Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 84

Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm giữ gắt gao tấm lệnh bài bằng bạc.

Đã không còn hắn che chắn, những ánh mắt khác nhau liền phóng đến, nàng mơ hồ không biết phải làm gì.

Xoay người, tránh hết những tiếng bàn luận rầm rì xoi mói như có như không, nàng đứng dậy đi về phía nơi rất heo người, chỉ vì muốn tìm kiếm một chỗ yên tĩnh.

Thật khác với cung điện của Đằng An quốc, ở đây hành lang vừa tĩnh mịch lại thâm sâu vô cùng. Để tránh né tiếng người, Lạc Cơ Nhi bước nhanh đi tới, mãi đến lúc rốt cục không nhìn thấy một bóng người nào, nàng mới có phần an tâm, cặp mắt trong veo quan sát khu vực chung quanh một chút.

Lưng dựa vào một toà núi, hai bên đường rải sỏi là cây cối xum xuê, nàng cũng không biết trong cung lại có nơi yên tĩnh đến như vậy, hàm răng khẽ cắn môi dưới đến đỏ bừng, ngực nàng có hơi hoảng sợ —— chỉ lo bước đi, không có nhớ kỹ đường quay trở lại, nơi này không có ai cả… Lòng bàn tay nàng bắt đầu thấm đầy mồ hôi, đôi mắt trong suốt có chút mờ mịt nhìn bốn phía.

Một đôi mắt sáng ngời, đang ở phía trên mấy ngọn núi giả mà nghiền ngẫm nhìn theo bóng dáng nhỏ xinh kia.

Hắn phải thừa nhận là hắn vừa đi một mạch tới đây, đúng lúc nhìn thấy được nàng cùng ca ca từ trên một chiếc xe ngựa đi xuống, lúc đó hắn đã muốn đi tới gặp, nhưng lòng lại nổi lên ý chơi đùa, nên lặng lẽ đi theo nàng tới nơi yên tĩnh này… A, xem ra không giống người trong cung, như vậy chắc là đã lạc đường.

Cặp mắt trong suốt lóe tia sáng, thiếu niên kia dường như đang chờ nàng có thể ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn một cái, hắn – một con người to lớn sống sờ sờ thế này, ngây người chờ cả nửa ngày, mà cứ như vậy bị lãng quên, vừa rồi chỉ nhìn thấy dung mạo của  nàng từ xa xa, chỉ cảm thấy mềm mại muốn nói mà nói không nên lời, nhưng mà hắn còn chưa được nhìn kỹ ——

“Ai, ta đợi rất lâu rồi —— sao ngươi còn chưa chú ý tới ta?”

Một tiếng gọi nhỏ, bỗng nhiên từ phía đỉnh đầu truyền đến, khiến Lạc Cơ Nhi sợ đến cả người run lên, một tay chống lên núi giả, có chút hoang mang nhìn về phía đỉnh đầu, nơi đó, một thiếu niên tuấn lãng đang dùng cả người che hết ánh sáng mờ nhạt, khoé miệng có phần khổ sở, cùng ủy khuất nhìn nàng.

Lúc này đây, hắn rốt cục thấy rõ tướng mạo của nàng.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, hắn như là đang thấy được tiên nữ, cặp mắt hoàn mỹ hơi giật mình, tiếp đó nụ cười đẹp mắt bỗng chốc trở nên sâu hơn: “A… Tiểu nữ oa* này thật xinh đẹp!!” (*nữ oa: bé gái)

Lạc Cơ Nhi nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, thân ảnh kia đã từ trên núi giả xoay người xuống tới, mang theo tinh thần đầy phấn chấn cùng sáng ngời đứng trước mặt của nàng!

Giống như thình lình xuất hiên một ánh mặt trời, dáng vẻ tươi cười sáng láng của hắn hơi chói mắt, Lạc Cơ Nhi nhìn vầng trán hắn mà dường như thấy được hình ảnh của một nam tử khác, khoé mắt cùng đôi môi của bọn họ đều phảng phất như cùng một khuôn đúc ra, nàng gần như cho rằng thiếu niên kia chính là Mặc Uyên, chỉ là bọn hắn vừa giống như vậy nhưng cũng có điểm khác nhau, thiếu niên trước mắt quá mức chói mắt, cho dù không tới gần, người ta cũng có khả năng cảm nhận được sức sống trên người hắn, làm cho người khác cảm thấy vừa run rẩy lại yêu thương.

“Sao ngươi không nói lời nào?” Thiếu niên nhíu mày, dáng vẻ tươi cười đẹp mắt kia chỉ biến mất một lát liền quay trở lại trên gương mặt kia, “Nhưng mà, ngươi thực sự rất đẹp, ngoại trừ mẫu phi, ta cũng không biết trên đời này còn có cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, ngươi bao nhiêu tuổi? Hình như theo ta đoán không lầm thì không lớn đi?”

Giờ này khắc này, nàng rốt cục đã xác định được thân phận của hắn —— Thất vương gia, Mặc Kỳ.

Không biết nên mở miệng thế nào, thiếu niên giống như từ trên trời giáng xuống này khiến màng nhĩ đang an tĩnh hồi lâu của nàng giờ lại trở nên ầm ĩ, hắn liên tục đặt câu hỏi, làm sắc mặt nàng ửng đỏ không biết trả lời từ đâu, lâu lắm rồi không nói chuyện với người khác, cặp mắt trong veo của nàng không thể làm gì khác hơn là nhìn đi chỗ khác, che giấu sự xấu hổ của chính mình.

“À… Ta nên gọi ngươi là gì?” Mặc Kỳ không hề giảm hứng thú đối với tiểu cô nương trước mắt, thậm chí có chút yêu thích không muốn buông tha, tới gần nàng một chút, hắn nở nụ cười tuyệt mĩ ở trước mặt nàng “Gọi ngươi tiểu tẩu tử được không? Tuy rằng ta nghĩ ngươi còn nhỏ tuổi hơn ta, nhưng mà… ta thấy ca ca với ngươi đến cùng nhau, cho tới giờ, ca ca xuất môn đều không mang theo người nào bên cạnh…”

Một tiếng tiểu tẩu tử, khiến Lạc Cơ Nhi sụp đổ trong nháy mắt.

Ngực nàng đổ mồ hôi ròng ròng, cẩn thận nhìn thiếu niên mặt mày hớn hở kia, cước bộ chậm rãi lui về phía sau, mong muốn chạy thoát khỏi tràng huyên náo kia…

Nói hồi lâu mới phát hiện nàng đang chậm rãi lui về phía sau, khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn có chút ửng hồng không bình thường, Mặc Kỳ sửng sốt, tiến lên vài bước, lấy cánh tay cánh chống vào núi giả, chặn lối đi của nàng: “Ai, sao ngươi lại muốn đi vậy?”

Hơi thở nóng rực thình lình ùa tới khiến Lạc Cơ Nhi lại càng hoảng sợ, cặp mắt trong veo ngước lên, thiếu niên kia đã tiến đến trước mặt nàng, cánh tay quây nàng trong lồng ngực cũng đã đủ rộng, đơn thuần nhướng mày nhìn nàng, “Ta chọc giận làm ngươi ghét sao?”

Bị hơi thở kia vài lần bức đến hồ đồ, Lạc Cơ Nhi thả hàm răng đang cắn môi dưới ra, cặp mắt giống như muốn phục thù mà nhìn trở lại hắn, nói từng chữ từng chữ một: “Mặc Kỳ, ngươi đứng gần ta quá rồi.”

Nhìn cô gái nho nhỏ và ôn nhu kia mở miệng, Mặc Kỳ hơi có chút sững sờ, ngay sau đó, ngực bỗng chốc lại phồng lên vui mừng, “A… Thì ra ngươi biết tên ta? Vậy không sai rồi, nhất định là ca ca nói với ngươi phải không?”

Nói đến đây, hắn lại dừng một chút, trên khuôn mặt tuấn lãng lấp lánh ánh mặt trời kia lộ ra một tia hoang mang: “Nhưng… ngươi nhỏ tuổi như vậy… Ca ca thực sự thích ngươi sao?”

Cả người Lạc Cơ Nhi toát mồ hôi lạnh… Chết tiệt, hắn có thể không nói cái gì tiểu tẩu, lại càng không nói cái gì thích hay không?!

“Vừa mới tới đã chạy loạn, không sợ lạc đường sao?”

Giọng nói mang theo từ tính, giống như nhỏ từng giọt, từ phía sau truyền đến.

Thân thể Mặc Kỳ hơi có chút chấn động, vẻ trêu chọc đơn thuần trong mắt liền chậm rãi rút đi, dần dần nổi lên một luồng cảm giác quyến luyến đặc biệt của thiếu niên, hắn rất quen thuộc với giọng nói kia, mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra giọng nói của người kia, đó là thứ hương vị đặc biệt thân thiết, không phải bất cứ thứ gì cũng có thể thay thế được…

Hắn đột nhiên xoay người, nhìn về phía nam tử đang chậm rãi đi tới từ phía sau——

Mặc Uyên dừng bước.

Cao lớn nhanh như thổi, lúc lần trước nhìn thấy hắn, hắn chỉ đứng tới ngực của mình, mà hiện giờ, thân thể hắn bỗng cao lên, ngay cả bả vai cũng trở nên rộng và kiên cố hơn, cả người hắn như tản ra ánh sáng lất phất, khiến trong lòng hắn bỗng nhiên có chút chua xót, đứng sững lại.

Dường như trong nháy mắt, trong cả cung điện rộng lớn như vậy, chỉ còn một mình nữ hài nho nhỏ kia, vừa thanh u vừa tuyệt mỹ, trơ trọi đứng trước điện.
Bình Luận (0)
Comment