Không đành lòng giết hắn.
Đã chết sao…
Hắn cứ như vậy mà chết sao…
Một cảm giác mãnh liệt chua xót to lớn nổi lên trong lòng… Trống
trải hoang vu, không thấy có nửa bóng người, hoang vắng giống như tận cùng thế
giới, nàng bỗng nhiên không biết phương hướng, nếu như không còn Đằng An, không
còn thân nhân, thậm chí đã không còn người đàn ông làm cho nàng hận thấu xương
kia… Nàng nên làm gì bây giờ?
Mặt trời lặn, ánh chiều tà buông xuống, nàng bỗng nhiên hoảng loạn
không biết làm sao, đầu ngón tay bối rối bấm chặt vào trong lòng bàn tay, không
khắc chế nổi mà rưng rưng nước mắt…
Nàng từng thật sự hy vọng hắn chết như vậy!
Bị chết đến hài cốt không còn, bị chết bỏ mạng nơi hoang dã!
Chỉ có như vậy, nàng mới có thể quên những khuất nhục đã phải trải
qua, trên người mỗi một chỗ, mỗi một vết thương, mỗi một khắc, mỗi một lần đau
đớn! Bọn họ đã có những ký ức khắc cốt ghi tâm như vậy, những dấu vết này dường
như in sâu trong lòng nàng, nàng hận không thể lấy dao khoét những ký ức này tống
ra khỏi đầu!!!
Mẫu hậu, hắn đã chết…
Nàng muốn cười, nước mắt nóng bỏng nhưng hốt hoảng rơi xuống, nụ
cười kia bắt đầu trở nên chua cay, cay đắng đến mức khiến cho trong lòng nàng bắt
đầu thấy co rút đau đớn…
Nàng đau lòng.
Nàng không ngờ lại đau lòng? ! ! !
Trong đầu hiện lên hình ảnh cuối cùng, sắc mặt hắn tái nhợt đỡ
thân cây thật lớn cho nàng, hắn kìn nén đau đớn nói với nàng một tiếng “Ôm chặt
ta”, hắn đã trúng nhiều kiếm như vậy, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng đao
kiếm xuyên vào da thịt, giống như cắt đứt, thậm chí vào thời điểm rơi xuống vực
hắn cũng ôm chặt lấy nàng, đôi mắt thâm sâu bình yên như thế, có ai sắp chết lại
ôn nhu cùng dây dưa như vậy…
Đáng chết… Nàng cắn chặt môi dưới của mình, hận ý nồng đậm đã
đem môi dưới cắn đến chảy máu.
Mặc Uyên, ngươi khốn nạn… Tại sao muốn ta nhận những thứ này? Tại
sao muốn ta phải ghi nhớ lòng tốt của ngươi, Tại sao?! Ngươi cho rằng làm như vậy,
ta sẽ không hận ngươi sao? Ngươi cho rằng một mạng của ngươi có thể đền được
toàn bộ tồn vong của Đằng An sao? Ngươi đừng mơ tưởng!!!
Trong lòng… thật loạn…
Nàng chật vật đi tới, một cách vô thức, bước chân lảo đảo, bỗng
nhiên đụng tới một vật thể cứng rắn!!
Lạc Cơ Nhi cả kinh, thiếu chút nữa bị ngã.
Cúi đầu, đôi mắt trong suốt đầy nước mắt lộ vẻ kinh ngạc khi
nhìn thấy rõ ràng vật dưới chân, một thân thể hấp hối nằm ngang, trên mặt tái
nhợt không còn chút huyết sắc nào, cho dù đôi mắt nhắm chặt, cũng ngờ ngợ có thể
nhìn ra gương mặt góc cạnh tuấn lãng của hắn, bên môi tràn ra một vết máu đã
khô, mà vai trái hắn, rõ ràng đang cắm một thanh chủy thủ lóe ánh hàn quang!
Hít vào một ngụm khí lạnh, chân Lạc Cơ Nhi mềm nhũn, lui về phía
sau từng bước, dựa vào một bên thân cây.
Y bào tơ lụa trên người hắn đã rách rưới đến nhìn không ra hình
dáng, máu tươi khiến bờ vai cùng ngực của hắn đều ướt đẫm, nghiễm nhiên như đã
không còn sinh khí…
Trái tim đột nhiên thắt lại!!
Trong lòng, suy nghĩ lo lắng gắt gao quấn chặt lấy nàng, không
chịu thả lỏng, Lạc Cơ Nhi chậm rãi ngồi xổm xuống, càng tới gần, càng có thể ngửi
được mùi máu tươi nhàn nhạt kia càng nồng đậm hơn, đã vây quanh cả người hắn…
Khó khăn gạt đám bụi cây hỗn độn xung quanh ra, bàn tay mềm mại hơi run run dò
xét về phía cổ hắn…
Lạnh lẽo, da thịt không có chút độ ấm…
Nàng sợ hãi muốn thu tay về, nhưng vẫn là nín nhịn, tiếp tục run
rẩy dò xét, rốt cục chạm đến chỗ rất nhỏ đập lên ở trên cổ hắn…
Còn sống.
Tim đập lỡ một nhịp, Lạc Cơ Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt
kia, thân mình nho nhỏ bỗng nhiên giật mình.
Hắn còn chưa chết.
Chỉ là trong nháy mắt, hận ý sâu hơn liền chiếm cứ lòng nàng,
đôi mắt trong suốt hung hăng kềm chế nước mắt sắp rơi xuống, ánh mắt chậm rãi
chuyển qua chủy thủ trên vai trái hắn.
—— Không chết, thật sao?
—— Vậy được, ta liền cho ngươi đi chết!
Bàn tay nhỏ bé yếu ớt run run cầm chủy thủ, một giọt nước mắt đột
nhiên rơi xuống theo hai má, dung hợp cùng máu tươi trên ngực hắn. Lạc Cơ Nhi
buộc chính mình thanh tỉnh lại, trong lòng có một thanh âm đang kêu gào, giết
chết hắn, giết chết hắn giết hắn ! Giết chết hắn có thể báo thù cho toàn bộ Đằng
An, giết chết hắn liền không cần chịu khuất nhục vô hạn kia. Nhưng là, bàn tay
chạm vào chuôi đao kia bỗng chốc trở nên yếu đuối vô lực, đôi mắt đầy hơi nước
của nàng nhìn thấy trên vết thương chảy máu, có thể nhìn thấy được xương vai trắng
đục…
Môi của nàng đang run, tay nắm chuôi đao run rẩy đến không thể kềm
chế… Làm không được, không ngờ nàng lại làm không được!!!
Giết hắn, Đằng An có thể quay về được sao?
Giết hắn, nàng có thể sống an ổn, đau đớn này sẽ không bao giờ …
tồn tại nữa sao?!
Không… Sẽ không … uất ức nồng đậm lên tới cực điểm, nhưng vô luận
như thế nào nàng đều không hạ thủ được… “A” Hung hăng hét to một tiếng, hai mắt
Lạc Cơ Nhi mông lung nhìn nam nhân đang ngất, hai đầu gối mềm nhũn suy sụp té
trên mặt đất! Cảm xúc mãnh liệt khiến cả người nàng run run, nắm lấy đá vụn cỏ
khô bên người, ném về phía hắn, trong miệng hô: “Ta hận ngươi… Ta hận ngươi, hận
ngươi, hận ngươi!”
Nàng hét lên thảm thương, đem tất cả hận ý sâu đậm của mình phát
tiết ra, cho dù hắn không nghe thấy được, đúng là hắn không nghe thấy được, thì
nàng cũng muốn gào lên! Giống như chỉ có như vậy mới có thể đè nén được sự
không cam lòng và đau đớn điên cuồng xuống tận đáy lòng!
Thanh âm nghẹn lại, cánh tay mệt mỏi, nước mắt của nàng còn chưa
ngưng, những giọt nước mắt trong suốt nóng hổi của nàng theo hai má rơi xuống,
làm lòng nàng bỏng rát, toàn bộ thân thể nàng dựa vào thân cây, nhắm mắt lại, để
cho nước mắt mặc sức chảy xuống…
Rất lâu sau.
Lâu đến nỗi màn đêm buông xuống, hàn khí bốn phía muốn làm người
đông cứng.
Nhiệt độ lạnh như băng xuyên thấu qua quần áo đơn bạc truyền đến,
cho dù nàng cuộn mình thật chặt, cũng không thể chống cự lại hàn khí như vậy.
Quá mức mệt mỏi thân thể dựa vào trên cây căn bản không thể nhúc
nhích, Lạc Cơ Nhi mở mắt ra, nhìn thân thể trong bụi cây kia, cảm giác trong đầu
trở nên u ám, nàng ưm một tiếng, muốn đứng lên, tay vịn vào thân cây, vừa mới đứng
lên, liền một trận trời đất tối sầm quay cuồng hung mãnh kéo tới…
Mấy ngày nay ỡ trong lao ngục, hơn nữa lại liên tục bị giày vò rồi
ám sát, nàng đã sớm sức cùng lực kiệt.
Thân thể trắng nõn, hơi chuệnh choạng, rốt cục không giữ vững nổi,
lảo đảo ngã xuống…