Bất ngờ bị hôn.
Trong bóng đêm, đôi mắt trong suốt của nàng có vài phần kinh ngạc,
chớp mắt mà không chịu nhắm lại, bờ môi bị hắn hôn bởi vì căng thẳng mà không hề
cử động, chiếc lưỡi lửa nóng của hắn trằn trọc quấn quýt si mê trên cánh môi
nàng, nhẹ nhàng chạm đến hàm răng khép chặt của nàng, than nhẹ một tiếng, cũng
không vội vàng, chậm rãi hôn nàng thật sâu, dùng nhu tình ngọt ngào hoà tan
nàng.
Không thể đẩy ra được.
Hắn đang bị thương, không thể đẩy hắn ra.
Nhưng mà
Hắn rất ôn nhu, nếu nàng muốn, cũng có thể chống cự…
Hơi căng thẳng làm bàn tay nhỏ bé của nàng bắt lấy một ít cỏ
khô, phát ra tiếng giòn vang rất nhỏ, tiếp theo, bàn tay nhỏ bé bỗng nhiên bị
bàn tay ấm áp chậm rãi cầm lấy, xoa xoa với lực đạo nhẹ nhàng, đầu ngón tay hắn
thăm dò vào lòng bàn tay nắm chặt của nàng, đem sự căng thẳng của nàng từng
chút một tiêu biến, hắn muốn nàng hoàn toàn thả lỏng mà đón nhận nụ hôn của hắn!
Giống như chút phòng bị cuối cùng cũng bị phá vỡ, Lạc Cơ Nhi bị
hôn đến không thở nổi, hàm răng rốt cục bị mở ra, lưỡi hắn nhanh chóng tiến phá
vào qua khe hở nhỏ, không để ý đến hơi thở bất ổn của nàng mà gắt gao dây dưa với
cái lưỡi mềm mượt thơm ngát của nàng!
Một luồng tê dại từ lưng truyền lên đỉnh đầu, Lạc Cơ Nhi cảm thấy
cả người xụi lơ!
Nàng không hiểu… Không phải hắn bị thương sao? Hắn không thô bạo,
cũng không cưỡng ép, chỉ là thật dịu dàng khiến cho nàng hoàn toàn không thể
kháng cự, nàng lại không thể suy nghĩ, chỉ có thể để mặc hắn tùy ý dùng chiếc
lưỡi ôn nhu mà công thành chiếm đất, làm cả người nàng sa vào nụ hôn triền
miên của hắn…
Rất lâu sau…
Lâu đến nỗi nàng nghĩ hắn sẽ mãi mãi cứ truyền hơi thở cho nàng
như vậy, thì hắn mới chậm rãi buông tha môi nàng, cho nàng cơ hội thở dốc, bình
phục lại
Tiếng thở dốc, ở trong đêm tối nghe thật ám muội
Một chút cười ấm áp nổi bên khóe miệng, Mặc Uyên đem khuôn mặt
hơi nóng lên của nàng chôn vào cổ của mình, nhẹ giọng trêu chọc: “Nô nhi, tại
sao thân thể của ngươi so với lòng của ngươi luôn thành thật hơn, hả?”
Làn da có chút lạnh như băng của hắn làm giảm bớt nóng rực trên
mặt nàng, Lạc Cơ Nhi thanh tỉnh lại, hơi thấy xấu hổ và giận dữ, không thể phản
bác lại gì, đành phải làm bộ như không nghe thấy, tìm một vị trí an ổn ở trong
lòng hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cảm giác được sự nhu thuận nàng, một luồng ấm áp tràn vào trong
tim Mặc Uyên, để mặc nàng hơi cò cọ ở trong lòng mình, giống như một con mèo nhỏ
mệt mỏi.
Màn đêm ngày càng mịt mùng hơn.
Máu chảy trên miệng vết thương đã đông lại, lúc nãy mất máu quá
nhiều may mắn là hắn đã phong bế huyệt đạo của mình nên mới có thể cầm
máu, nhưng chỉ sợ không chống đỡ được lâu.
Bóng đêm rét lạnh cùng đau đớn trên người làm hắn hơi nhíu mày,
nhưng hắn không dám động đậy, đơn giản là vì con mèo nhỏ trong lòng đang ngủ rất
say, giống như không phải đang ở nơi hoang dã, mà là sa vào chốn ấm áp, hắn cười
khẽ, cười chính mình thì ra lại dễ dàng thỏa mãn như vậy. Đời người có nhiều lạc
thú, nhưng chỉ một khắc ấm áp như vậy có người dùng tính mạng cũng đổi không được
Mà hắn lại may mắn biết bao.
Hôn nhẹ lên trán nàng, giọng hắn khàn khàn nỉ non: “Ngủ đi, vật
nhỏ…”
Khí lạnh kéo đến, hắn ôm lấy thân hình mềm mại, bình yên đi vào
giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, mờ hồ có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng của
cỏ cây
Hàng mi giật giật như cánh ve, đôi mắt nàng tràn đầy mơ màng tỉnh
lại trong ánh sáng ban mai yếu ớt.
Bên trong đồng hoang, một thân ảnh nhỏ y phục nguyệt sắc (*xanh
nhạt) vừa tỉnh dậy, có chút mông lung, nhìn chung quanh tràn ngập cỏ dại, nàng
chống tay ngồi xuống, cảm nhận được đêm qua đã ngủ thật say.
Bỗng nhiên, đằng sau đột ngột có một thân hình dán sát vào, chậm
rãi ôm lấy nàng, cả người nàng nháy mắt rơi vào một vòm ngực ôn nhu…
“…” Lạc Cơ Nhi cả kinh, bàn tay nhỏ bé chụp lên ôm cánh tay kiên
cố, quay đầu lại, là khuôn mặt tuấn lãng tuyệt mỹ của hắn, đôi mắt trong trẻo
tràn đầy lo lắng, nhợt nhạt cười, mở miệng nói : “Tỉnh rồi?”
Hai chóp mũi chạm nhau, gần trong gang tấc.
Kỳ thật, nàng chưa bao giờ tỉ mỉ ngắm nhìn hắn như vậy, mũi cao
ngất, đôi mắt hẹp dài thâm sâu, mày như vẽ, cùng với ánh sáng ban mai mờ ảo chiếu
vào chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, tim của nàng bắt đầu đập loạn, thế mới biết, hắn
quả nhiên có thể làm cho nữ tử thiên hạ lâm vào điên cuồng.
“Chúng ta hiện tại đang ở đâu?” Gục đầu xuống, để mặc hắn ôm,
nàng cố gắng nói giọng lạnh lùng, nhưng vang lên lại nghe như tiếng con nít.
Nắm tay nàng, để vào trong một vật hơi nóng, hắn nhàn nhạt trả lời:
“Ăn đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Lạc Cơ Nhi ngẩn người, hắn đã chậm rãi buông nàng ra, đứng dậy
đi tới nơi khác.
Trong lòng bàn tay, là một củ khoai lang nhỏ đã nướng chín, màu
vàng nhạt, bụng kêu vang làm nàng nháy mắt cảm thấy đói.
Nhiệt độ hơi phỏng tay, toàn bộ sự chú ý của nàng bỗng chốc đã đặt
ở trên củ khoai lang, đổi hết tay này tới tay khác, ngón tay hơi nóng thỉnh thoảng
lại vuốt vuốt lỗ tai, để nhiệt độ kia nhanh chóng tản đi.
Ngồi trên chiếu, Mặc Uyên nửa dựa vào đống cỏ khô, đôi mắt khẽ
nheo lại, lẳng lặng đánh giá vật nhỏ ôn nhu này.
Lúc nhìn thấy nàng thử vài lần cũng không biết phải cắn từ đâu,
một chút cười yếu ớt, rốt cục nhịn không được nổi bên khóe miệng
Lạc Cơ Nhi vừa nâng mắt lên, liền thấy được ở phía đối diện, hắn
đang cười thanh nhã như gió, ánh sáng ban mai chiếu vào khiến vào trông người
đó tựa như một vị thần ——
“Khi nào thì…chúng ta có thể trở về?” Mặt hơi nóng rực lên, Lạc
Cơ Nhi nhanh chóng dời tầm mắt đi, có chút xấu hổ mà hỏi hắn
Mặc Uyên lẳng lặng nhìn nàng, chỉ im lặng.
Hắn không ngờ rằng nàng sẽ hỏi như vậy.
hắn cho rằng nàng thống hận vương phủ kia, chết cũng sẽ không
nguyện ý trở về nữa.
Thế nhưng, nàng lại hỏi, khi nào thì chúng ta có thể trở về.
A…
Trong lòng không rõ là hương vị gì, từ khi mẫu hậu qua đời về
sau, không còn có người nào dám cùng hắn đề cập tới hai chữ “chúng ta “, hắn có
thói quen một thân một mình, cao ngạo tà mị quá mức, thậm chí không có người
dám tới gần hắn! Thế nhưng…
Hắn nhìn nàng thật sâu, cảm giác được trong lòng có cảm xúc mãnh
liệt đang kích động, hắn không muốn dời mắt đi, giống như sợ nàng sẽ biến mất
trong nháy mắt.
Bị hắn nhìn đến nổi da gà, Lạc Cơ Nhi buông củ khoai lang còn
chưa cắn hết, xấu hổ cúi gằm mặt mà đứng lên
“Ta không hỏi nữa…” Nàng nhỏ giọng thì thào, muốn bước qua chỗ bụi
cây kia, để ngắm phong cảnh nơi này, lúc đi ngang qua hắn thì thình lình cổ tay
bị nắm lấy, hơi chút dùng sức, nàng khẽ kêu một tiếng ngã xuống, được hắn bế
vào trong lòng!
Không để ý đến miệng vết thương, hắn gắt gao mà ôm lấy thân mình
nhỏ nhắn thơm ngát của nàng, trong cõi lòng tràn ngập nhu tình, thanh âm trầm
thấp phát ra từ lồng ngực, giống như sấm sét đánh vào trong tai của nàng, làm
nàng đang hơi giãy dụa trong nháy mắt liền trở nên cứng đờ ——
“Chuẩn bị cho tốt, nô nhi, cả đời này ta cũng sẽ không buông
ngươi ra —— “
Cánh đồng hoang vu vô biên,
ngập tràn cỏ dại.
Trời đất trống trải giống như chỉ còn lại có hai người, nàng bất
lực mà ở trong lòng hắn, thân mình bị hắn ôm chặt, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm
lấy quần áo trên vai hắn, cả người bị hơi thở bá đạo nhưng toát lên nhu tình
vây quanh.
Lạc Cơ Nhi hơi hoảng hốt, giống như nàng bị hắn chôn sâu, vĩnh
viễn bị bao vây ở trong thế giới của hắn, không thể trốn thoát.
Đối với tương lai như vậy, nàng thật mờ mịt, thậm chí, còn có
chút khủng hoảng.
Có yêu, có hận, những cảm xúc này dây dưa trong lòng, như mọc
thành dây leo gắt gao quấn chặt lòng nàng, nàng không biết làm sao, tựa như đối
với nam nhân này, nàng không thể kháng cự, vô lực giãy dụa, nhưng càng không có
khả năng cởi mở chân tâm đối mặt với hắn…
Thật sự không biết… Nên làm cái gì bây giờ.
Bất chợt, trên đồi núi xa xa xuất hiện hai thân ảnh, chuyển mắt
nhìn, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc vui mừng!
“Tìm được rồi… Tìm được rồi! Phong thị vệ, thuộc hạ tìm được
Vương gia rồi!!!”
Một tiếng kêu nhỏ, làm hai người đang dây dưa cùng một chỗ giật
mình.
Đi tìm ở khe núi suốt một đêm, Phong Dực hai mắt ửng đỏ, sắc mặt
có chút tái nhợt, nghe thấy thủ hạ bẩm báo thì nhanh chóng xoay người, vọt tới
sườn núi —— trông thấy nam tử tuấn lãng tà mị đang ôm lấy một người xinh đẹp
tuyệt trần, dưới ngập trời cỏ hoang, thanh nhã như gió.
Tâm, rốt cục nặng nề trầm xuống!!
Uyên Vương phủ.
Yên lặng trầm mặc trong phòng, Phong Dực lẳng lặng nhìn tỳ nữ
băng bó miệng vết thương cho hắn, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
“Thuộc hạ bảo hộ Vương gia không chu toàn, mong Vương gia trách
phạt!” Quì một gối, thanh âm kiên định mà trầm ổn phát ra từ môi hắn.
Hơi run run thắt mảnh vải trên miệng vết thương, đem y bào khoác
lên người hắn, Bích Dao nhìn chăm chú người nam tử bị thương quá nặng này,
không nghĩ được hắn làm sao chống đỡ lâu như vậy, may mắn Phong Dực đã sớm tìm
hắn trở về kịp, bằng không miệng vết thương hở rộng và sâu, sẽ hoàn toàn trở
nên nghiêm trọng, toàn bộ cánh tay hắn đều sẽ phải phế đi.
Đôi mắt hẹp dài mà thâm sâu chậm rãi mở ra, nhưng không liếc mắt
nhìn người đang quỳ lấy một cái.
“Ngươi đi xuống trước đi.” Mặc Uyên thản nhiên mở miệng, nghe
không ra tâm tình.
Lòg Phong Dực, càng thêm trĩu nặng vài phần.
Phong Dực hiểu rất rõ tính cách của hắn, bên ngoài càng lạnh nhạt,
thì bên trong lại càng cuộn trào mãnh liệt.
“Dạ.” Không có cách nào hiểu được hắn, Phong Dực hơi chán nản,
khom người lui ra ngoài.
Trong căn phòng lớn như vậy, chỉ còn hắn cùng Bích Dao.
Trong lòng hơi chút đau đớn, ánh mắt ôn nhu của Bích Dao nhìn
trên cánh tay hắn là một màu đỏ tươi chói mắt, yếu ớt nói: “Vương gia lần sau
xuất môn, nhất định phải cẩn thận, vết thương kia, nô tỳ thấy thì không sao, nếu
để Uyển chủ tử thấy, chắc chắn thương tâm khóc mấy ngày mấy đêm, sao Vương
gia…”
“Bích Dao…” Ngữ khí lạnh băng cắt ngang lời của nàng, sắc mặt Mặc
Uyên trở nên có chút âm trầm.
Tay Bích Dao runlên, thật cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt hắn, “Vương
gia… có phải Bích Dao đã nói sai gì sao…”
Nàng đích thực là nói sai rồi.
Nàng không biết rằng, hắn không muốn nghe cái kia tên nữa.
Nàng không hiểu hắn chán ghét sự giả tạo của nữ tử kia đến chừng
nào, mấy lần ở trong cung điện không trực tiếp vạch trần nàng, coi như là hắn
đã cho nàng sự nhân từ cuối cùng rồi, nhưng nàng ngàn vạn lần không nên hạ độc
thủ người bên cạnh hắn.
Lãnh đạm xoay người, hàn khí trong mắt hắn biến mất, thay
vào là ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. “Ta nhớ rõ lúc trước, ngươi rất muốn
tiến cung đi theo Uyển nhi, đúng không?”
Bích Dao sửng sốt.
Hồi lâu, mới miễn cưỡng nở một nụ cười, có chút chột dạ mà cúi đầu
nói: “Dạ… Bích Dao sinh ra ở Lâm phủ, vốn là nên đi theo tiểu thư vào trong
cung, nhưng tiểu thư lo lắng cho Vương gia, cho nên mới bảo nô tì vào Uyên
Vương phủ, chờ Vương gia từ Đằng An trở về, sẽ không thương tâm quá độ…”
A… Thương tâm quá độ…
Một tia cay đắng nổi lên trong lòng, lòng bàn tay Mặc Uyên nắm lại,
lúc trước hắn đích thực có thương tâm, nhưng hiện tại, hắn hoài nghi thương tâm
như vậy rốt cuộc có xứng đáng hay không, hắn từng yêu một người, nhưng giờ nàng
đã hoàn toàn thay đổi, hiện giờ, còn có cái gì đáng để thương tâm sao?
“Uyển nhi suy nghĩ quả thực chu đáo, chỉ là…” Mặc Uyên thản
nhiên nói, ánh mắt vọng qua cửa sổ đang mở, hắn nhớ tới thân ảnh mảnh mai trở về
cùng hắn, nhớ tới nụ hôn đến ngạt thở dành cho nàng ở chốn hoang dã đó, vết
thương trong lòng như là được một bàn tay dịu dàng chậm rãi vuốt ve, “Hiện giờ,
Bổn vương không cần.”
Cả người Bích Dao chấn động, hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn
thân ảnh nam tử kiên nghị kia, “Vương gia…”
“Ngày mai, ngươi tiến cung đi cùng tiểu thư nhà ngươi đi…” Lạnh
lùng xoay người, Mặc Uyên không liếc nhìn nàng một cái, “Đi nói cho nàng biết,
học thông minh lên một chút, thủ đoạn đùa bỡn phải có chừng có mực, hơn nữa,
không nên có ý định động tới Uyên Vương phủ của ta lần nữa… Người của ta, nàng
không được động vào.”
Giống như bị sét đánh, cả người Bích Dao chấn động tại chỗ, giật
mình kinh ngạc mà nhìn hắn.
Nói xong từ cuối cùng, hắn xoay người bước ra khỏi cửa phòng,
không thèm quay đầu nhìn đến tỳ nữ mặt đang biến sắc kia, càng không để ý đến
tiếng cầu xin ở đằng sau “Vương gia…”
Nội điện hoàng cung.
Một vết máu, trải dài từ đại điện đến nội thất (*phòng ngủ).
Cho dù đang là ban ngày, nơi này cũng vì ánh sáng không thể chiếu
đến mà trở nên u ám vô cùng, trên vách tường đèn đuốc được châm lên, ánh nến bập
bùng lên xuống, có thể thấy được thân ảnh cao lớn tôn quý, bóng dáng bị ánh nến
kéo dài thành một đường khiến người ta trông vào thấy thật cô quạnh.
“Là nô tài thất trách… Không kịp ngăn cản, Uyên Vương điện hạ hắn…”
Tay ôm miệng vết thương, nơi đó có máu tươi từ đầu ngón tay trào ra, rơi xuống
mặt đất.
Mặc Húc nhẹ nhàng xoay người, nhìn xuống người áo đen đang khom
người quỳ trên mặt đất.
“Giao thủ sao với hắn?” Chậm rãi ngồi xổm xuống, thanh âm của hắn
vẫn sâu kín như cũ, ánh mắt nhàn nhạt dừng lại ở miệng vết thương vẫn còn đổ
máu kia.
“… Dạ…” Hắc y nhân đáp có chút sợ hãi, “Nhưng mà… nhưng mà xin
Hoàng Thượng yên tâm! Hôm nay có tin tức của Uyên Vương phủ, nói là Phong thị vệ
đã tìm thấy bọn họ, bọn họ vẫn bình yên vô sự…”
Nhiều người cùng giao thủ như vậy, rốt cuộc vẫn để cho hắn chạy
thoát.
Đôi mắt nguy hiểm nheo lại, cuối cùng hóa thành một nụ cười châm
chọc tràn ra bên môi.
“Ngươi xem, sao Trẫm lại cam lòng giết hắn được… Hắn chính là
chiến thần của Lạc Anh quốc ta cơ mà…”
“Bị thương rất nặng sao?” Mặc Húc hơi cau mày, trong giọng nói
nghe không ra nửa điểm quan tâm.
“Không có mệnh lệnh hoàng thượng, nô tài không dám đi băng bó…”
Người áo đen cúi đầu càng thấp, mong sẽ có được một chút tha thứ dù chỉ là hy vọng
xa vời.
“Ồ…” Thản nhiên lên tiếng, Mặc Húc từ mặt đất chậm rãi đứng lên,
ý cười trên mặt biến mất, trở nên lạnh lùng vô hạn! “Vậy không cần băng bó, trực
tiếp đi nhận chết đi… Trẫm cũng không thể để lưu lại nửa điểm chứng cứ phạm tội,
không giống nữ nhân ngu xuẩn Lâm Tâm Uyển kia, làm chuyện xấu còn muốn lưu lại
nhược điểm… Ngươi nói xem có phải không?”
Người áo đen quỳ trên mặt đất, thân mình chấn động, mở to hai mắt
kinh hãi!
“Hoàng Thượng…” Tiếng kêu nhỏ với hơi thở mong manh, tràn ra khỏi
miệng người áo đen.
Không thể nào… sao Hoàng Thượng lại giết hắn, hắn đi theo người
nhiều năm như vậy, năm đó các thái tử tranh ngôi, hắn đã làm nhiều chuyện như vậy
cho người, khi người lên ngôi thì trở thành sát thủ tâm phúc của người. Sao hắn
có thể bởi vì nhiệm vụ lần này mà liền bị xử tử?!
“Ngươi còn hoài nghi cái gì?” Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn,
Mặc Húc như là đang nói về một chuyện hiển nhiên “Nhưng mà… Ngươi là người đi
theo Trẫm lâu nhất, người hầu của Trẫm đều không vượt quá ba năm, ngươi cũng biết
đúng không, cũng chính bởi vì cho tới bây giờ ngươi đều không làm sai việc gì,
cho nên trẫm mới giữ ngươi đến bây giờ… Nhưng lúc này đây, ngươi không có may mắn
như vậy …”
“Yên tâm, Trẫm sẽ cho ngươi toàn thây…” Thản nhiên nói xong câu
cuối cùng, hắn chắp tay áo ở phía sau chậm rãi đi khỏi…
Đôi mắt người áo đen hiện lên một tia kinh hãi, dường như trong
nháy mắt liền nghe thấy được hơi thở của tử thần đang ở rất gần, còn chưa kịp
chớp mắt, một luồng đau đớn hỗn loạn hít thở không thông đã tràn lên cổ, trong
bóng tối, hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm vị đế vương máu lạnh vô tình kia, thân
mình dần dần cứng ngắc, rốt cục phát không ra nửa tiếng, ngã sụp xuống…
Trên đại điện, mặt đất lạnh như băng bị máu tươi tẩm ướt.
Thật sự là phiền toái, chỗ này không biết đã chết bao nhiêu người,
mỗi lần như vậy, mùi máu tươi tràn ngập một hồi lâu mới tản đi.
Trong Mặc Húc lòng hơi có chút bực bội, tay áo vung mạnh lên,
đèn đuốc trên vách tường trong nháy mắt đã phụt tắt!
Toàn bộ đại điện, bị bao phủ trong bóng đen!!!
Trong mộng, nàng hơi chau mày lại.
Như là có ác mộng, mồ hôi từng giọt thấm ra trán nàng, nàng bất
an cuộn mình lại, muốn chôn cả người sâu hơn…
Một bàn tay lớn dò vào lưng nàng, ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn
thân hình bé nhỏ đang động đậy trên giường.
Nhất định là ác mộng…
Cảnh máu tanh như vậy, hắn nhìn quen lắm rồi, nhưng đối với nàng
mà nói, vẫn là quá mức tàn nhẫn.
Hai tay Mặc Uyên giữ chặt hai bên hông nàng, đôi mắt ngập tràn
căng thẳng.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng , cả người khoác lên
y bào màu hồng như là hỉ yến của Đằng An (*tiệc cưới), suối tóc đen dài tán
trên vai và lưng; nàng nép mình ở một góc đại điện, đôi mắt trong veo tràn đầy
kinh hãi mà nhìn những người đó bị đâm trúng, một người tiếp nối một người ngã
xuống, y bào của nàng bị máu nhiễm đỏ, nàng thét chói tai khóc nức nở, cả người
run rẩy giống như là con thú nhỏ không chỗ chạy trốn.
Thân hình nhỏ xinh tuyệt mỹ như vậy từng chút một xâm chiếm cõi
lòng lạnh băng của hắn, để hắn bắt đầu cảm thấy đau lòng vì nàng.
“Tỉnh lại… Tỉnh lại thì tốt rồi, nô nhi…” Cúi người, trìu mến mà
hôn lên môi của nàng, mở hàm răng của nàng, liếm đùa đầu lưỡi của nàng, hắn kiềm
chế dục vọng mãnh liệt muốn đem nàng ăn luôn, kiên nhẫn hôn, lôi hết ác mộng
đẫm máu kia ra, đem an ổn cùng ngọt ngào từng chút một truyền cho nàng.