Mọi người nhịn không được thở dài một tiếng.
Đáng tiếc, nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy mà lại chịu thua, không còn phong thái như lúc đấu với Phiên Lâm nữa.
Bất quá, đối với kết quả này, mọi người vẫn cảm thấy rất hài lòng.
Năng lực chiến đấu của nàng đã đủ khiến người ta khiếp sợ rồi, nếu còn có trình độ luyện đan cường hãn nữa, vậy bọn họ phải sống thế nào đây?
Quả nhiên ông trời rất công bằng, sẽ không để một người có thể thiên tài đến mức đó...
Thời gian dần trôi qua, cả không trung ngập trong ánh hoàng hôn.
Nhìn tình hình thi đấu trong dược tháp, mọi người bất giác thất vọng thở dài lắc đầu.
"Hừ!" Xuyên Cốc hừ lạnh một tiếng, "Hiện tại thời gian thi đấu còn một canh giờ, nàng vẫn chỉ ở tầng một, xem ra, nàng thật sự đã tìm một góc mà trốn rồi..."
Dứt lời, hắn lại ngước mắt nhìn dược tháp, hai mắt khẽ nheo lại.
"Bất quá, lần này đúng là có nhiều mầm non ưu tú, đa số đã lên tầng thứ năm, Tô Sương đã lên đến tầng sáu, còn một người... thế nhưng đã lên đến tầng bảy?"
Xuyên Cốc chợt híp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia ngưng trọng.
Có thể đến tầng tám bằng tốc độ nhanh như vậy cũng chỉ có vị thiên tài vạn năm trước kia, không ngờ lần này lại xuất hiện một thiên tài như thế...
Nếu có thể thu người này vào Đan Môn, môn chủ tất nhiên sẽ khích lệ hắn...
"Các ngươi mau nhìn kìa, tầng một có động tác rồi!"
Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên cắt ngang suy nghĩ của Xuyên Cốc.
Lúc hắn dời mắt nhìn qua, Mộ Như Nguyệt đã lên tầng hai...
"Chẳng lẽ nàng cho rằng chỉ trong vòng một canh giờ có thể đột phá tầng năm?"
Đáy lòng mọi người đều cảm thấy nghi hoặc, không ai tin nàng mất nhiều thời gian như vậy mới lên được tầng hai, còn một canh giờ làm sao lên đến tầng năm được?
Phải biết rằng, muốn đột phá một tầng, không phải là tìm được đường lên mà yêu cầu phải giết một số lượng ma thú nhất định, nếu không thì tuyệt đối không thể lên tầng trên được...
Trận đấu này, nàng chắc hẳn sẽ thua...
Lúc này trong dược tháp, Mộ Như Nguyệt nhìn đàn ma thú phía trước, cười lạnh.
Bỗng nhiên, trước mắt nàng xuất hiện vô số trường kiếm tỏa ra hàn khí thấu xương, đồng loạt phóng về phía đàn ma thú...
Phụt!
Trường kiếm đâm vào ngực ma thú, máu tươi bắn ra nhiễm đỏ sơn cốc, sau khi đàn ma thú ngã xuống, một cánh cửa xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt...
Mộ Như Nguyệt dứt khoát nhấc chân bước qua cánh cửa.
"Tầng ba, nàng tới tầng ba!"
"Cái gì? Không thể nào, mới chưa tới nửa khắc
(1 khắc = 15"), làm sao nàng lên tầng ba được?"
Mọi người chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng trắng kia...
Không biết vì sao, nội tâm Xuyên Cốc chấn động, lúc này cũng không rảnh quan sát những người khác, chỉ chăm chú nhìn ánh sáng của Mộ Như Nguyệt...
Rất nhanh, bạch quang lại lên đến tầng bốn.
Thời gian vẫn là năm phút đồng hồ...
Xuyên Cốc căng thẳng nắm chặt nắm tay, trong mắt hiện lên tia sáng khác thường, dù sao hiện tại tốc độ thi đấu của Mộ Như Nguyệt có chút quỷ dị...
Dù có nhanh cỡ nào, với tinh thần lực yếu ớt như vậy, nàng căn bản không thể đột phá một tầng chỉ trong vòng năm phút được...
"Tầng năm! Tầng năm, cmn từ tầng bốn lên tầng năm chỉ mất mười phút? Mau nói cho ta biết, là ta bị hoa mắt, nhất định là ta bị hoa mắt!"