Nắm chặt lấy cánh tay vô lực của bé gái xinh xắn đang nằm im bất động trên giường, gương mặt bé trai khôi ngô giàn giụa nước mắt
“Tất cả là do Phụng Nhan ca ca không tốt … không bảo vệ được muội … Tất cả là do Phụng Nhan ca ca … Y Y, muội tỉnh lại đi … tỉnh lại đi … đừng nằm ở đây nữa … chỉ cần muội tỉnh lại, muội muốn điều gì … ta cũng đồng ý hết … bất cứ điều gì …”
Bàn tay bé trai run run sợ hãi, làm lộ ra trên cánh tay vết bớt hình đầu rắn bẩm sinh của mình. Nhóc ta biết, bé gái đã được ăn Thiên sơn Tuyết liên, tính mạng đã không còn nguy kịch và sẽ tỉnh dậy, chỉ có điều không biết đó là khi nào mà thôi
Nhóc ta sợ lắm, sợ lắm … sợ rằng bé gái sẽ còn lâu mới tỉnh
Nếu như vậy, nhóc ta sẽ phải làm sao? Nhóc ta rồi sẽ thế nào?
Không … Y Y sẽ không thể nào xảy ra chuyện cả … Không đâu …
Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi …
Mọi chuyện bắt buộc phải ổn cả thôi …
Bên trong đầu bé trai chợt nhớ lại lời bé gái nói cách đây không lâu, “Phụng Nhan ca ca, cha mẹ muội mới mua cho muội một bộ y phục nữ nhân vô cùng lộng lẫy. Chỉ có điều nó lại trễ vai, nên muội không thích lắm. Hay là, ca ca mặc thử đi? Với vẻ ngoài sẵn có của mình, muội đảm bảo khi khoác đồ nữ nhân lên, huynh sẽ xinh xắn vô ngần cho mà xem”
Bé trai lắp bắp nói, “Y Y, chờ ca ca … Ca ca đi một lúc rồi sẽ quay lại ngay, chờ ca ca …” rồi chạy hết tốc lực ra ngoài. 5 phút sau, nhóc ta quay lại, với một vẻ ngoài hoàn toàn khác
Lớp y phục con trai giờ đây đã được thay thế bằng lớp phục y trễ vai, tràn đầy nữ tính, kết hợp với khuôn mặt trắng trẻo, yêu mị sẵn có của bé trai khiến cho vẻ ngoài của nhóc không những không hề lố bịch mà đẹp và phù hợp đến không ngờ
“Y Y, Phụng Nhan ca ca đã mặc bộ đồ muội muốn rồi đây? Sao muội vẫn chưa tỉnh lại? Muội tỉnh lại đi! Ta xin muội đó … muội tỉnh lại đi … Phụng Nhan ca ca … ca ca … Y Y … tỉnh lại đi … Nếu muội tỉnh lại … Phụng Nhan ca ca … sẽ cả đời này … diện y phục nữ nhân cho muội và chỉ mình muội … ngắm mà thôi … Y Y, muội tỉnh lại đi …”
Giọt lệ châu khẽ lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của bé gái. Mí mắt nhóc khe khẽ động đậy. Và rồi, chầm chậm, chầm chậm, đôi môi nàng từ từ chuyển động
“Phụng Nhan … ca ca … là huynh … đó … sao?”
------------------------------------------
Đã 2 tuần trôi qua kể từ khi đám Tuyết Lăng đến Pháp Sư hội. Ngoại trừ lần gặp gỡ từ ngày đầu tiên, Đán Kỳ Anh chưa một lần quay lại, khiến cho Hồng Tuyết phân vân, có khi nào bà ta đã quên mất đệ tử tên Đán Thần này rồi không
Đán Thần kiên nhẫn chờ, một ngày lại một ngày, chờ đợi cái giây phút sư phụ chàng có thể bình tĩnh đối diện với chàng, đối diện với cái người người gọi là “sai lầm lớn nhất cuộc đời chàng”
Từ khi còn tấm bé, chàng đã luôn luôn là đệ tử được Đán Kỳ Anh yêu thương nhất, tín nhiệm nhất, đặt nhiều kỳ vọng nhất. Thậm chí, nếu như không phải vì đột nhiên mất tích, chàng giờ đây đã là trưởng môn đời kế tiếp
Hy vọng càng cao, thất vọng càng lớn
Không cần nói cũng biết, tâm trạng Đán Kỳ Anh khi gặp Đán Thần tại Hắc Vụ này, nó tồi tệ tới mức nào
Cánh cửa phòng đóng kín bỗng chốc mở to
Một nam nhân thân thể vạm vỡ với những đường nét thô kệch xông vào, hung dữ cất lời, “Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh thì thi đấu với ta! Ta không tin ta lại thua một kẻ chân tay khẳng khiu như ngươi”
Chỉ cần đánh bại hắn, ta có thể trở thành người của Đán gia rồi. Đán Thanh huynh đệ chắc chắn không hề nói dối
Chỉ cần đánh bại hắn
Chỉ cần đánh bại hắn mà thôi
Đán Thần lấy tay day day thái dương, lại nữa sao? Đây là kẻ thứ mấy trong ngày rồi? Thật là, kể từ khi ta tới đây, không biết đã đắc tội với ai mà hết kẻ này tới kẻ khác lao tới đòi kiểm tra năng lực bản thân chàng
Một lần còn chấp nhận được
Hai lần còn chấp nhận được
Năm lần còn miễn cưỡng chấp nhận được
Mười lần bắt đầu không chấp nhận được
Mười lăm lần, hoàn toàn không chấp nhận được!
Thử hỏi, làm gì có ai từ lúc sáng sớm tinh mơ tới khi tối mịt, chuẩn bị đi ngủ cũng phải thi triển phép thuật cơ chứ?
Chẳng nhẽ thành viên Pháp Sư hội này không còn việc gì khác để làm nữa sao?
Rảnh rỗi cũng phải vừa vừa thôi chứ!
“Rầm”
Thân thể thô kệch của nam nhân vạm vỡ bay thẳng ra ngoài, nằm im trên mặt đất, vừa hay cách đúng bàn chân Hồng Tuyết một gang tay, không hơn không kém
Hồng Tuyết bước qua người hắn ta, nhìn cũng không buồn nhìn lấy một cái, đi thẳng vào phòng, nói với Đán Thần, “Lại nữa sao? Hắn ta là người thứ mấy rồi?”
Đán Thần cười khổ, “Trong ngày hay tổng cộng? Nếu trong ngày thì là 9, còn tổng số, đệ thật không nhớ nổi nữa rồi”
Hồng Tuyết tiếp, “Nói đi cũng phải nói lại, may mà lần này đệ không dẫn theo Tử Y. Nếu không, cứ đang ngủ lại bị làm phiền liên tục thế này, chắc nó đã giết không biết bao nhiêu kẻ vô công rồi nghề như này rồi quá”
“Phụng Nhan nhà huynh không phải cũng vậy ư? Sáng sớm ngày ra là thời điểm Phụng Nhan chỉnh trang đầu tóc, trang phục để có thể toàn tâm toàn ý đón ngày mới. Đang ngồi ngắm mình trong gương mà hết kẻ này tới kẻ khác quấy rối, nó không xơi tái hết bọn nó mới lạ đó”
Nói tới đây, Hồng Tuyết và Đán Thần nhìn nhau mỉm cười
Con cái của bọn họ đều không phải người tốt tính cho lắm vào buổi sáng
Thật đúng là … trời sinh một cặp …
Ngồi dựa lưng vào cành cây cổ thụ cao nhất tại Pháp Sư hội, Tử Vân đưa mắt quan sát khung cảnh bốn phương. Cảnh sắc đẹp tươi nhưng không sao in dấu vào đôi mắt đen láy của nàng. Khuôn mặt nàng tĩnh lặng nhưng thâm tâm nàng thì không hề như thế
Trong đầu nàng văng vẳng tiếng nói dịu nhẹ của phụ thân Tử Đằng, những lời nói cuối cùng của người mà nàng còn nhớ, “Ngủ đi Vân nhi, ngủ ngon Vân nhi. Sáng mai tỉnh dậy, ba người nhà ta sẽ cùng nhau tới thăm một người bạn của cha. Cha đảm bảo, con sẽ rất vui … rất vui cho mà xem”
Tiếc thay, chuyến thăm đó không bao giờ trở thành hiện thực
Bởi khi nàng mở mắt, tất cả mọi thứ đã tan biến vào hư vô
Tiếng bước chân nhè nhẹ từ từ tiếp cận Tử Vân
“Có khi nào ngươi tới nhầm chỗ không? Ta nghĩ người ngươi cần gặp không phải là ta”
Đán Kỳ Anh chậm rãi nói, “Ta không hề nhầm. Tử Vân, ngươi chính là người ta cần gặp”
Tử Vân quay người, mặt đối mặt Đán Kỳ Anh, giọng nàng trước sau như một, không có một chút cảm xúc, “Bí mật gặp gỡ người yêu của đồ đệ mình? Ngươi có thấy điều này là quá cũ rồi không? Sống bao năm như vậy mà ngươi không nghĩ ra được chuyện gì mới hơn à?”
“So về sống lâu, sao ta bằng ngươi được. Không phải ngươi hơn Đán Thần có khoảng … ta không biết, mười mấy vạn năm tuổi ư? Tính ra, ngươi đủ tư cách để làm cụ cố tổ của nó đấy”
“Ít nhất thì vẻ ngoài của ta bất biến, không như ngươi, già nua xấu xí. Nói, ngươi tới gặp ta, là có mục đích gì?”
Đán Kỳ Anh lấy từ trong người ra một bức họa nguệch ngoạc có vẻ cũ xưa, thoáng nhìn cũng biết là do trẻ con vẽ. Chính giữa bức họa là một mái nhà đơn sơ, bên trong là một người thân thể mảnh mai với mái tóc buông dài, phần nhiều là một người phụ nữ. Ngay sát nàng ta là một đứa bé đang giơ tay nắm chặt bàn tay nàng. Trên khuôn mặt hai bọn họ là nụ cười tươi tắn, tựa như mọi khổ đau trên nhân gian này đều chạm không tới mái nhà họ đang sinh sống
“Ngươi có biết, đây là gì không?”
Tử Vân lặng im không đáp mặc cho trong lòng nàng sớm đã xuất hiện đáp án
Đán Kỳ Anh ôn nhu ngắm nhìn bức họa trong tay, ánh mắt xa xăm như đang nhìn về những tháng ngày quá khứ, những tháng ngày suốt cả kiếp này nàng sẽ chẳng bao giờ lãng quên
“Đây là bức vẽ Thần nhi vẽ tặng ta khi nó mới tròn 5 tuổi. Khi ấy, chúng ta thật hạnh phúc biết bao nhiêu, không lo lắng, chẳng sầu bi, cứ như vậy ngày qua ngày, tháng qua tháng, bên nhau chẳng xa rời”
Nghe những lời nói của Đán Kỳ Anh, Tử Vân nhận thấy có chút gì đó không thích hợp, nhưng nàng không sao biết được đó là gì
“Nếu ngươi muốn ôn lại chuyện xưa, có thể tìm tới Thần lang bất cứ lúc nào. Còn xin lỗi, ta không có hứng thú”
Nhân lúc Đán Kỳ Anh ra ngoài, Tuyết Lăng và Dạ Cơ nhanh chóng “ghé thăm” nơi ở của nàng. Nội thất quả thật so với những căn nhà khác tuy có chút tử tế hơn nhưng so với những nơi Tuyết Lăng từng sống qua vẫn còn kém quá nhiều
Tại nơi rừng thiêng nước độc này, còn có thể yêu cầu gì hơn ư?
Duy chỉ có một điều đặc biệt khiến Tuyết Lăng chú ý
Tất cả những ngôi nhà nơi đây đều có một điểm chung
Không hề có bất kỳ một mảnh gương nào dù là nhỏ nhất
Tuyết Lăng thầm nghĩ, đó cũng chính là lý do bao năm qua Bạch Băng không thể thu thập được bất kỳ thông tin nào về Pháp Sư hội bởi đơn giản, nó nằm ngoài phạm vị tìm hiểu của nàng
Nhìn bức họa treo giữa nhà, Tuyết Lăng cất tiếng nói, “Dạ Cơ, kia có đúng là …”
Hàng loạt ký ức xưa cũ một lần nữa lại ùa về trong tâm trí Dạ Cơ
Những kỷ niệm, những ân tình, những xót xa, những thương nhớ của nàng và người con trai tuấn tú khi xưa dường như mới chỉ xảy ra hôm qua chứ chẳng phải vạn năm về trước
Nhắm mắt một cái, thiên thu đã qua, con người đã khác
“Đó đúng là chàng”. Giọng nàng run run vang lên, ngọc châu đong đầy ánh mắt
Tại sao Đán Kỳ Anh lại có bức họa chân dung Hồng Tuyết, người con trai đã biến mất trên cõi đời này rất lâu, rất rất lâu về trước? Chẳng nhẽ nàng ta có mối liên hệ nào với Hồng Tuyết hay sao? Nếu có thì đó là gì? Nếu không thì tại sao nàng lại sở hữu bức họa này?
Tuyết Lăng cảm thấy có chút mù mờ về phát hiện mới này của mình
Hồng Tuyết, theo lời Dạ Cơ kể lại, trước là một cô nhi, xuất hiện trước cổng nhà nàng vào đêm tuyết rơi nặng hạt, phủ kín nhân gian trong sắc trắng tinh khôi lạnh lùng
Từ lúc bắt đầu ở lại bên Dạ Cơ tới khi trở thành phu quân nàng, cho tới khi biến cố xảy tới, Hồng Tuyết không có dù chỉ một chút ký ức về bản thân mình là ai cũng như thân phận của mình. Lâu dần, chuyện đó cũng đã chẳng còn quan trọng như lúc ban đầu
Thế nhưng, vạn năm đã qua, tới giờ, lại xuất hiện người nữ tử có thể nhận biết chàng?
Đây phải chăng là một trò đùa tai quái của số phận???
Hơn thế nữa, nếu quả thật Đán Kỳ Anh nhận biết Hồng Tuyết, vậy chẳng nhẽ bà ta đã sống hơn vạn năm nay? Tuổi thọ người bình thường hơn trăm năm đã là cao, nói gì tới vạn năm?
Vậy chẳng nhẽ, bà ta không phải … người bình thường?
Mạch suy nghĩ của Tuyết Lăng bỗng bị gián đoạn bởi tiếng người vang lên phía ngoài cửa
Tuyết Lăng thu hồi Dạ Cơ về nhẫn giới rồi phi thân lên trần nhà, núp vào một góc khuất ít người để ý, im lặng quan sát chuyện xảy ra bên dưới
Đán Kỳ Anh mở cửa bước vào, theo sau là một nam tử với khuôn mặt trẻ thơ đã bừng bừng tức giận, không ai khác chính là Đán Thanh
“Sư phụ, sao người lại có thể để cho cái tên Đán Thần ung dung tự tại ở trong này đến như vậy? Sao người chưa ra tay phế bỏ phép thuật rồi đuổi cổ hắn ta đi? Sao người chưa ra tay thanh trừ con ma nữ hắn ta dẫn về? Sư phụ, trước nay con đều biết người ưu ái hắn, nhưng việc đến mức này, con quả thực … quá thất vọng về người!!!”
Đán Kỳ Anh gắt, “Câm miệng!!! Đán Thanh, con có nhận ra bản thân vừa phát ngôn điều gì không? Thần nhi dù sao cũng là sư huynh của con, đại sư huynh của con! Sao con có thể vô tình đến vậy? Đán Thanh, từ khi nào con đã trở nên đáng sợ như thế này?”
“Người nói con đáng sợ, con vô tình? Vậy còn hắn, chẳng nhẽ hắn có tình có nghĩa hay sao? Hắn bỏ rơi con, bỏ rơi người, … bỏ rơi sư tỷ chục năm qua không đoái hoài đến, vậy người muốn con phải thế nào nữa? Khóc lóc vui mừng khi hắn cuối cùng cũng đã trở về bên con? Ôm nhau thắm thiết rồi sau đó coi như chưa từng có gì xảy ra? Sư phụ, người làm được chứ con thì không! Con không thể tha thứ cho người làm tổn thương sư tỷ đến mức đấy được”
“Đán Thanh, ta biết con tức giận nhưng có những chuyện không thể giải quyết ngày một ngày hai. Cái gì cũng cần thời gian. Con yên tâm, với tư cách là sư phụ, ta nhất định sẽ đưa Đán Thần trở về với con đường đúng đắn, trở về với công đạo, trở về với thân phận Đại sư huynh mà trước đây nó từng sở hữu”
“Nếu vậy còn huynh ấy thì sao? Kể từ ngày hắn rời đi, huynh ấy đã trở thành Đại sư huynh, làm biết bao điều vì người, vì các sư huynh đệ, vì môn phái của chúng ta. Vậy mà nay, chỉ vì Đán Thần trở về, người sẵn sàng phủi sạch bách công lao của huynh ấy ư? Sư phụ, con quả thực không thể hiểu nổi, sao lúc nào người cũng thiên vị Đán Thần đến vậy? Tại sao Đán Thần lại đặc biệt với người đến thế? Tại sao?”
Đán Kỳ Anh phút chốc lặng im. Đán Thanh thấy sư phụ mình không muốn nói chuyện nên cũng đành bỏ đi
“Á………….”
Tiếng kêu thất thanh nhanh chóng xua tan đi sự tịch mịch trong phòng. Đán Kỳ Anh nhủ thầm một tiếng “Không ổn” rồi lao nhanh ra bên ngoài
Tuyết Lăng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ trừ một điều, Đán Kỳ Anh đối với Đán Thần không chỉ đơn thuần là tình sư đồ
Khắp nơi trong Pháp Sư hội là những thân thể to lớn, trơn trượt của thứ quái vật khổng lồ, Giun tử thần –Deathworm, số lượng phải đến hơn mấy trăm
Tất cả Thuần Sư, Diệt Sư có mặt liền dùng toàn bộ sức mạnh mình có tấn công, gắng sức đẩy lùi Deathworm nhưng hiệu quả xem ra không đáng là bao khi làn sóng công kích của Deathworm chỉ có tăng chứ không có giảm
Tằng Gia Hiển xuất hiện, nhanh chóng dùng phép thuật của mình kìm hãm Deathworm. Chàng là Thượng Tôn Diệt Sư cấp 1, sở trường Thổ, đối diện với yêu quái mệnh thổ, sức mạnh của chàng không thể hoàn toàn phát huy nhưng từng đó cũng là quá đủ để bảo toàn sinh mạng cho người thuộc Tằng gia
Sao càng ngày các đợt công kích của Deathworm lại càng gần nhau như thế này? Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?
Tằng Gia Trúc triệu hồi yêu quái cận thân của mình là một con báo đen, Trung Yêu cấp 5, tham gia chiến đấu
“Hắc báo, lên”
Báo đen lao tới, thẳng hướng Deathworm, dùng hàm răng nanh sắc nhọn của mình toan kết liễu nó. Nhưng lớp nhờn trên thân Deathworm khiến cho đòn công của báo đen không thể tri thiển. Tằng Gia Trúc thấy vậy liền hợp làm nhất với yêu quái cận thân của mình
Ánh sáng lóe lên, khuôn mặt non nớt của Tằng Gia Trúc phủ thêm một tia máu lạnh ghê người, ánh mắt nàng hung dữ gườm gườm nhìn về phía địch thủ. Trên đầu nàng có thêm đôi tai báo, phía sau lưng là chiếc đuôi đen mượt, tượng trưng cho sự hòa hợp giữa Thuần Sư và yêu quái bên mình
“Nhất kiếm phá sơn”
Đán Kỳ Anh không hề nao núng tung từng đòn chính xác về phía Deathworm, bảo vệ những người có thể trong khả năng của mình. Nàng nhìn tứ phía nhưng không nhìn thấy bóng dáng Đán Thanh đâu cả
Chỉ trong một thời gian ngắn, nó có thể đi đâu được cơ chứ?
Hồng Tuyết, Tử Vân, Đán Thần đi ra khỏi phòng, lần đầu tiên trong đời chứng kiến một cảnh hỗn chiến gay go đến như vậy
Ai nấy đều dùng toàn bộ phép thuật mình có đẩy lùi quân thù, bất chấp tình hình xung quanh
Tuyết Lăng rảo từng bước về phía Đán Thần, điềm nhiên như không hề có việc gì xảy ra, “Mấy ngày hôm nay ở yên một chỗ, chắc các ngươi cũng chán lắm rồi. Đi chơi đi, vạn sự nhớ phải cẩn thận đấy”
“Vâng”
Tuy đã rời sư môn bao lâu thế nhưng Đán Thần, một con người trước nay sống có tình có nghĩa, làm sao có thể đứng yên nhìn đồng môn sư huynh đệ, sư phụ mình chịu tổn thương? Chàng không chút chậm trễ rút kiếm xông lên tương trợ
“Vạn kiếm quy tông”
Kiếm khí đầy trời, tựa cơn mưa rả rich, đâm thẳng xuống bất cứ Deathworm nào có mặt trong phạm vi công kích của mình
Những lá bùa kết thành dải lụa sau lưng Hồng Tuyết đung đưa trong gió, nhóc ta rút ra một lá bùa, giơ thẳng lên trời cao, hét vang “Hỏa chú”
Ngọn lửa khổng lồ bắn tung lên cao rồi tẽ thành những ngọn lửa nhỏ, kết hợp với trọng lực, tạo thành những viên đạn có lực sát thương cao, biến cả khu vực chịu công kích trở thành bình địa
Toàn bộ pháp sư Pháp Sư hội chứng kiến cảnh tượng ấy đều không nói nên lời, không ai trong số họ có thể tưởng tượng được rằng sức mạnh của Đán Thần và Hồng Tuyết có thể khủng khiếp đến mức này
Hai người họ đã như thế, vậy còn hai vị cô nương kia thì sao?
Nãy giờ bọn họ vẫn án binh bất động, không hề ra tay?
Là họ không thể ra tay … hay là không muốn ra tay
Dưới sự đáp trả nặng nề của Pháp Sư hội cộng thêm sự trợ giúp đáng kể của Đán Thần, Hồng Tuyết, Deathworm dường như nhận được mệnh lệnh của cấp trên, lũ lượt kéo nhau rời đi
Hồng Tuyết tươi cười nói, “Chỉ có mấy con giun đất mà cũng dám giương oai diễu võ. Thực là nực cười mà”
Đến tận lúc mọi sự đã kết thúc, Đán Kỳ Anh vẫn không sao trông thấy bóng dáng Đán Thanh, “Có ai nhìn thấy Đán Thanh đâu không?”
Tằng Gia Hiển cũng bắt đầu cảm thấy có chút gì đó không được bình thường, “Gia Trúc, ngươi đâu rồi?”
Không một ai trong số những người ở đây nhìn thấy bất cứ ai trong số bọn họ
Chợt, đằng xa vẳng lại tiếng hét kinh hãi, “Sư phụ/trưởng gia, cứu con!!!”
Mọi người trông lại, chỉ thấy hai con Deathworm khổng lồ đang dùng đuôi quấn chặt lấy Đán Thanh, Tằng Gia Trúc rồi biến mất dưới lòng đất sâu
Tuyết Lăng nói, “Xem ra lần này, Deathworm muốn thay đổi thức đơn, thử xem thịt người có khẩu vị thế nào rồi đây”
“Gia Trúc!”
“Đán Thanh!”
Tằng Gia Hiển và Đán Kỳ Anh hô lên một tiếng rồi tức tốc phi thân truy đuổi dấu vết của Deathworm. Khuôn mặt Đán Thần ngập tràn lo lắng, lúc này đây chàng chỉ muốn lập tức đi theo sư phụ mình, giải cứu cho tiểu sư đệ bé bỏng năm nào của mình. Nhưng chàng cũng biết, lúc này đây, chàng không thể tự tiện hành động theo cảm tính của mình được
Chàng giờ đã là người của chủ nhân, không có mệnh lệnh của chủ nhân, chàng không thể tự ý hành động
Tử Vân nhận ra sự khó xử của Đán Thần, hướng Tuyết Lăng nói, “Chủ nhân …”
Tuyết Lăng nhìn Đán Thần rồi nói, “Đán Thần, chúng ta đi!”
Hồng Tuyết thở dài một tiếng, “Chúng ta thật sự phải cứu cái tên Đán Thanh đó ư?”
Tử Vân không nói gì chỉ nắm lấy tay Đán Thần rồi cả hai cùng bay đến phía chân trời
Hồng Tuyết miễn cưỡng nói, “Chúng ta thật sự phải cứu cái tên Đán Thanh đó rồi!” và cùng với Tuyết Lăng rời mặt đất
------------------------------------------
Nhìn con rắn đỏ mắt xanh nhỏ bé khẽ trườn trên cánh tay mình, Hồng Phụng Nhan không biết rốt cuộc bản thân đã làm đúng hay sai. Ngày đó, khi Bạch Băng cô cô nói cho chàng biết có người tại Thiên Lang có Nụ hôn tử thần, chàng đã biết cơ hội để đánh thức Hoàng Liễu hôn mê đã tới
Đúng, ai cũng biết rằng, Nụ hôn tử thân là thứ thảo dược có tác dụng khiến kẻ khác chìm vào hôn mê sâu. Nhưng điều mà không phải ai cũng biết, đó là ẩn trong lớp vỏ của nó lại chính là thần dược đánh thức người khác
Thật là trớ trêu, có phải không?
Thứ dược liệu bên ngoài và bên trong lại có tác dụng hoàn toàn đối chọi lẫn nhau
Vấn đề duy nhất ở đây là, không phải cái gì cũng có thể làm tan lớp vỏ ngoài để có thể dùng lớp nhân bên trong đánh thức người khác
Tất nhiên là trừ một thứ, không gì khác ngoài axit của Medusa!
Phụng Nhan những tưởng, một khi tỉnh lại và biết được sự thật rằng chàng là nam, Hoàng Liễu sẽ dần dần lãng quên tình cảm vô vọng này, lãng quên chàng và sẽ có được một cuộc sống mới, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn mà không hề ngờ rằng … không hề ngờ rằng …
Hoàng Liễu … à không, Hồng Liễu, nếu đã như vậy, kể từ hôm nay, Phụng Nhan ta sẽ chăm sóc ngươi, không để bất kỳ ai làm tổn thương ngươi nữa cả
Đán Tử Y ngắm nhìn dung nhan nam nhân mỹ miều trước mặt, thầm cảm thấy thời gian sao mà trôi qua quá nhanh. Mới ngày nào, ta với chàng vẫn còn là hai đứa trẻ, vẫn còn là Y Y, là Phụng Nhan ca ca quấ quít lấy nhau chẳng rời … vậy mà … giờ đây …
Hai ta đã trưởng thành cả rồi … đã trở thành những con người mà chắc có lẽ khi xưa chúng ta chưa một lần nghĩ tới
Ta chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ cải nam trang
Phụng Nhan chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ mặc nữ phục
Nếu không có cái ngày ấy … hiện giờ … chúng ta … sẽ ra sao…?
“Muội tới rồi sao?” Phụng Nhan nhè nhẹ nói
Tử Y gật đầu, “Muội tới rồi”
Phụng Nhan đứng quay lưng về phía Tử Y, giọng chàng thoang thoảng trong gió, quấn quít lấy không gian bé nhỏ xung quanh hai người
“Muội biết không? Rất lâu về trước, huynh đã thích một người con gái. Xét về ngoại hình, đó chẳng phải người xinh đẹp nhất. Xét về tích cách, lại chẳng phải người tuyệt vời nhất. Nàng ấy có không chỉ một mà rất nhiều khuyết điểm. Nhưng, muội biết không, mỗi khi ở bên nàng ấy, ta cảm thấy rất vui, cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc dù cho hai bên không nói năng, không hành động gì hết”
“Ta nghĩ, những ngày tháng như vậy sẽ kéo dài mãi mãi. Ta và nàng ấy sẽ luôn luôn mỉm cười chỉ cần có nhau. Nhưng rồi, một chuyện xảy ra, một chuyện vô cùng khủng khiếp đã xảy ra. Mà nguyên nhân, là do ta, là do ta đã quá tự phụ vào sức mạnh của bản thân, vào sức mạnh của Medusa Nam của mình. Ta cứ nghĩ bản thân mình là vô địch, bản thân mình là không có đối thủ nên đã khiến cho nàng ấy gặp phải họa sát thương, chỉ chút nữa là sẽ say giấc ngàn thu”
“Muội có biết, bao năm qua, ta đã dằ vặt bản thân mình nhiều như thế nào không? Nếu không phải vì ta, nàng ấy sẽ luôn hoạt bát, tràn đầy sức sống chứ chẳng phải trở thành một kẻ có thể ngủ gật bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào như thế này. Nếu không phải vì ta, nàng ấy đã chẳng phải chịu đựng cảnh biến thành một cỗ máy khát máu, giết người bừa bãi, vô tri vô giác. Tất cả là do ta, là do Hồng Phụng Nhan ta!”
Đán Tử Y định lên tiếng an ủi Hồng Phụng Nhan, muốn nói rằng, mọi chuyện chẳng phải do lỗi của chàng, rằng chàng đừng nên dằn vặt bản thân thêm nữa. Chuyện qua rồi, hãy cứ để cho nó trôi qua. Bấu víu vào quá khứ đau thương chỉ làm lỡ dở tương lai hạnh phúc
Hồng Phụng Nhan quay người, mặt đối mặt với Đán Tử Y. Ánh mắt chàng kiên định, lấp lánh tựa ánh sao trên bầu trời đêm khiến cho mọi lời nói của Tử Y biến mất như chưa từng hiện hữu
“Đúng, tất cả là do lỗi của ta. Điều đó không bao giờ có thể đổi khác. Ta biết. Và ta cũng biết rằng, con người ta đầy rẫy những khuyết điểm. Hồng Phụng Nhan ta điệu đà, yêu bản thân mình, coi vẻ ngoài còn quan trọng hơn chính sinh mạng của bản thân. Ta biết điều đó. Ta không thể hứa rằng sẽ yêu muội hơn chính bản thân mình nhưng Hồng Phụng Nhan ta xin hứa, sẽ yêu muội nhiều như thế”
“Vậy nên, nếu muội cho phép, ta muốn dùng cả cuộc đời còn lại của mình, dù chỉ 5 phút, 5 năm, 50 năm, 500 trăm năm hay thậm chí là 5000 nghìn năm nữa để chăm sóc muội, yêu thương muội đến ngày ta rời khỏi trần thế này. Ta muốn được sống bên nàng, hạnh phúc và vui vẻ, như những ngày xưa cũ. Ta không muốn, vào một ngày đẹp trời, khi sinh mệnh ta chấm dứt, ta mới ân hận vì đã không thể thổ lộ tình cảm của mình sớm hơn. Ta không muốn, khi mình chết đi mới có thể ở bên người mình yêu. Y Y, muội đồng ý chứ?”
Ta không muốn bản thân trở thành một Hoàng Liễu thứ hai!!!
Ánh sáng le lói của hàng trăm, hàng nghìn con đom đóm thắp sáng khung cảnh trời đêm. Ngọn cỏ xanh mướt rung rinh trong gió. Hương thơm dịu nhẹ phảng phất đâu đây
Y Y! Đã bao lâu rồi chàng không gọi ta bằng cái tên ấy?
Đã bao lâu rồi chàng mới thổ lộ tình cảm của mình với ta?
Đã bao lâu?
Đã bao lâu rồi?
Đán Tử Y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy nữ tính của Hồng Phụng Nhan, chầm chậm mở lời, “Hồng Phụng Nhan, chàng có biết được, tại sao ta lại quyết định cải nam trang từng ấy năm không?”
Điều này quả thật Hồng Phụng Nhan không biết. Chàng chỉ nhớ rằng, ngày đó, khi chính thức tỉnh dậy, việc đầu tiên Tử Y làm là thay đổi toàn bộ y phục, diện mạo của bản thân, nói rằng, từ giờ mình muốn là một nam nhân chứ không phải là một nữ tử
Đó là tất cả những gì chàng biết
Đán Tử Y đi từng bước từng bước về phía Hồng Phụng Nhan, “Bởi vì năm xưa, khi muội còn đang bất tỉnh, có một nam hài đã nắm lấy tay muội và nói rằng sẽ mặc nữ phục để cho muội và một mình muội ngắm. Đó là giây phút muội quyết định, bản thân mình phải trở thành nam nhân. Bởi chỉ có “nam nhân” Tử Y mới có thể ở cạnh bên, đồng thời bảo vệ “nữ tử” Phụng Nhan một đời một kiếp”
Khuôn mặt Phụng Nhan bừng đỏ, “Những lời năm đó … muội … muội nghe hết … hết sao … Á … Á …”
Đán Tử Y bế bổng Hồng Phụng Nhan lên, xoay chàng vòng vòng trên không trung, “Phụng Nhan cuối cùng cũng nói yêu ta rồi … Cuối cùng cũng nói yêu ta rồi … Phụng Nhan, Tử Y đồng ý, Tử Y trăm lần nghìn lần đồng ý …”
Hồng Phụng Nhan xấu hổ hét, “Thả ta xuống, muội thả ta xuống ngay, Y Y …” rồi toan lấy tay đánh nhẹ vào ngực nàng nhưng rồi lại sợ chạm vào những thứ không nên chạm, cộng thêm việc xót xa người mình yêu chịu đau nên cuối cùng chỉ có thể bất động, để cho nàng ta tự tung tự tác
“Y Y, thả huynh xuống … muội thả huynh xuống ngay …”
“Phụng Nhan ca ca, Y Y đồng ý … Y Y đồng ý …”
Chứng kiến cảnh tượng hạnh phúc trên, nam hài áo đen quay sang nắm chặt tay nữ nhân áo trắng, khuôn mặt không nén nổi cảm xúc tự hào
Cuối cùng, Nhan nhi cũng đã thoát khỏi cơn ác mộng đeo bám bản thân bao năm qua rồi …
Cuối cùng … cuối cùng …
Nữ tử áo đỏ nhẹ dựa vào người nam nhân áo xám, trong lòng ngoại trừ vui vẻ không còn bất kỳ cảm xúc nào khác
Con gái lớn rồi … đã đến tuổi thành gia lập thất rồi …
Nữ nhân áo trắng lau vội giọt nước mắt nơi khóe mi, cất lời, “Chúng ta cũng nên đi thôi. Chủ nhân chắc cũng đang sốt ruột lắm rồi”
Hồng Liễu nhìn bóng hình 4 người biến mất, ôn ôn nhu nhu bám chặt lấy cổ tay Phụng Nhan. Đôi mắt màu xanh của Hồng Liễu ánh lên niềm vui vô bờ
Phụng Nhan, nàng phải hạnh phúc, phải vĩnh viễn hạnh phúc đấy nhé …
“Y Y, muội thả huynh xuống ngay …”
“Hồng Phụng Nhan, Y Y muội đồng ý … Y Y muội đồng ý …”