So chiêu
“Ca ca…” Hắn khẽ gọi một tiếng, giống như đã cách xa cả đời.
Như là hưng phấn phá tan thời gian mấy năm xa cách, Mặc Kỳ rốt cục
buông người nho nhỏ trong lòng ra, vài bước liền chạy tới trước mặt Mặc Uyên,
trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, chân thành mà nhìn vào cặp mắt rất giống
mình kia: “Ca ca, ta đã trở về…”
Một câu nói, tựa như thời gian vài năm đều tiêu tan thành mây
khói, Mặc Uyên ngưng mắt nhìn chăm chú vào thiếu niên đang đứng trước mặt hắn,
trong lòng cuồn cuộn cảm xúc tựa sóng lớn ngập trời.
Vung ống tay áo lên, cặp mắt của hắn lóe lên ánh nhìn thản
nhiên, ngay lúc hắn hạ tay xuống, lòng bàn tay đã cầm thêm một cành liễu mềm
dai, lờ mờ mang theo sát khí, chỉ đặt nghiêng chấm đến mặt đất, Mặc Uyên mở miệng,
giọng nói tĩnh nhẹ như nước trong đầm: “Năm chiêu.”
Ngu ngơ trong chốc lát, Mặc Kỳ rốt cục cũng hiểu được ý tứ của hắn,
có chút hoảng loạn kháng nghị: “Ca ca, lần trước rõ ràng là ba chiêu!”
“Không nhiều lời vô ích,” Hắn thản nhiên cắt đứt lời nói của Mặc
Kỳ, “Ngươi muốn dùng tay không, ta không ngại.”
Biết ca ca luôn nói một không nói hai, Mặc Kỳ chăm chú nhìn hắn
thật sâu, mạnh dạn từ tàng cây liễu bên cạnh ngắt một cành nữa, bày ra tư thế
nghênh chiến.
Dưới ánh mặt trời, một người nam tử tuấn nhã như gió, một người
thiếu niên còn chưa hết vẻ trẻ con, giương kiếm sẵn sàng.
Lạc Cơ Nhi nhìn mà nghẹn thở —— bọn họ không phải là chỉ mới gặp
mặt chưa được nửa khắc sao? Bọn họ không phải đều rất thương nhớ nhau sao? Vì
sao, hiện giờ lại đấu quyền cước với nhau?
Một tiếng thét kinh hãi thiếu chút nữa buột ra khỏi miệng, nàng
không kịp ngăn cản, thân ảnh hai người vẫn quấn lấy nhau!
Cành liễu vút trên không xẹt qua, phát ra thanh âm xé gió sắc
bén!
Lòng Lạc Cơ Nhi đột nhiên thắt lại, nàng nhận ra Mặc Uyên là muốn
thử võ công của Mặc Kỳ, căn bản là không đành lòng làm bị thương hắn, thế nhưng
Mặc Kỳ vẫn thong thả dần dần bại trận, trong mắt người thiếu niên 15 tuổi có sự
quật cường lại không cam lòng, dưới ánh mắt nghiêm khắc của ca ca, phải cố dùng
hết toàn lực!
“Xoẹt!” Một tiếng xé vang lên, tay áo của Mặc Kỳ bị cành liễu rạch
một vết rách, nóng rát lại đau nhức…
Tiếp tục đón nhận mà có chút không cam lòng, còn chưa tới năm
chiêu, hắn sẽ không chịu thua…
“A…” Cành liễu trong tay rơi ra, cổ tay của thiếu niên kia bị vặn
ngược ra đằng sau, đau đến khẽ kêu lên một tiếng, cành liễu rơi xuống đất, hắn
đã thua rồi.
Sát khí trong mắt của Mặc Uyên rốt cục chậm rãi biến mất, hạ mắt
xuống nhìn đỉnh đầu của thiếu niên kia, thản nhiên nói: “Tiến bộ có một chút vậy
thôi sao, lười biếng phải không?”
Ai cũng đều nghe thấy lời nói kia như sủng nịch, như gió xuân ấm
áp phất vào mặt.
Ngẩng đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nam tử kia, Mặc Kỳ thử cười, lại
bị vết đau sâu trên cổ tay biến thành nhe răng nhếch miệng, không thể làm gì
khác hơn là thấp giọng cầu xin tha thứ: “Ca ca, buông ra trước, được không?”
Ngực bỗng nhiên trở nên mềm ra, Mặc Uyên buông tay, nhìn thiếu
niên kia cơ hồ như nhìn thấy chính mình trước người đứng lên, súy bắt tay vào
làm cổ tay, mang theo ủy khuất nhìn bản thân, “Tại ca ca thực sự quá mạnh, thực
sự, Liên sư phụ cũng nói không có gì để dạy ta, ta cũng không có cách nào…”
Mặc Uyên không nói lời nào, chỉ là thản nhiên lắng nghe, bên môi
nổi lên một tiếng cười khẽ hiếm gặp, khi gió mát thổi qua, khiến cho người ta
nhìn thấy có phần ngây dại. Hắn biết Mặc Kỳ vẫn là huyên thuyên giống như trước,
bây giờ còn ồn ào hơn so với lúc nhỏ, tu thân dưỡng tính ở trong đạo quan, thật
không hiểu thế nào lại tu thành cái tính xấu như vậy.
Lúng túng đến nỗi dường như biến thành ngại ngùng, khuôn mặt Mặc
Kỳ ửng đỏ, nhìn một chút về phía tiểu cô nương vẫn đang đứng ở đằng sau quan
sát, bỗng chốc lại trở nên hưng phấn.
“Ca ca, nàng là ai? Ta vừa nói chuyện với nàng, thế nhưng, nàng
không để ý tới ta…”
Mặc Uyên hơi giật mình, ánh mắt rốt cục rời khỏi thiếu niên kia,
chậm rãi nhìn về phía nữ tử có đôi mắt trong veo đang đứng một bên cái núi giả
kia.
Hắn muốn mở miệng, nhưng trong lòng bỗng nhiên bị một tia phức tạp
cắt đứt đoạn.
Hắn mang nàng tiến cung chính là vì muốn nàng đến gặp Mặc Kỳ,
nhưng mà hiện giờ khi đã gặp được rồi, hắn bỗng nhiên không biết nên giới thiệu
thân phận của nàng thế nào, thậm chí… cả tên của nàng nữa…
Nếu gọi theo cách gọi có chút nhục nhã kia, ở ngay trước mặt đệ
đệ hắn yêu thương nhất, làm sao hắn có thể để nàng phải chịu đựng như vậy?
Trong lòng bỗng nhiên tràn đầy ý thẹn, thanh âm ách lại trong cổ
họng không thể mở miệng, ôn nhu khẽ gọi nữ hài kia: “Đến đây đi…”
Lạc Cơ Nhi muốn nhấc bước đi, lại bỗng nhiên dừng lại bất động.
Cặp mắt như nước hồ sâu của nàng nhìn hắn, trong lòng nổi lên
đau đớn dữ dội, Mặc Kỳ đúng là không biết… không biết là nàng đã từng chịu quá
nhiều khuất nhục, không biết nàng là người Đằng An quốc, càng không biết dây
dưa giữa bọn họ hiện giờ.
Nàng không thể kháng cự, chỉ là từng bước từng bước một đều khó
khăn.
Nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, thoải mái hôn lên trên trán
nàng một cái, hắn mở miệng: “Nàng gọi là Lạc Nhi, ở tại vương phủ…”
Nàng gọi Lạc Nhi.
Đôi từ khe khẽ nhẹ nhàng, nhưng lại nặng như đá, hung hăng nện
vào trong lòng nàng!
Cách xưng hô như vậy cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gọi qua,
nhưng trước mặt chính em trai ruột của mình, hắn bỗng nhiên đổi giọng, lòng
nàng cuồn cuộn nổi lên cảm xúc cuồng loạn, chợt ngước mắt lên, thấy đáy mắt
thâm sâu của hắn, mang theo vị nóng rực mà thương yêu, như thể sắp hòa tan
chính nàng.
“Ta đây quả nhiên không có đoán sai…” Bên môi Mặc Kỳ dạt
dào vẻ tươi cười, hình như vết đau nhức ở cổ tay trong nháy mắt cũng tiêu tan,
một người có hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, đôi mắt như mắt nai con khi
thì né tránh khi thì chuyên chú, làm hắn không dời mắt được, “Ca ca, huynh xem,
nàng ta không có nhìn ta, thế nhưng ca ca lại khác, nàng sẽ nhìn huynh, nàng đã
nhìn rất lâu rồi đi, ta đều chú ý thấy!”
Một câu nói, nói xong làm cho Lạc Cơ Nhi khí mạch đều muốn xung
huyết!
“Này, ngươi không nên nói lung tung, ta đâu có…” Nàng đúng là bị
cái miệng không biết ngừng của tên thiếu niên kia doạ đến nóng ruột muốn giải
thích, nhưng mà lời giải thích này ra khỏi miệng lại phảng phất dường như
có mùi làm nũng, mặt nàng càng ửng hồng hơn, trong lòng xấu hổ và giận dữ không
chịu nổi!
Mặc Kỳ cười theo, chỉ là trong nháy mắt như vậy, dáng vẻ tươi cười
lại biến mất, hắn có chút nghi hoặc nâng mắt lên, nhìn vẻ mặt sủng nịch Mặc
Uyên: “Nhưng mà, ca ca…” Hắn có chút cẩn thận mở miệng, “Vậy lần trước ở Lạp
sơn, huynh có nhắc đến Uyển tỷ tỷ với ta thì sao? Nàng thì thế nào rồi?”
Một câu hỏi vô ý , lại khiến cho đôi nam nữ trước mặt trong nháy
mắt trở nên có chút cứng ngắc.
Ngây mắt trong chốc lát, Mặc Uyên siết chặt thân hình trong lòng
mình hơn, lạnh lùng quay đi, “Ngươi không đói bụng sao? Tiệc tối sắp bắt đầu rồi,
đừng làm cho mọi người trong cung chờ chúng ta…”
Mặc Kỳ ngơ ngác nhìn hắn rời đi, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay vì
riêng mình hắn mà thiết yến, thét một tiếng kinh hãi vội vàng đuổi theo!
Lẳng lặng đi bên cạnh ca ca, có cảm giác vui sướng cùng thỏa
mãn, người thiếu niên kia cúi đầu, ghé vào tai thiếu nữ bên cạnh nói: “Ai, ta
đã nói mà, ngươi thực sự đẹp quá, ta càng nhìn càng thích…”
Lạc Cơ Nhi nghe thấy xong, đỏ mặt tới tận mang tai, chỉ cảm thấy
lực đạo trên lưng đột nhiên siết chặt!
“Kỳ nhi, ngươi còn đùa bỡn nàng nữa, lần sau giao đấu ta sẽ
không cho ngươi…” Giọng điệu sâu kín mang theo sủng nịch cùng ý trách cứ, vang
lên trên đỉnh đầu.