Kinh Hoa Lạc Thuyết không dám nhìn thẳng vào đôi con ngươi kinh hãi của Đán Kỳ Anh, “Chuyện xảy ra với Đán Thần năm đó… mọi chuyện đều là do ta… Ta… ta … thật sự không còn biết phải nói gì với ngươi nữa…”
Đán Kỳ Anh lắp bắp nói chẳng nên lời, “Vậy là… là… bao năm qua… ta đã trách nhầm Linh Chu… trách nhầm Linh Chu sao?”
Hạc Hầu Tiêu Trân bàng hoàng đứng phắt dậy, “Cái gì??? Vậy ra, năm đó, ta bị chìm dưới đáy Biển Chết, ngày ngày chậm rãi khôi phục sức mạnh… mọi chuyện… đều là do ngươi???”
Không! Không thể nào!!!
Bao năm qua, ta cứ nghĩ, là do mẫu thân trước khi tạ thế đã đưa ta về đấy…
Nào ngờ… nào ngờ… là … là …
“Không… tuyệt đối không…”, Hạc Hầu Tiêu Trân vô lực ngã ngồi xuống ghế
Chứng kiến cảnh đó, gương mặt non nớt của Kinh Hoa Lạc Thuyết chợt hiện nét đau khổ, “Tiêu Trân, chẳng nhẽ, việc ta cứu sống con, lại khiến con… khiến con… Chẳng nhẽ… con hận ta… hận ta đến mức đó ư?”
Hạc Hầu Tiêu Trân đưa ánh mắt vô thần nhìn Kinh Hoa Lạc Thuyết, đột nhiên, nộ hỏa bùng cháy, “Hận!!! Ta vô cùng căm hận ngươi!!! Trên đời này, không có gì việc sung sướng hơn việc chính mắt ta nhìn thấy ngươi đau đớn, nhìn thấy ngươi quằn quại, giãy giụa, nhìn thấy ngươi chết khổ chết sở, chết không nhắm mắt!!!”
Những lời nói đó như những nhát dao, đâm mạnh vào người Kinh Hoa Lạc Thuyết, khiến toàn thân rỉ máu, khiến cho những vết thương xưa khó khăn lắm mới lên vẩy, lại một lần nữa ứa máu, nứt toác ra, chưa biết khi nào sẽ lành lại
“Muốn nhìn thấy hắn đau đớn ư? Điều đó có khó gì?”
Lửa từ tay Tiết Tà Mạc Ảnh bất ngờ phóng ra, bao vây, nuốt trọn lấy Kinh Hoa Lạc Thuyết
“Ngươi… ngươi … làm gì vậy hả???”, Hạc Hầu Tiêu Trân kinh hãi thốt
Chỉ nghe Tiết Tà Mạc Ảnh vân đạm phong khinh đáp, “Chẳng phải ngươi muốn nhìn hắn chết đau chết đớn ư? Ngươi yên tâm. Lửa của Cerberus ta là ngọn lửa hủy diệt, thế gian không có gì nó thiêu không được. Ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, ngươi còn chưa cám ơn ta đâu đấy…”
“Ta… ta… ta…”
Hạc Hầu Tiêu Trân lắp bắp nói không nên lời. Tâm tư nàng hỗn độn. Đến ngay cả bản thân nàng cũng không biết, rốt cuộc mình muốn gì nữa
Bao nhiêu năm qua, dưới đáy Biển Chết, sâu trong giấc ngủ, chỉ có duy nhất lòng hận thù đối với Kinh Hoa Lạc Thuyết duy trì ý chí sống còn của nàng. Nàng không thể chết. Ít nhất là trước khi báo được thù cho mẫu thân, cho Tiểu Thập, cho Đán Thần thúc thúc
Hạnh phúc của nàng, tổ ấm của nàng, thân nhân của nàng
Tất cả đều do một tay hắn phá hủy!!!
Nàng hận hắn tận xương tận tủy
Nàng muốn thấy hắn chết
Nhưng nay… khi nhìn thấy hắn… bị vây trong lửa
Khi nhìn thấy sự sống của hắn đang tàn lụi dần…
Tâm nàng… lại… nhói đau…
Và rồi… nàng lại nhớ tới… những ngày tháng ấy… khi hắn vẫn là người phụ thân nàng yêu thương nhất
Khi hắn vẫn hết mực nuông chiều, bao bọc nàng
Là hắn, người ôm lấy nàng những khi choàng tỉnh vì gặp ác mộng
Là hắn, người bế ẵm nàng những khi chẳng may vấp ngã
Là hắn, người thức thâu đêm những khi nàng ốm sốt
Là hắn,…
Là hắn,…
Tất cả những việc đó… cũng là hắn…
“Dừng… dừng… Dừng tay!!!”
Hạc Hầu Tiêu Trân hét lớn một tiếng rồi lao về Kinh Hoa Lạc Thuyết, dùng vòi bạch tuộc của mình toan giải thoát cho chàng. Nhưng, vòi bạch tuộc của nàng, dẫu bao quanh bởi nước, cũng làm sao có thể xuyên thủng được lửa của Cerberus?
“Chết tiệt!!! Chết tiệt!!!”
Hạc Hầu Tiêu Trân thấy khó không nản, vẫn quyết tâm lôi bằng được Kinh Hoa Lạc Thuyết ra khỏi lửa
“Không phải ngươi muốn hắn chết ư? Sao lại còn nhọc công cứu hắn làm gì?”
Giọng nói điềm nhiên của Tiết Tà Mạc Ảnh một lần nữa vang lên
“Ta… ta… Ta không việc gì phải giải thích với ngươi! Chuyện của gia đình ta, của phụ tử ta, không khiến ngươi can thiệp!”
Hai tiếng “phụ tử” khiến của Kinh Hoa Lạc Thuyết không tin vào tai mình được nữa
Tiêu Trân vừa gọi ta là gì??? Vừa gọi ta là gì???
Là… là…
Phải chăng, con bé đã… đã… phần nào… tha thứ… cho lỗi lầm năm xưa của ta???
Đối diện với ánh mắt cháy bỏng yêu thương của Kinh Hoa Lạc Thuyết, Hạc Hầu Tiêu Trân có chút mất tự nhiên, “Chỉ là… ta… không muốn… khi mẫu thân tỉnh lại… người lại không thấy… ngươi mà thôi…”
Lửa từ người Kinh Hoa Lạc Thuyết chợt lan sang vòi bạch tuộc của Hạc Hầu Tiêu Trân
“Tiêu Trân!!!”
Kinh Hoa Lạc Thuyết quên cả sợ hãi, vươn tay đẩy Hạc Hầu Tiêu Trân ra xa. Ngay cái khoảnh khắc cơ thể chàng chính thức chạm vào lửa, toàn bộ đống lửa bao quanh chàng lập tức tan biến
Mất đà, Kinh Hoa Lạc Thuyết lao chầm đến, ôm trọn Hạc Hầu Tiêu Trân vào lòng
“Chuyện… chuyện… gì thế này…???”
“Quả nhiên, đúng như ta nghĩ”
Tiết Tà Mạc Ảnh đứng dậy, tiến lại gần Kinh Hoa Lạc Thuyết. Và rồi, trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Tiết Tà Mạc Ảnh ôm chầm lấy Kinh Hoa Lạc Thuyết
“Hài nhi của ta… ta tìm con lâu quá… thật sự lâu … lâu quá rồi!!!”
Sét đánh giữa trời quang. Toàn thể mọi người lặng im không một tiếng động
Cho tới khi, ai đó bị vây giữa hai phản thịt không thể không cất lời
“Hai người… còn định ép ta đến bao giờ nữa… Ta sắp không thở được nữa rồi!!!”
Ngay khi được thả ra khỏi vòng vây thịt người, Hạc Hầu Tiêu Trân không ngừng thở gấp. Khi hơi thở đã bình ổn, nàng liền cất lời, “Tiết Tà Mạc Ảnh, lời ngươi nói có nghĩa gì? Ngươi nói, Kinh Hoa Lạc Thuyết là con trai của ngươi. Vậy mẫu thân của hắn là ai? Đừng nói với ta là ả nhân loại kia… Không đúng, người và yêu vốn chẳng thể nào có con…”
Đôi mắt Tiết Tà Mạc Ảnh chuyển từ hồng sang xanh lá, “Tiêu Trân, phụ thân ngươi là con của Cerberus”
“Điều đó không phải ngươi vừa nói rồi sao? Ý ta là… một mình ngươi không thể sinh ra hắn được”
“Ta là Thượng cổ thần yêu Cerberus, há nào lại giống yêu quái bình thường khác? Cerberus trước nay có 3 đầu ứng với 3 nhân cách khác nhau. Đó là Tiết Tà – bản năng của Cerberus, là Tà Mạc – lý trí và ta, Mạc Ảnh – tâm”
“Điều đó thì có liên quan gì đến chuyện ta vừa hỏi? Khoan… có khi nào…”
Mắt Cerberus chuyển hồng, “Kinh Hoa Lạc Thuyết, con là do chính ta sinh ra. Là do Tà Mạc ta sinh ra”
“Cái gì???”, Kinh Hoa Lạc Thuyết kinh ngạc thốt lên
Mắt Cerberus lại chuyển sang xanh dương, “Hài nhi, con là kết tinh tình yêu của Tiết Tà ta và mẫu thân Tà Mạc. Bao năm qua, chúng ta chưa ngừng tìm kiếm con, dẫu cho vất vả, khổ sở thế nào… Ngay khi nhìn thấy con, linh tính của Mạc nhi đã mách bảo rằng, con chính là hài nhi mệnh khổ của chúng ta… Quả đúng vậy… Cuối cùng, cuối cùng, ta cũng đã tìm được con rồi!”
“Cái gì???”, tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên
Hóa ra… hóa ra… phụ mẫu của Kinh Hoa Lạc Thuyết lại là… hai nhân cách của Cerberus…
Trên đời lại thật sự có chuyện thần kỳ như này sao???
Khoan! Thân thể của Cerberus không phải là thân thể nam yêu sao?
Vậy thì… Tà Mạc sinh ra Kinh Hoa Lạc Thuyết kiểu gì???
Còn nữa, Tiết Tà và Tà Mạc làm sao… làm sao… có thể động phòng với nhau???
Thượng cổ thần yêu quả thật khác xa với yêu quái thông thường!!!
Lý lẽ bình thường quả nhiên không thể áp dụng!!!
“Khoan! Làm sao… làm sao… ngươi biết… ta là con trai của ngươi?”, Kinh Hoa Lạc Thuyết hỏi lại
“Thế gian này, không có thứ gì lửa của ta không thiêu hủy được cả. Duy chỉ có bản thân ta cũng như người mang dòng máu của ta. Chẳng phải việc con không bị hỏa thiêu đã quá đủ để chứng minh rằng con là con trai của ta hay sao?”, Tiết Tà đáp
Đứng ngoài chứng kiến, Bạch Huyết Linh Chu không khỏi cảm thấy, thế gian này thật sự quá mức nhỏ bé. Côi nhi năm nào mình nhận nuôi, hóa ra, lại là hài nhi của Tiết Tà và Tà Mạc
Chuyện này, mấy ai, ngờ tới?
Tuyết Lăng nhấp môi ngụm trà, chậm rãi nói, “Cerberus, rốt cuộc, ngươi, Titan cùng với bé con và những người khác là có nguồn gốc thế nào? Còn nữa, mẫu thân của Tử Vân rốt cuộc là ai?”
Tử Vân tiếp lời, “Ân công, năm đó, sau khi con chạy thoát khỏi Tử lão quái rồi gặp được người, mọi sự không phải là tình cờ, có phải không?”
Hạc Hầu Tiêu Trân, Kinh Hoa Lạc Thuyết thấy mọi chuyện bắt đầu chuyển hướng liền ngồi xuống cạnh bên Bạch Huyết Linh Chu
Mắt Tiết Tà Mạc Ảnh chuyển sang xanh lá, “Ta, Titan, Hydra,… tất cả chúng ta đều là huynh đệ tỷ muội, là Thượng cổ thần yêu do một tay Thượng yêu thần mẫu nuôi dưỡng. 13 chúng ta, cùng với người, tuy chẳng cùng dòng máu, vẫn sống rất bình yên, vui vẻ. Cho tới khi, Titan, tên khốn thập tam ấy vì ham muốn sức mạnh, ham muốn sinh lực đã nhân lúc mẫu thân không đề phòng, phong ấn, giam giữ người. 12 huynh đệ tỷ muội chúng ta biết được liền tới nói lí lẽ với hắn, những mong mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Ai ngờ, hắn chẳng nể tình thân, quay ra tấn công, đả thương chúng ta, khiến chúng ta rơi xuống nhân giới, tan đàn xẻ nghé, đồng thời khiến hài nhi của Tiết Tà và Tà Mạc, Nekomata bị thất lạc… cho đến tận hôm nay”
Đó hóa ra là lý do, vì sao thân thể của chúng ta tuy tắm trong máu Hỏa Kỳ Lân nhưng lại có thể dễ dàng bị Titan tổn thương đến vậy? Đứng trước Thượng cổ thần yêu, Hỏa Kỳ Lân khác chi đám tiểu yêu vô danh, chẳng xứng xưng danh?
Tử Vân nói, “Nếu con nhớ không nhầm, Bạch Huyết Linh Chu không dưới một lần gọi mẫu thân là tứ tỷ? Chẳng nhẽ, mẫu thân con…”
Mạc Ảnh gât đầu, “Vân Vân, mẫu thân con là tứ muội của ta. Thân phận thật của muội ấy là Thượng cổ thần yêu Arachne – Nhện yêu hoàng mẫu – Việt Kích Vân Linh”
“Việt Kích Vân Linh? Khoan, chẳng phải, Việt Kích là họ của mẫu thân Dạ Cơ tỷ ư?”
“Đúng vậy. Trong số 13 chúng ta, duy chỉ có Vân Linh, Phụng Kiều và Thẩm Ly là tỷ muội ruột thịt, hơn nữa còn là sinh 3”
Tử Vân quay sang nhìn Dạ Cơ, “Như vậy, chẳng phải, chúng ta… chúng ta… là … là … đường tỷ, đường muội ư?”
Nước mắt Dạ Cơ chực tuôn, “Chúng ta… thật không ngờ… lại thân thiết, gần gũi đến mức này…”
Phụng Nhan lo lắng hỏi, “Nhưng như vậy… con và Y Y sẽ thế nào? Chúng con… chúng con…”
Mạc Ảnh tiếp, “Yêu giới không nhiều luật lệ như nhân giới. Chỉ cần không phải là huynh muội ruột thịt, hôn nhân giữa các ngươi sẽ không là vấn đề”
Tuyết Lăng cảm thấy có chút khó hiểu, “Mạc Ảnh, nãy ngươi có nói, các ngươi rơi xuống nhân giới, vậy rốt cuộc, các ngươi đến từ đâu? Còn nữa, ngươi có biết, hiện giờ Titan đang ở nơi nào không?”
Mạc Ảnh tiếp, “Chúng ta đến từ Yêu giới, và nếu ta không nhầm, đó cũng chính nơi Titan đang ở”
“Yêu giới!?!”, Tuyết Lăng nghe đến đây liền quay sang tỷ muội Nhược Hoa, Mị Điệp, “Có phải tỷ muội hai người và nam nhân tên Cảnh Hưng, cũng có xuất xứ từ Yêu giới không?”
Nhược Hoa, Mị Điệp gật đầu rồi không nói thêm gì nữa
Tử Vân cất lời, “Ân công, ân oán năm đó người đi giải quyết, chính là đi quyết đấu với Titan đó sao?”
Mạc Ảnh gật đầu, “Chuyện kể ra cũng thật dài. Năm ấy, khi rơi xuống Nhân giới, cũng như những người khác, ta bị thương nặng. Che giấu hành tung của mình, ta từ từ hồi phục, nghĩ rằng khi bản thân trở về trạng thái tốt nhất, ta sẽ đi tìm mọi người, hợp sức đánh bại Titan, giải phóng mẫu thân. Nhưng, chuyện đó còn chưa làm được thì Phụng Kiều xuất hiện, nói rằng cần ta giúp đỡ. Rằng muội ấy đã có tình lang, rằng hài nhi của muội ấy đang hấp hối, rằng chúng ta phải đi cướp Hấp hồn tinh thạch từ Titan, thứ duy nhất có thể cứu mạng nó”
“Khi ấy, Tà, Mạc và ta đều chưa thật sự hồi phục nhưng cả 3 đều không thể để lục muội đi 1 mình, vậy nên chúng ta liền đánh liều một phen. Trải qua một hồi kịch chiến, cuối cùng chúng ta cũng cướp được Hấp hồn tinh thạch… Chỉ có điều... lục muội lại bị…”
“Sau khi đưa Hấp hồn tinh thạch cho phu quân của lục muội, chúng ta liền ẩn mình trị thương, hồi phục công lực, chờ ngày trả mối nợ này. Thời gian cứ vậy trôi qua, cho đến ngày, chúng ta nhận được tin tức của tứ muội, cũng tức mẫu thân Vân Vân. Muội ấy nói rằng, dạo gần đây lòng muội ấy thấp thỏm không yên, rằng muội ấy linh cảm sắp có điềm chẳng lành xảy tới, cạnh cầu chúng ta tới cạnh bên, giúp muội ấy thêm phần yên tâm”
“Khi nhận được tin, ta tức tốc xuất phát, có điều, khi ấy đã là quá muộn. Titan đã tìm được tứ muội, hạ sát muội ấy và muội phu, phá nát nơi cư ngụ bấy lâu của hai người. Tuy hai người họ đã không còn tại thế, nhưng lại không hề có vết tích nào chứng minh hài nhi của họ đã không còn. Vậy nên, ta biết rằng, Vân Vân khả năng cao là còn sống. Nghĩ vậy, ta không ngừng đi muôn nơi nghìn chốn kiếm tìm con, cho tới ngày chúng ta gặp nhau”
“Vào lúc đó, ta mới biết rằng, lý do năm đó Titan không tìm được con là vì tứ muội đã phong ấn sức mạnh của con, biến con trở thành một nhện yêu bình thường rồi giấu con bên trong kết giới. Nếu không phải vậy, sợ rằng, tai kiếp năm đó, con ắt cũng sẽ…”
Tử Vân nói, “Ân công, vậy người, người có biết chút gì về phụ thân của con không?”
Mạc Ảnh lắc đầu, “Ngoài việc đệ ấy tên là Tử Đằng, là Manticore ra thì ta không biết gì hết… Hơn nữa, Vân Vân, hãy gọi ta là đại bá, đừng gọi là ân công nữa… Nghe xa lạ lắm”
“Đại… bá…”, Tử Vân khó nhọc thốt
Mạc Ảnh lấy tay xoa đầu nàng, “Thế có phải dễ nghe hơn rồi không?”
“Đại…bá… chuyện ân oán năm đó, người nói người phải thân chinh đi xử lý… là…là…”
“Là ta đi tìm Titan, phục thù cho mẫu thân con và lục muội… Ta cứ nghĩ, với công lực đã hoàn toàn phục hồi của mình, ta có thể đánh bại hắn. Nhưng… kết quả lại không hề như ta dự đoán. Ta thua. Lại thua. Với tấm thân bị tàn phá nặng nề. Ta cứ nghĩ sinh mệnh mình sẽ chấm hết tại Thiên Hàn san. Nào ngờ, nhờ đó ta lại được gặp Tịnh Di”
Nghe những lời Mạc Ảnh nói, cộng thêm chiếc xe lăn bằng gỗ Vệ Khúc Tịnh Di đang ngồi, một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu Đán Thần, “Mạc Ảnh, mấy năm về trước… có phải là người… đã dùng Thiên Sơn Tuyết Liên đổi lấy… chiếc xe lăn cho Vệ Khúc Tịnh Di không?”
Mạc Ảnh lắc đầu. Tiết Tà thay chỗ, “Người đó là ta. Nhưng sao ngươi lại biết việc này?”
Đán Thần đáp, “Thật sự… duyên phận thật sự là kỳ diệu… Năm đó, nếu không nhờ có Thiên Sơn Tuyết Liên của người, hài nhi của ta và Vân muội đã chẳng thể vượt qua một ải sinh tử. Chỉ có điều…”
Tà Mạc nói, “Thiên Sơn Tuyết Liên có thể bổ sung yêu lực cho Tuyết yêu, Băng yêu. Nhưng do năng lượng của chúng quá mức lớn, vậy nên nếu dùng sẽ để lại tác dụng phụ. Một trong đó có thể kể đến việc thân nhiệt giảm mạnh, lý trí mất dần, trở thành một yêu quái khát máu, chiến đấu dựa vào bản năng, không phân biệt được đâu là địch, đâu là ta, để duy trì sự sống của mình”
Tử Y buồn rầu lặng im không nói tiếng nào
Tà Mạc quan sát biểu hiện của Tử Y, thâm tâm cũng đoán được 8 – 9 phần, “Nhưng chuyện đó chúng ta có thể giải quyết được. Đừng quên, ba chúng ta là Cerberus, Thượng cổ thần yêu với ngọn lửa có khả năng hủy diệt vạn vật. Chút tác dụng phụ cỏn con đó có là gì”
Tử Vân mừng rỡ nói, “Thật ư??? Đó là sự thật ư???”
Tà Mạc đáp, “Là một người mẹ, ta hiểu cảm giác của ngươi. Vân Vân, ngươi là con của lục muội, con ngươi cũng là cháu của bọn ta. Bọn ta nào có thể khoanh tay đứng nhìn cháu mình bị giày vò cơ chứ?” rồi quay sang trìu mến nhìn Kinh Hoa Lạc Thuyết
Tuyết Lăng suy nghĩ giây lát rồi cất lời, “Titan… hắn ta… có phải là chủ nhân trước kia của Bạch Băng không?”
Tiết Tà đáp, “Khi xưa, Hấp hồn tinh thạch và Bạch Băng kính đều là quà sinh thần của Titan. Hấp hồn tịnh thạch là của mẫu thân, còn Bạch Băng kính là do tam đệ Shape Shifter tặng. Bấy lâu nay, Titan vốn chỉ dùng Hấp hồn tinh thạch thu thập sinh lực nhưng rồi kể từ khi bị ta và Phụng Kiều cướp đi, hắn đành phải sử dụng Bạch Băng kính. Trận chiến sau cùng năm đó giữa ta và Titan cũng khiến hắn đánh rơi bảo vật đó. Thật không ngờ, Bạch Băng kính lại rơi vào tay ngươi, hơn nữa còn trở thành một yêu quái”
“Như vậy chẳng phải, giờ Titan đã mang Bạch Băng về yêu giới rồi sao?”
“Nếu muốn, ta sẽ đưa ngươi đến yêu giới. Dù sao, cũng tới lúc để ta trở về. Ân oán giữa chúng ta và Titan cũng đã tới lúc chấm dứt”
Tuyết Lăng quay sang nhìn Hydra, “Bé con, việc ngày đó bé con nói nhất định phải làm là…”
Hydra nắm chặt lấy tay Cẩn Tố Tường Niên, “Tỷ tỷ, việc ta nhất định phải làm, rốt cuộc cũng đã xong. Chỉ có điều, thập nhị, vì sao muội lại biến thành vòng cổ vậy?”
Cẩn Tố Tường Niên suy nghĩ một lúc rồi đáp, “Vịnh Nhã Nguyên Đan, ngày ấy, sau khi rơi xuống nhân giới, muội cũng như mọi người, bị trọng thương. Để phục hồi, muội liền ngụy trang bản thân thành một đóa hoa bình thường. Nhưng thật không ngờ, vẫn có kẻ nhận ra yêu lực khác thường của muội. Điều cuối cùng muội nhớ trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, đó là bị một nam nhân túm lấy, không ngừng cười lớn rằng bản thân đã tìm được báu vật trấn Tùng gia”
Tùng gia??? Chẳng nhẽ, dây chuyền ngày đó Hoàng Đằng đeo… chính là… là…
Lại nói tới Hoàng Đằng. Ngày ấy, khi biết tin chính hắn ta là kẻ tập kích nhị ca và Khánh Tước, ta ngay lập tức xuất kích, tìm hắn hỏi tội. Nào ngờ, khi tới nơi, hắn đã là một cái xác không hồn
Rốt cuộc, ai là người đã giết hắn?
“Nguyên Đan, ngày đó, khi chúng ta lần đầu gặp nhau tại cánh rừng sau Pháp Sư hội, thân thể người thương tích trầm trọng, phải chăng…”
Vịnh Nhã Nguyên Đan gật đầu, “Tỷ tỷ, bé con ngày đó cũng đã từng đi kiếm Titan nghênh chiến… Chỉ có điều, bé con hoàn toàn bại trận… thương tích nặng nề tới mức phải uy hiếp Deathworm kiếm tìm thức ăn cho mình…” rồi đưa về mắt về phía Cerberus, “Đại ca, sau lần gặp gỡ năm đó với tam đệ, người có chút thông tin nào của đệ ấy không?”
Tiết Tà lắc đầu, “Đệ lạ gì Shape Shifter. Một khi đệ ấy đã muốn ẩn thân, không ai trong chúng ta có thể tìm ra đệ ấy, ngoại trừ Phụng Kiều. Không chỉ có thể thay đổi hình dạng, đệ ấy có thể hoàn toàn triệt tiêu yêu khí, biến bản thân thành phàm nhân không hơn không kém. Nếu không phải Phụng Kiều có khả năng thao túng linh hồn, từ đó nhận ra linh hồn của tam đệ, thì không bao giờ có chuyện đệ ấy bị phát hiện”
Tâm trạng rốt cuộc cũng ổn định lại, Đán Kỳ Anh kiên định cất lời, “Tuyết Lăng, nếu ngươi đồng ý, ta muốn được ở lại Đoạn gia, chờ sư phụ tỉnh lại. Cả đời này, ta chưa báo hiếu được gì cho người. Nay, ta biết người còn sống, ta há có thể làm ngơ? Còn về phần Đán Lĩnh, Đán Chi, nếu ngươi cảm thấy không tiện thì ta…”
Tuyết Lăng nghe đến đây liền ngắt lời, “Có gì tiện với không tiện cơ chứ? Kỳ Anh, bà cùng Đán Lĩnh, Đán Chi cứ tới Đoạn phủ ta một thời gian. Đợi khi Thế Thành tỉnh lại, bà rời đi hay ở lại, hoàn toàn do bà quyết định”
Ánh mắt Đán Kỳ Anh liếc về phía Đán Thần, “Như vậy có quá… bất tiện… hay không?”
Đán Thần ho nhẹ hai tiếng rồi bâng quơ đáp, “Đoạn phủ rộng lớn như này chẳng nhẽ không đủ chỗ cho thêm mấy người?”
Đán Kỳ Anh được lời như mở cờ trong bụng, “Nếu đã vậy, cung kính chi bằng tuân lệnh. Ta sẽ gửi thư báo tin cho Đán Lĩnh ngay bây giờ”
Mọi chuyện cần nói, rốt cuộc cũng đã nói xong. Đán Kỳ Anh lui xuống nghỉ ngơi. Tuyết Lăng dẫn mọi người, bao gồm cả đám Tiết Tà Mạc Ảnh về nhẫn giới. Và rồi, khi họ đi ngang qua ngự hoa viên, cửa đá chợt xảy ra dị biến
Tảng đá, dây xích số I, IV, VI, X, XII, XIII rơi xuống đất, tan biến vào hư vô, chỉ còn để lại trên cửa duy nhất số XI
Chuyện gì thế này?
Rốt cuộc, cửa đá này có nguồn gốc gì?
Và quan trọng hơn, đằng sau cửa đá này là gì?
Ngay cái thời khắc nhìn thấy cửa đá, Tiết Tà Mạc Ảnh, Vịnh Nhã Nguyên Đan, Bạch Huyết Linh Chu, Cẩn Tố Tường Niên đều cảm thấy vô cùng quen thuộc. Một cảm giác quen thuộc không thể gọi tên
Tuyết Lăng toan tiến lại gần cửa đá để quan sát rõ hơn thì đột nhiên, cơ thể nàng như bị lửa thiêu đốt. Toàn thân nàng nóng ran. Mồ hôi nàng tuôn như suối. Hơi thở nàng đứt quãng. Tâm trí nàng rối loạn
Trước con mắt ngạc nhiên của mọi người, Tuyết Lăng chỉ kịp thốt lên 1 tiếng “A…” rồi ngã gục xuống đất
“Tiểu thư/Chủ nhân/Thánh chủ”
Đám Nhược Hoa tiến lại gần thì bị một trường lực kiên cố đẩy lùi. Còn chưa biết tiếp theo nên làm gì thì Nhược Hoa, Mị Điệp, Dạ Cơ, Hồng Tuyết, Tử Vân, Yên Chi, Tú Sinh đồng loạt ngã xuống, bất tỉnh nhân sự
Hồng Phụng Nhan kinh hãi thốt, “Chuyện… chuyện gì… thế này???”
Tà Mạc quan sát cảnh tượng kỳ lạ đó, im lặng suy nghĩ rồi bất chợt quay sang nói với Đán Tử Y, “Ngươi hãy đi tìm nam yêu tóc trắng. Nếu ta đoán không nhầm, tình hình của chàng ta hiện giờ cũng không khác thế này là bao”
Đán Tử Y đáp, “Dạ Nguyệt bá bá ư? Rốt cuộc, chuyện này là sao???”
Tà Mạc nghiêm giọng tiếp, “Còn không mau đi!”
Biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, Hồng Phụng Nhan và Đán Tử Y tức khắc tuân mệnh
Đán Thần, Khuynh Vũ đưa tay kiểm tra mạch tượng Tử Vân, Yên Chi thì lập tức bị hất văng ra xa
Nhật Vy quay sang nhìn Tà Mạc, “Đây… đây… Bọn họ… liệu có… sao không?”
Vệ Khúc Tịnh Di tuy chỉ mới gặp gỡ Tuyết Lăng lần đầu nhưng không hiểu sao, nàng liền cảm thấy vô cùng gần gũi, thân thiết với người con gái tuổi trẻ tài cao này. Đang yên đang lành nàng ta chợt gặp biến cố, lòng Vệ Khúc Tịnh Di cuồn cuộn âu lo
“Tuyết Lăng… sẽ không sao… chứ?”
Mắt Cerberus đổi sang màu xanh lá, “Cái này còn phải xem tạo hóa của nàng ta đến đâu”
Nhìn nữ nhân xinh đẹp nhắm chặt mắt ngọc, bất động nằm trên giường, an nhiên như đang chìm sâu trong giấc ngủ, thâm tâm Dạ Nguyệt không ngừng rỉ máu. Vết thương trên thân thể đã lành nhưng không hiểu sao, chàng cứ nghe văng vẳng bên tai tiếng động tong tỏng đầy ám ảnh
Từ trước tới nay, khi tất cả rời khỏi ngọc lâu, chỉ có Bạch Băng muội là ở lại
Muội nói, muội không muốn đi
Muội nói, với thực lực của muội, có hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều
Muội nói, không khí nhẫn giới quá mức trong lành, khiến muội lưu luyến khôn nguôi
Những lúc đó, ta biết, đấy chỉ là cái cớ để muội có thể ở cạnh bên ta
Tình cảm muội dành cho ta, ta biết
Những hành động quan tâm của muội với ta, ta biết
Ta làm sao có thể không cảm nhận được hơi ấm từ chiếc áo choàng hàng đêm muội mang tới cho ta?
Ta làm sao có thể không cảm kích những món ăn đêm muội “vô tình” để ngoài cửa phòng ta?
Ta làm sao có thể không nhớ…
Ta làm sao có thể…
Tất cả những tâm ý của muội, ta đều biết
Nhưng từ trước tới nay, ta đều làm như không biết
Ta mải miết chạy theo chủ nhân, mải miết chạy theo dáng lưng thẳng tắp của người
Mà lãng quên mất đôi mắt muội chăm chú dõi theo ta
Muội chạy theo ta, ta chạy theo người
Ba chúng ta cứ như vậy bao năm bao tháng qua
Cho đến khi đệ ấy xuất hiện
Cho đến khi Tú Sinh xuất hiện
Cho đến khi ta bắt đầu cảm thấy, hình như muội dần dần cách xa ta
Và rồi, ta nhận ra, thứ tình cảm ta cứ ngỡ là tình yêu, hóa ra chỉ là ngưỡng mộ
Thứ tình cảm ta ngỡ là tình huynh muội đơn thuần, lại là thứ đã đâm sâu cắm rễ trong ta từ lâu
Ta quay mình, đưa tay đón lấy muội
Nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, muội từ từ rơi xuống, đắm mình trong sắc máu tanh tưởi
Ta luôn tin rằng, muội sẽ mãi mãi gần bên ta
Là ta sai…
Là ta sai…
Trên đời, vốn chẳng có gì là mãi mãi…
Nhất lại là sinh mệnh…
“Bạch Băng… muội tỉnh … tỉnh lại đi…Đừng… đừng… mãi nhắm mắt như này…”, Dạ Nguyệt thổn thức, khó nhọc thốt từng lời
Kể từ cái ngày ấy, sau khi trở về ngọc lâu, chàng liền túc trực bên cạnh Bạch Băng, bất kể ngày đêm, một tấc không đi, một li không dời. Gương mặt tuấn mĩ hôm nào giờ đã nhuốm màu mệt mỏi. Quầng mắt trũng sâu, đôi mắt không chút sức sống, da dẻ xanh xao, khiến ai nấy nhìn vào đều khó có thể nhận ra một Dạ Nguyệt phong lưu tuấn nhã ngày nào
Đưa tay chạm nhẹ vào má Bạch Băng, Dạ Nguyệt bất chợt nghe thấy trong gió thoảng tới tiếng thét đầy kinh hãi của đám Nhược Hoa
Có chuyện gì xảy ra ư?
Dạ Nguyệt toan đứng dậy thì thân thể đột nhiên vô lực, đầu óc trống rỗng, trước mắt hoàn toàn là một màu đen thăm thẳm
“Dạ Nguyệt bá bá…”
Đó cũng là âm thanh cuối cùng chàng nghe thấy trước khi hoàn toàn mất hết ý thức.