Tuyệt Không Thể Tả

Chương 54


Thân là cha đứa nhỏ, lại là người cuối cùng được biết chuyện thật sự khiến Thẩm Đạc có một loại hoài nghi nhân sinh.

Có điều so với tất thảy, đương nhiên sau đó chính là niềm vui bao trùm rồi.
Tiết Diệu Dẫn tinh thông kỳ hoàng chi thuật, lại có lão trung y Tiết Chính Dương đáng tin cậy, lần mang thai này của Tiết Diệu Dẫn rất an ổn.
Chỉ là Thẩm Đạc đã bỏ qua những tháng ngày đầu tiên, vừa về đã bắt gặp cái bụng bầu của Tiết Diệu Dẫn nên thỉnh thoảng vẫn không được tự nhiên trước mặt cô.

Tuy rằng không thể hiện trên mặt, nhưng những hành động bình thường vẫn không khỏi căng thẳng.
Trận chiến biên giới, Thẩm Đạc đắc thắng, danh tiếng ở Việt Châu cũng dâng lên như nước lũ, trừ những cuộc xã giao thông thường thì còn rất nhiều việc cần phải xử lý.
Là vợ chính quy của Thẩm Đạc, Tiết Diệu Dẫn cũng phải tham dự vào trường hợp bắt buộc.

Nhưng Thẩm Đạc rất bênh người mình, nếu quá lâu thì Thẩm Đạc mặc kệ đối phương là người có mặt mũi to lớn bao nhiêu, cũng chỉ bận tâm đến người trong lòng có thoải mái hay không.

Tiết Diệu Dẫn rất hưởng thụ, cái đuôi vểnh lên tận trời, nào còn khó ở nữa.
Giữa trưa, Thẩm Đạc từ quân đội chạy vội về, vừa vào cửa đã thấy Tiết Diệu Dẫn ngồi lệch trên sô pha nhíu mày hít khí, còn không thèm thay đồ đã tháo mũ xuống đi đến ngồi xổm ở một bên, thuần thục xoa ấn cẳng chân cho cô.
Tiết Diệu Dẫn chịu cơn đau do rút gân chân nọ bấy giờ mới thả lỏng hai hàng chân mày được một chút, thấy người hầu theo sau anh dọn cái gì vào, mới hỏi.
Thẩm Đạc trả lời: “Là một món đồ của nhà máy sản xuất đồ chơi, mua về cho con chúng ta.”
Lúc Thẩm Đạc nói chuyện với cô, ánh mắt toát ra sự nhu hòa nhè nhẹ, duỗi tay khẽ xoa bụng Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn thầm nghĩ nhãi con còn chưa ra đời đâu, mà anh thì thường xuyên đặt về cả đống đồ chơi rồi.
“Anh không nghi ngờ gì về việc con không phải của anh ư? Dẫu sao anh cũng đi năm sáu tháng mà.” Tiết Diệu Dẫn như chơi đùa lòng anh, cố ý nói với Thẩm Đạc những lời như thế, nâng chân lên khều anh.
Thẩm Đạc không ngăn cản những lời này nhưng cũng rất bất đắc dĩ, giữ mũi chân cô véo véo như trừng phạt, nhưng thật sự không hề hoài nghi gì về chuyện này.
Hạt giống của anh mà anh còn không biết à? Đấy mới là thứ để chê cười.
Tiết Diệu Dẫn thấy anh không có chút gì gọi là nghi ngờ, đúng là nhàm chán, bĩu môi cầm quả táo đỏ đưa cho anh.
Thẩm Đạc ngoan ngoãn nhận lấy, cầm cái dao gọt hoa quả trên bàn nhanh tay gọt hết lớp vỏ bên ngoài ra, rồi cắt thành từng miếng nhỏ, đút vào miệng cô.
Tiết Diệu Dẫn híp mắt hưởng thụ một hồi, bỗng nhiên nhớ đến: “Tối nay có phải anh có một buổi xã giao không? Bà chủ Bạch công ty thương mại đó có mời em đi, anh thuận tiện cho em đi ké một đoạn nhé?”

Thẩm Đạc gật đầu, đáp: “Không phải trường hợp quan trọng gì, đừng để mệt người.”
Tiết Diệu Dẫn không phải người tự ngược đãi bản thân mình, nghe vậy thì mới ra chiều mình vớ bở được lắm, khẽ nói: “Đầu bếp nhà họ làm món cháo hầm vịt ngon lắm, em nhớ thương mãi, nên mới đi đấy.”
Thẩm Đạc cũng cong môi, lấy táo trong tay cô ra rồi lau khô tay cho cô, tốt tính nói: “Vậy anh đưa em qua đó trước, gần đến giờ về thì anh lại sang đón em.”
“Nhưng anh đừng đến quá sớm, em phải chờ nhà họ dâng đồ ăn lên đó.”
“Được.”
Càng vào đông, trời tối càng nhanh, đường bê tông bị đông đến trắng bệch, tựa như vô số dải đèn phát sáng.
Thẩm Đạc đưa Tiết Diệu Dẫn đến nơi, còn định theo vào nhưng Tiết Diệu Dẫn lại kéo cửa xe ra rồi nói với anh, “Toàn là phụ nữ tham gia tiệc, anh vào lại mang đến một hồi xôn xao cho mà xem, có đi cũng không dễ, sẽ ảnh hưởng đến chuyện của anh mất.”
Thẩm Đạc cũng không cố chấp nữa, sửa lại áo khoác trên người cô, xác nhận từ cổ đến chân đều được bọc kín mít, phân phó hai đặc phái viên bảo vệ nam nữ coi sát cô, rồi mới ngồi vào trong xe.
Tiết Diệu Dẫn không chờ xe Thẩm Đạc đi đã quay đầu đi bước nhỏ vào bên trong, trong lòng đầy ắp nỗi thương nhớ món cháo hầm vịt của mình.
Thẩm Đạc ngồi trong xe nhìn thân ảnh gấp không chờ nỗi nữa của cô, khóe môi cong mãi không sao nhịn xuống được.
Tiết Diệu Dẫn là bác sĩ trung y có tiếng ở Việt Châu, sau khi gả cho Thẩm Đạc thì thân phận như được dát thêm một lớp vàng, trong tay còn nắm xưởng kẹo mà Thẩm Đạc tặng cho, dần dần cũng đi theo hướng kinh doanh, vậy nên có không ít người muốn được kết bạn cùng cô.

Bà chủ Bạch của công ty thương mại lần này cũng là một vị nữ trung hào kiệt, năm đó ly hôn một mình nuôi con, tay không dốc sức làm ra cơ ngơi của hiện tại, cũng là một người có danh tiếng trong giới.
Bà chủ Bạch muốn kết bạn với Tiết Diệu Dẫn, đương nhiên một phần còn là vì Thẩm Đạc, có điều cô ấy là người có mắt nhìn, biết Tiết Diệu Dẫn là trân quý trong lòng Thẩm Đạc, nên càng thêm cẩn thận.
Bữa tiệc hôm nay bà chủ Bạch không mời quá nhiều người, chỉ là mấy người bạn tốt trong giới, toàn bộ mọi người đều chủ yếu đến để thưởng thức mỹ vị.

Tiết Diệu Dẫn nhớ thương món cháo hầm vịt, nên tối hôm qua cô ấy đã cho đầu bếp chuẩn bị đâu ra đấy cả rồi.
“Cái khác thì tôi không dám điêu toa, duy món cháo hầm vịt này, không quán nào bì kịp với đầu bếp nhà tôi đâu.” Bà chủ Bạch cười, đặt chén canh đã hầm nhừ đến trước mặt Tiết Diệu Dẫn.
“Đương nhiên rồi, tôi cũng nghĩ thế đấy.” Tiết Diệu Dẫn chà hai tay, đôi mắt không giấu được cơn thèm nhỏ dãi với món ăn trước mắt.
Bà chủ Bạch rất thích sự thẳng thắn và thành thật này của cô, cười ha ha vài tiếng, đẩy những món hợp gu đến trước mặt cô rồi thì không nhúng tay thêm nữa.
Cơm nước xong xuôi, người hầu bưng mâm trái cây tráng miệng lên, Tiết Diệu Dẫn nhìn thấy bánh trứng muối vừa ra lò, duỗi tay ra đồng thời muốn gọi Thẩm Đạc đến ăn như một bản năng, xong quay đầu lại thấy người ngồi bên cạnh là bà chủ Bạch, không khỏi âm thầm xấu hổ lè lưỡi.
Có lẽ vì được ăn uống thỏa thê, phần sau của bữa tiệc cũng dần trở nên nhạt nhẽo, đang định tìm cái cớ gì đấy đi trước, đã nghe thấy bên ngoài có người thông báo ‘Thẩm Thiếu soái đến’.
Tiết Diệu Dẫn vui trong lòng, cầm tấm áo khoác trên lưng ghế rồi đi vội ra bên ngoài.
Thẩm Đạc vừa mới từ ngoài đại sảnh đi vào, đôi mắt thâm thúy nhìn sang, liền bắt trọn Tiết Diệu Dẫn.
Thẩm Đạc duỗi tay nhận áo khoác trên tay Tiết Diệu Dẫn, thay cô mặc vào xong mới giương mắt nhìn về hướng mọi người, khách sáo chào hỏi.

Bà chủ Bạch không muốn quấy rầy hai người, chỉ hàn huyên đôi câu đơn giản rồi tiễn người ra về.
“Em cứ tưởng phải còn lâu lắm anh mới đến cơ.”
Thời gian này sớm hơn giờ cả hai hẹn nhau, lúc Tiết Diệu Dẫn nhìn thấy Thẩm Đạc, cũng là niềm vui đến bất ngờ.
“Bỗng nhớ, nên đến thôi.” Thẩm Đạc vẫn cứ một điệu giải thích đơn giản như vậy, tay từ trong túi áo khoác vươn ra, hai viên kẹo quýt tinh xảo nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay anh.
Tiết Diệu Dẫn ngẩn ngơ, nhận ra được hai viên kẹo quýt này không phải là do nhà xưởng nhà mình sản xuất, mới nhớ ra hôm nay Thẩm Đạc có đi tham gia một lễ kết hôn, đây chắc hẳn kẹo từ tiệc cưới ấy.
Rồi Tiết Diệu Dẫn lại nhớ đến bữa tiệc ban nãy của bà chủ Bạch, nhớ đến thời khắc lúc mình nhìn thấy món bánh trứng muối ấy cũng muốn gọi anh, nháy mắt hiểu ra.
Tình yêu từ thuở đầu đã không oanh oanh liệt liệt, song, một ngày nọ chợt nhận ra không thể sống thiếu nó, thì khi ấy cũng chính là lúc nó đã cấy vào trong xương máu.

Sẽ nhớ thật kỹ sở thích của nhau, khi nhìn thấy thứ gì đấy có liên quan đến người kia, lại không tự giác được lại nhớ đến người ấy, hết thảy mọi hành động vô tri vô giác hóa thành tự nhiên.
Tiết Diệu Dẫn cười, cầm lấy viên kẹo quýt lột lớp bọc bên ngoài cho vào miệng.
Vị chua của viên kẹo quýt ngập cả khoang miệng, Tiết Diệu Dẫn dựa mình lên cánh tay Thẩm Đạc, hai má lúm đồng tiền cười ngọt ngào hệt như được tẩm trong mật.
HOÀN CHÍNH TRUYỆN

Bình Luận (0)
Comment