Trong dược tháp, một cỗ tinh thần lực cường đại tràn đến làm Mộ Như Nguyệt bất giác ngẩn ra, nhưng sau khi vào dược tháp, mọi người đều bị phân tán ra nhiều nơi khác nhau, lúc này, giữa bụi cỏ chỉ có một mình nàng...
Sột soạt!
Trong bụi cỏ truyền ra vài tiếng vang, nàng quay đầu nhìn lại liền thấy một thân thể khổng lồ từ trong bụi cỏ chạy ra, trực tiếp tấn công Mộ Như Nguyệt...
Theo bản năng, Mộ Như Nguyệt nâng cửu thiên long viêm kiếm lên, nhưng nàng lại ngạc nhiên phát hiện mình không thể vận dụng nguyên khí...
"Khó trách hắn nói nơi này chỉ có thể sử dụng tinh thần lực, thì ra là bị hạn chế." Mộ Như Nguyệt thu hồi trường kiếm, vừa định phóng tinh thần lực ra, móng vuốt sắc bén của lão hổ khổng lồ kia đã tới trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt không tránh kịp, bị nó cào một đường vào vai, máu tươi nhiễm đỏ ống tay áo...
"Ở chỗ này cũng không thể dùng nguyên khí để tránh né, nói cách khác, ngoài việc sử dụng tinh thần lực thì các phương diện khác đều chỉ như một người bình thường!"
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt càng thêm nghiêm trọng, nếu như vậy, nàng cũng không thể thi triển những lực lượng khác...
Trong lúc nàng đang trầm ngâm thì lão hổ lại nhào đến, Mộ Như Nguyệt lập tức lui về phía sau vài bước, nhanh nhẹn nghiêng người né qua, nhưng ống tay áo vẫn bị xé rách.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại, bắt đầu phóng xuất tinh thần lực, trước mặt nàng xuất hiện một thanh trường kiếm, nhưng còn chưa kịp dùng đã bị lão hổ chụp nát.
Phụt!
Mộ Như Nguyệt chợt lui lại mấy bước, phun một ngụm máu tươi, nàng lau chùi vết máu ở khóe miệng, đáy mắt hiện lên hứng thú nồng đậm.
"Thì ra đây chính là sử dụng tinh thần lực để chiến đấu, Trung Châu không có kiểu chiến đấu này, mà kiếp trước nàng cũng chưa từng đến Đông Đảo, bây giờ mới biết được tinh thần lực cũng có thể dùng để chiến đấu..."
Đông Đảo và Trung Châu cách nhau rất xa, đời này nếu không phải vì Thánh Nguyệt phu nhân thì nàng cũng không đặt chân đến nơi này...
Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với phương pháp chiến đấu như vậy.
"Tầng thứ nhất, ma thú tương đối yếu, càng lên cao càng mạnh, cho nên ta phải tìm cách vận dụng thuần thục tinh thần lực rồi mới đi lên tầng trên..."
Nghĩ đến đây, nàng thu hồi tầm mắt, khóe môi ẩn chứa ý cười, sắc mặt thản nhiên nhìn ma thú khổng lồ đang lần nữa vọt về phía mình...
Bên ngoài dược tháp không thể nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng có thể nhìn thấy ánh sáng trong mỗi tầng, ánh sáng mỗi người đều có màu khác nhau, dựa vào điều này để biết được thí sinh nào đang ở tầng thứ mấy....
Ánh sáng của Mộ Như Nguyệt là màu trắng.
Những người khác đều đã đi lên tầng hai, Tô Sương và một nam nhân khác đã lên tầng ba, nhưng mà, từ đầu đến cuối Mộ Như Nguyệt vẫn ở tầng một....
"Quả nhiên không chịu nổi một kích!"
Xuyên Cốc cười lạnh, với thực lực của nàng căn bản không thể chịu nổi một kích, không cần Tô Sương ra tay, nàng cũng không thể là đối thủ của những người khác.
Thật không biết nàng lấy đâu ra tự tin, hứng thú bừng bừng tham gia trận tỷ thí này?
"Tầng một, nàng thế nhưng vẫn ở tầng một."
"Chắc không phải tìm góc nào trốn vào đấy chứ? Nhưng như vậy cũng không có ích gì, trong vòng nửa ngày mà không lên được tầng năm thì cũng bị loại..."
"Ha ha, phỏng chừng nàng nghe nói dùng tinh thần lực để chiến đấu nên muốn bỏ cuộc, lại không tiện nói ra, cho nên bây giờ mới ngây ngốc ở tầng một, chờ sau khi trận đấu kết thúc mới đi ra..."