Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 487

Đặc biệt là bọn họ còn động thủ với phu quân của đại tiểu thư, còn muốn bức bách hắn cưới một tiểu thư chi thứ....

Trong gia tộc phân cấp bậc rất rõ, đệ tử chi thứ nói dễ nghe là công tử tiểu thư Diêu gia, nhưng nói đúng hơn là... người hầu của dòng chính!

Thân là người hầu, còn muốn đoạt phu quân của chủ nhân?

Không phải tự chuốc lấy khổ thì là gì?

"Khoan đã!" một tiếng quát thanh lãnh vang lên.

Sau đó, bạch y nữ tử chậm rãi đứng lên, dung nhan tuyệt sắc bao phủ một tầng băng sương: "Có phải chúng ta nên thanh toán nợ nần trước hay không?"

Diêu Kinh biến sắc, hừ lạnh nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, cười nói: "Chuyện của Tiêu Vân, còn có chuyện của đại ca..."

Ánh mắt Diêu Kinh bỗng âm trầm bất định, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Tiêu Vân?

Nữ nhân này đều biết hết...

Buồn cười bọn họ còn cho rằng hậu nhân của Tiêu Vân không biết gì.

"Tiêu Vân?" Diêu Vân Thanh nhướng mày, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, hỏi: "Tiêu Vân là ai? Có quan hệ gì với bọn họ?"

"Tiêu Vân là tổ tiên ta, bị tổ tiên Diêu Thiên Vũ hại chết, thật buồn cười, hơn trăm năm trước, những người này bức bách Tiêu Vân làm con rể Diêu gia, nhưng vì Tiêu Vân không đồng ý cho nên bọn họ phế thực lực của hắn, bây giờ chuyện cũ lại tái hiện...."Nếu nàng và Diêu Vân Thanh không đến kịp, có phải đại ca cũng bị hãm hại giống như Tiêu Vân không?

Nghĩ đến tình cảnh đó, trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng, đáy lòng xuất hiện sát khí.

"Thì ra những người này làm chuyện như vậy không chỉ một lần", Diêu Vân Thanh cười lạnh, ánh mắt sắc bén, "Năm đó là ai phế thực lực của tổ tiên nàng?"

Trong lòng Diêu Kinh chấn động, kinh ngạc nhìn Diêu Vân Thanh.

"Đại tiểu thư, chuyện này...." Ngữ khí hắn có chút do dự.

Ánh mắt Diêu Vân Thanh càng thêm sắc bén bức người: "Không nói đúng không? Tốt! Ngươi không nói ta cũng có biện pháp, chờ trở lại Diêu gia, ta liền hạ lệnh diệt hết chi thứ các ngươi!"

Giờ phút này, nàng không còn giống như trước nữa, ánh mắt sắc bén kia làm Diêu Kinh có chút hoảng hốt. Khí thế bức người như thế, hắn chỉ từng thấy trên người gia chủ.

Ngay cả phụ thân Diêu Vân Thanh cũng không có khí phách cường đại như thế...

Ánh mắt kia làm trong lòng Diêu Kinh run lên, xuất hiện cảm giác kiêng kị, còn không đợi hắn mở miệng, Diêu Thiên Vũ bên cạnh đã lên tiếng.

"Ta nói! Ta nói cho ngươi", Diêu Thiên Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi run run, nàng bỗng mở mắt ra, run giọng nói, "Những người năm đó đều đã chết, chỉ còn lại một mình Diêu Ngọc."

Sinh mệnh người tu luyện là vô chừng, nhưng bất luận thế nào cũng sẽ có một người thọ mệnh....

"Diêu Ngọc?" Diêu Vân Thanh nhướng mày, cười lạnh nói: "Ta sẽ truyền tin tức về Diêu gia, báo tất cả hành vi của các ngươi với gia gia, đến lúc đó xử lý Diêu Ngọc thế nào sẽ do gia gia quyết định! Bất quá, ta có thể nói trước với các ngươi một tiếng, thực lực của Diêu Ngọc là không thể giữ được, còn các ngươi, ta sẽ để Chương bá đưa các ngươi trở về, các ngươi không cần quá lo lắng, ta sẽ không lấy mạng các ngươi, cùng lắm chỉ khiển trách chút ít thôi...."

Hơi ngừng một chút, Diêu Vân Thanh nói tiếp: "Diêu Thiên Vũ, nếu ngươi đã chờ không nổi gấp gáp muốn gả chồng, thật ra ta có một mối tốt, lần trước Trương gia đến cầu hôn, nói là muốn cưới một tiểu thư chi thứ, tuy đã bị gia gia từ chối, nhưng địa vị của Trương gia chỉ đứng sau Diêu gia chúng ta, công tử Trương gia cũng phong lưu phóng khoáng, cho nên cũng không ủy khuất ngươi...."
Bình Luận (0)
Comment