Chầm chầm mở mắt ngọc, thứ duy nhất Tuyết Lăng nhìn thấy là một không gian rộng lớn, trắng tinh một màu, không có bất cứ thứ gì hay bất kỳ ai khác, ngoại trừ mình nàng
Đây… là…
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên, không gian rung lắc dữ dội. Từ dưới chân Tuyết Lăng, một cánh cửa bằng bạc được khóa kín với 8 chiếc khóa khổng lồ, nặng nề, nhìn qua dễ nặng cả tấn, trên đó là dòng chữ, “Muốn thành cường giả, phải vượt qua ta”, mọc lên
Được! Khá lắm!
Tuyết Lăng không chút suy nghĩ liền thi triển pháp lực, thẳng tiến cửa bạc công kích
“Phong ba bão táp”
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, hất Tuyết Lăng bay ra xa. Còn cửa bạc ư? Vẫn y nguyên, không chút sứt mẻ
Chẳng nhẽ, để có thể vượt qua cửa bạc, ta phải mở được những ổ khóa kia?
Nhưng… bằng cách nào?
Sát khí mãnh liệt tỏa ra khiến Tuyết Lăng giải phóng toàn bộ uy áp của bản thân, “Là kẻ nào???”
Chỉ thấy, từ giữa không gian, 8 nam thanh nữ tú với dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, ngọc thụ lâm phong đồng thời xuất hiện
Là nữ nhân khoác trên mình phục y hồng đậm, mái tóc hồng nhạt, với Quyền trượng Hoa Hồng lơ lửng giữa không trung
Là nữ tử thanh thoát trong tà áo vàng, mái tóc màu hạt dẻ, phe phẩy Phượng Hoàng phiến trên tay
Là bạch phát nam nhân đắm mình trong sắc đỏ, với đôi con ngươi mang màu của lửa
Là thiếu phụ thân thể trong suốt trong sắc áo trắng tinh khôi
Là nam hài bé nhỏ với dải lụa được kết từ những lá bùa khoác hờ trên tay
Là yêu nữ lạnh lùng với những sợi chỉ mang màu của máu
Là nữ nhân với tà áo da cam tươi mát
Là nam tử tay đeo găng trắng viền vàng với nửa gương mặt lấp ló dưới lớp tóc mái vàng nhạt
Bọn họ… là… là…
Tuyết Lăng toan mở lời thì thấy thân hình đám Nhược Hoa đồng loạt chuyển động
“Vũ khúc của hoa”
“Dập dờn cánh bướm”
“Phượng vũ cửu thiên”
“Hấp lực đại pháp”
“Thủy hỏa chú”
“Huyết điểm thiên thanh”
“Yêu vĩ loạn thiên”
“Sét động trời quang”
Nhìn yêu pháp hùng mạnh thẳng hướng mình mà tiến, Tuyết Lăng biết, bọn họ là thực tâm muốn dồn nàng vào chỗ chết. Nhưng… nhưng… tại sao???
Tuyết Lăng vừa né đòn công của đám Nhược Hoa, vừa tập trung suy nghĩ khiến cho bộ pháp nàng không được nhanh nhẹn, vững vàng như mọi khi
Và quả nhiên, chỉ trong một tích tắc, Tuyết Lăng đã lãnh trọn yêu pháp của đám Nhược Hoa
Máu tong tỏng chảy, toàn thân đớn đau khôn nguôi, Tuyết Lăng liền có thể chắc chắn, những kẻ trước mặt đích thực là yêu quái hộ thân của mình, tuyệt đối không phải kẻ giả mạo
Bởi, thân thể nàng được tắm trong máu Hỏa Kỳ Lân, thứ yêu quái có khả năng phòng ngự vô cùng cao. Để có thể làm tổn thương nàng, đối thủ cần ít nhất có sức mạnh ngang bằng, hoặc cao hơn Hỏa Kỳ Lân
Hình dạng có thể giả mạo, nhưng sức mạnh thì làm sao có thể?
Ngay cả Bạch Băng cũng chỉ có thể…
Khoan… Khoan!!! Có điều gì đó không đúng…
Đúng rồi… Bạch Băng… không có ở đây!!!
Nhược Hoa, Mị Điệp, Dạ Nguyệt, Dạ Cơ, Hồng Tuyết, Tử Vân, Yên Chi, Tú Sinh đều là yêu quái cận thân của ta, đều ký kết khế ước với ta, đều xuất hiện trong không gian này
Vậy thì, tại sao, Bạch Băng lại không? Còn nữa, sao Ngọc Giai cũng vậy?
Chẳng nhẽ… là vì… là vì…
“Thiên kiếp thăng cấp ư??? Thánh chủ buộc phải trải qua Thiên kiếp thăng cấp ư???”, Nhật Vy bàng hoàng thét lên
Tà Mạc gật đầu, “Đúng vậy. Cái Tuyết Lăng nàng ta đang phải trải qua, chính là Thiên kiếp thăng cấp. Vượt qua được cửa ải này, sức mạnh của nàng ta sẽ đạt đến được cảnh giới mới, cảnh giới chưa có bất kỳ ai ở nhân gian đạt được. Có như vậy, khi tới Yêu giới, nàng ta mới có thể sống sót trở về… Chỉ có điều…”
Đán Thần lo lắng hỏi, “Có điều… có điều… Tà Mạc, có chuyện gì, xin người hãy nói”
Tà Mạc tiếp, “Chỉ có điều, thử thách mà Tuyết Lăng phải vượt qua, lại sẽ vô cùng khó khăn, nhất là với tính cách của nàng ta”
Gương mặt Khuynh Vũ tràn đầy kinh hãi, “Tà Mạc, điều mà… mà… người đang nghĩ… là… là…”
Tà Mạc gật đầu, “Thử thách mà Tuyết Lăng phải vượt qua, chính là, một tay đánh bại toàn bộ yêu quái còn khả năng chiến đấu, từng thành lập khế ước với mình”
Thuần Sư trước nay vốn chỉ tập trung tu luyện pháp lực, bỏ mặc rèn luyện thân thể, khiến thể lực không được tốt như Diệt Sư. Biết rõ nhược điểm này của mình, Thuần Sư liền ký kết khế ước với những yêu quái cường bạo, vừa trợ giúp công kích, vừa bảo đảm an toàn bản thân khi chiến đấu
Vậy nên, cửa ải lớn nhất, Thuần Sư phải vượt qua, chính là đơn thân độc mã giao đấu với chính yêu quái cận thân của mình, với chính đồng đội đã từng vào sinh ra tử với mình
Đổi lại là Diệt Sư, thử thách họ phải vượt qua, chính là phải tay không đánh bại vũ khí bản thân quen thuộc nhất nay đã hóa yêu
Giang Luân Khánh Tước nhẹ nhõm thở phào, “Như vậy thì ta yên tâm rồi. Ta lại cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm. Với bản lĩnh của Tuyết Lăng, ta tin nàng chắc chắn sẽ vượt qua được thử thách này!”
Mắt Cerberus chuyển qua màu xanh dương, “Nhưng mọi sự đâu có đơn giản như thế…”
Nhìn cửa bạc rồi lại nhìn đám Nhược Hoa, một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu Tuyết Lăng
Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ…
Chìa khóa để mở cửa… là bọn họ?
Suy nghĩ nàng vừa lóe, lồng ngực của đám Nhược Hoa bừng sáng, hiện lên hình những chiếc chìa khóa rõ mồn một ẩn dưới phục y
Quả đúng là vậy…
Tuyết Lăng nhún chân, lách người tiếp cận Tú Sinh. Đưa tay xé toang ngực áo chàng, Tuyết Lăng cứ tưởng mình sẽ lấy được chiếc chìa khóa đầu tiên thì không, mọi việc lại không hề đơn giản như nàng tính
Chìa khóa, không phải ở dưới y phục, mà là, ở trong thân thể chàng
Như vậy, cũng có nghĩa, muốn đoạt được chìa khóa, nàng phải… phải…
Không… không…
Bàng hoàng trước phát hiện của bản thân, Tuyết Lăng không để ý tới những dải lụa hồng của Dạ Nguyệt tự khi nào đã bao vây lấy nàng, siết mạnh như muốn nghiền nát nàng thành cám
Tuyết Lăng dùng tâm lực phá nát lụa đào của Dạ Nguyệt, hất văng chàng thẳng hướng “Thủy chú” của Hồng Tuyết đang cuồn cuộn dâng
Hai nguồn yêu lực va mạnh vào nhau khiến cả Dạ Nguyệt và Hồng Tuyết đều chịu tổn thương không hề nhỏ. Cả hai đồng thời phun ra một ngụm máu đỏ rồi nằm im dưới đất, hồi lâu không cử động
Một cảm giác khó chịu lan khắp cơ thể Tuyết Lăng. Cái cảm giác khi yêu quái cận thân của nàng gặp phải hiểm cảnh
Đừng nói với ta… đừng nói với ta… là… là…
Lời vừa Tiết Tà vừa dứt, mọi người còn chưa hiểu hết ý nghĩa của nó thì thấy, máu từ miệng Hồng Tuyết tuôn trào, thân thể chàng ta dọc ngang toàn những vết xước sâu hoắm
Khuynh Vũ run run cất lời, “Cái tham gia thử thách là nguyên thần của chủ nhân và mọi người… Nguyên thần bị thương tích thế nào, thân thể sẽ hứng chịu tổn thương như thế, không hơn không kém. Nếu nguyên thần bị diệt, người đó cũng sẽ…”, nói tới đây, gương mặt chàng cắt không còn giọt máu
Tiết Tà gật đầu, “Nếu là người khác, thử thách này tuy khó nhưng vẫn có thể vượt qua. Nhưng đối với Tuyết Lăng, người coi yêu quái cận thân là thân nhân của bản thân… ta e… Hiện giờ, con đường nàng phải đi vốn chẳng có đường lui. Nếu nàng không vượt qua được, nàng sẽ mãi mãi chẳng tỉnh dậy. Nhưng nếu nàng vượt qua… ta … ta thật sự… không dám nghĩ tới… nàng ta sẽ trở nên… như thế nào?”
Không khí nặng nề trùm khắp không gian
Tâm trí ai nấy rối bời không yên. Tất cả lúc này chỉ thầm mong, mọi người trở về bình an
Nhưng, điều đó, có thể chăng?
Bất chợt, toàn thân Tuyết Lăng không ngừng đổ máu
Giang Luân Khánh Tước đau đớn thét lên, “Tuyết Lăng” rồi toan lao tới nhưng rồi bị Bạch Huyết Linh Chu cản bước
“Đừng làm điều dại dột… Ta không muốn, khi Tuyết Lăng thức giấc, nàng ta sẽ mất thêm cả ngươi nữa…”
Đán Thần nói, “Ý ngươi là… là… sao… Khải Quân…?”
Bạch Huyết Linh Chu trầm mặc thở dài, lặng im không đáp
Tuyết Lăng không ngừng gia tăng cước bộ, từng chút từng chút một lẩn tránh đòn công kích của Nhược Hoa, Mị Điệp và Dạ Cơ
Mang trong mình hai dòng máu Arachne và Manticore, chân thân của Tử Vân càng cường bạo kinh hồn. Yêu khí ngút trời tỏa ra, đánh úp Tuyết Lăng, khiến nàng ngã bệt dưới đất, không thể cử động
Đáng ra, nếu như Tuyết Lăng toàn lực phản kích, thân thể nàng cũng sẽ không chịu nhiều tổn thương như vậy. Nhưng, nàng lại không thể ra tay mà chỉ có thể cầm chừng phòng ngự
Nàng biết, cách duy nhất để thoát khỏi đây, là mở cánh cửa bạc chết tiệt kia
Và, để mở được nó, nàng chỉ có thể tróc da tróc thịt những kẻ trước mặt, để lấy chìa khóa
Nhưng… nàng… nàng không thể
Bao năm qua, nàng và bọn họ đã sớm coi nhau là máu mủ ruột rà. Biết bao khó khăn, biết bao gian nan, tất cả đều cùng nhau vượt qua được. Nay, nàng lại chỉ vì bản thân mình mà hy sinh tính mạng của họ, nếu thế, nàng khác chi những kẻ lòng lang dạ thú nàng hai đời căm ghét, khinh khi
Không! Nàng tuyệt đối không phải là người như thế!
Nàng tuyệt đối không làm chuyện đáng kinh tởm như thế!
Chín chiếc đuôi của Yên Chi đâm thẳng vào bụng Tuyết Lăng. Máu nàng tuôn như suối. Thân thể nàng nặng như đeo chì. Thần trí nàng ngày càng khó phân biệt đâu thật, đâu giả
Hàm răng nanh sắc nhọn của Yên Chi há to, toan một phát cắn nát người nàng. Tuyết Lăng vô lực nhắm chặt mắt ngọc, bất lực chờ đợi cái chết không thể tránh khỏi của mình thì đột nhiên, bên tai nàng vẳng lên mấy tiếng khe khẽ, “Giết… giết… tiểu yêu… đi…”
Mở to mắt ngọc, Tuyết Lăng chỉ thấy đôi dòng lệ nóng đang không ngừng rơi khỏi tròng mắt của Yên Chi, của Tú Sinh, của Tử Vân, của Dạ Cơ, của Mị Điệp, của Nhược Hoa, và của cả Hồng Tuyết, Dạ Nguyệt đang nằm im bất động
“Chủ … nhân… người… giết… tiểu yêu… giết tiểu yêu đi…”
Tuyết Lăng cả kinh, “Cái… gì??? Các ngươi… nói cái gì???”
“Tiểu…yêu giờ đây… không thể kiểm soát được… hành động của bản thân… Chủ nhân… trước khi chút thần trí… ít ỏi của tiểu yêu… mất nốt… người hãy… hãy… giết tiểu yêu đi! Tiểu yêu… không thể… làm hại người được!!!”
Tuyết Lăng gườm mắt nhìn cửa bạc, trong lòng bừng bừng lửa giận. Là tại nó! Tất cả là tại nó!!!
Chết tiệt, nếu không vì nó, bọn Nhược Hoa cũng không trở nên đau đớn, khổ sở như vậy!!!
Tất cả là tại nó!!!
Tại cái cửa bạc chết tiệt kia!!!
Được, ngươi muốn ta mở khóa chứ gì? Ta mở! TA MỞ!!!
Tâm lực từ tay trái Tuyết Lăng lôi Hồng Tuyết, Dạ Nguyệt về chỗ nàng, đồng thời, tay phải nàng nắm chặt lấy đuôi của Yên Chi, xích của Tú Sinh, huyết chỉ của Tử Vân rồi xuyên thẳng chúng vào bụng mình trước con mắt bàng hoàng của mọi người
“Chủ…nhân”
Tuyết Lăng bật dậy, dùng sức bình sinh húc vào người Nhược Hoa, Mị Điệp rồi mang theo tất cả đâm sầm vào cửa bạc
Và rồi, cửa bạc bất chợt bừng sáng
Bạch Huyết Linh Chu từ từ nói, “Khi thiên kiếp thăng cấp diễn ra, những người trong cuộc đều được bao bọc trong kết giới gấp 5 lần thực lực hiện tại của họ, ngăn không cho bất kỳ ai lại gần. Khánh Tước, nếu ngươi hấp thụ hết sức mạnh đó, ngươi nghĩ, lượng máu ngươi sẽ phải đào thải sẽ là bao nhiêu? Điều duy nhất bây giờ ngươi có thể làm, chỉ là đợi!”
Ánh mắt Khánh Tước đượm buồn, “Ta… ta…”
Đột nhiên, thân thể Tuyết Lăng không ngừng chảy máu, nhuộm đỏ cả mặt đất nơi nàng nằm. Gương mặt nàng tái mét, không chút sức sống, tuy nhiên, không hiểu vì lý do gì, đôi môi nàng lại nhếch lên cười, một nụ cười vô cùng mãn nguyện
“Chủ nhân!!!”
Nhược Hoa, Mị Điệp, Hồng Tuyết, Dạ Cơ, Tử Vân, Yên Chi, Tú Sinh, đồng loạt bật dậy, kết giới bao quanh họ cũng đã biến mất tự khi nào
Vệ Khúc Tịnh Di quay sang hỏi Mạc Ảnh, “Đây là…”
Ánh mắt Mạc Ảnh thoáng chút ngỡ ngàng, “Thật không ngờ… Tịnh Di, kiếp nạn này, Tuyết Lăng đã vượt qua rồi”
Bạch Huyết Linh Chu toan gật đầu thì cảm thấy, thân thể có chút mệt mỏi. Ánh sáng chợt lóe, Bạch Huyết Linh Chu trở lại thành Khải Quân và Harpie Lady
Giang Luân Khánh Tước thấy đám Nhược Hoa tỉnh lại liền lao tới bên Tuyết Lăng, hy vọng rằng nàng cũng sớm mở mắt ngọc. Nhưng không, nàng vẫn nằm đó, vẫn im lìm nằm đó, quanh quẩn cạnh bên là mùi tanh tưởi của máu tươi
“Sao… sao… Tuyết Lăng vẫn còn chưa… tỉnh lại…???”
Vịnh Nhã Nguyên Đan ngồi xụp xuống sát bên Giang Luân Khánh Tước, “Vì tỷ tỷ đáng ra phải tự tay hạ sát yêu quái cận thân của mình, từ đó vượt qua thiên kiếp. Có như vậy, dẫu có bị thương nặng tới đâu chăng nữa, tỷ tỷ cũng sẽ bình bình an an tỉnh dậy, không làm sao cả. Nhưng nay, tỷ ấy lại không lựa chọn cách đấy… Và vì vậy, dẫu có qua được ải này, tỷ tỷ cũng bị thương quá quá quá nặng”
Dây chuyền Bạch Phụng trên cổ Tuyết Lăng bừng sáng. Những dấu tròn đen trên cổ tay Tuyết Lăng thi nhau nổi lên
Vịnh Nhã Nguyên Đan kinh hãi giật mạnh dây chuyền Bạch Phụng
“Ngươi… làm gì vậy???”, Giang Luân Khánh Tước hét
“Tuyệt đối không được để tỷ tỷ tiếp tục sử dụng thứ này. Nếu còn dùng nó nữa, ta e tỷ tỷ chỉ còn sống chưa quá chục năm! Ngươi có nhìn thấy những dấu tròn đen trên cổ tay tỷ tỷ không, cứ một dấu hiện lên, tương ứng với một năm tuổi thọ tỷ ấy bị mất đi. Ngươi nói xem, ta đang làm gì?”
Tin tức này như sét đánh ngang tai, khiến ai nấy đều bàng hoàng không thôi
Cái gì… cái gì… Vịnh Nhã Nguyên Đan vừa nói… cái gì…
Cẩn Tố Tường Niên thấy thế liền nói, “Các ngươi nghĩ, một thứ bảo vật thần kỳ như Hắc Long, Bạch Phụng lại không có tác dụng phụ gì ư? Quả thật quá mức nực cười!”
Nhận thấy những dấu tròn đen trên cổ tay Tuyết Lăng dần dần biến mất, Vịnh Nhã Nguyên Đan thở phào rồi quay sang nói với Cẩn Tố Tường Niên, “Thập nhị muội, giúp ta… cứu tỷ tỷ với…”
Cẩn Tố Tường Niên gật đầu, toan dùng pháp lực lên người Tuyết Lăng thì chợt, ánh sáng xanh lá không biết có nguồn gốc ra sao, bao bọc lấy toàn thân nàng, chói lòa cả một góc ngọc lâu. Ánh sáng tan đi, toàn bộ thương tổn trên người Tuyết Lăng biến mất không chút dấu vết, như thể nàng chưa hề bị thương
Khải Quân ngạc nhiên thốt, “Đây là… đây là…”
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nguồn ánh sáng đó là sao? Từ đâu mà tới? Vì sao lại có sức mạnh thần kỳ đến vậy? Không một ai biết
Chỉ có điều, Tiết Tà Mạc Ảnh, Vịnh Nhã Nguyên Đan, Cẩn Tố Tường Niên, Harpie Lady đều không tự chủ cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, vô cùng quen thuộc mà chẳng thể lý giải được là vì sao…
-------------------------------------
Đêm khuya thanh vắng
Gió lạnh khẽ lùa vào phòng qua ô cửa sổ mở toang, khiến cho Tần Lịch đang say giấc nồng bừng tỉnh. Mọi suy nghĩ quẩn quanh trong tâm trí, những chuyện nên nhớ, không nên nhớ, những thứ nên buông bỏ, không nên buông bỏ cùng lúc ùa về khiến cho chàng không sao có thể ngủ tiếp được nữa
Khoác vội tấm áo choàng mỏng, Tần Lịch chầm chậm mở cửa ra ngoài. Ngước mắt nhìn đêm đen thăm thẳm, chàng chợt thấy nhất lộ nhân sinh của mình… quả chẳng hề dễ dàng
Người chàng không nên yêu, chàng yêu da diết
Người chàng không yêu, yêu chàng đắm say
Người chàng nên hận, chàng không thể hận
Người chàng tin tưởng, phản bội chàng
Đứa cháu chàng nhất mực yêu thương, lại là con trai chàng, kẻ vẫn giữ khoảng cách nhất định với chàng
Gánh trên vai cơ đồ trăm năm của Tần gia, chàng đôi khi cũng cảm thấy quá mệt mỏi, cũng cảm thấy muốn bỏ cuộc, kiếm nơi rừng núi ẩn cư
Nhưng rồi, dung mạo chàng ngày đêm thương nhớ lại hiện lên trong chàng, khiến chàng làm không được
Một ngày chàng còn là Tần gia chủ, là một ngày chàng còn có thể bảo hộ người, dẫu chưa bao giờ người cần đến
Chấp niệm này, đã từ lâu, chàng xem là một phần cuộc sống của mình
Đã sớm chẳng thể tách bỏ, chẳng thể buông tay
Khẽ thở dài một tiếng, Tần Lịch phi thân lên trời đêm, để từng cơn gió lạnh phả vào thân. Và rồi, trong gió, dường như chàng nghe thấy có người đang gọi chàng, hệt như ngày xưa đó, khi chàng vẫn còn đang mơn mởn thanh xuân
Nếu như có thể quay lại, ta nhất định sẽ nói cho người biết, ta yêu người nhiều tới mức nào
Dẫu cho, đáp án ta nhận, sẽ chẳng phải điều ta muốn nghe…
Giữa bầu trời tịnh mịch, chàng đứng, lặng im đứng…
Cho tới khi những tia sáng đầu tiên le lói nơi cuối chân trời…
Nếu như lúc này, có thể cùng người ngắm cảnh bình minh thì thật tốt biết bao…
Thật tốt…biết bao…
-------------------------------------
Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Tuyết Lăng cũng tỉnh dậy. Trước con mắt ngập tràn lo âu của mọi người, Tuyết Lăng mỉm cười khẽ đáp, “Mọi sự cuối cùng cũng thật sự đã qua”
Đột nhiên, Dạ Nguyệt, Tử Vân, Dạ Cơ, Hồng Tuyết, Yên Chi, Tú Sinh, Nhược Hoa, Mị Điệp không ai bảo ai đồng loạt quỳ gối
“Tiểu thư/Chủ nhân, xin người hãy trách phạt tiểu yêu… Nếu không phải do tiểu yêu, người cũng sẽ…”
Tuyết Lăng đưa tay cắt ngang đám Nhược Hoa, “Đứng lên cho ta! Các ngươi đang làm gì đấy??? Đứng lên cho ta!!!”
“Nhưng…”
“Đứng lên cho ta!!!”
Giang Luân Khánh Tước thấy Tuyết Lăng lớn tiếng liền nhè nhẹ góp lời, “Tuyết Lăng đã bảo mọi người đứng lên thì mọi người hãy đứng lên đi. Dẫu sao nàng cũng vừa mới tỉnh dậy, đừng khiến nàng giận không lại ảnh hưởng đến sức khỏe. Khó khăn lắm mới tỉnh lại, ta không muốn thấy nàng một lần nữa lại ngất đi”
Đám Nhược Hoa quay sang nhìn nhau rồi từ từ đứng dậy, mặt cúi gằm không dám nhìn thẳng Tuyết Lăng
“Các ngươi làm gì đấy? Ngẩng mặt lên cho ta!!!”
“Chúng tiểu yêu…”
“Các ngươi làm như này là có ý gì? Có phải các ngươi đang trách ta không ra tay sát hại các ngươi? Không cướp lấy chìa khóa từ trong người các ngươi??? Các ngươi có biết suy nghĩ như vậy là đã đem hết tâm tư của ta bao năm đổ sông đổ bể không hả??? Đã bao giờ ta coi các ngươi là người ngoài, là công cụ giúp ta đạt được điều mình muốn chưa? Ta nói rồi, thứ Tuyết Lăng ta muốn, ta sẽ tự tay đạt được. Không phải do bất cứ ai khác dâng lên, càng không phải có được trên xác thịt kẻ khác! Bao nhiêu khó khăn, ta cùng các ngươi đều vượt qua được. Đây, chỉ vì một chút tai kiếp nhỏ nhoi mà ai nấy đều đã nghĩ tới chuyện vứt bỏ mạng sống, các ngươi nghĩ xem, làm vậy có được không? Các ngươi nếu không còn, ta biết ăn nói thế nào với mọi người???”
Vừa mới tỉnh dậy, cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, lại thêm việc xúc động quá mạnh, Tuyết Lăng không tránh khỏi việc mình bị choáng. Thấy Tuyết Lăng lảo đảo như sắp ngã, Giang Luân Khánh Tước liền đỡ lấy nàng, “Có gì bình tĩnh nói… có gì bình tĩnh nói…”
Đám Nhược Hoa ngẩng mặt trực diện nhìn Tuyết Lăng, hốc mắt ai nấy đỏ hoe, đặc biệt là Dạ Cơ với đôi dòng lệ đã chảy tự bao giờ
Tuyết Lăng hít sâu một hơi rồi tiếp, “Ta đã nói rồi, sinh mệnh là vô cùng quý giá. Dẫu ta có tài giỏi đến đâu chăng nữa, một khi các ngươi vong mạng, ta cũng không thể phục sinh các ngươi được. Đến lúc đó, ta và mọi người biết làm sao? Nhược Hoa, Mị Điệp, ân oán tại Yêu giới hai người còn đó. Dạ Cơ, Hồng Tuyết, Tử Vân, Tú Sinh, thù phụ mẫu các ngươi chưa trả. Dạ Nguyệt, Bạch Băng còn chưa có tỉnh. Chẳng nhẽ các ngươi đành lòng bỏ sau lưng tất cả chuyện đó, nhắm mắt xuôi tay?”
“Chúng tiểu yêu…”
Giang Luân Khánh Tước thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền nhẹ giọng nói, “Hôm nay cũng quá nhiều chuyện xảy ra, ai nấy đều thấm mệt cả rồi. Mọi người về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì, mai nói tiếp cũng không muộn”
Tuyết Lăng xua tay, “Các ngươi về đi. Ta muốn được ở một mình với Khánh Tước một lúc”
Mọi người nhìn nhau, không nói thêm câu gì nữa rồi đồng loạt rời đi. Cả căn phòng rộng lớn phút chốc chỉ còn lại Tuyết Lăng và Giang Luân Khánh Tước
Lúc này, Khánh Tước mới mở lời, “Tuyết Lăng, thực lực của nàng… hiện giờ đã ở cấp độ nào rồi?”
Tuyết Lăng ngồi dậy, nhắm mắt thiền định, tập trung tư tưởng, tự mình khám phá xem, rốt cuộc trải qua tai kiếp kia, bản thân đã đạt được trình độ nào
Tâm lực không ngừng di chuyển trong người, len lỏi đến từng ngõ ngách lục phủ ngũ tạng. Và rồi, khi đã thám hiểm xong, chúng liền tập trung lại đan điền
Và rồi, một nguồn năng lượng khổng lồ như muốn phá tung thân thể nàng, bùng nổ
Tuyết Lăng than một tiếng, “A…” rồi từ từ mở mắt ngọc
Giang Luân Khánh Tước tò mò tiếp, “Tuyết … Lăng… nàng vẫn ổn chứ?”
Tuyết Lăng mỉm cười, “Khánh Tước, quãng đường sắp tới của ta, e rằng sẽ còn rất… rất xa… Trước nay, người đời cứ nghĩ, cảnh giới cao nhất của Diệt Sư là Thượng Tôn, của Thuần Sư là Thần Đế vì chưa có ai vượt qua được cấp 10. Thế nhưng, mọi việc lại không hề dừng ở đó. Đằng sau Thượng Tôn là Thánh Tôn, Vương Tôn. Đằng sau Thần Đế là Thánh Đế, Vương Đế, mỗi mức lại có 15 cấp. Và một khi đạt đến cấp 15 của Vương Tôn, hoặc của Vương Đế, khi ấy, Diệt Sư và Thuần Sư sẽ trở thành Thánh Vương – đó mới thực sự là cảnh giới tối cao trong tu luyện”
“Thế còn… lời đồn rằng, một khi đạt được cấp 10 của Thượng Tôn hoặc của Thần Đế sẽ trở nên trường sinh bất tử…”
“Đó chỉ là chút ảo vọng của người đời dành cho giấc mơ vốn chưa ai có thể đạt tới. Nó giống như việc, người chưa từng nhìn thấy kim cương, sẽ nói nó là sao trên trời rơi xuống đất”
“Vậy… Tuyết Lăng… nàng bây giờ…”
“Ta hiện tại đang là Thánh Đế cấp 7!”, Tuyết Lăng vừa nói vừa choàng tay ôm lấy Giang Luân Khánh Tước, để cho hơi ấm từ cơ thể chàng làm tan đi nỗi sợ hãi bủa vây con tim mình
Đêm đến, khi tất cả mọi người đã say giấc, Tuyết Lăng rời nhẫn giới, đi đến thăm Thế Thành đang ngủ say
Nhìn con trai nằm im bất động, Tuyết Lăng không khỏi cảm thấy bản thân thật sự quá mức vô dụng
Đời này, nàng chỉ có 2 đứa con. Chúng là máu, là thịt, là tương lai, là cuộc sống của nàng
Nàng từng thề, cả đời này, sẽ bảo hộ chúng chu toàn, sẽ không cho bất cứ ai, bất cứ cái gì làm tổn hại đến chúng
Và giờ thì sao?
Hai đứa con của nàng đều hôn mê bất tỉnh, đều gặp nguy hiểm đến tính mạng bản thân
Còn nàng, nàng lại bó tay chịu chết, lại chẳng thể nghĩ ra cách để cứu sống con nàng
Thánh Đế cấp 7 thì sao? Sức mạnh hơn người thì sao? Tư chất thông tuệ thì sao?
Rốt cuộc, đến lúc cần, nàng lại chẳng thể làm được gì!
Như vậy, há chẳng phải, ông trời đang trêu ngươi nàng hay sao???
Gió đêm chợt tới, mở toang cửa sổ, thổi tắt hết nến trong phòng
“Là kẻ nào mới tới? Còn không mau xuất hiện?”
“Là tại hạ, Đoạn tiểu thư”
Dưới ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, dung mạo thư sinh nho nhã của Đường Khiển Nha lúc ẩn lúc hiện trước Tuyết Lăng
Vì sao hắn ta có thể vào đây mà không ai hay biết???
Trước ánh mắt ngờ vực, đầy cảnh giác của Tuyết Lăng, Đường Khiển Nha chỉ mỉm cười, “Đoạn tiểu thư, tại hạ không phải đã nói rồi sao? Tại hạ không phải là kẻ địch của người. Ngược lại, hôm nay, tại hạ tới là vì muốn giúp người”
“Giúp ta? Ngươi có thể giúp ta chuyện gì?”, Tuyết Lăng nhíu mày
Đường Khiển Nha vân đạm phong khinh nói, “Chuyện tại hạ có thể giúp người thật sự là nhiều… nhiều lắm… Nhưng trước mắt, việc duy nhất tại hạ có thể làm để chuộc lại lỗi lầm ngày đó vì đã lợi dụng Hồng Tuyết, xem ra, lại chỉ là giúp cho công tử, tiểu thư của người tỉnh giấc mà thôi”
Nghe tới đây, nội tâm Tuyết Lăng như sôi trào. Thực sự là có cách cứu Thế Thành, Ngọc Giai ư???
“Ngươi không lừa ta chứ?”
Đường Khiển Nha lắc đầu, “Đoạn tiểu thư, nếu người không nghi kỵ tại hạ, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều”
“Vậy nói, cách ngươi nói tới, là gì?”
“Đoạn tiểu thư, người chắc cũng biết, với sức mạnh của Phong nhân và Thượng cổ thần yêu của quý công tử, quý tiểu thư, việc dùng chung một cơ thể là chuyện không thể. Bao năm qua, khi hai cỗ năng lượng ấy chưa thức tỉnh thì là một nhẽ, còn bây giờ… Đoạn tiểu thư, nếu đã không thể dùng chung một cơ thể, tại sao người không đi tìm một cơ thể khác thích hợp hơn để chuyển 1 trong 2 người sang? Như vậy, chẳng phải đã giải quyết được vấn đề rồi ư?”
Tuyết Lăng thở dài, “Tiết Tà Mạc Ảnh không phải chưa nói với ta về chuyện này. Chỉ là, để có thể chuyển linh hồn sang một thân thể mới, thân thể ấy cần phải có sự tương thích nhất định, chứ không thể nào chuyển bừa được, vì như thế sẽ khiến cho linh hồn suy kiệt, hồn phi phách tán. Thử hỏi, thế gian biết bao con người, ta biết bao giờ mới tìm được người phù hợp? Nhất là khi, mỗi ngày trôi qua, tình trạng của Thế Thành, Ngọc Giai càng xấu dần đi”
Đường Khiển Nha khẽ mỉm cười. Và rồi, gió đêm lại tới, thổi bay rèm cửa, che khuất tầm mắt Tuyết Lăng
Đến khi nến rực cháy lại, đến khi Tuyết Lăng mở mắt thì đã chẳng còn bóng hình Đường Khiển Nha. Lưu lại giữa không gian giờ chỉ còn thoang thoảng tiếng chàng, “Chỉ cần Đoạn tiểu thư tới Yêu giới một chuyến, chắc chắn người sẽ cứu sống được hài nhi của mình!”
Yêu giới?!?
Tức tốc mang chuyện Đường Khiển Nha vừa nói với mình cho Tiết Tà Mạc Ảnh và Vệ Khúc Tịnh Di biết, Tuyết Lăng không còn có thể bình tĩnh như lúc nãy được nữa
“Mạc Ảnh, ngươi nói xem, điều Đường Khiển Nha nói… liệu chúng ta có tin được không?”
Tách trà trên tay Mạc Ảnh rung rung, “Chẳng nhẽ… ý của… Đường Khiển Nha… lại là…?”
Vệ Khúc Tịnh Di khó hiểu hỏi, “Ảnh, chàng hiểu điều nam nhân tên Đường Khiển Nha này ám chỉ ư? Nếu thế, chàng hãy nói cho Tuyết Lăng cô nương biết đi”
Tuyết Lăng nhìn Vệ Khúc Tịnh Di, không khỏi cảm thấy ấm lòng. Thật sự giống, quá giống. Từ vẻ ngoài đến lời ăn, tiếng nói, thậm chí cả cách cư xử, Vệ Khúc Tịnh Di quả thật rất giống bà Ngọc Giai, vị quản gia già ngày nào còn chăm lo cho Trương Tuyết ta
Mọi sự, không thể nào, là tình cờ
Nhất định phải có nguyên do
Và ta, nhất định phải tìm ra được, nguyên do đó là như nào
Tà Mạc thay Mạc Ảnh cất lời, “Nếu đã không thể tìm được nhân loại có cơ thể tương ứng để chuyển Thế Thành vào, tại sao chúng ta không nghĩ tới việc chuyển Tịnh Nhã sang thân thể mới? Muội ấy là Thượng cổ thần yêu, để làm được việc ấy, vừa khó lại vừa không khó”
Vệ Khúc Tịnh Di có chút khó hiểu, “Vừa khó lại vừa không khó? Mạc, ý người là gì? Ta nghe không hiểu…”
Tuyết Lăng trầm ngâm một giây rồi chợt bừng tỉnh, “Ý ngươi… là… Titan!!!”
Tà Mạc gật đầu, “Bất luận thân thể là nữ hay là nam, một khi linh hồn được thay đổi, cơ thể sẽ thay đổi theo nó. Đều là Thượng cổ thần yêu, đều sống trên dưới mấy vạn năm, đều cùng trải qua biết bao sương gió của thời gian, đều cùng dùng sức mạnh của Yêu Giới mà trưởng thành, thân thể của Titan và Tịnh Nhã chắc chắn sẽ tương thích! Vậy nên, chúng ta sẽ không mất công đi kiếm người tương thích, đó là lý do ta nói không khó…”
“Còn khó là bởi, với sức mạnh hiện tại của Titan, đánh bại hắn ta sẽ là cả một vấn đề”, Tuyết Lăng tiếp lời
Tà Mạc tiếp, “Để có thể làm được điều đó, chỉ mình ta hoặc ngươi đều sẽ là không thể. Tuyết Lăng, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ. Chuyến này tới Yêu giới sẽ chẳng thể dễ dàng. Thậm chí, ngươi có thể sẽ đi mà chẳng về”
Tuyết Lăng điềm nhiên đáp, “Tuyết Lăng ta tuyệt không phải thứ dễ chết đến vậy. Tà Mạc, ý ta đã quyết. Trước là vì Bạch Băng, sau là vì Thế Thành, Ngọc Giai. Đợi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, chúng ta sẽ lên đường tới Yêu giới!”