay áo tung bay!!!
~~~~~~~~~~ Vficland.info ~~~~~~~~~~
Đau nhức
Từng cơn đau tê tái.
Trước mắt bắt đầu có ánh sáng mông lung, đôi mắt hơi chút đau đớn.
Nàng không biết chính mình đang ở nơi nào, đã hôn mê quá sâu, tỉnh
lại cả đầu đều là một đống hỗn độn cùng đau nhức. Thân thể như không phải của
mình, hơi động đậy một chút, liền cảm thấy vô cùng đau đớn, giống như xương cốt
toàn thân đều bị tháo dỡ một lần rồi lắp lại, bên trong các đốt ngón tay tưởng
chừng như hàn khí đang chạy tán loạn , nàng ưm một tiếng, khó khăn mở mắt, lờ mờ
trông thấy bầu trời màu lam u ám, tại nơi cao xa vô hạn, mang theo sự yên tĩnh
làm người ta nghẹt thở, từng chút từng chút một đè ép.
Thử hít thở, gom góp khí lực, Lạc Cơ Nhi ra sức chống đỡ thân
mình ngồi dậy, bên cạnh có tiếng cỏ khô xào xạc.
Đột nhiên một trận choáng đầu kéo tới, nàng hơi cuộn mình lại,
hàng mày nhíu chặt, sau khi cảm giác chóng mặt dần dần tiêu biến mới chịu giãn
ra.
Lòng bàn tay một mảng ẩm ướt, mang theo nhiệt độ lạnh như băng.
Nàng gục đầu xuống, nhìn thấy trên đầu ngón tay nhuốm máu đỏ
tươi.
Dường như trong nháy mắt, chuyện lúc trước liền nhanh chóng trở
về, bên tai nàng là tiếng gió vù vù, phiến lá bén nhọn xẹt qua sườn mặt, nàng
nghe được nhịp tim đập dồn dập của nam tử kia, máu tươi trên ngực hắn khiến
nàng run run không dám tới gần, nhưng bàn tay to đặt trên lưng lại càng thêm ôm
chặt nàng, khiến tay nàng ấn lên trên miệng vết thương của hắn, nàng nghe được
hơi thở nặng nề mà dồn dập của hắn, trên đỉnh đầu có hơi ấm nóng rực…
—— Hắn đâu?
Trong trời đất dường như chỉ còn lại sự an tĩnh vĩnh hằng.
Một cảm giác hoảng loạn gay gắt đột nhiên rất nhanh ập đến trái
tim nàng, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, mù mịt mà đau thương nhìn bốn phía, bóng cây mờ
mịt đổ xuống, giống như quỷ mị trong màn trời hoàng hôn, ánh mắt trong suốt của
nàng nhìn chung quanh, nhưng không phát hiện được nửa bóng người.
—— Hắn ở đâu?
Nàng nhớ rõ hai người đã cùng rơi xuống.
Nàng nhớ rõ cánh tay hắn ôm nàng chặt như vậy, không chịu buông
ra.
Thế nhưng…
Không thấy hắn… Tìm không thấy hắn… nữ tử nhỏ xinh, đang lúng
túng mờ mịt trong khe núi tràn ngập cây cối hỗn độn, ánh chiều tà đổ bóng nàng
xuống thật dài, thỉnh thoảng có nhánh cây móc vào quần áo của nàng, thứ sắc nhọn
cứa vào da thịt của nàng, vẽ ra những vết máu mờ nhạt.
Thật trống trải.
Trống trải đến chỉ còn lại có tiếng vang của cành khô dưới chân,
mang hàn khí khiếp người, thanh thúy mà lạnh như băng!