Mải miết đuổi theo Deathworm cùng với Tằng Gia Hiển và Đán Kỳ Anh, Tuyết Lăng không biết bản thân rốt cuộc đã đi được bao xa. Nàng chỉ biết một điều, đây chưa phải là điểm dừng chân
Hồng Tuyết mặt mày có chút cau có khi nghĩ tới chuyện bản thân phải vất vả chiến đấu để cứu mạng kẻ mà mình không hề ưa
Nếu không phải vì chủ nhân, tên khốn đấy có chết trước mắt cũng đừng mong ta cứu. Làm như rảnh lắm hay sao mà lúc nào cũng phải đi trừ gian diệt ác vậy
Nhìn khuôn mặt trầm lặng của Hồng Tuyết, Tử Vân không cần hỏi cũng biết được nhóc ta đang suy nghĩ chuyện gì. Nàng bất lực lắc đầu, khóe miệng khẽ cong tạo thành hình bán nguyệt xinh đẹp
Đán Thần chăm chú quan sát tứ phía, lòng thấp thỏm lo sợ sẽ để mất dấu Deathworm. Chàng biết, so về phép thuật, chàng không thể so sánh với Tuyết Lăng, với Đán Kỳ Anh và lại càng không thể so bì với Tằng Gia Hiển thế nhưng chàng cũng muốn góp, dù chỉ một chút sức lực nhỏ nhoi của mình
Chàng không biết đứng một bên, bàng quan nhìn sư đệ mình đi vào chỗ chết!
Luồng yêu khí cực mạnh đột ngột ập đến, báo hiệu cho mọi người biết, trước mặt là nơi họ cần tới
Hồ nước sâu không thấy đáy, mặt nước đen thẫm một màu, tuyệt nhiên xung quanh, trên dưới không tồn tại bất kỳ hoa cỏ, sinh vật nào hết
Deathworm dừng lại trước mặt hồ tầm 300m, ngoi lên mặt đất rồi dùng đuôi vứt mạnh Tằng Gia Trúc và Đán Thanh về phía trước rồi lủi nhanh xuống lòng đất
Tằng Gia Trúc và Đán Thanh lồm cồm bò dậy, lấy tay phủi bớt đất đá bám trên thân thể mình
Đưa mắt quan sát hồ đen, Đán Thanh nhíu mày, “Đây là nơi quái quỷ nào vậy? Tại sao ta ở Hắc Vụ lâm bao năm chưa bao giờ biết có nơi như thế này tồn tại? Còn nữa, cái hồ kia là sao?”
Tằng Gia Trúc giữ nguyên hợp thể với báo đen, nêu cao tinh thần cảnh giác, “Ở đây im ắng quá … im ắng đến mức bất thường. Đán Thanh, ngươi phải cẩn thận, ta nghĩ ở đây nhất định có điểm bất thường”
Từ trên trời cao, Tằng Gia Hiển, Đán Kỳ Anh, Tuyết Lăng cùng Đán Thần, Tử Vân và Hồng Tuyết hạ xuống
“Trưởng gia, người tới rồi”, Tằng Gia Trúc tủi thân nói
Tằng Gia Hiển đưa tay xoa đầu Tằng Gia Trúc, “Ta tới rồi đây”
Đán Thanh liếc nhìn Đán Thần, giọng điệu thập phần vô cảm, “Hắn ta sao lại có mặt ở đây? Lại còn dẫn theo cả con yêu nữ kia nữa?”
Tuyết Lăng cười nhạt đáp, “Nếu không phải vì một số kẻ nghĩ rằng mình giỏi giang, ta cùng Đán Thần đã chẳng phải nhọc công đến thế này”
Đán Thanh giận dữ, định chỉ tay bảo Tuyết Lăng câm mồm nhưng rồi nhớ đến ngày hôm đó tại khu rừng gần Kỳ Anh trấn, nhớ tới sức mạnh kinh người của nàng nên đành nuốt giận vào trong, không nói tiếng nào
Hồng Tuyết nói, “Tưởng thế nào, cũng chỉ đến vậy mà thôi”
Đán Kỳ Anh đảo mắt một vòng quanh hồ đen, lưỡng lự mở lời, “Nơi đây là chốn nào? Nếu ta nhớ không nhầm, trước kia đây vốn chỉ là một vùng đất bỏ hoang, sao giờ lại kỳ diệu mọc ra một cái hồ như này?”
Tằng Gia Hiển phân vân tiếp, “Ta không rõ, chỉ có điều, yêu khí nơi đây quá nồng. Chúng ta cũng là nên nhanh chóng rời đi, tránh chuyện bất trắc xảy ra”
Đán Thần nhận thấy nãy giờ Tử Vân chưa nói tiếng nào, bèn thấy lạ, quay sang định hỏi xem nàng có chuyện gì không, thì thấy thân thể nàng ướt đẫm mồ hôi, run rẩy từng cơn không dứt
“Vân muội, muội sao thế?”
Tiếng nói của chàng làm cho Tuyết Lăng, Hồng Tuyết cùng tất cả những kẻ ở đây nhận ra Tử Vân có điểm bất thường
Tuyết Lăng lo lắng hỏi, “Tử Vân, có chuyện gì? Nói cho ta nghe”
Hồng Tuyết phụ họa, “Phải đấy, có chuyện gì, muội nói ra xem nào”
Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến một “Sát thủ vô tình” như nàng lại có thể kinh hoàng đến vậy?
Môi hồng mấp máy, Tử Vân khẽ nhả từng từ trong sợ hãi tột độ, “Đây … đây … đây … là …”
Lời còn chưa dứt, từ dưới mặt hồ đen kịt, một thân hình khổng lồ, dễ phải đến mấy cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi hợp lại, tấm lưng to lớn với tứ chi chắc khỏe, và đặc biệt là 5 cái đầu, đúng vậy, 5 cái đầu dài ngoằng như rắn, đỉnh đầu với hai bên là lớp vảy cá cứng hơn sắt, đôi vây cá sắc hơn gươm, hàm răng sắc nhọn có thể nghiền nát cả những bộ giáp chắc chắn nhất và sau cùng, là những con mắt đỏ ngầu huyết tinh, làm cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy đều khiếp đảm không thôi
Chiếc đuôi nhọn dài dần dần lộ diện từ dưới làn nước đen kịt, mang theo đó là mùi tanh tưởi toát ra từ cơ thể, từ những chiếc miệng há rộng của nó
Đó, không gì khác, chính là Hydra – Yêu quái từ thời thượng cổ người người khiếp sợ, kẻ kẻ kinh hãi …
Tằng Gia Hiển đẩy Tằng Gia Trúc về phía sau mình, giọng điệu giấu không nổi sợ hãi, “Mọi người cẩn thận, đừng lại gần nó. Hơi thở và máu của Hydra là thứ kịch độc, khiến cho người dính phải bất đắc kỳ tử. Đối diện với thứ yêu quái này, khả năng chiến thắng của chúng ta … nhanh, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, báo cho thành viên Pháp Sư hội biết. Nếu không, toàn thể Pháp Sư hội sẽ trở thành mồi ngon của Hydra mà thôi”
Hóa ra là vậy, chính nó là lý do tại sao Deathworm thời gian gần đây lại tấn công Pháp Sư hội nhiều tới thế. Là vì tìm kiếm thức ăn, tìm kiếm con mồi cho Hydra, để bảo toàn sinh mạng cho chúng!
Đán Kỳ Anh nói, “Ngươi nói thì hay lắm. Giờ làm thế nào để rời khỏi đây được đây? Với sức mạnh của Hydra, đừng nói là ngươi, cho dù tất cả chúng ta có hợp lực lại cũng chưa chắc đã làm nó bị thương, làm sao mà chạy cho được?”
Tuyết Lăng siết chặt tay, lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy bản thân sao mà nhỏ bé, sao mà bất lực tới vậy. Từ khi trở thành Tuyết Lăng, nàng trải qua không chỉ 1 – 2 trận chiến, có trận nào không nguy hiểm tới sinh mạng của nàng?
Là Hắc Long tại Huyết Âm lâm
Là Soul – Eater tại Thiên Lang thành
Dù trong những hiểm cảnh nàng đã trải qua, Tuyết Lăng luôn nhìn thấy một tia hy vọng, dù mong manh tới đâu chăng nữa, nàng vẫn sẽ chiến thắng, vẫn sẽ trở về với thân nhân, với bằng hữu chí cốt của mình
Nhưng, hôm nay thì không!
Đứng trước Hydra hung bạo, điều duy nhất nàng nhìn thấy, chính là sự yếu ớt, mong manh của bản thân
Nàng – quá – yếu!
Nàng – chẳng – qua – chỉ – là – một – con – kiến – đáng – thương – mà – thôi!
Đán Thanh nghiến chặt răng, tay xuất ra cây giáo dài, vũ khí sở trường của mình, “Không … ta tuyệt không thể chết tại chốn này được … tuyệt không được!”
Hydra giương 5 chiếc đầu liếc từng người từng người trước mặt, ngó ngang ngó dọc, không biết nên ăn kẻ nào trước tiên
Và rồi, ánh mắt nó chợt dừng trước thân hình thiếu nữ áo trắng 15 tuổi sở hữu vẻ ngoài trong trẻo tựa nước, thanh khiết tựa sương
“Vút”
Một chiếc đầu Hydra thẳng hướng Tuyết Lăng mà tiến
“Thổ chú”
Hồng Tuyết dán lá bùa vàng của mình xuống đất, dựng lên một bức tường bằng đất, cản bước tiến của Hydra. Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ. Trong vòng chưa quá 10s, tường đất của Hồng Tuyết tan vỡ thành từng mảnh vụn
Đán Thần đứng chắn trước Tử Vân đang không ngừng run rẩy, rút ra thanh kiếm sau lưng, công kích Hydra
“Vạn kiếm quy tông”
Hàng trăm, hàng ngàn kiếm khí tụ hội rồi đâm thẳng vào thân thể Hydra khổng lồ nhưng chẳng khác nào châu chấu đá voi, ngay cả một chút đau đớn cũng không hề hiện hữu trên 5 chiếc đầu hừng hực sát khí của nó
Đán Kỳ Anh thấy Đán Thần tấn công cũng gạt bỏ sợ hãi trong lòng, lao tới trợ giúp chàng, “Thần nhi, để sư phụ giúp con. Vạn kiếm quy tông”
Kiếm khí của Đán Thần và Đán Kỳ Anh che kín cả bầu trời, đồng loạt đả kích Hydra nhưng kết quả thì vẫn vậy. Hydra vẫn sừng sững ở đó, tựa ngọn núi hiện hữu cùng thiên địa, trường tồn cùng thời gian
Tằng Gia Hiển nói, “Thật là … Gia Trúc, ngươi ở đây cùng với Đán Thanh, để ta cùng với những người khác đối phó Hydra. Nếu có thể, hãy chạy trốn khỏi đây, về báo tin cho mọi người ở Pháp Sư hội biết về tình trạng của chúng ta”
Dứt lời, Tằng Gia Hiển phi thân lên trời cao, “Thổ vũ động thiên”
Từng tảng đất to lớn rơi từ trên trời xuống, tựa một cơn mưa, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh Hydra
Đán Kỳ Anh chứng kiến cảnh tượng đó, không khỏi trầm trồ thán phục. Hóa ra đây chính là sức mạnh của Thượng Tôn pháp sư đó ư? Quả thật … quả thật …
Khói bụi mịt mù, ai nấy hồi hộp chờ mong Hydra ngã xuống hoặc ít nhất cũng là bị thương
Nhưng, không, Hydra vẫn đứng đó, ngạo nghễ quan sát đám hèn mọn dưới chân mình
5 chiếc đầu Hydra hung tợn tấn công tất cả những thứ ở trong tầm mắt nó, cùng một lúc, chứ không còn lựa chọn, đắn đo như lúc ban đầu
Hydra … đã … thực sự … nổi giận!
Hồng Tuyết dậm mạnh chân xuống đất, dải lụa kết bằng bùa khoác sau lưng nhóc ta tung bay, “Chết tiệt … ta không tin không hạ được cái thứ quái thú kinh tởm này …” rồi rút ra hai lá bùa, tiếp tục công kích Hydra, “Thủy hỏa chú”
Lửa rực cháy, nước hung hăng, hòa hợp với nhau, cắn xé lẫn nhau, bay thẳng về một chiếc đầu của Hydra
Hydra há miệng, nuốt chửng Thủy hỏa chú của Hồng Tuyết rồi dùng đuôi quất mạnh về phía nhóc ta. Hồng Tuyết nhếch mép, “Muốn hạ ta ư? Đâu có dễ thế?” và dùng Bình chướng chú bảo vệ bản thân
“Choang”
Bình chướng chú của Hồng Tuyết vỡ tan, thân thể nhóc ta đập mạnh xuống đất, ngay lập tức bất tỉnh nhân sự. Đán Thần thấy tứ ca mình bị thương định lao tới đỡ nhóc ta dậy nhưng chưa kịp hành động thì chiếc đuôi của Hydra lại quất chàng một cái, khiến cho Đán Thần cùng chung cảnh ngộ với Hồng Tuyết
Tuyết Lăng nhìn Hồng Tuyết và Đán Thần bất động trên nền đất lạnh lẽo, liền lấy lại thần trí vốn có của mình
Thế gian này, không có bất kỳ ai, được làm hại thân nhân của nàng!
Bất cứ ai cũng không được!!!
“Trảm yêu trừ ma”
5 nữ nhân khoác trên mình 5 màu áo khác nhau xuất hiện, nhanh chóng bao vây Hydra. Hydra, thượng cổ thần yêu, dĩ nhiên không thuộc ngũ hành. Đòn phép của “Trảm yêu trừ ma” vì vậy cũng trở nên vô tác dụng, ngoài một yếu tố, đó chính là giữ chân Hydra
“Phong ba bão táp”
“Thiên tru địa diệt”
Lần đầu tiên trong đời, Tuyết Lăng cùng lúc sử dụng cả ba chiêu thức trong bí kíp Cửu thiền huyền nữ. Tâm lực nàng cạn kiệt hoàn toàn. Sức lực nàng tan biến không chút dấu vết. Khuôn mặt nàng trắng bệch. Thân thể nàng chầm chậm, từ trên trời cao, rơi xuống mặt đất!
Đán Thanh, kéo lấy tay Tằng Gia Trúc, “Chạy ngay … Nhân cơ hội này chúng ta phải chạy ngay … Nếu không … nếu không …”
Ta không thể chết ở đây được … ta không thể chết ở đây được …
Nhất là khi … là khi … chưa gặp lại được … sư tỷ …
Không … ta không thể chết … không thể chết …
Đán Kỳ Anh mặc cho mọi hiểm nguy, lao tới bên cạnh Đán Thần, đau xót ôm chầm chàng vào lòng, “Không … không … Thần nhi … thần nhi … con đừng có chuyện gì … trăm nghìn lần đừng có việc gì … đừng … đừng …”
“Thổ vũ động thiên”
Mưa đất của Tằng Gia Hiển, kết hợp với những đòn ma pháp của Tuyết Lăng, tạo nên một cơn chấn động vô cùng lớn, phá tan mọi thứ trong tầm ảnh hưởng của chúng
Đán Thanh, Tằng Gia Trúc, hai kẻ có công lực yếu nhất, chịu không nổi dư chấn của đòn công kể trên, ngã nhào xuống đất, nằm im không chút động đậy
Trước khi hoàn toàn mất đi thần trí của mình, điều cuối cùng mà Tằng Gia Trúc nhìn thấy là một bầu trời giăng đầy huyết tơ
Tằng Gia Hiển đón lấy thân thể vô lực của Tuyết Lăng, trong lòng không khỏi khâm phục sức mạnh cũng như sự dũng cảm của Tuyết Lăng, “Tuổi đời còn nhỏ mà đã có sức mạnh cỡ này. Cô bé, ngươi quả thật không hề tầm thường”
Trước một màn phô bày sức mạnh kinh người, Tử Vân rốt cuộc cũng thoát khỏi nỗi sợ hãi ám ảnh lấy bản thân mình. Yêu quái, vốn là thứ sinh vật tôn thờ sức mạnh, do vậy, khi đứng trước những đại yêu quái hùng mạnh, phản xạ đầu tiên sẽ là sợ hãi, đi kèm với đó là sự tôn kính, thuần phục của kẻ bề dưới với người bề trên
Thoát khỏi được một sự sợ hãi, Tử Vân lại phải đối diện với một nỗi sợ khác
Tử Đằng hôn nhẹ lên trán bé gái xinh xắn, dịu dàng nói, “Ngủ đi Vân nhi, ngủ ngon Vân nhi. Sáng mai tỉnh dậy, ba người nhà ta sẽ cùng nhau tới thăm một người bạn của cha. Cha đảm bảo, con sẽ rất vui … rất vui cho mà xem”
Nam nhân với làn da trắng trẻo, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu thiếu nữ áo đỏ, “Đợi ta, giải quyết một số ân oán cá nhân xong, ta sẽ trở về. Đợi ta”
Tử Vân ôn nhu dựa vào vai Đán Thần, khuôn mặt nàng tươi cười, dường như bờ vai này chính là nơi chốn an toàn nhất trong cuộc đời bôn ba, chìm nổi của nàng vậy
“Thần lang, chàng nói xem, những ngày như bây giờ của chúng ta còn kéo dài được bao lâu cơ chứ?”
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc xổ tung trong gió của Tử Vân, Đán Thần cười cười, “Tất nhiên sẽ là mãi mãi, mãi mãi rồi”
Tử Vân hướng đôi mắt căm hờn của mình về phương xa, thân thể nàng bao trùm trong lớp sát khí dày đặc
Hydra, nếu Thần lang có mệnh hệ nào, dù cho có chết, ta cũng nhất định đem ngươi xuống mồ!!!
“Ầm”, một vật nặng rơi mạnh xuống đất
Tằng Gia Hiển đặt Tuyết Lăng nằm trên mặt đất, nheo mắt nhìn xem trước mặt là vật gì
Không thể tin vào điều mình vừa nhìn thấy, chàng dụi mắt, nhìn lại một lần nữa. Đến khi đã chắc rằng, chàng quả thực không có nhìn nhầm, Tằng Gia Hiển mới có thể thốt nên thành lời, “Đầu … đầu … của Hydra…”
Đán Kỳ Anh ôm Đán Thần trong tay, mọi điều khác với nàng giờ đây đều đã là vô nghĩa
Nếu Thần nhi không còn, những điều khác có còn ý nghĩa gì nữa đây?
Nếu Thần nhi không còn, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Ta … ta …
Từ trong rừng sâu, một nam nhân 27 – 28 tuổi, theo sau là một nữ tử với đôi mắt không ngừng tìm kiếm giờ đây đã nhuốm màu buồn đau, lao đi với tốc độ nhanh nhất của mình
Xa xa, nam tử trung niên với vẻ ngoài dạn dày sương gió và hắc y nhân bí hiểm theo dấu hành tung của họ
Vui mừng chưa được bao lâu
Từ chiếc cổ còn nguyên dấu vết bị thương tổn nặng nề, hai chiếc đầu Hydra dài ngoằng mọc ra, dữ tợn công kích Tằng Gia Hiển
Dây chuyền Hắc Long, Bạch Phụng trên người Tuyết Lăng tỏa sáng, dần dần cung cấp lại sức lực, tâm lực cho nàng
Khuôn mặt nàng nhanh chóng hồng hào trở lại, đôi mắt nàng mở to, không hề nao núng nhìn về phía Hydra
Hắc Long năm xưa, so với Hydra, quả thật không là gì cả
Soul – Eater ngày đó tại Thiên Lang, đứng bên Hydra, chỉ là trò con nít
“Thổ vũ động thiên”
Tằng Gia Hiển không hiểu sao Tuyết Lăng lại có thể hồi tỉnh sớm đến như vậy. Thông thường, sau khi sử dụng lượng lớn tâm lực, pháp sư nào nhanh cũng phải cần tới mấy canh giờ, chậm thì tính bằng ngày, có người còn là bằng tháng. Còn đây, nàng chỉ cần có vài phút. Rốt cuộc, nàng là ai? Thế Ngọc Lăng nàng là ai?
“Thiên la địa võng”
Hàng loạt huyết chỉ cùng kim châm của Tử Vân xiết chặt lấy Hydra, trói 6 cái đầu của nó vào với nhau. Hồng y tung bay, Tử Vân lạnh lùng đứng giữa rừng xanh, đứng giữa khung cảnh hoang tàn, tung hết tất cả sức lực mình có, nhắm vào kẻ có dã tâm cướp đi một trong những người quan trọng nhất đời nàng
Phụ thân Tử Đằng và ta chưa kịp nói lời nào đã tử biệt
Ân công cùng ta bất ngờ chịu cảnh sinh ly
Hết người này tới người khác rời xa cuộc đời ta, rời xa cuộc đời Tử Vân ta
Không … ta không thể nào … đánh mất Thần lang …
Không thể nào … đánh mất … người nam tử … quan trọng nhất với ta …
Mất hai người họ, ta đã đủ đau khổ … thêm cả Thần lang … ta … làm sao có thể tiếp tục sống sót …?
Nếu hôm nay … có phải chết … ta nguyện sẽ chết … cùng chàng!
“Huyết chỉ khúc”
Chiếc đầu bị đứt rời của Hydra, dưới sự điều khiển của Tử Vân, trở thành vũ khí chống lại chính bản thân nó!
Nếu không gì có thể làm tổn thương nó, hãy để chính nó làm tổn thương nó!
Hàm răng sắc nhọn cắm sâu vào thân thể Hydra khiến cho tất cả đôi mắt của nó hằn sâu những tia máu ghê rợn
“Thiên tru địa diệt”
Sấm sét ầm vang, mặt đất nứt nẻ
Phút chốc, Hydra có chút khó khăn trong việc nuốt trôi bữa ăn của mình
“Thổ vũ động thiên”
Dùng toàn bộ tâm lực còn sót lại của mình, Tằng Gia Hiển ra đòn quyết định, đẩy Hydra chìm nửa thân trở lại hồ nước đen kịt
Chàng ngã ngồi dưới mặt đất, hổn hển thở. Công lực đã chẳng còn, chuyện tiếp theo, đành nhờ cả vào ngươi vậy, Thế Ngọc Lăng ạ
“Thiên tru địa diệt”
Sét đánh từng hồi vào người Hydra, cộng thêm dòng nước xung quanh khiến cho lực công phá vì vậy tăng lên gấp nhiều lần
Hydra cảm thấy thân thể bắt đầu có cảm giác đau đớn. Tuy lực phòng thủ của nó là vô cùng cao nhưng dưới sự công kích liên tục thế này, làm sao có thể không có thương tích cho được?
6 chiếc đầu của Hydra chia làm hai hướng tấn công. Một hướng nhắm vào chiếc đầu gắn trên huyết chỉ của Tử Vân, một hướng tập trung công kích Tuyết Lăng
Hơi độc từ 6 chiếc mồm của chúng nhả ra, hàm răng sắc nhọn có thể cắn vỡ cả những thanh kim loại cứng rắn nhất, không chút thương tình gặm vào da thịt Tử Vân và Tuyết Lăng
Máu chảy lênh láng trên mặt đất
Đã bao lâu rồi, Tuyết Lăng mới chịu thương tổn ngoài da?
Kể từ khi tắm trong máu Hỏa kỳ lân, da thịt nàng cứng còn hơn cả sắt thép, gần như là không gì có thể phá hoại
Tiếc thay, Hỏa kỳ lân đứng trước Hydra thì cũng chỉ là một tiểu yêu bình thường mà thôi
Tuyết Lăng xé một mảnh y phục, buộc chặt vết thương, tạm thời cầm máu rồi bay tới chỗ Tử Vân, “Ngươi có làm sao không?”
Tử Vân cắn chặt đôi môi nhợt nhạt của mình, chậm rãi đáp, “Tiểu yêu không sao. Chủ nhân, còn người?”
Tuyết Lăng lắc đầu, “Chút thương tích này có đáng gì. Tử Vân, ngươi lui về phía sau chăm sóc cho Đán Thần và Hồng Tuyết. Mọi chuyện ở đây cứ để ta lo”
“Chủ nhân, tiểu yêu biết người không phải là một người bình thường, nhưng từng đó vẫn không đủ để đối phó với Hydra! Tiểu yêu không thể bỏ mặc chủ nhân một mình chiến đấu, không thể!”
Biết rằng bản thân không thể lay chuyển ý định của Tử Vân, Tuyết Lăng thở dài một hơi, “Nếu vậy, Tử Vân, ngươi vạn sự phải cẩn thận. Ta và ngươi, và Hồng Tuyết, và Đán Thần, chúng ta còn phải trở về ngọc lâu đoàn tụ với mọi người nữa đó”
“Tiểu yêu biết”
Dây chuyền Bạch Phụng tỏa sáng, ngay tức khắc chữa lành mọi thương tích cho Tuyết Lăng
Tuyết Lăng biết, với sức mạnh của Hắc Long, Bạch Phụng, nàng chắc chắn không thể nào chết được. Thắng được Hydra, đó là điều không thể. Nhưng bị sát hại tại nơi đây, điều đó cũng chẳng phải dễ dàng gì cho Hydra
Nhưng chẳng nhẽ vì vậy mà phải chiến đấu một cách vô ích như này mãi ư?
Ta đến Pháp Sư hội lần này, trước là vì Đán Thần, sau còn vì Hồng Tuyết. Chưa chuyện nào giải quyết được, ta không muốn phí thời gian đánh nhau với một con quái thú lối vào còn nhiều hơn đầu ra như thế này!
“Bốp”
Gò má Đán Kỳ Anh in hằn 5 vết ngón tay của Tử Vân, “Bà còn định ngồi đó đến bao giờ nữa? Thần lang chưa có chết, bà đừng có khóc như thể đây là đám tang của chàng vậy. Nếu muốn cứu chàng, hãy cùng chúng ta đấu một trận với Hydra, tìm đường tháo chạy. Bà là Đán trưởng gia của Pháp Sư hội, đừng làm cho người khác thất vọng vì mình”
Đán Kỳ Anh gạt nước mắt đứng lên, nhìn Tử Vân không nói câu nào rồi sau đó cùng với nàng, cùng với Tuyết Lăng đứng sánh vai nhau, chằm chằm nhìn về thứ Thượng cổ thần yêu trước mặt
“Thế Ngọc Lăng, ngươi nói, chúng ta có bao nhiêu % thắng lợi?”
“Điều đó còn tùy vào việc ngươi định nghĩa thế nào là “thắng lợi”. Là an toàn rời khỏi đây? Là đánh bại được Hydra?”
“Ta không muốn bản thân chôn thây trong bụng Hydra, trở thành miếng thịt để cho 6 cái đầu kia giằng xé”
“Nếu vậy, ta nói chúng ta có khoảng 10% là sẽ sống sót”
“10%, vậy là đủ rồi”
Đán Kỳ Anh, Tử Vân và Tuyết Lăng tẽ ra ba hướng, phân tán bớt lực công kích của Hydra. Mỗi người dùng tất cả sức mạnh mình có, gắng hết sức chế ngự, hoặc ít nhất là cầm chân 2 chiếc đầu của nó
“Vạn kiếm quy tông”
“Thiên la địa võng”
“Thiên tru địa diệt”
3 người con gái với những vẻ đẹp khác nhau, người lạnh lùng tựa băng giá, kẻ nếm trải mọi hỉ nộ ái ố, người thuần khiết như dòng nước tinh khôi, không chút nản lòng, sợ hãi khi đối diện với một trong những Thượng Yêu nổi tiếng toàn thiên hạ
Sấm chớp, kiếm khí, huyết chỉ bao vây lấy Hydra, làm cho cử động của nó không còn dễ dàng như trước. Hydra kéo dài những chiếc cổ của mình, dùng hàm răng sắc nhọn toan nghiền nát thân thể xinh đẹp của ba nữ nhân trước mặt nhưng điều duy nhất nó làm được, chỉ là gây nên những thương tổn không gây nguy hiểm tới tính mạng cho họ
Máu tươi tưới đẫm áo của Đán Kỳ Anh, nhuộm hồng tà áo trắng của Tuyết Lăng, làm cho sắc đỏ của y phục Tử Vân thêm phần lộng lẫy
Dây chuyền Hắc Long, Bạch Phụng liên tục tỏa sáng, giúp cho Tuyết Lăng không bi thảm như Tử Vân và Đán Kỳ Anh
Đán Kỳ Anh lúc này chỉ muốn gục xuống, đôi bàn chân nàng run rẩy yếu ớt, bàn tay nàng nhức mỏi từng cơn. Nhưng nàng biết, đó là điều không thể. Bởi nếu nàng ngã xuống, nàng sẽ chết. Đán Thần sẽ chết
Nàng không muốn chết!
Và càng không muốn Đán Thần chết!!!
Tử Vân giăng đầy cả khoảng trời trên đầu bằng huyết tơ. Mồ hôi thánh thót thi nhau chảy xuống khuôn mặt hàn băng ngàn năm không tan chảy của nàng
Yêu lực của nàng gần như sắp cạn khô, bất kỳ giây phút nào, nàng cũng có thể bỏ mạng
Điều này, nàng biết rõ!
Nhưng kỳ lạ thay, nàng không hề lo lắng, sợ hãi
Bởi lần đầu tiên trong đời, nàng không bị bỏ lại phía sau, không phải khắc khoải mong chờ bóng hình người đã đi xa khỏi cuộc sống nàng
Tâm trí Tuyết Lăng bừng sáng. Rốt cuộc, nàng cũng đã đạt tới được tầng thứ 4 của Cửu thiên Huyền nữ. Trận khổ chiến này với Hydra, xem ra cũng không hoàn toàn là vô ích
Nó vừa giúp nàng làm quen với sức mạnh Trung Thuần pháp sư cấp 10, vừa giúp nàng đạt được một tầng cao mới trong việc sử dụng phép thuật
Tiếc rằng, đó vẫn chưa là đủ để giúp nàng vươn lên Thần Đế pháp sư cấp 1. Cách biệt tuy chỉ một cấp nhưng để vượt qua ngưỡng cửa giữa Trung Thuần và Thần Đế thì quả thật khó khăn muôn trùng
Có những pháp sư, cả đời chỉ dừng lại ở Trung Thuần cấp 10 chứ không thể thăng cấp lên Thần Đế cấp 1, đủ để chứng minh độ khó của nó kinh khủng đến mức nào
Càng lên cao, các chiêu thức của Cửu thiên Huyền bí càng có sức mạnh mạnh mẽ, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc tiêu hao một lượng lớn tâm lực. Tuy rằng Tuyết Lăng có trong mình dây chuyền Hắc long giúp bổ sung kịp thời toàn bộ số tâm lực nàng hao phí nhưng cái giá phải trả lại chính là tuổi thọ của nàng! Dây chuyền Bạch Phụng cũng tương tự như vậy!
Thế nhưng, vào giờ phút này, khi Tử Vân và Đán Kỳ Anh sắp đạt tới giới hạn của bản thân, có thể mất khả năng chiến đấu bất cứ khi nào, Tuyết Lăng đâu còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh liều một phen, đặt cược vào chiêu thức nàng vừa mới đạt được này cơ chứ?
“Cửu thiên Huyền nữ thức thứ 4 – Thiên hoang địa lão”
Hydra hất mạnh Tử Vân và Đán Kỳ Anh bay ra xa cũng là lúc, trên bầu trời, dưới mặt đất xuất hiện vòng tròn vàng bao quanh thân thể Hydra. Khi đã hoàn toàn vây kín Hydra, khoảng trời trên đầu cùng với mảnh đất dưới chân nó bắt đầu nứt nẻ, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, lộ ra một khoảng không đen thẫm, không chút âm thanh, không chút vật chất, ngay cả một hạt bụi cũng không có
Hai vòng tròn dần dần di chuyển gần đến bên nhau, 6 chiếc đầu của Hydra lao về tứ phía cố tìm cách phá tan đòn phép của Tuyết Lăng nhưng đều vô ích
Thân thể Hydra cùng những chiếc đầu của nó chịu những thương tổn ngày một lớn dần. Tuy không thể nghe thấy tiếng gào thét của Hydra nhưng nhìn vẻ mặt nó, Tử Vân, Đán Kỳ Anh cũng đoán được phần nào thương tổn khủng khiếp bản thân đang phải gánh chịu
Đòn phép này … thật quá mạnh …
Thế Ngọc Lăng … ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào …!!!
Hai vòng tròn vàng rốt cuộc cũng chạm tới nhau rồi hợp lại thành một
“Ầm”
Tiếng nổ lớn vang lên, thổi bay mọi thứ nằm trong phạm vi bùng nổ của minh
Đán Kỳ Anh kinh hãi, dùng tốc độ nhanh nhất của mình, không quản nguy hiểm lao tới ôm chầm Đán Thần vào lòng, theo sau nàng, không ai khác ngoài Tử Vân
Tằng Gia Hiển dốc từng chút tâm lực bản thân còn sót lại, tạo thành lá chắn bảo hộ mình, Tằng Gia Trúc và Đán Thanh
Tuyết Lăng cũng không thể ngờ được sức mạnh của “Thiên hoang địa lão” lại lớn tới mức này. Khi nhận thấy chiêu thức đó chuẩn bị nổ tung, nàng liền phi thân về chỗ Hồng Tuyết, dốc cạn sức mạnh che chắn cho chàng cũng như bản thân mình
Nam tử trắng trẻo tuổi tầm 27 – 28 với nữ nhân với ánh mắt không ngừng tìm kiếm giờ đã nhuốm màu buồn đau, cùng nam nhân trung niên và hắc y nhân bí ẩn nghe thấy tiếng nổ vang trời liền không chút chậm trễ lao về phía trước, lo sợ có điều bất trắc xảy ra
Khói bụi tan đi, trái ngược với sự phỏng đoán của mọi người, khung cảnh vừa diễn ra vụ nổ vừa rồi đều không có bất kỳ sự phá hoại nào cả
Mọi thứ vẫn bình thường, như chưa hề có chuyện gì xảy ra
Mặt hồ vẫn đen kịt, trên đó vẫn là thân thể khổng lồ của Hydra, khác chăng lúc này đây đã im lìm một chỗ
Tử Vân dùng tay thu lại toàn bộ huyết chỉ của mình, trải qua một hồi tử chiến, ác cảm của nàng với Đán Kỳ Anh đã giảm đi phần nào
Tuy vậy có điều nàng lấy làm lạ, tại sao bà ta lại đối xử với Thần lang đặc biệt đến thế? Tại sao thời khắc nghĩ rằng Thần lang sẽ mất đi sinh mạng, bà ta liền không còn chút ý chí nào hết?
Rốt cuộc lý do là tại sao?
Tử Vân đột nhiên nhớ lại cái ngày ấy ở khu rừng cạnh Kỳ Anh trấn. Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn không hiểu được tại sao bà ta lại biết Đán Thần đang ở đó. Nếu như Đán Tiểu Mỹ và Đán Thanh, dựa vào Song Sinh phấn có trong dây chuyền la bàn của Đán Thần để tìm được chàng, vậy thì Đán Kỳ Anh dựa vào cái gì?
Một cây côn sắt, từ trong rừng sâu, chợt công kích Tử Vân. Nàng xoay người, phi kim châm về phía côn sắt, trói chặt nó lại
“Là kẻ nào? Còn không mau lộ diện?”
Nam nhân trắng trẻo tuổi khoảng 27 – 28 hiện thân, bên cạnh chàng là một người con gái xinh đẹp với đôi mắt nhuốm màu buồn đau, không ai khác chính là Đán Tiểu Mỹ, sư muội của Đán Thần
Đán Tiểu Mỹ thù địch nhìn Tử Vân, “Yêu nữ, ngươi còn dám vác mặt tới đây ư?”
Tử Vân lạnh lùng đáp, “Sao ta lại không dám? Trên đời này không có nơi nào mà Tử Vân ta không dám tới cả!”
Ngữ khí cao ngạo của Tử Vân khiến cho Đán Tiểu Mỹ phút chốc thốt không nên lời. Lúc này đây, nàng mới đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, phát hiện ra người nam tử nàng bấy lâu thương nhớ đang nằm im trong vòng tay sư phụ nàng, bất tỉnh nhân sự
Tử Vân nhìn nam tử cầm côn sắt và nói, “Ngươi là ai?”
“Ta là Đán Lĩnh, đệ tử của Đán Kỳ Anh, đại sư huynh của Đán Tiểu Mỹ và Đán Thanh. Còn ngươi là …”
“Ta là Tử Vân, thê tử của Thần lang!”
Đán Kỳ Anh thấy Đán Lĩnh và Đán Tiểu Mỹ xuất hiện liền từ ái đặt Đán Thần xuống đất, kiểm tra một lượt xem chàng có bị gì không rồi đứng lên, đi về phía Đán Lĩnh, “Sao ngươi và Đán Tiểu Mỹ lại có mặt ở đây?”
Đán Lĩnh chứng kiến một màn vừa rồi của Đán Kỳ Anh, ánh mắt chàng hiện lên những quang mang khác thường. Che giấu tâm trạng thực sự của bản thân, Đán Lĩnh không nhanh không chậm đáp, “Khi ta cùng với Đán Tiểu Mỹ trở về Pháp Sư hội thì liền nghe tin người và Tằng trưởng gia đuổi theo Deathworm để giải cứu Đán Thanh và Tằng Gia Trúc. Lo sợ có điều bất trắc xảy đến, ta cùng Đán Tiểu Mỹ, Tằng Gia Viên và Tằng Tiểu Hắc liền lao tới đây. Sư phụ, người không sao chứ?”
Đán Kỳ Anh lắc đầu, “Ta không sao. Thế Tằng Gia Viên và Tằng Tiểu Hắc đâu?”
Lời vừa dứt, từ trong rừng thẳm, nam tử trung niên, tức Tằng Gia Viên liền xuất hiện. Nhìn thoáng cảnh vật một hồi, hắn không nói không rằng đi về phía Tằng Gia Hiển và Tằng Gia Trúc
Nhìn Tằng Gia Viên, Đán Kỳ Anh không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Xét về tuổi tác, về pháp lực, Tằng Gia Trúc không thể nào sánh được với Tằng Gia Viên. Thế nhưng, không hiểu vì sao, Tằng Gia Hiển hầu như không bao giờ để ý, trọng dụng hắn ta mà chỉ chăm chăm dạy bảo, đào tạo Tằng Gia Trúc
Tằng Gia Hiển, rốt cuộc là tại sao ngươi lại ưu ái Tằng Gia Trúc tới vậy?
Hắc y nhân theo sau Tằng Gia Viên, không nói không rằng đứng lặng một chỗ. Kẻ đó chính là Tằng Tiểu Hắc mà Đán Lĩnh vừa mới nói tới
Là kẻ mới gia nhập Pháp Sư hội một thời gian ngắn, Tằng Tiểu Hắc hầu như không có bất kỳ bằng hữu thân thuộc nào nơi đây. Lý do không phải bởi mọi người xa lánh, kỳ thị chàng mà là bởi, kể từ lúc xuất hiện, chàng chưa một lần lộ diện khuôn mặt thật của mình
Sáng tối đêm ngày, giờ nào phút nào chàng cũng khoác trên mình lớp y phục mang màu bóng đêm với lớp mạng che mặt che kín dung nhan, chỉ để lộ duy nhất đôi mắt đen láy một màu
Khuôn mặt chàng ra sao, giọng nói chàng thế nào, thậm chí ngay cả chàng có phải là “chàng” hay không, không một ai dám chắc
Mọi người tới với Pháp Sư hội, ai cũng đều có trong mình một quá khứ riêng nên cũng không ai lấy làm lạ trước sự kỳ quặc của Tằng Tiểu Hắc
Tuy vậy, nhiều người vẫn không khỏi băn khoăn, rốt cuộc Tằng Tiểu Hắc là ai?
Đán Tiểu Mỹ đau xót ngắm nhìn dung nhan Đán Thần, giơ tay định vuốt nhẹ bờ má trắng trẻo của chàng thì Tử Vân đứng chắn trước người chàng, ngăn cản hành động của nàng ta
Đán Thần nằm im bất động, thân thể không chịu bất kỳ thương tổn nào cả. Tử Vân không khó để nhận ra, tất cả đều là nhờ Đán Kỳ Anh dùng thân mình làm lá chắn, chống đỡ, bảo vệ chàng, giúp chàng nhận hết đớn đau từ ngoại cảnh
Đán Thanh lồm cồm bò dậy, nhận thấy ánh mắt Đán Tiểu Mỹ xót xa nhìn Đán Thần, trong lòng chàng ta rực cháy ngọn lửa căm hờn, ác cảm với Đán Thần vì vậy càng ngày càng cao
Đán Lĩnh lấy từ trong người ra chút đan dược khó khăn lắm mới kiếm được, đưa cho Đán Kỳ Anh thì bà kiên quyết lắc đầu, lạnh lùng từ chối chúng. Ánh mắt Đán Lĩnh quét về phía Đán Thần, địch ý trong mắt chàng làm cho Tử Vân đề phòng cảnh giác
Nhân loại, ngoại trừ chủ nhân, Thần lang, Khuynh Vũ, cùng Thế Thành, còn đâu tất cả đều không đáng tin, đều là loại máu lạnh!
Ta không cần biết ngươi là ai, đụng tới Thần lang, ta quyết không tha cho ngươi!!!
Đôi mắt Tằng Gia Trúc mở to, bên trong trống rỗng vô hồn. Thân thể nàng vô lực, giờ đây nhìn nàng chẳng khác gì một cái xác
Tuyết Lăng đi về phía Tử Vân, bên cạnh là Hồng Tuyết đã lấy lại được thần trí
Hiểm nguy đã qua, ai nấy đều không khỏi cảm thấy mình quá sức may mắn, khi còn có thể sống sót sau khi đụng độ Hydra
Thân hình Hydra khẽ động đậy. Một chiếc đầu của nó mở to mắt, nhanh như chớp lao về phía Tuyết Lăng
Đán Lĩnh hét, “Cẩn thận”
Tuyết Lăng phi thân né tránh
Tằng Gia Hiển, Tằng Gia Viên, Tằng Gia Trúc, Tằng Tiểu Hắc, Đán Kỳ Anh, Đán Lĩnh, Đán Tiểu Mỹ, Đán Thanh, Tử Vân, Hồng Tuyết tập trung toàn bộ sức mạnh mình còn, tạo thành một quả cầu năng lượng khổng lồ, bắn mạnh về phía đầu Hydra
Cộng thêm dư chấn từ “Thiên hoang địa lão” của Tuyết Lăng, đầu Hydra đứt rời, rơi mạnh xuống đất. Từ miệng vết thương, hai chiếc đầu Hydra tức khắc mọc ra
Sau khi dùng toàn bộ tâm lực mình có để thi triển “Thiên hoang địa lão”, Tuyết Lăng hiện giờ vẫn chưa thể phục hồi như trước, kể cả dưới sự trợ giúp của dây chuyền Hắc Long
Hai chiếc đầu mới mọc của Hydra, một chiếc ngăn cản thế công của đám người dưới mặt đất, một chiếc há rộng miệng đuổi theo Tuyết Lăng
Tâm lực gần như bằng không, tốc độ của Tuyết Lăng giảm dần, giảm dần
Và rồi …
“Phập”
Thân hình xinh đẹp của nàng biến mất trong chiếc mồm đầy răng nhọn sắc bén của Hydra
Tuyết Lăng – đã bị – Hydra – nuốt chửng!
Tử Vân, Hồng Tuyết đau đớn hét to, “KHÔNG!!!!!”
Mặt đất dưới chân họ như sụp đổ, bầu trời trong xanh như tan vỡ
Người con gái bao năm qua cưu mang họ, đối xử với họ bằng cả tấm chân tình, người con gái mạnh mẽ, không chùn bước trước mọi khó khăn, nguy hiểm
Người con gái mang lại cho họ mái ấm, mang lại cho họ tình thân, mang lại cho họ một gia đình đúng nghĩa
Người con gái ấy … đã bị Hydra nuốt chửng …
Người con gái ấy … đã bị Hydra nuốt chửng!!!
“KHÔNG!!!!!”
Hydra gào lớn một tiếng, đám người Đán Kỳ Anh thổi bay về phía xa
Tử Vân không chút chậm trễ dùng huyết chỉ níu chặt lấy thân thể Đán Thần
Kết giới được Hydra dựng lên, ngăn cách thế giới bên ngoài cùng với cảnh tượng bên trong
Tiếng hét ngập tràn thương tổn như người bị trăm đao ngàn kiếm đâm chém của Tử Vân, Hồng Tuyết khiến cho Đán Thần thức tỉnh
Điều đầu tiên chàng nhìn thấy, chính là tà áo đỏ của Tử Vân cùng y phục đen tuyền của Hồng Tuyết phất phơ trong gió khi hai người họ lao như con thiêu thân về phía Hydra
“Trả lại chủ nhân cho ta”