Đêm yên bình
Nàng hôn mê thật lâu.
Như thể vẫn đang chìm sâu trong giấc mộng, dường như vẫn chưa tỉnh
lại.
Trong đầu nghe như có một thanh âm rất nhỏ đang không ngừng đánh
thức thân thể mỏi mệt của nàng, muốn nàng tỉnh lại. Dường như nàng có chuyện
quan trọng còn chưa làm, lo nghĩ đến độ đang ngủ cũng không yên, đôi mày nhỏ
xinh khẽ nhíu lại, lòng bàn tay trắng nõn cứ nắm chặt lại buông ra.
Cảm giác ấm áp dịu dàng lướt qua của đầu ngón tay, mẫn cảm, nóng
rực, mang theo ôn nhu vỗ về.
Thật ngứa…
Nàng có chút bất an mà cuộn mình lại ngón tay khẽ nhấc lên, hơi
thở nóng rực kia liền truyền đến trán, một chút lại một chút chạm vào mái tóc rối
của nàng, tham luyến sự ấm áp của nàng, sự mê muội trong đầu nàng chậm rãi bị
xua tan…
Nàng ưm một tiếng mỏi mệt, đôi mắt uể oải mở ra.
Chung quanh tối đen như mực, bên cạnh hình như có chút ánh sáng,
hình như là từ đống lửa sắp tàn, trong đêm tối ẩm ướt rét lạnh bỗng mang đến một
tia ấm áp, xuyên thấu qua ánh sáng mỏng manh, nàng có thể nhìn thấy thân ảnh
đang bao bọc mình, độ ấm trong lòng hắn nàng rất quen thuộc, còn hơi thở nóng rực
kia, cách nàng chỉ có nửa tấc…
Người ngồi đó xoay lưng về ánh lửa, Lạc Cơ Nhi không thấy rõ mặt
hắn, chỉ có thể cảm nhận được đôi mắt thâm sâu của hắn phát ra ánh sáng nhàn nhạt
nhu hòa, ấp áp vây quanh nàng, mang theo vẻ mừng rỡ cùng trân trọng khi có thể
sống sót vượt qua kiếp nạn.
“Tỉnh rồi?” Hắn thấp giọng hỏi, trong thanh âm khàn khàn trộn lẫn
hơi thở mong manh.
Bỗng nhiên ý thức được nỗi âu lo trong giấc mộng của mình là lo
lắng cho vết thương trí mạng cùng với sự an toàn của hắn, trong lòng Lạc Cơ Nhi
dâng lên một nỗi thống hận đối với chính mình, ánh mắt chuyển qua vai trái hắn,
khó khăn mở miệng, “Vết thương của ngươi…”
Chỉ vỏn vẹn có bốn chữ mà nói cũng không ra, đôi mắt trong suốt
của nàng đầy phức tạp, lo lắng cùng phẫn hận đan xen vào, dây dưa không rõ.
Nàng cảm thấy may mắn vì đang ở trong bóng tối nên hắn không thấy
được vẻ xấu hổ của nàng.
“Yên tâm, không chết được…” Mặc Uyên nói, âm điệu thản nhiên che
giấu việc mình vừa mới trải qua đau đớn khi rút thanh chuỷ thủ kia ra. Rất may
mà lúc đó nàng không nhìn thấy cảnh tượng đó, một màn quá đẫm máu, hắn mất máu
quá nhiều, sống được đến giờ đã là kỳ tích.
“Dọa đến ngươi rồi, phải không?” Than nhẹ một tiếng, hắn lấy
cánh tay phải không bị thương quấn quanh eo nàng, dùng tư thế quen thuộc mà ôm
nàng, thân hình cao lớn đem nàng chôn sâu vào trong lồng ngực ấm áp, nụ hôn ôn
nhu rơi vào ấn đường (*giữa 2 lông mày)…
Động tác thân mật bất ngờ của hắn làm bàn tay nhỏ bé của Lạc Cơ
Nhi hơi nắm chặt lại, theo bản năng đè lên ngực, kháng cự sự gần gũi của hắn.
“A…” Hắn rên lên một tiếng thống khổ…
Đột nhiên ý thức được mình đang chạm vào miệng vết thương của hắn,
Lạc Cơ Nhi cuống quít lấy tay về, nâng mắt lên, thanh âm khiếp nhược mà run rẩy:
“Xin lỗi… Thực xin lỗi, ta không cố ý…”
Trong lòng nhói lên một tia đau đớn, Mặc Uyên lẳng lặng chờ đợi
cơn đau đi qua, đôi mắt nhuốm một tia bi thương mà nàng không nhìn thấy.
Hắn còn tưởng rằng nàng chí ít cũng sẽ thay đổi một chút.
Hắn nghĩ rằng mình vẫn còn may mắn, ít nhất, nàng cũng không hề
kháng cự sự đụng chạm của mình, trong lúc nàng hôn mê hắn đã rất lo lắng, hắn
chưa bao giờ quan tâm một nữ nhân như vậy, quan tâm đến nỗi sự sống của mình
đang từng chút trôi đi cũng không hề phát hiện ra. Khi hắn mở mắt ra liền nhìn
thấy nàng xụi lơ dựa vào dưới tàng cây, trái tim hắn lại chợt trở nên ôn nhu một
lần nữa, hắn thậm chí có thể chịu nhiều đau đớn hơn nữa cũng chỉ để thấy gương
mặt nhỏ nhắn bình yên của nàng.
Nhịn không được, hắn hôn nàng, nụ hôn tràn ngập nhu tình, cẩn thận
mà dè dặt, sợ hai người bừng tỉnh khỏi khoảnh khắc ấp áp ngọt ngào này.
Hắn muốn mở lời, kêu nàng không cần giận nữa, không cần hận nữa,
nhưng hắn biết điều đó chỉ là hy vọng xa vời.
“Không cần lo lắng, bản thân ta hiện giờ còn khó bảo toàn, sẽ
không có cách bắt buộc ngươi làm chuyện gì đâu…” Thanh âm khàn khàn, bình thản
như nước, che lấp nỗi đau đang dâng lên trong lòng
Trong đêm tối, hắn ôm chặt thân mình nhỏ nhắn mềm mại vào lòng,
dán chặt mặt vào một bên má lạnh lẽo của nàng.
“Ta chỉ muốn ôm ngươi một cái, không nên cử động, một lát là đủ
rồi…” Thanh âm theo lồng ngực thoát ra kèm theo nhịp tim yếu ớt, một tiếng một
tiếng truyền vào trong tai của nàng, nàng cảm thấy an ổn một cách khó hiểu, chậm
rãi bỏ đi sự đề phòng, im lặng ở trong lòng hắn.
Bàn tay to xoa nhẹ trên lưng nàng, như là muốn đuổi hết ký ức
không tốt ra khỏi đầu, xóa đi tất cả nguy hiểm cùng máu tanh, đêm yên tĩnh lại
trống trải như vậy, hắn dùng vòm ngực của mình làm nơi trú ẩn ấm áp cho nàng,
nhìn nàng ở bên trong bình yên ngủ say, mới cảm thấy yên lòng.
Ngực của hắn, thực ấm, ấm đến nỗi nàng thiếu chút lại ngủ say một
lần nữa.
Đôi mắt mỏi mệt lại một lần nữa không cam lòng mà mở ra, Lạc Cơ
Nhi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, khẽ mấp máy bờ môi khô: “Vết thương của ngươi
còn chưa băng bó…” Nàng nâng mi nhìn vào đôi mắt yên lặng giống như hồ nước của
hắn, “Liệu có…”
“Không…” Hắn thản nhiên mở miệng, nhẹ nhàng vỗ về, chơi đùa mái
tóc mềm mại của nàng, bên môi lộ ra một tia cười nhạt, “Vết thương kia chẳng là
gì, trên chiến trường ta còn chịu nhiều vết thương nặng hơn, không phải cũng sống
sao… Cho nên, không cần lo lắng.”
Trên chiến trường, ta chịu nhiều vết thương nặng hơn.
Trái tim, khi nghe câu ấy thì nhói một cái.
Lạc Cơ Nhi chăm chú nhìn vào cặp mắt trong suốt tản ra ánh sáng
nhạt trong bóng đêm của hắn, bị tình cảnh liên tưởng trong đầu làm cho sợ hãi,
cảnh tượng đẫm máu như vậy làm thân thể nàng bắt đầu khẽ run run, nước mắt ấm
áp bất giác làm ướt hốc mắt…
Lúc này nàng mới nhớ ra, hắn là chiến thần của Lạc Anh quốc.
Hắn cũng từng một thân nhung trang (*quân phục) chinh chiến sa
trường, hắn được ngàn vạn tướng sĩ thủ hạ kính ngưỡng, hắn là kẻ xâm lược làm mọi
người chỉ nghe danh cũng đã sợ mất mật…
Danh hiệu này, vinh quang này, chính là do những vết thương đổi
lấy sao?
Hoặc có thể nói, là dùng mạng để đổi lấy sao?
Nàng khôi phục lại sự im lặng, không dám nói nữa, sợ tiếp tục
nói, giọng nói sẽ trở nên nghẹn ngào, khó có thể tự kiềm chế.
Ngực của hắn vẫn ấm áp như trước, nhưng nàng bỗng nhiên phát hiện
ra.
Nàng không hiểu hắn.
Trước giờ đều không hiểu hắn
“Đang suy nghĩ cái gì?” Thấy nàng xuất thần, hắn nhịn không được
mở miệng hỏi nhỏ, đầu ngón tay chạm vào sợi tóc mềm mại của nàng, hắn thích thú
không buông tay mà khẽ vuốt ve, mang theo vài phần sầu não tới gần đôi môi của
nàng “Ta bị thương, nô nhi… Ta van ngươi, lấy một chút tâm tư mà nghĩ cho ta,
được không…”
Lạc Cơ Nhi hơi ngây người, bị dọa bởi lời nói ôn nhu của hắn,
môi khẽ nhếch lên.
Như là một loại dụ hoặc không tiếng động, Mặc Uyên giật mình, ôn
nhu mà hôn lên cánh môi mềm mại kia!