Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình sẽ nhanh chóng gả cho Tuấn ca ca, trong lòng Nam Cung Tử Lan vô cùng ngọt ngào, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh hai người thành kết hôn.
Lúc này Đông Phương Tuấn đang cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, chỉ có âm trầm, nhưng Nam Cung Tử Lan đang chìm trong ngọt ngào hạnh phúc nên không nhìn thấy điểm này..."Nguyệt Nhi", môi Dạ Vô Trần xẹt qua vành tai Mộ Như Nguyệt, ánh mắt cười nói: "Ở đây chờ ta, ta còn có một số chuyện cần xử lý."
"Vô Trần..."
"Nguyệt Nhi, nàng là thê tử của Dạ Vô Trần, ta sẽ không để nàng chịu bất kì ủy khuất gì! Tuy nàng không thèm để ý đến lời người khác nói nhưng ta tuyệt đối không chịu được! Hiện tại nàng chỉ cần đứng sau lưng ta, mọi việc đều có ta xử lý..."
Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, khóe môi khẽ cong lên.
Dạ Vô Trần không nói thêm gì nữa, ánh mắt dời qua phía Liễu Ngọc sắc mặt tái nhợt.
Toàn thân Liễu Ngọc lập tức chấn động, kinh hoảng la lớn: "Thiếu Thần ca ca, cứu ta, mau cứu ta, chỉ cần ngươi cứu ta, bảo ta làm nô tì cho ngươi cũng được!"
Không!
Nàng còn chưa muốn chết!
Nam nhân này dù không giết nàng nhưng cũng tuyệt đối không cho nàng sống dễ chịu.
Dịch Thiếu Thần lạnh lùng đảo mắt qua vẻ mặt kinh hoảng của Liễu Ngọc, nở nụ cười ôn nhuận, không hề có ý muốn ra tay.
Hắn đã từng tha cho nữ nhân này một lần, chẳng qua chỉ làm bẩn nàng mà thôi, ai ngờ nàng còn không biết điều, một khi đã như vậy, hảo hảo giáo huấn nàng một trận cũng không tồi...
Trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, nhưng đối với Liễu Ngọc, thái độ của Dịch Thiếu Thần còn khiến nàng thống khổ hơn.
Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, dù nam nhân này không yêu nàng, tốt xấu gì cũng có chút tình cảm, nhưng mà, thời khắc này, hắn mặc kệ sự sống chết của nàng.
Thì ra trong lòng hắn, mình chẳng là gì cả...
Tim Liễu Ngọc đau đớn, lại càng ghen ghét Mộ Như Nguyệt, vì sao nữ nhân này có thể được nam nhân thật lòng yêu thương, còn nàng trả giá nhiều như vậy mà vẫn không có được trái tim Thiếu Thần ca ca...
"Thiếu Thần ca ca, ngươi thật sự nhẫn tâm vậy sao?"
Lông mi Liễu Ngọc run rẩy, bộ dạng hoa lê đái vũ.
Nàng còn ôm một tia hi vọng cuối cùng...
Nhưng cái nàng chờ đợi được vẫn chỉ là sự trầm mặc.
Tâm Liễu Ngọc chìm vào đáy cốc, bỗng nhiên cười điên cuồng, cười đến chảy nước mắt, ánh mắt bi thống nhìn nam nhân mình yêu.
Nếu có thể sống lại, nàng thật sự hi vọng mình sẽ không yêu nam nhân lương bạc này!
"Quỷ Vương có phải quá vô lý rồi không."
Bỗng nhiên, một thanh âm trào phúng vang lên.
Nhưng không thể không nói, thanh âm này đối với Liễu Ngọc chính là tiếng trời...
Đông Phương Tuấn thưởng thức ly sứ trong tay, cười nhạt nói: "Nàng bất quá chỉ nói mấy câu mà thôi, ngươi liền muốn ra tay với nàng, như thế cũng quá không có phong độ nam nhân đi, tốt xấu gì nàng cũng là một nữ nhân!"
Nam Cung Tử Lan có chút nghi hoặc nhìn Đông Phương Tuấn.
Trong cảm nhận của nàng, Tuấn ca ca luôn luôn không thích xen vào việc của người khác, tại sao bây giờ lại nói giúp nữ nhân kia? Đương nhiên, Nam Cung Tử Lan không cho rằng Tuấn ca ca thích Liễu Ngọc.Bởi vì từ đầu đến cuối, Đông Phương Tuấn đều không thèm liếc Liễu Ngọc một cái, mà thường xuyên nhìn về phía bạch y nữ tử tuyệt sắc bên cạnh Quỷ Vương.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, Nam Cung Tử Lan cảm thấy Đông Phương Tuấn tựa hồ... chán ghét nàng?
Vì sao?
Nam Cung Tử Lan khẽ cau mày, rất là khó hiểu....