Thân thể Diêu Thiên Vũ chấn động, hoảng sợ trợn to mắt: "Ngươi.... ngươi muốn ta gả cho tên ác bá kia? Không! Ta không muốn!!!"
Diêu VaanThanh làm như không nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của đối phương, nụ cười càng sâu: "Yên tâm đi, ta sẽ bảo Trương gia hảo hảo chiếu cố ngươi."
Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ 'chiếu cố'....
Giờ phút này Diêu Thiên Vũ rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác sợ hãi, tôn nghiêm gì đó đều từ bỏ, bổ nhào vào bên chân Diêu Vân Thanh, đau khổ cầu xin: "Ta cầu xin ngươi, đừng gả ta cho hắn, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không nên đoạt nam nhân của ngươi, nhưng mà không phải tại ta không biết sao? Nếu sớm biết ngươi nhìn trúng hắn, ta nhất định sẽ không làm chuyện như vậy."Sắc mặt Diêu Vân Thanh càng âm trầm.
"Diêu Thiên Vũ, bởi vì Tiêu Phong là người ta quen biết cho nên ngươi liền nhận sai? Nếu đổi lại là người khác thì sao? Có phải sẽ bị các ngươi uy hiếp bức bách hay không? Năm đó Tiêu Vân vô tội thế nào? Hiện giờ Tiêu Phong vô tội thế nào? Người Diêu gia chúng ta không tồi, nhưng gia quy là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta ta liền diệt cả nhà ngươi! Cho nên, ta muốn hỏi các ngươi một chút, là Tiêu Vân phạm các ngươi, hay Tiêu Phong phạm các ngươi?"
Tay Diêu Thiên Vũ vô lực buông xuống.
Nàng vốn cho rằng mình là người Diêu gia, dù biết bọn họ phạm sai lầm Diêu gia vẫn sẽ che chở bọn họ, nhưng mà bọn họ đã xem thường cái gia tộc lãnh huyết này.
Vì một người ngoài mà không tiếc hại đề tử trong tộc mình....
Diêu Thiên Vũ đột nhiên cười lên, tiếng cười dễ nghe mà tràn ngập hơi thở bi thương tuyệt vọng: "Diêu Vân Thanh, ngươi rất nhẫn tâm! Thế nhưng làm ta gả cho người như vậy, tính tình công tử Trương gia vô cùng bạo ngược, đây là đẩy ta vào đường chết a!"
Diêu Vân Thanh bình tĩnh nhìn nữ tử trên mặt đất, thanh âm sắc bén: "Ta bức tử ngươi? Diêu Thiên Vũ, hiện tại ta chỉ biết có hai chuyện, thời điểm ta không biết, các ngươi đã làm bao nhiêu chuyện sai trái? Gia gia giao quyền lực cho ta, vậy ta chính là gia chủ Diêu gia, người vi phạm gia quy phải bị trừng phạt thích đáng!"
Nàng không phải là người thiện lương.
Có vài người đáng để nàng đồng tình, nhưng có vài người, ngươi đồng tình nàng, nàng chỉ biết ỷ vào sự đồng tình này mà càng thêm xằng bậy, chó cậy thế chủ....
"Chương bá." Diêu Vân Thanh hơi ngẩng đầu, lạnh giọng quát: "Đuổi bọn họ về Diêu gia, báo cho gia gia những chuyện xảy ra ở đây, dựa theo lời ta nói trừng phạt bọn họ!"
Một thân ảnh già nua từ ngoài cửa tiến vào, ánh mắt lo lắng: "Còn tiểu thư..."
"Yên tâm đi, có Tiêu Phong và Nguyệt Nhi ở đây, ta sẽ không xảy ra chuyện gì, ngươi trở về gia tộc cũng có thể kiềm chế nhị thúc, làm hắn không dám hành sự lỗ mãng, trong gia tộc này, người ta tin tưởng ngoại trừ gia gia và cha mẹ, cũng chỉ có ngươi..."
Bởi vì những người khác trong Diêu gia đều có quan hệ tốt với nhị thúc hơn nàng. Chỉ có Chương bá, dù thực lực không mạnh nhưng đã lớn lên bên cạnh mẫu thân.
Cũng là người nhìn nàng trưởng thành từ nhỏ....
Cho nên trong cái gia tộc to lớn này, người nàng có thể tin tưởng chỉ có hắn....
Đây là bi ai thế nào?
Chương Lâm tựa hồ hiểu rõ điều gì, hơi ôm quyền nói: "Tiểu thư, ngươi yên tâm đi, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, kể cả chuyện nhị gia đều báo cáo với gia chủ."
Diêu Vân Thanh khẽ gật đầu, không nói nhiều nữa, quay về phía Mộ Như Nguyệt: "Nguyệt Nhi, xử trí những người này thế nào?"