Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 134

Đoạn phủ

Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng, Tuyết Lăng cũng mở mắt. Mặc cho cơn đau đầu dữ dội, nàng gắng sức ngồi dậy, đưa mắt nhìn loạt gương mặt thân quen có, lạ lẫm có, của toàn bộ những người trong phòng

Tuyết Lăng cười khổ một tiếng, ôn nhu mở lời, “Ta không sao…”

Người đầu tiên phản ứng dĩ nhiên là Giang Luân Khánh Tước, “Tuyết Lăng, thật sự … thật sự nàng không sao chứ?”

“Tất nhiên là ta không sao…”

Nghe được lời khẳng định chắc nịch của Tuyết Lăng, gánh nặng trong nội tâm mọi người rốt cuộc cũng được tháo xuống

“Chỉ có điều…”, Tuyết Lăng tiếp, “Khánh Tước, ngày ấy… chàng và Khuynh Vũ, nhị ca, còn cả…”

Giang Luân Khánh Tước lắc đầu, “Ta cũng không hiểu được. Tâm trí ta khi đó hoàn toàn trống rỗng. Thứ duy nhất ta nghe được, là một giọng nói vô cùng… vô cùng quen thuộc vang lên… Mọi sự sau đó…”

“Giọng nói ư? Giọng nói đó như nào? Và… quan trọng hơn, là nó nói gì?”

“Ta quả thực không nhớ được bản thân mình đã nghe thấy những gì… Chỉ có cảm giác rằng… giọng nói đó thật sự… rất ôn nhu…”

Tuyết Lăng đưa mắt về phía Khuynh Vũ và Đoạn Khởi Tân, đợi chờ một đáp án khác. Tiếc thay, thứ nàng nhận được vẫn vậy

Thở dài một tiếng, Tuyết Lăng rời giường, đi tới trước mặt người nữ tử dịu hiền, xinh đẹp, ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ

Vệ Khúc Tịnh Di nói, “Cô nương… người biết ta ư?”

Tâm trí Tuyết Lăng rời xa hiện tại, trở về quãng thời gian khi nàng còn là Trương Tuyết, khi nàng phải sống trong sự khinh khi, giày vò của cha, của mẹ, của chị, của anh. Khi đấy, bên cạnh nàng có duy nhất hai người thực lòng quan tâm, yêu thương. Một là Thế Thành – người bạn từ thưở ấu thơ. Hai là Ngọc Giai – người quản gia già cả, không chồng, không con

Vào một ngày như bao ngày khác, sau khi bị trách mắng, bị đánh đập, nàng, như thường lệ, ngồi một mình khóc đến cạn nước mắt. Cho tới khi Thế Thành và Ngọc Giai đến. Cho tới khi cả 3 người nàng về phòng Ngọc Giai xem lại những bức hình thời bà còn xuân sắc

Dung nhan đó… sao nàng có thể quên???

Ngày đó, khi đến thế giới này, nàng gặp Khuynh Vũ, người mang gương mặt giống hệt Thế Thành

Còn nay, nàng lại có cơ hội quen biết Vệ Khúc Tịnh Di, người không khác chi Ngọc Giai khi còn xuân thì

Đây… là… trùng hợp ư???

Không! Thế gian không thể nào có nhiều sự trùng hợp đến thế được!!!

Nếu không phải là trùng hợp, vậy thì, nguyên do của việc này là gì???

“Tịnh Di… Tên người là Tịnh Di, có đúng không? Tịnh Di, người… là ai? Thân thế ra sao? Gia cảnh thế nào??? Và còn nữa, làm sao người lại ở cùng với Cerberus?”

“Tuyết Lăng, trước tiên, người cho phép ta cám ơn vì thời gian qua đã chăm sóc cho Nhật Vy và Uyển Sa. Còn về chuyện người hỏi, ngoài chuyện với Ảnh, ta không thể trả lời”

“Vì sao?”

“Vì trước khi gặp được Nhật Vy, Uyển Sa và Ảnh, ta không hề có chút ký ức nào cả. Điều duy nhất ta nhớ được, chính là bản thân là một cô nhi, không người thân thích, sống một thân một mình sâu thẳm trong rừng núi”

Cô nhi? Lại là cô nhi!!!

Lại giống hệt như với Khánh Tước, Khuynh Vũ và nhị ca…

Giờ đây, ta có thể chắc chắn, mọi sự không thể là trùng hợp

Bất chợt, Tuyết Lăng cảm thấy có điều gì không đúng. Quan sát một hồi, nàng liền nhận ra không thấy phụ mẫu và hài nhi của mình đâu cả

“Thành nhi, Giai nhi của ta đâu? Còn nữa, phụ mẫu ta sao không ở đây?”

Đoạn Tuấn Khởi ấp úng nói, “Muội muội… muội… muội nên nghỉ ngơi… còn về phần…”

Tuyết Lăng biết ngay có chuyện không ổn, “Đại ca, chuyện gì đã xảy ra???”

Biết chẳng thể giấu được Tuyết Lăng, Đoạn Tuấn Khởi thở dài một hơi rồi nói, “Tuyết Lăng, muội … đi theo ta… khắc rõ…”

Theo chân Đoạn Tuấn Khởi về đến phòng chàng, mọi thứ trước mắt Tuyết Lăng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thân hình xinh đẹp của Ngọc Giai đang nằm im bất động trên giường, sắc diện tím tái, bên cạnh là Vương Nhạn và Đoạn Trung

“Có… có chuyện gì… Chẳng phải … Ngọc Giai… vẫn hoàn toàn… khỏe mạnh đó ư???”, Tuyết Lăng run run cất lời

Tiết Tà Mạc Ảnh chậm rãi nói, “Không phải chỉ khỏe mạnh mà Thất muội còn quá mức khỏe mạnh. Với việc toàn bộ sức mạnh được giải phóng, cơ thể hiện tại của muội ấy không còn đủ sức chứa. Riêng việc hai linh hồn dùng chung một thể xác vốn đã là chuyện không thể. Bao năm qua, lý do duy nhất việc đó vẫn tiếp diễn là bởi, Thất muội và hài nhi của ngươi thay nhau sử dụng cơ thể. Nhưng kể cả vậy, đến một ngày, cơ thể sẽ đến cực hạn. Và với việc Thất muội thức tỉnh, thời gian đó đã bị rút ngắn. Rất nhiều!!!”

“Chuyện gì… sẽ xảy ra… với hài nhi của ta???”

“Nếu không nhanh chóng tách biệt Thất muội và hài nhi của ngươi, cả hai người sẽ hồn phi phách tán!”

Lời Tiết Tà Mạc Ảnh nói ra khiến cho không khí bi thương đến tột cùng. Bạch Huyết Linh Chu nắm lấy cổ áo Kinh Hoa Lạc Thuyết, giận dữ quát, “Chuyện ngày hôm nay xảy đến, tất cả là do ngươi!!!!!”

Hạc Hầu Tiêu Trân lao tới, gục bên giường, khóc lớn từng hồi, “Mẫu thân… mẫu thân…”

Vương Nhạn lại gần Tuyết Lăng, “Ta biết, giờ con đang rất đau lòng. Ta làm sao có thể không hiểu cảm giác của con cơ chứ? Nhưng giờ, con vừa mới tỉnh dậy, còn rất nhiều chuyện cần con xử lý. Nếu con ngã bệnh, ai sẽ là người cứu lấy hài nhi của con?”

Những lời của Vương Nhạn khiến Tuyết Lăng bừng tỉnh. Bình ổn lại suy nghĩ trong mình, Tuyết Lăng nhớ ra rằng, trước khi mình ngất, Đán Kỳ Anh có xuất hiện

“Đán Thần, có phải… mẫu thân ngươi… đang ở Đoạn phủ không?”

Đán Thần gật đầu, không nói gì thêm

Tử Vân thấy vậy liền nói, “Chủ nhân, bà ta đang đợi người tại chính phòng”

Tuyết Lăng đi tới, chạm nhẹ vào má Ngọc Giai, “Đợi mẹ” rồi cùng đám Phụng Nhan rời đi. Bước vào chính phòng, nhìn thấy Đán Kỳ Anh sắc mặt có phần xanh xao, Tuyết Lăng nhẹ lắc đầu, “Xem ra, nhân duyên giữa ta và bà thật không hề tầm thường”

Đán Kỳ Anh đáp, “Đã từng có lúc, ta nghĩ, có khi nào Thế Thành chính là sư phụ của ta. Nhưng rồi, ta lại tự bảo mình, điều đó làm sao có thể. Sư phụ Đán Thần của ta đã cưỡi hạc về trời, từ rất lâu, rất lâu rồi. Nào ngờ, nào ngờ… Rốt cuộc… chuyện gì đã xảy ra???”

Tuyết Lăng an tọa, đưa mắt nhìn Kinh Hoa Lạc Thuyết, Bạch Huyết Linh Chu, Hạc Hầu Tiêu Trân, “Các ngươi có thể nói cho ta biết, đã có chuyện gì xảy ra giữa các ngươi và hài nhi của ta không?”

Bạch Huyết Linh Chu đưa mắt về hướng Đán Kỳ Anh, “Mới đó mà đã mấy chục năm… Kỳ Anh, ngươi đã già… đã già thật rồi…”

Gắng sức kiềm chế cảm xúc, Đán Kỳ Anh điềm nhiên đáp, “Linh Chu, sau ngần ấy năm, ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu. Rốt cuộc, ngươi là nam, hay là nữ?”

“Ta vừa là nam, vừa là nữ. Vừa không phải là nam, vừa không phải là nữ. Kỳ Anh, ta là Dullahan, một trong 13 Thượng cổ thần yêu. Thân thể của ta được tạo thành từ nam nhân Khải Quân và nữ yêu Harpie Lady. Ta là kẻ vô tính!”

Hạc Hầu Tiêu Trân nói, “Kỳ Anh, chuyện năm xưa ngươi nhìn thấy… nhìn thấy Tiểu Thập hạ sát Đán Thần… tất cả đều là do hắn! Tiểu Thập cũng chỉ đơn thuần là nạn nhân! Ngươi đừng trách Tiểu Thập” rồi chỉ tay về phía Kinh Hoa Lạc Thuyết

Kinh Hoa Lạc Thuyết mấp máy môi, “Tiêu Trân… ta …”

Tuyết Lăng nhấp môi một ngụm trà đắng ngắt, “Tiêu Trân không phải tên thật của ngươi”

Kinh Hoa Lạc Thuyết lắc đầu, “Bao năm qua, ta dùng cái tên ấy, là để nhắc nhở bản thân không được phép quên tội lỗi năm nào của ta. Nếu không phải vì ta, 5 người chúng ta cũng không đến cớ sự thế này”

Chuyện xưa như nước, chầm chậm chảy

Đêm đen như mực

Giữa khu rừng tanh tưởi mùi máu, bóng đen cầm trên tay xác Hổ yêu, nhẹ nhàng di chuyển, không gây nên dù chỉ một tiếng động nhỏ nhất. Sinh sống giữa môi trường hoang dã, bao vây toàn kẻ chỉ chực ăn tươi nuốt sống mình, đã tạo nên cho Nekomata thói quen cảnh giác cao độ, thân thủ nhanh nhẹn, đòn công chính xác

Đột nhiên, một luồng yêu lực khủng bố tỏa ra trong không khí khiến Nekomata bất giác run rẩy

Chết tiệt!

Nekomata rủa thầm một tiếng rồi vứt xác Hổ yêu xuống đất, nấp sau bụi rậm gần bên, nín thở đợi chờ với bộ móng vuốt sắc nhọn sẵn sàng chiến đấu

Khó khăn lắm ta mới kiếm được đồ ăn. Làm sao ta có thể dễ dàng từ bỏ đến thế được?

Không cần biết kẻ sắp tới là ai, chỉ cần nó đụng vào đồ ăn của ta, ta quyết liều mạng với nó!

“Loạt … xoạt…”

Tiếng bước chân đạp trên lá khô vang lên, báo hiệu cho Nekomata biết, có kẻ vừa đến

Nekomata vẫn án binh bất động, đợi chờ kẻ vừa tới có ý đồ bất chính gì không

Chỉ thấy, kẻ đó bước gần về xác Hổ yêu

Nhanh như cắt, Nekomata lao ra, dùng móng vuốt nhắm thẳng về phía cổ kẻ trước mặt. Bóng tối, với yêu quái khác là bất lợi, nhưng với Nekomata, nó lại là một lợi thế vô cùng, vô cùng lớn

“Tinh phong huyết lốc”

Nekomata nghe bên tai vang lên tiếng nói nam nhân, chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị hất văng xuống đất

“Phụt”

Mặc cho máu đỏ tuôn ra từ mồm, Nekomata vẫn không chút sợ hãi giương mắt ra nhìn về phía trước

Sai lầm duy nhất của ta là tưởng chỉ có một tên tới. Nhưng rõ ràng, ta chỉ nghe thấy hơi thở của một người…

“Ánh mắt không tồi…”

Dung mạo như ngọc, như hoa, phảng phất nam tính, thoang thoảng nữ tính, với suối tóc tuôn dài, hiện lên trước mặt Nekomata

Đại yêu… này… là nam… hay là … nữ???

Bạch Huyết Linh Chu ngồi xuống, ghé sát mặt ngắm nhìn dung mạo của Nekomata, “Thần ca, chàng nghĩ sao?”

Từ đằng sau, Đán Thần đi tới, chầm chậm nói, “Yêu khí của Linh Chu tỏa ra đến đâu, yêu quái chạy trối chết đến đấy. Vậy sao, ngươi còn ở lại? Chẳng nhẽ, ngươi nghĩ, mình có thể đánh bại Linh Chu ư?”

Nekomata không nịnh bợ, không kiêng dè đáp, “Chạy trốn thì có ích lợi gì ư? Nếu đằng nào cũng chết, tại sao không thử liều một lần? Hơn nữa, đồ ăn của ta, thứ ta vất vả lắm mới kiếm được, há có thể để cho kẻ khác dễ dàng cướp đi?”

Bạch Huyết Linh Chu cười lớn, “Thật là một kẻ thú vị. Nói, ngươi tên là gì?”

“Kinh Hoa Lạc Thuyết!”

Đán Thần ngồi xuống, đưa mắt nhìn Bạch Huyết Linh Chu rồi nói, “Kinh Hoa Lạc Thuyết, ngươi nghĩ sao nếu sau này, ngươi đi cùng với ta và Linh Chu?”



Trên đỉnh núi đầy nắng và gió, dưới gốc cây cổ thụ, Bạch Huyết Linh Chu an nhiên nằm nghỉ, không hề biết rằng đang có bóng đen thận trọng lại gần

Đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn tính bằng cm, bóng đen liền lao tới, nhắm thẳng hướng cổ Bạch Huyết Linh Chu công kích

“Phập”

Đầu Bạch Huyết Linh Chu bay lên trời rồi rơi phịch xuống đất

Kinh Hoa Lạc Thuyết đang đắm chìm trong mừng vui chiến thắng thì chợt, thi thể không đầu của Bạch Huyết Linh Chu vùng dậy, đè chặt thân thể chàng xuống đất

Hương thơm thanh nhã tản mát quanh người Bạch Huyết Linh Chu xộc vào mũi Kinh Hoa Lạc Thuyết khiến tâm trí chàng trống rỗng. Máu trong thân sôi sục, tưởng chừng có bùng nổ bất cứ giây phút nào

Cảm giác hệt như cái ngày ấy, khi chàng gặp Bạch Huyết Linh Chu và Đán Thần lần đầu tiên

“Thật là… Lạc Thuyết… con càng ngày càng nghịch ngợm”

Đán Thần đi tới, lấy tay gõ nhẹ lên trán Kinh Hoa Lạc Thuyết rồi nhặt đầu Bạch Huyết Linh Chu, “Còn cả Linh Chu nữa… Thật là… hai người…”

Bạch Huyết Linh Chu mở mắt, giọng thập phần đùa cợt, “Thần ca… thấy ta đầu lìa khỏi cổ, chẳng nhẽ chàng không chút xót thương?” rồi rời khỏi người Kinh Hoa Lạc Thuyết

Đán Thần xoay người đỡ Kinh Hoa Lạc Thuyết dậy, “Con không sao chứ?”

Kinh Hoa Lạc Thuyết trấn tĩnh bản thân, điềm tĩnh đáp, “Con không sao… Đán Thần… con… con ra ngoài có chút việc…” rồi phi thân đi mất

Nhìn dáng hình ngày một nhỏ dần nơi cuối chân trời của Kinh Hoa Lạc Thuyết, Đán Thần khẽ thở dài, “Rốt cuộc… sau chừng ấy thời gian… Lạc Thuyết vẫn không gọi ta hai tiếng phụ thân…”

Đầu nhập về thân, Bạch Huyết Linh Chu vòng tay choàng lấy Đán Thần, “Thần ca… mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên… ta tin… đến một ngày… Lạc Thuyết sẽ mở lòng với chàng, với ta. Và khi ấy, 3 chúng ta sẽ là một gia đình thật sự… À đúng rồi, chàng đã nhận được thư của Kỳ Anh chưa? Nàng ta vẫn ổn chứ? Nàng ta có còn giận ta và chàng hôm đó rời đi nhân lúc nàng ta say ngủ không?”



Đứng trước mái nhà tranh đơn sơ chìm trong bóng đêm, Kinh Hoa Lạc Thuyết cảm thấy không còn chút dũng khí nào bước vào đó. Dường như, đằng sau cánh cửa đó, không phải là mái ấm tràn đầy tình thương, mà là hang ổ của đại yêu khát máu, thứ yêu quái sẵn sàng xé da uống máu chàng bất cứ khi nào

Chàng không muốn quay về…

Thật sự không muốn quay về…

Chàng muốn đi thật xa… thật xa khỏi nơi đây…

Xa… thật…xa…

Nhưng… chàng lại không thể… rời đi…

Vì… chàng… không nỡ… không nỡ…

Đang phân vân không biết phải làm sao, cánh cửa trước mặt Kinh Hoa Lạc Thuyết hé mở, lộ ra mỹ mạo kinh tâm động phách của Bạch Huyết Linh Chu

“Lạc Thuyết, con về rồi ư? Sao không vào nhà mà còn đứng ngoài này?”

Nghe thấy giọng nói đong đầy tình cảm của Bạch Huyết Linh Chu, Kinh Hoa Lạc Thuyết mất đi tự chủ, lao tới ôm chầm lấy dáng hình thân thương đó

“Lạc Thuyết, con… Đứa trẻ này… thật là… Nếu con có thể thân thiết với Thần ca chỉ bằng một nửa với ta, có phải mọi chuyện đã ổn rồi không?”

Hít hà mùi thơm thoang thoảng từ người Bạch Huyết Linh Chu, Kinh Hoa Lạc Thuyết hồi lâu mới nói, “Nếu con thân thiết với… với… Đán Thần… người sẽ vui chứ, Linh Chu?”

Bạch Huyết Linh Chu không do dự đáp, “Tất nhiên”

Kinh Hoa Lạc Thuyết lưu luyến rời khỏi vòng tay Bạch Huyết Linh Chu, ghi dấu dung mạo trước mắt vào tận cùng đáy mắt, mỉm cười bước vào, dõng dạc kêu hai tiếng thân thương, “Phụ thân”



“Ta nghĩ, cũng đã đến lúc, tìm cho Lạc Thuyết một nửa của mình”, nằm trên đùi Bạch Huyết Linh Chu, Đán Thần chậm rãi mở lời, không quên đưa tay chạm nhẹ lên má người thương

Cảm nhận hơi ấm từ Đán Thần, Bạch Huyết Linh Chu cúi người, hôn lên môi hồng rồi ôn nhu đáp, “Nếu như Lạc Thuyết thành gia lập thất, nơi này… có vẻ không đủ để cho cả nhà ta ở…”

“Ta biết… Nhưng cũng sẽ tới lúc, Lạc Thuyết sống cuộc sống của mình. Hài nhi nào mãi ở cạnh đấng sinh thành? Chưa kể, ta cũng muốn ta và Linh Chu có … chút không gian riêng của mình…”

Bạch Huyết Linh Chu đưa tay nhéo nhẹ tai Đán Thần, “Thật là… chàng thật là…”

Đán Thần cười lớn rồi lật người, đặt Bạch Huyết Linh Chu dưới thân, sẵn sàng cho một hồi điên loan đảo phượng, đâu hề biết rằng, ngoài cửa, dáng hình ai đó đang run lên từng cơn sợ hãi

Không… không…

Ta không muốn rời đi…

Ta không muốn rời xa người…

Ta muốn… đời này kiếp này…

Không… đời đời kiếp kiếp… được cạnh bên người… mãi không rời xa…

Không… ta không thể… rời đi… không thể nào!!!

Kinh Hoa Lạc Thuyết dốc sức chạy đi, không muốn nghe thấy những thanh âm không nên nghe thì bất chợt, một nguồn yêu lực khổng lồ xé gió mà tới, khiến chàng không kịp trở tay

Chỉ thấy, một người con gái da dẻ mịn màng, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, với mái tóc mang màu của biển, sau lưng 4 cánh chim trắng tựa tuyết, đổ ầm xuống người chàng

Nhà tranh mở toang cửa. Bạch Huyết Linh Chu và Đán Thần, y phục có chút xộc xệch, lao ra ngoài. Ngay khi nhìn rõ người con gái trước mặt, Bạch Huyết Linh Chu kinh ngạc thốt lên, “Thất tỷ??? Thất tỷ!!! Đúng là tỷ rồi!!!”

Nữ tử đứng dậy khỏi người Kinh Hoa Lạc Thuyết, chạy tới ôm chầm lấy Bạch Huyết Linh Chu, “Tiểu Thập… ta tìm thấy Tiểu Thập rồi!!! Tiểu Thập không sao… không sao… Tốt… thật sự… quá tốt… quá tốt rồi…”

Hai người cứ như vậy mừng mừng tủi tủi ôm chặt lấy nhau, cho tới khi, tiếng ho nhẹ của Đán Thần vang lên, “Linh Chu, vị nữ tử này là…”

Bạch Huyết Linh Chu lúc này mới nói, “Thần ca, đây là Thất tỷ của ta – Hạc Hầu Tịnh Nhã. Còn thất tỷ, đây là… là … chàng tên Đán Thần”

Nhìn biểu hiện có phần ngượng ngùng của Bạch Huyết Linh Chu, Hạc Hầu Tịnh Nhã đoán được 7, 8 phần về mối quan hệ giữa hai người

“Xin chào”

“Xin chào”

“Linh Chu, bao năm qua … vẫn bình an chứ?”, Hạc Hầu Tịnh Nhã lo lắng hỏi

Bạch Huyết Linh Chu gật đầu, “Thất tỷ, suốt chừng ấy thời gian, Titan không hề đến tìm ta. Còn tỷ?”

Hạc Hầu Tịnh Nhã đáp, “Ta cũng vậy. Chỉ có điều, chúng ta không thể vì thế mà lơi lỏng cảnh giác. Chết tiệt, nếu không phải vì ta đánh mất vỏ trai, ngủ vùi bao năm bây giờ mới tỉnh, ta cũng không trở nên vô dụng như bây giờ”

Bạch Huyết Linh Chu mở lời, “Thất tỷ, rốt cuộc, tỷ đã ngủ mất bao lâu?”

Hạc Hầu Tịnh Nhã bâng quơ đáp, “Chắc chỉ khoảng mấy vạn năm gì đó… Ta cũng không chắc nữa…”

Đán Thần không tin vào tai mình nữa. Ngủ vùi đến mấy vạn năm??? Đây là gì??? Là gì???

“Nhưng không sao”, Hạc Hầu Tịnh Nhã tiếp, “Ta đã kiếm được thứ khác phòng thân” rồi lấy từ trong người ra cây đèn thần, đưa cho Bạch Huyết Linh Chu

Bạch Huyết Linh Chu ân cần dẫn Hạc Hầu Tịnh Nhã vào nhà, ôn nhu nói, “Thất tỷ, nếu như tỷ mới ngủ dậy, tỷ nào còn nơi chốn khác để đi? Chi bằng hãy ở lại đây với Tiểu Thập. Chúng ta sẽ cả đời này mãi không rời xa!”

Hạc Hầu Tịnh Nhã vui vẻ gật đầu, “Đợi sức mạnh của ta và Tiểu Thập phục hồi hoàn toàn, chúng ta sẽ đi tìm những người còn lại. Khi đó, tất cả chúng ta sẽ hợp sức đánh bại Titan, đoàn tụ với mẫu thân. Ngày toàn gia chúng ta hạnh phúc bên nhau, chắc chắn sẽ không còn xa!” rồi theo chân Bạch Huyết Linh Chu, không quên ngoái đầu nhìn người lúc nãy mình vô tình ngã lên

Chàng ta… trông… không tệ

Những lời Bạch Huyết Linh Chu nói khiến cho đôi mắt thâm trầm của Kinh Hoa Lạc Thuyết bỗng lóe sáng

Mãi không rời xa…

Mãi không rời xa…

Cả đời… mãi không rời xa…



Đèn lồng đỏ treo cao, những chữ hỷ tươi thắm dán đầy trước cửa, trên tường, trên mọi chỗ trống trong căn nhà tranh nhỏ bé, đơn sơ của Đán Thần

Bạch Huyết Linh Chu nhìn cảnh trước mắt, không khỏi cảm thán, “Duyên phận quả thật là thứ kỳ diệu. Ta làm sao có thể ngờ rằng, hài nhi và tỷ tỷ của ta… sẽ… trở thành phu phụ cơ chứ??? Mọi sự diễn ra quá mức nhanh chóng… Mới ngày nào hai người họ mới gặp nhau… mà nay đã… nay đã…”

“Linh Chu, người đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”

Bạch Huyết Linh Chu quay người, chỉ thấy dưới muôn ngàn vì tinh tú, nam tử dung mạo tuấn tú với nụ cười ôn nhu đang từ từ đi tới, vòng tay ôm trọn thân thể mình

“Thần ca… ta chỉ đang nghĩ… tình cảm của Lạc Thuyết và Tịnh Nhã… có thật sự… Ý ta là… hai người họ chỉ mới gặp nhau, vậy mà nay đã thành thân… Ta chỉ sợ… Ngộ nhỡ sau này có chuyện… ta … một người là hài nhi, một người là tỷ tỷ… ta thật sự sẽ không biết mình phải làm thế nào nữa”

Đôi tay Đán Thần ôm chặt lấy Bạch Huyết Linh Chu, như muốn dùng hơi ấm cơ thể xua tan đi sự lo âu, sợ hãi trong lòng tình nhân

“Linh Chu, không phải… ta và người cũng chỉ quen nhau một thời gian ngắn đấy sao? Không phải chúng ta đến giờ vẫn hạnh phúc bên nhau? Không phải chúng ta vẫn bình bình an an tận hưởng từng ngày đấy sao? Linh Chu, mọi thứ hãy cứ để tự nhiên… Lo lắng cũng đâu thể giải quyết được chuyện gì”

Bạch Huyết Linh Chu im lặng giây lát rồi nhỏ giọng nói, “Thần ca… chúng ta đi dạo một vòng đi… Đừng quấy rầy đôi tân nhân trong nhà nữa…” rồi cùng với Đán Thần sóng vai cất bước

Những lời Bạch Huyết Linh Chu và Đán Thần nói làm sao Kinh Hoa Lạc Thuyết có thể không nghe thấy? Nhất là khi chàng sở hữu thuận phong nhĩ cơ chứ?

Thở dài một tiếng, Kinh Hoa Lạc Thuyết, mị hoặc trong tà tân lang, bước từng bước nặng như đeo chì, về phía tân nương đang mòn mỏi đợi chờ

Hỷ khăn rơi xuống, trong ánh nên mờ mờ ảo ảo, dung nhan nghiêng thành nghiêng nước của Hạc Hầu Tịnh Nhã hiện lên trước mắt Kinh Hoa Lạc Thuyết. Dung nhan nàng đủ sức khiến cho toàn bộ nam nhân, nam yêu, … bất cứ sinh vật nào với giới tính nam, bất cứ sinh linh nào thèm khát nữ sắc đều phải động lòng

Nhưng tiếc thay, dung nhan đó không sao in hằn trong đáy mắt Kinh Hoa Lạc Thuyết

Hạc Hầu Tịnh Nhã nắm lấy tay người sắp sửa trở thành nam nhân của đời mình, nhỏ giọng nói, “Lạc Thuyết, cả đời này, chàng sẽ mãi bên ta? Sẽ mãi yêu thương ta? Không bao giờ lìa xa?”

Kinh Hoa Lạc Thuyết mỉm cười, “Tất nhiên là vậy” rồi cúi người, hôn lên đóa hồng đỏ thắm, tận hưởng đêm xuân nồng ái

Chỉ có điều, người chàng nhìn thấy, trước sau, vẫn chẳng phải người kề bên



“Đau… đau… chết ta mất… Aaaaaaaaa”

Từng tiếng thở, tiếng kêu ngắt quãng, cộng thêm hàng đợt mồ hôi của Hạc Hầu Tịnh Nhã khiến cho Bạch Huyết Linh Chu nhìn thấy mà đau lòng

“Thất tỷ, tỷ cố lên… cố lên… Sắp ra rồi… sắp ra rồi…”

Bên ngoài, Đán Thần và Kinh Hoa Lạc Thuyết hồi hộp chờ đợi, thầm mong Hạc Hầu Tịnh Nhã mẹ tròn con vuông

“Hài nhi… đừng lo… có Linh Chu… Tịnh Nhã sẽ không sao… không sao đâu…”

Kinh Hoa Lạc Thuyết nắm chặt tay thành quyền, thâm tâm không hiểu vì sao có chút đau đớn

Ta … ta… làm sao… làm sao thế này…

Mớ suy nghĩ ngổn ngang trong lòng chàng còn chưa kịp giải quyết thì một tiếng khóc xé đất xé trời vang lên

“Oe… oe… oe…”

Cửa tranh hé mở. Bạch Huyết Linh Chu vui mừng đi ra, ôm trên tay sinh linh bé nhỏ vừa mới chào đời, trao tận tay cho Kinh Hoa Lạc Thuyết

“Kể từ bây giờ, con đã là phụ thân rồi… Hãy sống sao cho đúng với hai tiếng linh thiêng đó nhé”

Cảm nhận hơi ấm trên đôi tay mình, Kinh Hoa Lạc Thuyết phút chốc nói chẳng nên lời. Còn chưa biết, tiếp theo mình phải làm gì thì đột nhiên, thân thể chàng bị ai đó đẩy mạnh

“Vào đi… vào gặp nương tử của mình đi…”, Đán Thần ôn nhu nói

Kinh Hoa Lạc Thuyết đẩy cửa đi vào, thấy trên giường Hạc Hầu Tịnh Nhã vô lực nằm yên, trái tim chàng bất chợt nhói đau. Chàng ngồi xuống, với tay lau mồ hôi trên trán Tịnh Nhã rồi cất lời, “Nàng đã vất vả rồi…”

Hạc Hầu Tịnh Nhã lắc đầu, “Lạc Thuyết, hài nhi… hài nhi của chúng ta…”

Kinh Hoa Lạc Thuyết đặt đứa bé vào tay Hạc Hầu Tịnh Nhã, “Nữ hài của chúng ta đây…”

Dường như biết được, mẫu thân đã phải vất vả thế nào mới sinh ra được mình, nữ hài vươn ngón tay bé nhỏ, yếu ớt chạm vào tay Hạc Hầu Tịnh Nhã

“Lạc Thuyết, chàng xem… chàng xem…”

Kinh Hoa Lạc Thuyết toan đáp lời thì ngón tay bé gái cũng chạm vào tay chàng

“Tịnh Nhã… Tịnh Nhã… nàng nhìn… nàng nhìn…”

Ngay giây phút đấy, một cảm giác lạ lùng, không tên bắt đầu chậm rãi len lỏi, cắm rễ trong người Kinh Hoa Lạc Thuyết, dẫu chàng không hay, dẫu chàng chẳng biết



Yêu quái quả nhiên khác hẳn con người. Sinh ra chưa được bao lâu thế nhưng Hạc Hầu Tiêu Trân đã hoàn toàn trưởng thành, đã mang dáng vóc của nữ tử với từng đường nét người người ghen tỵ

Nhìn cảnh Hạc Hầu Tiêu Trân vui đùa chạy nhảy giữa núi đồi rộng lớn, cạnh bên là Hạc Hầu Tịnh Nhã, Kinh Hoa Lạc Thuyết cảm thấy thâm tâm bình yên tới lạ lùng. Và rồi, một suy nghĩ khác lạ chợt nảy sinh

Giá như… giá như… khung cảnh này… có thể kéo dài mãi…

Hạc Hầu Tiêu Trân chạy mãi, chạy mãi, đến khi miết mải mồ hôi mới chịu dừng lại, nằm nghỉ trên đùi Hạc Hầu Tịnh Nhã

“Con nhóc này… thật là… nhìn con xem…”

Hạc Hầu Tiêu Trân dụi dụi má vào người Hạc Hầu Tịnh Nhã, “Mẫu thân… hài nhi muốn nghe người hát… hài nhi muốn nghe người hát…”

“Tỷ tỷ…”

Đúng lúc đó, Bạch Huyết Linh Chu và Đán Thần sóng vai đi tới. Vừa nhìn thấy Đán Thần, Hạc Hầu Tiêu Trân reo lên sung sướng, “Gia gia, người tới rồi sao?”

Đán Thần từ ái mỉm cười, “Gia gia thì không có, chỉ có một vị thúc thúc là ta đây thôi, Tiêu Trân”

Hạc Hầu Tiêu Trân có chút khó hiểu, “Sao lại là thúc thúc? Phải là gia gia chứ? Người là phụ thân của phụ thân Lạc Thuyết cơ mà”

Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì lúc này Hạc Hầu Tiêu Trân đã bị Đán Thần băm ra thành hàng ngàn vạn mảnh rồi

“Là thúc thúc, Tiêu Trân. Không phải là gia gia Đán Thần, mà là thúc thúc Đán Thần!!!”, vừa nói Đán Thần vừa lấy tay xoa đầu Hạc Hầu Tiêu Trân

Hạc Hầu Tiêu Trân khẽ rùng mình, gật đầu rối rít, “Tiêu Trân nhớ rồi… Là thúc thúc… Là thúc thúc…”

Bạch Huyết Linh Chu ngồi lại gần Hạc Hầu Tịnh Nhã, “Thất tỷ, cũng đã lâu rồi, Tiểu Thập chưa được nghe người hát. Hôm nay, tỷ có thể hát cho tất cả cùng nghe được không?”

Hạc Hầu Tịnh Nhã dựa lưng vào người Kinh Hoa Lạc Thuyết rồi bắt đầu cất cao giọng hát. Thứ thanh âm trong trẻo, không chút vẩn đục lan tràn ra khắp không gian, bao trùm toàn bộ cảnh vật

Đắm chìm trong giọng ca đó, Bạch Huyết Linh Chu không thể không sống lại quãng thời gian ấu thơ hạnh phúc, khi bản thân cùng Thất tỷ, cùng Titan, cùng tất cả huynh đệ tỷ muội vô tư vô lự, bình bình an an sống qua ngày…

Rốt cuộc… bao giờ… cho đến ngày xưa???

Hạc Hầu Tịnh Nhã hát xong, đưa mắt nhìn Kinh Hoa Lạc Thuyết, chỉ thấy ánh mắt chàng sâu thẳm, mịt mù sương đêm. Thở dài một tiếng, Hạc Hầu Tịnh Nhã chậm rãi mở lời, “Tiểu Thập, ta có chuyện muốn nói cùng người và Đán Thần”

“Thất tỷ, xin cứ nói”

“Ta nghĩ… không… ta muốn… một thời gian ngắn nữa… gia đình 3 người chúng ta sẽ… rời khỏi nơi này”

Kinh Hoa Lạc Thuyết hét to, “Cái gì? Tịnh Nhã… nàng… đang nói cái gì??? Sao ta chưa từng nghe nàng đề cập tới chuyện này bao giờ???”

Hạc Hầu Tịnh Nhã tiếp, “Cũng đã tới lúc chúng ta tìm lấy một phương trời riêng dành cho mình. Chẳng nhẽ, cả đời này, chàng tính sống cùng Tiểu Thập và Đán Thần?”

“Ta… ta…”

Đán Thần nói, “Tịnh Nhã, người đã suy nghĩ chuyện này… lâu rồi, có phải không?”

Hạc Hầu Tịnh Nhã gật đầu, “Kể từ khi ta mang thai Tiêu Trân, ta đã tính tới chuyện này” rồi quay sang Bạch Huyết Linh Chu, “Tiểu Thập, Tiểu Thập nghĩ sao?”

Bạch Huyết Linh Chu đáp, “Ta thật sự không nỡ rời xa Kinh Hoa Lạc Thuyết… nhưng nếu, đó là điều Thất tỷ muốn… thì ta cũng không phản đối. Thất tỷ, tỷ định bao giờ sẽ rời đi?”

“Tuần sau…”

Đán Thần ngạc nhiên nói, “Gấp vậy sao?”

Kinh Hoa Lạc Thuyết đứng dậy, gắt, “Ta không đồng ý” rồi chạy đi trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, ngoại trừ Hạc Hầu Tịnh Nhã

Hạc Hầu Tiêu Trân phân vân hỏi, “Mẫu thân, phụ thân… người làm sao thế?”

Hạc Hầu Tịnh Nhã ôm Hạc Hầu Tiêu Trân vào lòng, “Không sao đâu… mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi… Tin mẫu thân… Hãy tin mẫu thân…”



Đêm khuya thanh vắng, đắm mình dưới dòng nước lạnh, Kinh Hoa Lạc Thuyết không ngừng nghĩ tới những lời Hạc Hầu Tịnh Nhã nói

Nàng nói, nàng muốn rời đi

Nàng nói, nàng muốn toàn gia rời đi

Như vậy… ta … ta … sẽ … không còn được ở bên cạnh… bên cạnh… nữa sao???

Không … không… ta không muốn… ta không muốn…

Nhưng… ta có thể làm gì đây???

Ta đã làm mọi thứ… thuyết phục nàng… nhưng tất cả đều vô ích…

Ta … không muốn… rời đi…

“Lạc Thuyết, sao giờ này con vẫn còn tắm? Cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh. Nào, nghe lời ta, về nhà thôi”

Giọng nói ân cần của Bạch Huyết Linh Chu khiến cho Kinh Hoa Lạc Thuyết ngây người. Lặng nhìn dung mạo kinh tâm của người, mọi cảm xúc trong người Kinh Hoa Lạc Thuyết phút chốc bùng nổ

Chàng yêu người… chàng yêu người…

Tại sao… tại sao … người lại thuộc về Đán Thần???

Tại sao… tại sao… chàng và người gặp nhau quá trễ???

Tại sao???

Nếu chàng đã không thể có được người, vậy thì, chàng phải ở bên cạnh người!!!

Không ai… không ai có thể chia rẽ chàng và người!!!

Không một ai cả!!!

“Lạc Thuyết… con…”

“Ùm” một tiếng, Bạch Huyết Linh Chu bị Kinh Hoa Lạc Thuyết kéo xuống nước

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Kinh Hoa Lạc Thuyết đã tiến tới, khóa chặt môi Bạch Huyết Linh Chu

“Bốp”

Gò má Kinh Hoa Lạc Thuyết in hằn 5 ngón tay Bạch Huyết Linh Chu

“Lạc Thuyết, con làm sao vậy??? Là ta! Là Linh Chu! Không phải thất tỷ, nương tử của con!!! Con tỉnh lại đi”

Một tràng tiếng cười điên dại phát ra, khiến Bạch Huyết Linh Chu không tự chủ rùng mình

“Tỉnh ư??? Chưa bao giờ, ta tỉnh táo như lúc này!!! Linh Chu, Lạc Thuyết ta yêu người!!! Kể từ cái giây phút ta bị người đánh bại, ta đã yêu người!!! Lý do duy nhất, ta thành thân với Tịnh Nhã, là bởi ta có thể ở cạnh bên người! Ta không cần Đán Thần, không cần Tịnh Nhã, ngay cả máu mủ ruột rà, ngay cả Tiêu Trân, ta cũng không cần!!! Người duy nhất ta cần, là người, Linh Chu, là người!!!”

“Bốp”

Bạch Huyết Linh Chu giận run người, “Lạc Thuyết, con có biết, con vừa nói cái gì không??? Yêu ta??? Lạc Thuyết, ta là phụ mẫu của con!!! Lạc Thuyết, rốt cuộc, con đang nghĩ cái quái gì vậy hả???”

“Cái gì mà phụ? Cái gì mà mẫu??? Người đâu có mang nặng đẻ đau ra ta??? Ta chỉ là một cô nhi, lớn lên một thân một mình giữa núi rừng rộng lớn. Ta với người, không chút liên hệ, chẳng chút thân quen. Vậy tại sao, ta không thể, không thể ở bên người, chăm sóc người, như cách Đán Thần vẫn làm??? Tại sao???”

“Tại vì, con mang trong mình dòng máu của ta và Đán Thần. Tại vì, con là phu quân của thất tỷ Tịnh Nhã, là phụ thân của Tiêu Trân. Chừng đó lý do đã đủ chưa, Lạc Thuyết???”

“Ta không quan tâm đến bọn họ. Người duy nhất trong mắt ta, là người, Linh Chu, duy chỉ mình người!!!”

“Bốp”

“Linh Chu, ta…”

“Bốp”

“Ta…”

“Bốp”

“Bốp”

Máu đào từ khóe miệng Kinh Hoa Lạc Thuyết tong tỏng chảy xuống nước. Chứng kiến cảnh đó, lòng Bạch Huyết Linh Chu nhói đau. Thử hỏi, đánh con, có cha mẹ nào vui?

Bạch Huyết Linh Chu nghiêm giọng nói, “Lạc Thuyết, chuyện đêm nay, ta coi như chưa từng xảy ra. Mai là con với thất tỷ sẽ rời khỏi nơi đây. Ta không muốn có thêm bất kỳ rắc rối nào nữa. Lạc Thuyết, ngươi hãy về nghỉ đi” rồi quay lưng rời đi

Còn lại một mình giữa đêm khuya sâu thẳm, Kinh Hoa Lạc Thuyết bất lực quỳ gối, để mặc cho từng dòng nước lạnh lẽo xói mòn cơ thể, xói mòn tâm can

Đắm chìm trong đớn đau, chàng nào hay, tất cả mọi chuyện, không chỉ có chàng, Bạch Huyết Linh Chu mà còn có cả một người thứ 3 biết

Nấp sau bụi cây gần suối, Hạc Hầu Tiêu Trân không thể tin vào những điều mình vừa nhìn thấy được nữa

Hóa ra… phụ thân… không cần ta… càng không cần mẫu thân…

Hóa ra… người phụ thân cần… lại là… là…

Không…

Đây tuyệt đối… không phải là sự thật…

Không!!!



Đưa mắt nhìn mái nhà tranh một lần sau cuối, đối diện với ánh mắt phảng phất sầu lo của Đán Thần và Bạch Huyết Linh Chu, Hạc Hầu Tịnh Nhã nắm chặt tay Hạc Hầu Tiêu Trân, thở dài một hơi rồi buồn bã nói, “Thật không ngờ… sẽ đến một ngày… chúng ta sẽ lại phải xa nhau…”

Bạch Huyết Linh Chu không tự chủ né tránh ánh mắt của Hạc Hầu Tịnh Nhã, “Thất tỷ…tất cả là do ta…”

Sao tự dưng Tiểu Thập lại nói những lời này…

Có lẽ nào… Tiểu Thập đã biết…

Hạc Hầu Tịnh Nhã lắc đầu, “Chuyện này… ta làm sao có thể trách Tiểu Thập…” rồi quay sang xoa đầu Hạc Hầu Tiêu Trân, “Con đi gọi phụ thân đi. Thời gian không còn sớm, cũng đã đến lúc cả nhà ta lên đường rồi”

“Phụ thân, người chuẩn bị xong chưa? Mẫu thân đang…”

Lời còn chưa dứt, thân hình Hạc Hầu Tiêu Trân đã bị bất động bởi cảnh tượng trước mắt. Kinh Hoa Lạc Thuyết lấy tay lau đèn thần của Hạc Hầu Tịnh Nhã, triệu hồi Genie

“Phụ thân… người… người… Mẫu thân từng dặn… Genie là thứ không thể tin tưởng… Rằng nó sẽ làm mọi thứ để được tự do… Phụ thân… người … triệu hồi nó để làm gì???”

Từ đèn thần, nam yêu bị trói buộc bởi gồng cùm, xiềng xích, trọc đầu, làn da nhợt nhạt, với khuôn mặt ngoại trừ chiếc miệng rộng thì không có bất kỳ bộ phận nào khác, kể cả lông mày và răng. Tứ chi hắn thì ngược lại, hoàn toàn đầy đủ, duy chỉ có điểm khác lạ là nằm chính giữa lòng bàn tay, là đôi con người màu vàng

Đây là … là … Soul – Eater!!!

Một giọng nói xa lạ vang lên trong đầu Kinh Hoa Lạc Thuyết, “Ước muốn của người, là mệnh lệnh của bề tôi. Chủ nhân, hãy nói cho kẻ hèn này biết, người ước mong điều gì?”

Ta ước mong điều gì ư?

“Phụ thân… Đừng!!!”

Tiếng kêu của Hạc Hầu Tiêu Trân giờ phút này sao còn có thể lọt vào tai Kinh Hoa Lạc Thuyết

“Ta ước rằng… thế gian này… sẽ chẳng thể có bất cứ ai… bất cứ điều gì… bất cứ chuyện gì… chia rẽ ta và Bạch Huyết Linh Chu”

Soul – Eater gật đầu. Một luồng ánh sáng chói lòa chợt bao phủ khắp không gian. Hạc Hầu Tiêu Trân còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì chợt nghe thấy, đằng xa vang lên tiếng thét kinh hãi của mẫu thân nàng

Lao như điên ra ngoài, trước mặt Hạc Hầu Tiêu Trân là cảnh tượng cả đời này nàng không bao giờ có thể lãng quên

Bạch Huyết Linh Chu trở về nguyên dạng Dullahan, dùng lưỡi hái chém Hạc Hầu Tịnh Nhã đứt làm đôi

“Tiểu Thập… ngươi làm gì thế hả???”

Hạc Hầu Tiêu Trân hóa nguyên dạng Cecaelia lao tới, chỉ thấy trong mắt Bạch Huyết Linh Chu một màn sương dày đặc che phủ

“Tiểu… Thập…”

Khó nhọc bò dậy với thân thể dọc ngang thương tích, Đán Thần hét lớn, “Tiêu Trân… tránh xa Linh Chu ngay lập tức!!!”

Nhưng tiếc thay, mọi sự đã quá muộn

“Phập”

Hàng ngàn mũi tên từ cung Bạch Huyết Linh Chu bắn ra, cắt đứt xúc tu của Hạc Hầu Tiêu Trân. Thân thể đầy máu, nàng ngã xuống, nghe thấy bên tai văng vẳng tiếng lẩm bẩm của Bạch Huyết Linh Chu

“Titan… ta quyết… không để ngươi… làm hại mọi người!!! Ta… nhất định… phải giết chết… ngươi!!!”

“Chết tiệt!!!”

Đán Thần dùng kết giới giấu đi mẫu tử Hạc Hầu Tịnh Nhã rồi lao thẳng tới Bạch Huyết Linh Chu

“Tinh phong huyết lốc”

Một trận cuồng phong hung hãn quấn lấy Bạch Huyết Linh Chu, rồi cùng với Đán Thần biến mất vào trong nhà tranh

“Linh Chu!!! Tỉnh lại!!! Tỉnh lại đi!!!”

Đán Thần gào lên trong đau đớn. Nhưng tiếc thay, chúng không sao có thể đánh thức một Bạch Huyết Linh Chu với thần trí bất ổn

Hất văng Đán Thần xuống đất, Bạch Huyết Linh Chu từng bước tiến lại gần, nồng đượm sát khí

“Titan… ta giết!!! Ta nhất định sẽ… giết chết… ngươi!!! Ta quyết không để … ngươi… hãm hại Thần ca… Không bao giờ!!!”

Đán Thần thu hồi pháp lực, nằm im ngắm nhìn dung nhan Bạch Huyết Linh Chu

“Dẫu có thế nào… chăng nữa… ta cũng không bao giờ… có thể… làm tổn thương người…”

Đán Thần an nhiên nhắm chặt mắt, đợi chờ điều sắp đến

“Phập”

Cánh tay Bạch Huyết Linh Chu xuyên thẳng qua lồng ngực Đán Thần, khiến cho thần trí chàng dần dần chìm vào giấc ngủ ngàn thu

Đột nhiên, Đán Thần nghe thấy tiếng lộp bộp của những trái táo đỏ rơi vung vãi trên mặt đất, kèm theo đó là gương mặt tràn đầy kinh hãi của đồ nhi Kỳ Anh yêu dấu của mình

Kỳ Anh… con… con đã … đã đến tự… bao giờ???

“Đồ khốn!!! Ngươi vừa làm cái gì???”

Đán Kỳ Anh lao như điên về phía trước, rút kiếm công kích Bạch Huyết Linh Chu. Nhưng nàng ta, sao có thể là đối thủ cơ chứ?

Chỉ một cái hất tay của Bạch Huyết Linh Chu, Đán Kỳ Anh bay thẳng xuống chân núi, không để lại chút vết tích, như thể chưa từng xuất hiện tại nơi đây

Cầm trên tay đèn thần, Kinh Hoa Lạc Thuyết lúc này mới lao tới. Từ nãy, khi theo chân Hạc Hầu Tiêu Trân, một trường lực hùng mạnh ngăn cản, không cho chàng tiến vào, khiến chàng chỉ có thể bất lực đứng ngoài quan sát, cho tới khi tất cả đã thành sự đã rồi

Ngay khi Kinh Hoa Lạc Thuyết đặt chân vào nhà, màn sương bao phủ ánh mắt Bạch Huyết Linh Chu liền tan biến

“Đầu ta… đầu ta… đau… đau… quá…”

Đưa tay lên xoa đầu, Bạch Huyết Linh Chu chợt nhận ra tay mình tanh tưởi mùi máu

Máu này… là… là…

Ký ức chậm rãi trở lại, Bạch Huyết Linh Chu thét lên đầy đau đớn, “Không… không… không!!!”

Kinh Hoa Lạc Thuyết thấy vậy liền ôm Bạch Huyết Linh Chu vào lòng. Nhìn thấy đèn thần trong tay Kinh Hoa Lạc Thuyết, một suy nghĩ kinh người hiện lên trong đầu Bạch Huyết Linh Chu

“Lạc Thuyết… con… con… đã làm… đã làm cái gì???”

Soul – Eater từ trong đèn thần xuất hiện, “Chủ nhân, cách duy nhất để cho người và Bạch Huyết Linh Chu không bao giờ bị chia lìa, đó là diệt trừ sạch những kẻ bên cạnh hai người. Chủ nhân, điều ước thứ hai của người là gì?”

Bạch Huyết Linh Chu đẩy Kinh Hoa Lạc Thuyết ngã nhào xuống đất, “Tránh xa ta ra!!! Tránh xa ta ra!!! Ngươi!!! Là do ngươi!!! Tất cả là do ngươi!!! Ta hận!!! Ta căm hận ngươi!!! Ha ha ha… ngươi muốn có ta phải không??? Ngươi muốn có ta phải không??? Ta sẽ khiến cho nguyện vọng đó của ngươi không bao giờ thành sự thật!!! Ta muốn ngươi cả đời này phải sống trong ân hận, trong thống khổ, trong đớn đau!!!”

Nói đoạn, Bạch Huyết Linh Chu lấy lưỡi hái cứa mạnh vào cổ mình. Thân thể Bạch Huyết Linh Chu đổ mạnh xuống cạnh bên Đán Thần. Máu hai người quyện vào nhau, tạo nên mùi hương nồng ám vào không gian, ám vào tâm hồn Kinh Hoa Lạc Thuyết

“Không!!!!!!!!!!!”

Kinh Hoa Lạc Thuyết ngã quỵ, miệng không ngừng la hét

Ta… ta đã… đã làm gì… thế này???

Ta rốt cuộc… đã làm gì… thế này???

“Chủ nhân, ước nguyện thứ hai của người, là gì?”

Đúng rồi! Ta vẫn còn có Soul – Eater cơ mà???

Nhanh… trước khi sinh mệnh của họ tàn…

“Ta ước, một lần nữa, chúng ta có thể đoàn tụ!”

Đôi con ngươi của Soul – Eater mở to, tỏa ra một nguồn sáng chói mắt. Ánh sáng lan đến đâu, dị biến xảy ra tới đó

Cánh Hạc Hầu Tịnh Nhã bao lấy thân nàng, hóa thành tia sáng rồi nhập vào tảng đá gần đấy. Có điều, sức mạnh của Thượng cổ thần yêu đâu phải dễ dàng thao túng đến vậy? Một đôi cánh của Hạc Hầu Tịnh Nhã chợt rời thân, lao vút đi trong gió, thẳng nơi vỏ trai đang ở mà đến

Hạc Hầu Tiêu Trân lơ lửng giữa không trung và rồi theo mây bay tới đáy Biển Chết, chìm vào giấc ngủ say, chưa biết đến bao giờ mới có thể tỉnh lại

Thân thể Bạch Huyết Linh Chu tách thành hai quả cầu năng lượng một trắng, một xanh. Quả cầu màu trắng ngay tức khắc ngự không phi hành, để lại quả cầu màu xanh trôi nổi giữa không gian, tựa như đang đợi chờ điều gì đó

Đán Thần, tuy là Phong nhân nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt, với chừng ấy tổn thương, thân thể chàng đã sớm đến cực hạn. Để duy trì sự sống, điều duy nhất có thể làm chỉ là cứu sống linh hồn chàng mà thôi

Toàn thần Đán Thần mục ruỗng, giải phóng linh hồn chứa sức mạnh Phong nguyên tố của chàng. Soul – Eater thấy thế liền biến ra một chiếc hộp nhỏ được chạm trắc tinh tế, rồi chuyển linh hồn Đán Thần vào đó và đưa cho Kinh Hoa Lạc Thuyết

“Đây là…?”

“Chủ nhân, người chỉ cần giải phóng linh hồn Đán Thần vào nữ nhân đang hoài thai là chàng ta sẽ được tái sinh với diện mạo, ký ức, sức mạnh như xưa”

Ôm chặt hộp nhỏ vào lòng, Kinh Hoa Lạc Thuyết thở phào nhẹ nhõm, “May… thật sự may quá…”

Soul – Eater nhìn Kinh Hoa Lạc Thuyết một hồi rồi nói, “Chủ nhân, điều ước thứ 3 của người…”

Kinh Hoa Lạc Thuyết đưa mắt nhìn về phía tảng đá dưới chân, trong lòng ngập tràn cảm giác tội lỗi

Là ta đã sai

Là ta đã khiến nàng sống cuộc sống có phu quân hờ hững như không

Là ta đã sai

Là ta đã khiến nàng bị chính Tiểu Thập nàng hằng thương yêu hạ sát

Là ta đã sai

Là ta đã khiến nàng chịu cảnh biệt ly với ruột thịt của mình

Tất cả, là do ta

Trăm sai nghìn sai, là ta sai

“Ta ước, Hạc Hầu Tịnh Nhã sẽ được hạnh phúc”

Lời vừa dứt, toàn bộ gồng cùm, xiềng xích trên người Soul – Eater lao về phía Kinh Hoa Lạc Thuyết, trói chặt chàng, khiến chàng muốn cũng chẳng thể cử động

“Cái gì thế này??? Chuyện này là sao???”

Hộp nhỏ trong tay rơi xuống đất, gương mặt búng ra sữa của Kinh Hoa Lạc Thuyết hiện rõ nét bàng hoàng

Chỉ thấy Soul – Eater há rộng miệng cười, “Nekomata, chẳng nhẽ ngươi không biết, mỗi khi hoàn thành 3 điều ước, chủ nhân của Genie sẽ thành Genie đời kế tiếp ư?”

Kinh Hoa Lạc Thuyết mở to mắt, không tin vào điều mình vừa nghe, “Ngươi nói cái gì??? Soul – Eater, ngươi nói cái gì??? Thế còn… thế còn điều ước thứ 2 của ta??? Ta ước, ta và mọi người sẽ được đoàn tụ… Nếu như ta bị biến thành Genie, bao giờ… đến bao giờ ta mới có thể gặp lại mọi người????”

“Đến khi ngươi thực hiện xong 3 điều ước của chủ nhân sắp tới, ngươi sẽ được tự do. Chỉ có điều, ngay cả khi đã gặp lại, nương tử chưa chắc đã nhớ tới ngươi. Ngươi biết vì sao không? Vì điều duy nhất có thể làm cho nàng ta hạnh phúc, đó là lãng quên ngươi. Và đó chính là điều ta đã làm”

“Soul – Eater… ngươi…”

Kinh Hoa Lạc Thuyết nói còn chưa hết câu thì thân hình đã bị đèn thần nuốt lấy. Có được Genie đời kế tiếp, đèn thần ngay tức khắc biến mất, chờ đợi người có duyên tìm thấy mình

Khi được tự do, điều đầu tiên Soul – Eater cảm thấy là đói, vô cùng, vô cùng đói

Đã lâu … lâu lắm rồi… ta chưa có gì bỏ bụng…

Nhìn linh hồn Đán Thần bị nhốt trong hộp, Soul – Eater toan đưa chàng vào mồm, tạm thỏa mãn cái dạ dày thì đột nhiên, phía sau truyền tới tiếng bước chân

Là ai???

“Thấy nơi đây yêu khí ngút trời, ta cứ tưởng là đại yêu nào… hóa ra là Soul – Eater… Cũng được… Sức mạnh và năng lực của ngươi cũng có chút tác dụng…”

Thánh Sứ Hạ Vĩnh vừa nói vừa lấy từ trong người ra chiếc hộp nhỏ bằng đồng, ném thẳng về phía Soul – Eater

Hộp đồng mở nắp. Một lực hút kinh hoàng quấn lấy Soul – Eater, khiến mọi phản kháng của nó trở nên vô ích

Chưa đầy chục phút sau, Soul – Eater đã nằm gọn bên trong hộp đồng, vô tình kéo theo quả cầu màu xanh nãy giờ vẫn lửng lơ trong không trung

Dán bùa phong ấn xong, Hạ Vĩnh toan rời đi thì nhìn thấy dưới đất hộp nhỏ trạm khắc tinh tế đang không ngừng tỏa ra Phong lực

“Biết đâu, có ngày ta lại cần đến nó”

Nghĩ vậy, Hạ Vĩnh cúi người nhặt nó lên rồi phi thân, biến mất giữa không trung vô định
Bình Luận (0)
Comment