"Phong độ?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Cho dù Khiếu Nguyệt chỉ là một ma thú nhưng cũng là một nữ tử, Đông Phương gia các ngươi tập thể công kích nàng, đánh nàng đến mức trọng thương không thể khôi phục hình người, mà ngươi lại yếu đuối, nhát gan, thờ ơ lạnh nhạt, vì sao lúc đó không nói đến phong độ?"
Răng rắc!
Ngón tay Đông Phương Tuấn đột nhiên dùng sức, ly sứ trong tay bị bóp nát, sắc mặt hắn âm trầm, lạnh lùng nhìn vẻ mặt tươi cười của nữ tử kia.
"Khiếu Nguyệt tỷ tỷ?" Nam Cung Tử Lan sửng sốt, "Tuấn ca ca, không phải ngươi nói Khiếu Nguyệt tỷ tỷ tự rời khỏi Đông Phương gia sao? Lời vị cô nương này nói là có ý gì?"
Đông Phương gia tập thể đánh trọng thương Khiếu Nguyệt tỷ tỷ?
Làm sao có thể?
Tuấn ca ca thiện lương ôn hòa như thế, sao có thể ngồi yên nhìn Khiếu Nguyệt tỷ tỷ bị những người khác đánh trọng thương? Huống chi quan hệ của bọn họ tốt như vậy, Tuấn ca ca cũng nói coi Khiếu Nguyệt như muội muội của mình, sao có thể không giúp nàng?
Nam Cung Tử Lan có chút không rõ.
Nhưng nghe ngữ khí của vị cô nương kia cũng không giống như đang nói dối a.
"Tử Lan, ngươi đừng nghe nàng nói bậy", Đông Phương Tuấn hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt, xoay người cầm lấy tay Nam Cung Tử Lan, "Ngươi phải tin tưởng ta, Đông Phương gia chúng ta tuyệt đối không làm chuyện như vậy."
Nam Cung Tử Lan cắn môi, nàng rất yêu Tuấn ca ca, cho nên nàng muốn tin tưởng hắn một lần....
"A!" một tiếng cười khẽ truyền đến.
Âu Dương Vân Cẩm nở nụ cười trào phúng, đáy mắt lộ vẻ khinh thường: "Nam Cung tiểu thư, ta có thể chứng thực lời Mộ cô nương nói, lúc ấy Khiếu Nguyệt bị thương được Âu Dương gia nhặt về, hơn nữa đã hấp hối thoi thóp, nàng dựa vào nghị lực kiên cường mới có thể từ quỷ môn quan sống sót trở về."
Nếu nói Nam Cung Tử Lan không hiểu rõ Mộ Như Nguyệt cho nên không tin lời nàng nói, nhưng nàng lại hiểu rất rõ cách làm người của Âu Dương Vân Cẩm.
Nam nhân này căn bản khinh thường nói dối, lời hắn nói tuyệt đối là sự thật.
Nhớ lại thái độ của Khiếu Nguyệt đối với Đông Phương Tuấn, trong lòng Nam Cung Tử Lan lộp bộp, chẳng lẽ năm đó Khiếu Nguyệt rời đi, thật sự là vì Đông Phương gia đánh trọng thương?
Nàng có chút do dự.
Tuấn ca ca trước này đều rất ôn hòa thiện lương, lại có khí khái nam nhi, vì nàng mà không tiếc vào sâu trong sơn mạch ma thú bắt được tiểu bạch hổ cho nàng, cũng chính vì dũng khí của hắn làm nàng cảm động, sau đó yêu thương hắn.
Nhưng Tuấn ca ca như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn Khiếu Nguyệt bị người khác đả thương mà thờ ơ?
Rốt cuộc, Nam Cung Tử Lan vẫn quá đơn thuần.
Tiểu bạch hổ là ma thú ở sâu trong sơn mạch ma thú, nhưng chưa chắc là Đông Phương Tuấn tự mình động thủ, hắn chỉ cần dùng một vài nhân lực là có thể tiến vào rừng sâu, sau đó giả bộ vì bắt được tiểu bạch hổ mà bị trọng thương, dễ dàng làm Nam Cung Tử Lan động tâm...
Có lẽ cũng vì sự hồn nhiên này, Khiếu Nguyệt mới có hảo cảm với nàng, lúc gặp nhau ở Đông Phương gia, quan hệ hai người khá tốt, nàng rời đi một thời gian Nam Cung Tử Lan còn thường xuyên đến Đông Phương gia tìm hiểu tình huống của nàng.
"Tuấn ca ca, Khiếu Nguyệt tỷ tỷ rời đi thật sự có liên quan đến Đông Phương gia sao?" Nam Cung Tử Lan khẽ nâng mắt, đôi mắt to tròn đáng yêu chăm chú nhìn Đông Phương Tuấn.
Đông Phương Tuấn hoảng hốt: "Tử Lan, ta thật sự không có! Quan hệ của ta và Khiếu Nguyệt tốt như vậy, sao có thể tổn thương nàng?"
"Phải không?" Nam Cung Tử Lan mỉm cười ngọt ngào, hai mắt cong cong thành hình trăng non.
Lúc này, nàng vẫn chưa nói tin tưởng hắn, nhưng nhìn thấy nàng tươi cười như vậy, Đông Phương Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm...