Tuyệt Sắc Tà Thần

Chương 5

Chuyện thứ nhất Thu Thuỷ làm sau khi tỉnh lại do bị hạ mê dược dẫn đến mê man nhiều ngày chính là tìm Ngọc Lân! Hắn muốn hỏi Ngọc Lân rốt cuộc hắn đã ngủ bao lâu, muốn biết trong khoảng thời gian này đến tột cùng đã xảy ra những chuyện gì! Hắn muốn mau chóng quay về Vân Chân Phái, bởi vì hắn biến mất nhiều ngày như vậy, sư phụ cùng các sư huynh đệ chắc chắn lo lắng gần chết. Hắn lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên làm việc không nhắn lại như thế, trở về cần phải hướng sư phụ hảo hảo xin lỗi nhận lỗi mới được.

Nhưng mà, hắn lảo đảo ở xung quanh tẩm cung tìm thật lâu, đừng nói Ngọc Lân, đến một bóng người cũng tìm không ra!

Lòng hắn thoáng cái hoang vắng.

Hắn cấp thiết muốn biết trong khoảng thời gian hắn ngủ say này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hay là nói hắn ngủ đến một thế giới khác đi?

Võ lâm vừa trải qua tẩy kiếp ( đại khái như gội rửa) cần phải có người đi thu nhập giải quyết được hậu quả, mà nhiệm vụ này đương nhiên rơi vào trên người võ lâm minh chủ Hàn Lân Giáo mới vừa ngồi lên bảo toạ(ghế cho vua và thần phật ngồi).

Ngọc Lân mang theo trợ thủ đắc lực của y giao thiệp với từng bọn thủ hạ trong các bang phái nguyên khí đại thương(1) trong lúc đó, vờ trấn an, thực sự là đe doạ, dò xét. Y nghĩa vô phản cố(2) đáp ứng bồi thường tất cả mọi tổn thất vật chất của đối phương, giúp bọn họ xây dựng lại gia viên. Bởi vì sau khi tát người khác một cái, trấn an thiết yếu vẫn không thể thiếu được.

(1) Nguyên khí đại thương (元气大伤):Căn nguyên chi khí ( trong bộ phận cơ thể) đã bị thương tổn nghiêm trọng, khó có thể phục hồi như cũ.

(2) Nghĩa vô phản cố (义无返顾): hình dung sự nghiệp đúng đắn mà dũng cảm tiến tới.

Vì vậy những Côn Luân, Hoa Sơn, Võ Đang, Thiếu Lâm vốn là bang phái không đội trời chung với Hàn Lân Giáo, cũng phải chấp nhận sự thực đã đổi chủ, ngoan ngoãn tiếp nhận giúp đỡ của đối phương.

Võ lâm vẫn là võ lâm kia, đấu đá ngầm giữa các môn phải còn tồn tại, nhưng đã không còn ai có thể uy hiếp địa vị của Hàn Lân giáo chủ. Mà toàn bộ ban phái bị tiêu diệt này, vĩnh viễn không hề trở lại.

Ngọc Lân mới vừa mở võ lâm đại hội thì khẩn cấp chạy về Hàn Lân Giáo. Bởi vì dựa theo tính toán, mê dược trên người Thu Thuỷ mấy ngày nay mất đi hiệu lực, y phải về tới trước khi hắn tỉnh lại!

Nhưng mà Ngọc Lân không biết, bởi vì cảm giác sợ hãi cùng cảm giác áp bách thật lớn, Thu Thuỷ tỉnh lại sớm hơn một ngày so với dự định của y, trong lúc thể lực còn chưa khôi phục đã thử đi ra Hàn Lân Giáo, trở về núi Vân Chân!

Nhưng đường đi Hàn Lân Giáo, không phải ai cũng có thể đi ra ngoài, cho dù lúc này *** thần Thu Thuỷ vô cùng tỉnh táo cũng không có khả năng tay không phá mê trận trùng điệp đáng sợ kia, huống chi thể lực hắn đã sớm tiêu tán!

Tại trong rừng được phòng hộ trước tẩm cung Ngọc Lân, hắn đi dạo loanh quanh, không biết phạm vị của nó bao nhiêu, vẫn đi không ra! Thể lực tiêu tán, sắc trời dần âm u, dã thú cũng bắt đầu sục sôi nhảy lên.

Ngay lúc hắn cho rằng mình đã rơi vào mê trận, đi không ra nữa, con đường phía trước lại xuất hiện một người!

Mặc dù sắc trời không còn sáng rõ, nhưng từ đường nét cao to của gã Thu Thuỷ cũng nhìn ra, người đến là một nam tử hùng tráng trẻ tuổi.

Tuy rằng không biết là thiện hay ác, nhưng rốt cục có thể nhìn thấy một người, tâm tình Thu Thuỷ hơi vui mừng một chút.

“Ngươi là người của Hàn Lân Giáo sao? Biết Ngọc Lân không? Có thể nói cho ta biết y ở đâu không?” Hắn hỏi nam tử trước mặt, nói.

Không trả lời hắn, nam tử thẳng tấm đi tới trước mặt hắn, cười nhạt một chút, khều chống cằm hắn khiến hắn nhìn thẳng mình, nói:”Ngọc Lân? Gọi đến vô cùng thân thiết nha.”

Trong lòng Thu Thuỷ cả ghét, hắn cảm thấy được địch ý cường liệt tản ra trên người nam tử! Con ngươi lặng yên nhìn chăm chú vào xung quanh, nhìn để tính xem có khả năng bỏ chạy hay không. Nhưng rất đáng tiếc, khả năng chạy thoát, gần như không.

“Ngươi rất muốn gặp y?” Nam tử hỏi.

Nói thừa! Thu Thuỷ rất muốn nói như vậy, nhưng tình thế không ổn, hắn không thể làm gì khác hơn là tận lực kiềm chế tình tự của mình, nói:”Đúng, xin hỏi ta có thể gặp hắn không?”

Dưới tình huống như vậy còn có thể cười được, nam tử tựa hồ có chút nhìn hắn với cặp mắt khác:”Có thể.”

Thu Thuỷ mừng rỡ…

“Ta nhất định sẽ giao thi thể của ngươi đến tay y.”

“!?…”

Quả nhiên người này có ý đồ không tốt! “…Ta với ngươi chưa từng gặp mặt, bây giờ hà tất phải…?”

Đối với vẻ bình tĩnh thong dong của hắn, nam nhân âm thầm kinh ngạc, rồi lại khinh thường:”Nếu như ta là ngươi, người khác không cần đến giết ta, ta trước tiên sẽ tự tử để tạ lỗi thiên hạ, để tạ lỗi với sư phụ sư huynh đệ chết oan trên kia.” Gã cười lạnh tiết lộ sự thực tàn khốc với Thu Thuỷ.

Chết oan?!

Gã có ý gì?

“…Xin lỗi, ngươi nói ta nghe không hiểu lắm.” Thu Thuỷ lộ ra nụ cười vặn vẹo, không quá tin tưởng điều bản thân có thể nghe được.

“Ngươi không biết?” Nam nhân ngạc nhiên, nói:”Vân Chân Phái của ngươi đã toàn quân bị diệt, núi Vân Chân bị sang bằng thành bình địa, ngươi thân làm đệ tử cư nhiên đến bây giờ còn không chút nào hiểu rõ tình hình?”

Nam nhân nói, giống như độc dược có tính ăn mòn vô cùng mạnh, rơi xuống da Thu Thuỷ, ăn mòn hắn từ bên ngoài vào bên trong! Hắn mở to hai mắt nhìn, nhưng nhãn thần hiển nhiên so với trước trống rỗng hơn. Thể lực dường như trong giờ khắc này rút cục hầu như không còn, hắn đỡ đại thụ bên cạnh, chậm rãi mất *** thần rồi ngã xuống.

Giấc mơ kia, là điềm mộng báo trước sao?

Thì ra đau khổ bên trong ác mộng, là thật! Không… Không, không phải một phần mười sự thật!

“Thật tốt quá, xem ra ngươi cũng có tỉnh ngộ này!” Nam nhân nhìn vẻ thống khổ gần chết của hắn, tựa hồ thập phần thoả mãn.

Nhưng hắn vẫn không chịu tin! Hắn còn hy vọng chỉ là nam nhân này đang nói bậy, còn có thể đây chỉ là tiếp diễn giấc mơ!

Hắn không thể tin tưởng! Hắn là sao dám tin tưởng? Sớm chiều ở chung, các sư huynh đệ ngày hôm qua còn cùng hắn tập võ đối luyện, dạy hắn tập võ, sư phụ nuôi dưỡng hắn lớn lên, hắn lại tưởng rằng ngôi nhà Vân Chân Phái… Tất cả đã mất đi? Trong lúc hắn mê man tất cả đều đã bị giết hại?!

“…Không, đây không phải là sự thật…” Dùng khí lực sau cùng, hắn nắm chặt cành cây bên cạnh, vặn vẹo cười, thì thào lẩm bẩm.

“Kỳ thực, một khắc khi ngươi và giáo chủ gặp nhau thậm chí yêu nhau, nên nghĩ tới sẽ có kết quả ngày hôm nay.” Nam nhân nâng cằm hắn lên, nói:”Không phải người ta hại chết sư phụ ngươi cùng các sư huynh đệ khác, đó chính là ngươi, ngươi biết không?”

…. Giáo chủ?

Hắn nói giáo chủ?

Hắn nói là ta hại chết sư phụ và bọn họ?!

Thu Thuỷ đến cả khí lực đáp lời cũng không có, chỉ là con ngươi trừng lớn quan sát, giống như nung ra hai cái hốc trên thân người nam nhân nhìn gã chằm chằm! Muốn xuyên qua gia thịt gã, xuyên qua xương cốt đào ra đáp án hắn muốn biết!

“Hừ, ngươi đừng nói đến việc này ngươi cũng không biết!” Nam nhân cười lạnh, tiến đến bên tai hắn nói:”Ngươi ngày nhớ đêm mong, cùng Ngọc Lân kề sát cổ, là giáo chủ Hàn Lân Giáo, cũng là người tìm cách tiêu diệt Vân Chân Phái của ngươi… Mà sở dĩ y làm như vậy, hoàn toàn là vì ngươi!” Nói đến đây, nam nhân bắt đầu kích động lên!

“Ngươi không… không…nên giao hảo với y, vô ý tiết lộ chuyện cơ mật trong bang phải của mình cho y; hai không nên mê hoặc y, khiến y muốn độc chiếm ngươi, do đó càng thêm kiên quyết tiêu diệt Vân Chân Phái, quyết tâm cho người hoàn toàn thuộc về hắn!” Nam nhân nhe răng cười, tiếp tục lột da Thu Thuỷ, rót nước độc vào tim hắn.

Mắt Thu Thuỷ trừng lớn, mặc dù tiêu cự đã không tìm ra, tất cả khí lực còn thừa lại của hắn đều tập trung ở trên mí mắt. Hắn dùng sức trừng lớn suy nghĩ, muốn nhìn rõ mọi ảo ảnh khiến hắn vô cùng đau đớn, nhìn sự thực khiến tâm hắn yên ổn!

Tuy rằng, lời nói tàn khốc này, mới chính là sự thật!

“Nếu như ta là ngươi, ta chỉ sẽ lựa chọn hai con đường…” Nam nhân chậm rãi nâng thân thể truỵ xuống của hắn lên, ghé vào lỗ tai hắn nói nói câu thúc giục cuối cùng:”Một, từ bỏ những ngày sống còn lại, theo sư phụ xuống âm tào địa phủ đi, tạ tội; hai, tiếp tục sống cho qua ngày, bắt hung thủ giết người… Báo thù.”

Nói xong, ném Thu Thuỷ ngay tại chỗ, cho hắn một lọ rượu độc, một thanh đoản kiếm, rồi đi.

Cầm đoản kiếm sắc bén, Thu Thuỷ khanh khách nở nụ cười. Làm lưỡi kiếm lạnh lẽo sa vào da thịt hắn, để máu tươi đỏ thẫm chảy ra… Nếu không làm như vậy, hắn không có cảm giác bản thân còn sống!

“A a a a a a a a!!!!!”

Thê lương, tiếng la kéo xé nội tâm nứt ra, nương theo quạ đêm đói bụng luẩn quẩn dưới bầu trời ẩm ướt sương mù trùng điệp, cuối cùng biến mất tại khúc khuỷu trong rừng sâu bay lượn.

Ngọc Lân, thật là ngươi sao?

Tại sao phải làm như vậy?

Tại sao muốn giết Vân Chân Phái?

Vì sao muốn giết ta?

Ngọc Lân, ta muốn ngươi chính miệng nói cho ta biết!!!…

~ * ~

“Một đám phế vật!”

Biết được Thu Thuỷ đã sớm tỉnh lại, Ngọc Lân tức giận công tâm thậm chí không biết đã đi đâu mất, vung tay liền cho hộ vệ phụ trách trông coi một cái tát tàn nhẫn!

“Giáo chủ bớt giận, giáo chủ bớt giận….” Hộ vệ như chim sợ cành cong quỳ xuống tới tấp, đầu không dám giơ lên một chút, chỉ hy vọng hình phạt giáo chủ cho có thể nhẹ hơn một chút!

“Hừ…” Chuyện cho tới bây giờ, phát hoả cũng không thể giải quyết được vấn đề, Ngọc Lân ngược lại không xử phạt ngay vài người, chỉ là lạnh giọng hỏi:”Ngươi có biết hắn đi hướng nào không?”

Một hộ vệ vội vã ngẩng đầu lên, nói:”Tiểu nhân hình như thấy hắn đi về phía Bắc của rừng phòng hộ…”

“Hình như thấy?” Ngọc Lân đối với câu nói như vậy cực kỳ tức giận đến phát hoả:”Vậy mắt của ngươi còn có tác dụng gì nữa…”

Lập tức đưa lệnh trừng phạt xuống, mấy hộ vệ vội vàng khấu đầu cầu xin nói:”Tiểu nhân vô dụng, thỉnh giáo chủ thứ tội! Giáo chủ thứ tội!…”

Chẳng muốn nhìn thấy bọn chúng thêm một lần nào nữa, Ngọc Lân vung tay, ý bảo người bên cạnh đem bọn chúng xuống, về phần kết cục là sắc là róc thịt, sẽ nhìn thấy bên trong của người hành hình.

Tiếng cầu xin quỷ khóc thần sầu còn đang quanh quẩn tại hành lang, Ngọc Lân chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn!

Trước đây y chưa từng thử qua như vậy, cho dù phải gập lại trở ngại rất lớn cũng luôn luôn có thể thong dong đối mặt, cho dù là khơi màu phân tranh toàn bộ võ lâm….

Nhưng mà lúc này, y so với trước lúc chiến đấu càng thêm lo nghĩ. Bởi vì Thu Thuỷ.

Vì khiến cho Hàn Lân Giáo trở thành võ lâm bá chủ xứng với tên thực, cũng để độc chiếm Thu Thuỷ, y tiêu diệt Vân Chân Phái nơi ở của Thu Thuỷ, một người sống ở đây cũng không giữ lại. Y không dám mong đợi bọn họ sẽ đằm thắm như trong quá khứ, thậm chí không dám mong mỏi Thu Thuỷ sẽ dùng lại nhãn thần ngày xưa nhìn y một cái!

Nhưng mà, cho dù để y chọn lại trong đầu một lần nữa, y vẫn sẽ chọn như vậy.

Vì Vân Chân Phái một ngày không biến mất, y cùng Thu Thuỷ vẫn còn nằm trong tình thế đối nghịch. Y sẽ không để địch nhân có cơ hội đến công kích mình, có cơ hội chia rẽ y và Thu Thủ, chỉ có thể hạ thủ vi cường trước.

Thu Thuỷ, ta biết ngươi sẽ rất đau lòng, nhưng ta không có lựa chọn nào khác….

Tha thứ cho ta…

~ * ~

Bất tỉnh trong rừng sâu tỉnh lại, thần trí mơ màng, Thu Thuỷ miễn cưỡng theo sát bước chân của của người nào đó tiến vào rừng sâu, gian nan ra khỏi mê ảo trận kia.

Bây giờ hắn thầm muốn quay về núi Vân Chân, cho dù nó thực sự đã bị giết sạch đốt sạch, biến thành một vùng hoàng tàn đáng sợ….

Hắn thầm muốn trở lại, nhìn nơi nuôi dưỡng hắn lớn lên có đúng là đã bị huỷ diệt hay không…. Ít nhất cũng muốn an táng các sư huynh đệ đồng môn!

Manh giáp không còn, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Đây là cảnh tượng Thu Thuỷ thấy khi trở lại.

Phòng ốc, miếu thờ đã không còn nhìn thấy nữa, thậm chí đến thi thể cũng nhìn không ra! Bởi nghìn dậm liên miên, đền bị đốt thành một vùng đen đuốc!

Thỉnh thoảng có vài con quạ đen lượn vòng trên không trung, đang tìm kiếm thịt thối đã bị đốt trọi.

Hù một tiếng, vài con vây quanh đánh nhau với vài con quạ đen trước một viên thịt đen như than, Thu Thuỷ tự xuống nhặt lên miếng toả bài(như lệnh bài vậy á) chỉ còn một nửa, mới biết được đây chính là đại sự huynh điềm đạm hắn rất thân thiết!

Ôm thi hài không trọn vẹn, nó lại một chút một chút rơi lả tả từ tay hắn, như bụi bay phiêu đãng trong gió, thổi đến một khoảng không vắng vẻ trên núi đã bị cháy sạch, tìm được chốn về cuối cùng của hắn.

Toả bài đang cầm trên tay, nước từng giọt lớn như hạt đậu rơi trên mặt, là nước mắt.

Thu Thuỷ rốt cuộc khóc. Hắn ngồi ở nơi từng luyện võ, cùng chơi đùa với các sư huynh đệ, mà hôm nay đã trở thành một đỉnh núi trơ trụi, khóc không ra tiếng. Nước mắt mang theo nhiệt độ cuối cùng trên người hắn, từng giọt từng giọt tan đi.

Mặc dù chảy đi, trên người vẫn còn ấm!

Mặc dù tan biến đi, bản thân vừa ngu xuẩn vừa vô dụng!

Từ nay về sau, tâm của hắn sẽ không còn ấm nữa!

Rượu độc và đoản kiếm nam nhân xa lạ kia cho hắn còn giữ.

Hắn nhìn nó chằm chằm, đối với núi Vân Chân đã bị đốt thành một đống hoang tàn, đối với tất cả những người thân đã bị hại mà thề — hắn muốn đâm đoản kiếm này tim hung thủ, không tiếng nào trút từng giọt rượu độc này vào cổ họng người đó!

“….Thế nào, có muốn ta làm sư hay không…”

Trong lúc bất thình lình, câu nói nửa đùa nửa thật của nam nhân áo đen trong sơn động chợt tiến vào trí nhớ.

“…Tuy rằng khả năng của ta còn kém so với Ngọc Lân, nhưng người trong chốn võ lâm có thể đuổi kịp ta cũng không có mấy người, bái ta làm thầy sẽ không thất lễ ngươi…”

“…Nếu như sau này ngươi hối hận, thì trở về tìm ta, điều kiện này vẫn còn có hiệu lực… Ngươi hẳn là người của tà giáo. Một thân hàn khí, hơn nữa nhãn tình để lộ tà khí và dục vọng, rất không giống với người danh môn chính phái!”



Nước mắt đã lấp lánh, nhãn tình Thu Thuỷ trở nên âm trầm.

Nam nhân kia, hiện tại là người quen duy nhất hắn có thể nghĩ đến, cũng là người duy nhất có khả năng giúp đỡ hắn.

Hắn trở về lại Hàn Lân Giáo một chuyến, muốn đến tìm người kia, cùng ông ta thực hiện điều kiện hôm nọ.

Hơn nữa, hắn muốn gặp Ngọc Lân, hắn muốn ngay trước mặt hỏi y, toàn bộ chuyện này cuối cùng có đúng là y sau khiến hay không, đến tột cùng là vì cái gì!



Thu Thủy đang đi qua tay hộ vệ thì Ngọc Lân xuất hiện ngay trước mặt, hai người đều cảm giác dường như đã có mấy đời. ( ý là lâu không gặp, giữ nguyên văn =u=)

Tình cảm kích động đã lâu không cảm giác được này đang cuộn trào mãnh liệt ở trước ngực Ngọc Lân, y nhìn khuôn mặt lạnh như băng sương của Thu Thủy, không nói gì.

Giao cảnh triền miên trước đây rõ ràng còn phiêu đãng qua lại trước mắt, nhưng hai người đều biết rõ chút quang cảnh kia đã không còn tồn tại nữa.

“Thu Thuỷ..” Kìm lòng không đậu đi đến, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thiếu niên, khát khao có thể tìm lại một ít nhiệt độ. Bốn mắt nhìn nhau, theo ánh mắt đối phương phóng tới, đều là bi thương nặng trĩu:”Thu Thuỷ, ta rất nhớ ngươi…”

Yêu thương nặng nề, như một nắm muối rơi xuống vết thương trong tâm. Thu Thuỷ buồn bã cười:”… Ta biết ngươi nhớ ta, cũng tin là ngươi yêu ta.”

Nghe hắn nói như vậy, Ngọc Lân dường như bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng:”Như vậy…”

“Nhưng mà… Ta không nên đắm say trong yêu thương của ngươi, mà quên ngươi là tà ma giáo chủ.” Thu Thuỷ tiếp tục nói mà như mưa đá đánh vỡ hơi ấm trong tim y vừa có!

“Lòng của ngươi chỉ thuộc về người ngươi yêu, còn không thương, thì lại giống như một cọng cỏ vô gia trị! Thế giới này có mấy người tàn nhẫn được như ngươi?”

Cam chịu câu chuyện không mang theo một chút hơi ấm của hắn, Ngọc Lân không nói gì chăm chú nhìn hắn, mong chờ hắn từ trong ánh mắt kia có thể thông hiểu mình.

Nhưng việc này hiển nhiên đã không còn khả năng.

“Cư nhiên có thể trở thành một trong những người được ngươi yêu, ta thật con mẹ nói may mắn, có phải hay không Ngọc Lân?” Thu Thuỷ cười lạnh, nói.

Lãnh tĩnh ngoài mặt, báo hiệu cơn sóng lớn hơn nữa sắp sửa trào dâng, sự trầm tĩnh lúc này của Thu Thuỷ so với sự cuồng loạn bên trong càng làm cho Ngọc Lân lo lắng.

“…Nhưng mà, sư phụ ta, các sư huynh đệ ta thì không may mắn như vậy, nhưng đến bọn họ cũng không biết Hàn Lân giáo chủ có bao nhiêu đáng sợ, cũng không biết đại nạn sẽ cách mình gần thế nào…” Thu Thuỷ cúi đầu, khanh khách nở nụ cười, nhưng nụ cười này so với khóc lóc càng làm lòng người thêm đau xót:”Đây là số mệnh của bọn họ, cũng là vận hạn ta mang lại cho họ, tất cả đều do ta!”

“Không, Thu Thuỷ, những việc này cũng không trách ngươi…”

“Câm miệng!” Thu Thuỷ đột nhiên gầm thét một tiếng giống như bùng nổ:”Đừng… gọi tên ta nữa! Đừng… gặp ta nữa!”

Ngọc Lân quen nhìn sóng to gió lớn, lại bị sự phẫn nộ tột cùng của thiếu niên kinh sợ! Y không biết nên làm thế nào mới có thể trấn an được thiếu niên cả ngươi run rẩy, y sợ hắn kích động quá độ, tổn thương kinh mạch của mình.

“Ngươi rất đắc ý có đúng không? Ngươi rốt cuộc trở thành võ lâm minh chủ không thể tranh giành, mà ta đây ngu ngốc trong lúc vô ý trở thành thứ để ngươi giận cá chém thớt, cho ngươi cho ngươi một lý do đầy đủ nhổ đi tất cả những cái đinh trong mắt, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của ngươi, tất cả đều như ngươi mong muốn, chúc mừng ngươi nhé!”

Trong giờ khắc này, tất cả yêu thương đều tan thành mây khói, chỉ còn lại lạnh giá thấu xương, đến cả Ngọc Lân cũng có chút không chống đỡ nổi.

Y trầm mặc, từng giọt từng giọt quá khứ đều đọng lại trong lòng hắn, y không muốn lúc này mất đi Thu Thuỷ.

Thế nhưng, trong miệng lại vẫn nói ra lời nói tổn thương.

“…Đúng vậy, hạ lệnh tiêu diệt bọn họ chính là ta hạ, thủ phạm là ta.” Thừa nhận của y, gây cho Thu Thuỷ một hồi đau xót đến tê buốt!

“Kỳ thực ta đã sớm xem chưởng môn Vân Chân Phái không vừa mắt kia như một tên hề nhảy nhót. Mà hắn lại vọng tưởng vào mấy kẻ nội ứng lẻn vào đây muốn lấy mạng ta, đây không nghi ngờ gì là chính hắn tự chặt đứt đường sống cuối cùng của hắn. Thu Thuỷ, toàn bộ việc này có thể trách ta sao?”

“Với tên danh môn chính phái này, vẫn nhằm tiêu diệt tà ma ngoại đạo ta đây vì quang vinh, nếu như không giết bọn họ, ta sẽ bị giết. Ta chỉ muốn bảo vệ bản thân, còn có Hàn Lân Giáo, cùng với… sự an toàn hơn ở bên cạnh ngươi.” Từ đấu tới cuối, Hàn Lân giáo chủ oai động toàn bộ võ lâm không nảy sinh một chút hại ý với Thu Thuỷ, thậm chí đến giọng nói chuyện cũng nhu hoà như vậy:”Những việc này đều là lỗi của ta sao? Tất cả bọn họ rơi vào kết cục như vậy đều là lỗi của ta sao?”

“…” Nhưng mà, Thu Thuỷ cũng đã bị y tổn thương đến thiên sang bách khổng(3), không còn như lúc đầu nữa! Cả trái tim đã ngập tràn bi thương, thậm chí đến cả lý trí ứng có của hắn đều dần dần tán loạn!

(3) Thiên sang bách khổng (千疮百孔): Khắp nơi đều là chỗ thủng và vết thương

“Đúng vậy, sư phụ bọn họ mưu tính gây rối với Hàn Lân Giáo của ngươi là sai, đúng là có tội. Nhưng mà, những người ở Vân Chân Phái khác thì sao?” Hắn cười lạnh, mỗi chữ mỗi câu đều lệ huyết, hỏi:”Các sư huynh đệ vô tội kia của ta còn không biết rõ tất cả cũng đã bị mất mạng! Ta chỉ biết là thứ ngươi dính đầy tay, đều là máu của các sư huynh đệ so với ruột thịt còn hơn của ta!”

Ngọc Lân không nói gì.

Y không định giải thích gì cả. Bởi vì y cũng không hiểu được vì sao không thể giết hại những đệ tử Vân Chân Phái. Bọn họ không phải Thu Thuỷ, tại sao không thể giết?

Lòng y chỉ vì Thu Thuỷ một người ấm áp, chỉ vì Thu Thuỷ một người nuông chiều. Những người khác, chỉ cần tạo thành cản trở đối với y, đều có thể giết hết.

Đây là thủ đoạn nhất quán trước nay của y, cũng là dụng tâm hung ác chính mình phải ngồi lên ngôi vị Hàn Lân giáo chủ của y!

Nhìn dung nhan thanh nhã đoan chính trước mắt, Thu Thuỷ bi ai nghĩ, bản thân nhiên mong muốn y có một tiếng sám hối, cư nhiên tha thiết y có thể hổ thẹn với linh hồn của các sư huynh đệ… Bởi vì nói như vậy, hắn rất có thể thực sự sẽ không trách cứ y nữa.

Ái tình đối với hắn, sớm đã nhập vào cốt tuỷ, bao phủ lý trí.

Cũng chính bởi vì vậy, hắn mới chết lặng gấp đôi khiến làm lòng người giá lạnh. Đối với căm thù của hắn, cùng thuận thế mà gia tăng mãnh liệt!

Cúi đầu, cầm thứ đồ vật trong tay đã lâu — cùng rượu độc ngày đó nam nhân cho hắn ném vào trước mặt Ngọc Lân, Thu Thuỷ cười cười, nói:”Đây là đồ thuộc hạ ngươi cho ta, hắn muốn ta kết thúc cuộc đời, để ta bồi tội với các huynh đệ. Nhưng ta cảm thấy, do ngươi động thủ vẫn tốt hơn..” Nhặt đoản kiếm lên, Thu Thuỷ nắm vào trong tay Ngọc Lân, tiến đến yết hầu của mình:”Ngươi giết ta đi.”

Nước mắt đã lấp lánh, lúc này vẻ mặt hắn vẫn là mang theo nụ cười. Chỉ là, nụ cười kia trong mắt Ngọc Lân lộ ra vẻ bi thương, thảm thiết như thế!

“Không!…” Ngọc Lân vội vã rút tay ra, ném đoản kiếm đi, không đâm vào cổ:”Đừng có nói ngốc! Làm sao ta lại cam lòng giết ngươi? Yêu ngươi, thương ngươi còn không kịp!” Ôm thiếu nhiên vào trong lòng mình, Ngọc Lân cảm thấy nếu như không nói như vậy, lúc này y thực sự có thể mất đi hắn:”Sao ngươi lại có thể đưa ra yêu cầu đáng sợ như thế với ta? Lẽ nào ngươi không biết ta yêu ngươi bao nhiêu, cần ngươi bao nhiêu sao?”

“…Không, ngươi không nên yêu!” Thu Thuỷ ngẩng đầu lên, cười nhìn dung nhan đã từng lưu luyến thật sâu, tỏ ra trầm tĩnh khiến sống lưng người khác rét run, nói:”Ngươi nên giết ta!”

“…”

“Ngươi không nên giữ lại ta trên đời này, nói cách khác, suốt cả đời này ta sẽ tìm học võ công lợi hại hơn ngươi, để… giết ngươi!”

Để giết ngươi!

Với những lời nói nhẹ nhàng bật ra có ngữ khí ôn nhu như lời tâm tình này, giống như nghìn vạn tia sét cùng đánh xuống đỉnh đầu! Ngọc Lân không thể tin đó là thật!

“Không… Thu Thuỷ, đừng như vậy!…”

Loạn, tất cả đều loạn rồi! Y nắm lấy vai Thu Thuỷ nỗ lực kéo hắn vào lòng thêm lần nữa, nhận được chỉ là sự khước từ lạnh lùng của hắn!

“Ta yêu ngươi! Ta thật là vì yêu ngươi nên mới làm như vậy! Ngươi phải tin tưởng ta!”

Gắt gao ôm lấy thân thể thiếu niên, rất sợ nếu như buông tay thì cái gì cũng bỏ lỡ!

Sao có thể để hắn ruồng bỏ mình? Sao có thể để hắn bỏ đi? Y vẫn chưa yêu hắn đủ, còn xa lắm mới đủ!

Y không muốn trở lại quá khứ không có hắn! Mất đi hắn, linh hồn y chắc chắn mất đi một nửa!

“Yêu ta?” Thu Thuỷ thở dài lắc đầu:”Vậy tình tình yêu của ngươi thực sự rất kinh khủng! ta… không chịu nỗi, hãy tìm người khác đi.”

Tình thâm ý dày, ái tình sống chết dây dưa, sao có thể trở thành lưỡi lê giết người?

Vì các sư huynh đệ đánh thương, ái tình này hắn cũng không cần nữa!

Xoạt một tiếng, Thu Thuỷ gỡ ngọc bội Kỳ Lân bên hông xuống, đưa tận tay cho Ngọc Lân.

Ngọc bội này hắn chỉ mang trong vài ngày, lại khiến hắn trải qua tình cảnh từ thiên đình xuống địa phủ!

“Chúng ta lúc đó, xem như là một thời đi.” Cười kẽ, cho người mình từng yêu chân thành trước mắt một nụ cười ấm áp cuối cùng:”Cho nên, trả lại thứ này cho ngươi. Có cả thời gian hạnh phúc ngắn ngủi cùng nhau ngươi từng làm cho ta…”

Từ nay về sau, giữa bọn họ sẽ không còn yêu nữa, chỉ còn thù hận!

“Không… Không!” Dường như phát cuồng, Ngọc Lân ném ngọc bội Kỳ Lân sang một bên, theo tiếng vỡ tan tành! Y nắm vai thiếu niên, kéo hắn tới giường quăng xuống:”Đừng hòng! Ngươi đừng hòng rời khỏi ta!” Không đợi Thu Thuỷ đứng lên, y liền áp đảo lên người hắn, tự mình kéo xé y phục của mình, song song cũng cởi đồ hắn ra, trong nháy mắt hai người đã tương đối trần trụi!

“Ngọc Lân!…” Biết lý trí y đã mất, Thu Thuỷ ngược lại cũng không phản kháng, để mặc y xoa vỗ trên người mình. Dù sao đã không còn yêu, cho dù y giết mình cũng không sao, huống chi chỉ như thế này mà thôi.

Thuận theo y vui vẻ đi, nếu như y có thể đắm say trong lúc giao hoan, nói không chừng là có thể thừa cơ giết chết y!

“A…!”

Thu Thuỷ không rõ, tại sao cho dù đến nông nỗi này, nghĩ đến phải hạ thủ giết y tâm hắn lại quặn đau như đao cắt!

Không ôn nhu như trước, Ngọc Lân lúc này như nổi điên gậm cắn da thịt trẻ tuổi dưới thân, thô bạo âu yếm hắn.

Nhưng mà khi y bài mở mông mình ra, lúc muốn chiếm đoạt phân thân của hắn, phát hiện hắn lại chậm chạp không thể cương lên!

“Ngươi…!?” Y không thể tin được, liên tục khiêu khích hắn, âu yếm hắn, nhưng thứ yếu nhuyễn trong tay mình lại không mảy may cương lên có phản ứng chút nào!

Thu Thuỷ nằm ở dưới nhìn vẻ si ngốc của y, nở nụ cười.

Hắn không có khả năng lại yêu thương y, si mê y như hắn đã từng, vì vậy cũng không có khả năng có cho dù là phản ứng nữa.

Mà hành vi phóng đãng lúc này của Ngọc Lân, giống như một trò cười!

“Ha ha, ha ha!…”

Bi ai quá lớn, khiến cho khuôn mặt y đều vặn vẹo! Y điên cuồng cười, cả ngươi phát run.

Quên đi, xoay chuyển không được nữa. Chuyện đến hôm nay, y thừa nhận.

Nhẹ nhàng ngồi đây, khoác y phục lên người, xoay người sang chỗ khác không hề nhìn hắn.

“…Ngươi đi đi.”

Lúc này Thu Thuỷ mới ngồi dậy, sửa sang xong y trang, đi ra bên ngoài.

“Ngươi muốn đi đâu?” Ngọc Lân hỏi.

Vân Chân Phái đã không còn, hắn hẳn là không còn nhà để về, còn có thể tới nơi nào đây?

“Chân trời góc biển.”

Mặc kệ là nơi nào, chỉ cần có thể thu luyện, chỉ cần có thể đạt được võ công cường đại, hắn nên đi đâu đây.

“Để khi trở về có thể giết ta?” Cười khổ, thê lương mà xót xa.

“…Không biết.”

Hắn không biết cuối cùng võ công hắn có siêu việt hay không, cả đời hắn cuối cùng có cơ hội thắng hay không. Chỉ hắn chỉ có thể đi đến nơi kia.

“….Nếu như ngươi đã nghĩ thông suốt, nói muốn trở lại bên cạnh ta, lúc nào ta cũng chờ ngươi.”

“Cảm ơn.”

Nhưng mà, sợ rằng không bao giờ có khả năng nữa!
Bình Luận (0)
Comment