Tuyệt Không Thể Tả

Chương 53


Tiết Diệu Dẫn tỉnh dậy vì chịu phải một trận xóc nảy rất nhỏ, khi ấy xe cũng đã sắp đến Việt Châu.

Cô giật nảy mình ngồi dậy, tóc hẵng còn rối, trên người bọc lớp áo khoác của Thẩm Đạc.

Người lái xe là binh lính thân cận của Thẩm Đạc, sau khi thấy Tiết Diệu Dẫn tỉnh dậy qua kính chiếu hậu thì vội nói: “Thiếu soái bảo tôi đưa mợ về Việt Châu, đã sắp đến rồi ạ.


Tiết Diệu Dẫn dường như cảm nhận ra được sự kiên trì của Thẩm Đạc nên không tức giận đến giẫm chân nữa, ngáp một cái bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa xe.

Tài xế lén lút thở phào một hơi, cậu ta đã suy nghĩ cả đoạn đường là một lát nữa nếu mợ tỉnh dậy mà tức giận đòi quay lại, thì cậu ta nên cản thế nào đây, tình huống bây giờ hiển nhiên tốt hơn nhiều so với dự đoán rồi.

Khi xe về đến nhà cũng đã là hoàng hôn.

Thẩm Đốc quân thấy Tiết Diệu Dẫn cầm theo vali về lại, cũng là chuyện trong dự kiến, cho Tiểu Hồng đem vali lên.

Thẩm Đốc quân thấy nét mặt Tiết Diệu Dẫn không có gì bất thường, cho rằng vợ chồng son đã nói chuyện xong rồi, qua mấy ngày sau có gọi điện thoại cho Thẩm Đạc, nhưng Tiết Diệu Dẫn lại không thèm nói với anh lấy một chữ nào.

Thẩm Đốc quân cầm máy, khá là vui sướng khi thằng con gặp họa, nói với bên kia: “Nào, lại chọc vợ mày rồi, mày về dỗ đi con.



Thẩm Đạc cũng sớm đoán ra được rồi, nhưng vẫn có chút bất đắc dĩ, cố ý hay vô tình nói mấy lời quan tâm thăm hỏi, rồi lặng lẽ cúp điện thoại.

Thẩm Đốc quân nghĩ Tiết Diệu Dẫn tức giận mười ngày rồi hết là tốt, nào ngờ đâu mười ngày trôi qua, ngay cả cơm nước cũng chẳng buồn ăn, qua mười ngày tiếp nữa, cả người gầy rộc mà mắt thường còn nhận ra rõ rệt.

Thẩm Đốc quân nghĩ thôi xong rồi, cũng biết Thẩm Đạc ở xa không cứu được lửa gần, vậy nên cho gọi Tiết Chính Dương đến, bảo hắn khuyên nhủ con bé.

Tiết Chính Dương vừa thấy sắc mặt khô quắt của Tiết Diệu Dẫn cũng sợ hãi: “Thẩm Thiếu soái chỉ đi có gần tháng mà em đã mắc bệnh tương tư rồi sao?!”
Tiết Diệu Dẫn tức giận liếc hắn, nhưng không có sức lực mà trêu đùa nữa.

“Em thế này sao được hả, như này là đang ngược đãi cơ thể của em đó? Bao lớn rồi mà còn cần người dỗ dành?” Tiết Chính Dương biết cô tức giận vì năm lần bảy lượt bị Thẩm Đạc đưa về, thế nên cũng không biết khuyên nhủ như nào cho đành.

Tiết Diệu Dẫn mất kiên nhẫn: “Ây dà phiền quá đi! Em có phải là không biết đâu, nhưng mà lúc nào cũng thấy mệt mỏi hết, nghỉ ngơi là được thôi.


“Vậy sao em không nhận điện thoại của Thẩm Đạc, không có ý định cáu kỉnh với cậu ta à.

” Tuy rằng Tiết Chính Dương không quá tin tưởng vào lý do thoái thác này của cô, nhưng vẫn duỗi tay đặt lên trên cổ tay cô, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.

Tiết Diệu Dẫn thấy vẻ cứng đờ này của hắn, trong lòng chợt run lên, “Cái vẻ này của anh… Không phải là em đã mắc bệnh nan y gì….


Tiết Diệu Dẫn chưa dứt lời đã rút tay mình về, dùng ba ngón tay sờ lên cổ tay, miệng cũng há hốc vì kinh ngạc: “Em có thai?”
Nét mặt hoảng sợ của Tiết Chính Dương cũng dần phục hồi lại, tức giận gõ lên đầu cô, “Tiết Diệu Dẫn! Bản thân em là bác sĩ mà còn không tự biết? Ôi chao, anh bị em chọc cho tức chết mất, đã bao lâu rồi? Mấy ngày liền như thế chán ăn, tinh thần không phấn chấn mà em không hề phát hiện ra chút gì luôn?!”
Tiết Diệu Dẫn đuối lý gãi mặt, sau khi về đến nhà, vì mãi lo lắng cho Thẩm Đạc mà tinh thần cô cả ngày cứ mệt mỏi, nào nghĩ được đến hướng này.

Tiết Chính Dương vừa quở trách vừa cẩn thận khám lại, sau khi xác nhận không có sai lầm mới bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Anh phải mau chóng đi báo cho mấy người Thẩm Thiếu soái biết!”
Tiết Diệu Dẫn nghe thế, mắt láo liêng, chẹp miệng tùy hứng: “Không được nói!”
Tiết Chính Dương làm như không nghe thấy, chống gậy lên đi ra ngoài.


Tiết Diệu Dẫn dùng chân đá văng chăn lên, Tiết Chính Dương trừng mắt la to ‘bà cô ơi’.

“Chuyện tốt như thế này mà em không cho Thẩm Thiếu soái vui vẻ ư?” Tiết Chính Dương không sao hiểu được cô.

Tiết Diệu Dẫn hừ hai tiếng, vuốt ve bụng mình, tính kế, “Em không nói cho anh ấy đấy, em sẽ để cho anh ấy là người biết cuối cùng đấy.


Chậc, còn thù dai thế cơ à.

Tiết Chính Dương nhướng mày, cũng lười quan tâm đến ‘tình thú vợ chồng’ nhà này, cần thông báo thì phải thông báo, thế là cũng sắp xếp lại.

Thẩm Đốc quân biết được chuyện mình sắp có cháu thì toét miệng đến tận mang tai, vậy nên Tiết Diệu Dẫn nói gì thì nghe đó, nghe Tiết Chính Dương bảo Tiết Diệu Dẫn không cho nói với Thẩm Đạc cũng không hỏi han gì, dù sao chỉ cần cô hài lòng là được hết.

Cái tùy hứng nhỏ này của Tiết Diệu Dẫn, trong mắt mọi người, chính xác thì là lo lắng không cho cha của đứa trẻ phân thần mới tạm giữ bí mật.

Vậy nên người trong nhà đều hết sức ăn ý, mỗi lần nhận điện thoại của Thẩm Đạc đều im bặt không nhắc đến chuyện Tiết Diệu Dẫn mang thai.

Sau này, hầu hết những ai có chút tiếng tăm trong Việt Châu đều biết chuyện, chỉ là những nhà quyền quý có rảnh rỗi đến đâu cũng chẳng chạy đến nơi tuyền tuyến, thế nên tin tức vẫn im bặt không hề lọt đến tai Thẩm Đạc.

Thẩm Đạc cũng đang trong hồi chiến, phải mất hết bốn tháng trời mới kết thúc được trận chiến này.

Trong lửa đạn nổ tung trời, lão Hàn oanh liệt một thời cũng sập đài.


Hậu duệ cuối cùng còn sót lại của vương triều này cuối cùng đã đi đến hồi kết, mà thế lực ở Bình Châu cũng bước sang một cục diện mới.

Khi Thẩm Đạc từ biên giới về, ý thu đã nùng.

Chiếc xe đầy phong trần chạy vào cổng lớn phủ Đốc quân, Thẩm Đạc râu ria xồm xoàm xuống xe, quân phục trên người vì mấy tháng liền đánh trận mà đã vơi đi sự tươi sáng ban đầu, lại không giấu đi được khí chất sát phạt trên toàn thân người anh.

Anh quay người lại, ánh mắt đã bị thân hình trước mắt hút hồn.

Tiết Diệu Dẫn vẫn vận chiếc sườn xám tinh xảo như xưa, chỉ là thay thành một đôi giày thêu đế bằng, cô đứng ở trước cánh cửa dát vàng lấp lánh ánh sáng với chiếc khăn choàng kiêu sa, phần bụng có chút nhô lên, nhìn anh nở nụ cười tươi đẹp.

“Em có thai lúc ở biên giới, đã được năm tháng rồi.

Anh là người cuối cùng biết đấy, vui vẻ không? Bất ngờ không?”
Thẩm Đạc đứng đực tại chỗ, chiếc mũ quân nhân trong tay rơi xuống đất, lăn vào hốc xe.



Bình Luận (0)
Comment