Tuyệt Sắc Tà Thần

Chương 6

“Ta biết ngươi sẽ đến.”

Trong sơn động đã từng nán lại ngày hôm ấy, không thấy người đã nghe thanh. Nam nhân áo đen ở nơi đó dường như đã chờ lâu lắm.

“Theo như lời hôm đó ta đã nói, hình như đều ứng nghiệm nha.” Gã cười đến tà mị, nói.

Nhờ vào trí nhớ kinh người, hao hết khí lực mới đến được đây, Thu Thuỷ đã không còn lại bao nhiêu khí lực. Hắn trừng nam nhân kia, muốn từ trên gã nhìn ra rốt cuộc, tại sao gã lưu lại sơn động đã nhiều năm, nhưng đối với thể giới bên ngoài rõ như lòng bàn tay?

“…Đúng vậy, tất cả đều như ông suy nghĩ, rất linh nghiệm.” Cười yếu ớt, Thu Thuỷ chua xót nói xong mà rơi vào tĩnh mịch.

Trước khi tìm đến nam nhân, hắn đã rất nhiều lần suy nghĩ rõ ràng.Tuy rằng không nhất định phải nhờ đến nam nhân này mới có thể đạt được võ công cao thâm, nhưng mà muốn học bí kiếp hiếm có đã bị thất truyền, có lẽ bái nam nhân này làm sư thì khoảng cách mục tiêu gần nhất.

Trong tối tăm, có một loại cảm giác lôi kéo hắn, hắn không hiểu tại sao mà tin tưởng nam nhân này.

Bởi vì từ trên người gã, mơ hồ cảm thấy mùi vị cùng đồ mạt lộ(1) của bản thân lúc này.

(1) Cùng đồn mạt lộ (穷途末路): không còn lối thoát.

Nam nhân này, gã sở dĩ quanh năm không thấy trời đất ẩn cư ở nơi đây, theo như cái chân khập khiễng của gã, cũng từng trải qua đau thương không muốn nhìn lại đi?

Hơn nữa, hắn hầu như có thể khẳng định những việc này đều có quan hệ với Ngọc Lân.

Hắn với nam nhân này, là hai người cùng cảnh ngộ, cho nên hắn tin tưởng gã.

“Ta đồng ý bái ông làm sư.” Thu Thuỷ nói:”Nếu điều kiện ngày hôm ấy còn hiệu lực.”

Vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giữa hai lông mày còn xen lẫn sầu bi nhìn không ra. Thần sắc của hắn, có thể học được gì đây?

“Ta có thể dạy ngươi, chỉ sợ bản thân ngươi tiếp thu không được thôi.” Nam nhân thở dài nói:”Muốn luyện đến tuyệt thế võ công, nguyên thần cần hợp nhất, tâm tình bình thản. Ngươi làm được không?”

“Chỉ cần ông chịu dạy, tôi đều làm được.” Thu Thuỷ nói như đinh đóng cột.

Nhưng mà, ngươi chẳng qua là bị người ngươi yêu nhất phản bội, bị thương quá sâu, mới nhất thời nghĩ đến chuyện muốn học tuyệt thế võ công, dựa vào cái này báo thù đi? Nam nhân nhìn hắn, lòng nghĩ, nhưng cũng không nói ra.

“Lời Ẩn Kỳ ta đã nói qua, chưa từng nuốt lời.” Nam nhân nói:”Ta sẽ đem sở học cả đời dạy cho ngươi, chỉ cần ngươi tiếp thu được.”

Thu Thuỷ tức khắc thư thái trở lại, quỳ xuống đất khấu một cái:”Đồ nhi đây bái kiến sư phụ…”

“Không” Ẩn Kỳ đỡ hắn, miễn đi lễ tiết cho hắn, nói:”Không cần lạy vội như vậy, ta không phải là sư phụ của ngươi.” Đem võ công truyền thụ cho hắn, cuối cùng là giúp hắn hay hại hắn, tạm thời vẫn chưa biết được đâu:”Ngươi có muốn mang ta xuống núi hay không?” Gã hỏi. Gã biết, ở trong địa bàn Hàn Lân Giáo này, thiếu niên sẽ không thể tịnh tâm luyện võ.

“Được, chúng ta xuống núi đi!”

Dìu nam nhân cao to, Thu Thuỷ từng bước một tròng trành, đi về nơi sâu trong sương mù, xuất phát đi về số phận còn mờ mịt.

~ * ~

Trong liêm trướng cao rủ xuống, giáo chủ đang từng chút từng chút chơi đùa miếng ngọc bội Kỳ Lân mới vừa kết dính lại, tâm trạng trôi tới nơi xa tít tắp bên ngoài.

“Giáo chủ, Dĩ Hành đến bái kiến.” Bên ngoài liêm trướng, một nam nhân tuấn lãng đang quỳ xuống cầu kiến.

Giáo chủ hơi liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, nói:”Vào đi.”

“Vâng.”

Dĩ Hành mới đi vào, thì bị giáo chủ vấp chân ngã trên giường, cả người vừa vặn đặt ở trên thân thể thon dài mềm dẻo.

“Giáo chủ…”

Cúi đầu ngưng mắt nhìn dung mạo tuấn mỹ dưới thân, dục vọng đã lâu chưa từng có dưới thân Dĩ Hành lặng lẽ nảy sinh, gã cảm giác được mị hoặc độc nhất của giáo chủ mà ngừng thở! Đợi lâu như vậy, giáo chủ rốt cục vẫn là của gã! Nâng khuôn mặt trắng nõn lên, Dĩ Hành nhịn không được cúi đầu hôn!

“Hừ…” Giáo chủ cũng không cự tuyệt hắn, trái lại là nhu thuận vặn vẹo thân thể, đổi một tư thế dễ chịu hơn nằm trong lòng gã, nhiệt tình hôn lại.

Đáp lại y xong, tâm tình Dĩ Hành đúng là kinh hỷ khó mà hình dung được! Tất cả hơi thở hít vào bên trong đều là hương thơm mê người chỉ mình giáo chủ có, trong lòng vô cùng cảm nhận được thân thể *** tráng mê hoặc của y… Kìm lòng không đậu mà ma sát, bất tri bất giác thân thể đã nóng lên.

“Giáo chủ, thật tốt quá, lòng của người rốt cuộc đã trở lại trên người Dĩ Hành!” Bắt đầu lột lớp áo duy nhất trên người giáo chủ, Dĩ Hành thoả thích tôn thờ thân thể kiêu nhân của y, động tình nói.

Nhưng giáo chủ chỉ là lạnh lùng nhìn lên trời, cũng không trả lời gã.

Lòng y, sớm đã nhét vào trong cái hồ nước trong chân núi Vân Chân, đi một cái không quay về nữa. ( ý chắc là nói Thu Thuỷ, vì tên của bạn í có nghĩa là hồ nước mùa thu, cũng có thể nói về nơi hai người gần đầu gặp chăng?:”>)

Thiếu niên vô tình kia đã mang lòng y đi, đến chính y cũng tìm nó không ra!

“Trên thế gian này chỉ có Dĩ Hành mới là người trung thành nhất với giáo chủ, bất luận xảy ra chuyện gì đều mãi mãi không thay đổi…” Vùi đầu hôn lên da thịt trắng mịn dưới thân, Dĩnh Hành biểu đạt tâm ý của mình, nói:”Bất kể là làm giáo chủ đau lòng, Dĩ Hành cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, nhất định sẽ làm cho hắn trả lại gấp mười lần!”

“…” Tiếp nhận âu yếm ôn nhu của gã, nhãn thần giáo chủ lại đột nhiên trở nên âm trầm!

Y đẩy nam nhân trên người ra, trần truồng đi tới bàn, cầm lấy một đôi chén, một bình rượu, trở lại trong lòng Dĩ Hành, nói:”Đúng vậy, trên thế gian này, người ta có thể tin tưởng chỉ có một người là ngươi thôi, Dĩ Hành…” giáo chủ bày ra yêu thương làm nũng trước nay chưa từng gặp, nằm ở trên người Dĩ Hành, tìm kiếm an ủi nói.

“Thật mừng, cuối cùng người đã tin…” Nhẹ ôm báu vật trân quý không gì sánh được trong lòng, Dĩ Hành kích động không ngừng hôn y, nói.

Khe khẽ thở dài, giáo chủ bày hai chén rượu ra, phân biệt ở trên mặt đổ rượu, đem một chén trong đó đưa tới trước mặt Dĩ Hành, nói:”Đến đây, nâng chén vì lòng trung thành của ngươi, đây là ta kính ngươi.”

“Giáo chủ…” Kích động đến tột đỉnh, Dĩ Hành ngay lập tức liền bưng chén rượu ngửa đầu uống! Nhưng mà, vừa mới xuống yết hầu, gã đã cảm thấy không bình thường!

“Mùi vị của rượu này đúng là không tệ…” Giáo chủ cầm nó trước mũi ngửi ngửi, nói rằng.

“Đừng!… Đừng…” Dĩ Hành cuối cùng nhớ lại đây rốt cuộc là thứ gì! Đây là rượu độc ngày hôm đó gã cho Thu Thuỷ! Đến trời cũng thấy, bây giờ trở thành thứ dược tự mình uống! Mặc dù yết hầu liều mạng nôn nhổ rượu độc ra, tiếc là lượng độc y cho vào thực sự quá nặng, một giọt đi vào cũng có thể làm một người khoẻ mạnh mất mạng tại chỗ!

“Dĩ Hành, ta luôn luôn không nghi ngờ lòng trung thành của ngươi….” Giáo chủ đem chén rượu còn dư đổ vào trên khuôn mặt vặn vẹo thống khổ của Dĩ Hành, nói:”Ban đầu cho dù không cho ngươi đến hầu hạ, ta còn có ý định để bạt ngươi thành hộ pháp trong giáo. Nhưng mà, ta tuyệt đối không nghĩ ra ngươi lại lấy quyền hạn ta cho ngươi đi tổn thương Thu Thuỷ…”

“Đừng! Đừng!…” Lấy tay bụm yết hầu giống như lữa cháy bừng bừng, kinh mạch toàn thân Dĩ Hành đã bắt đầu co quắp, thống khổ đến té trên mặt đất quay cuồng!

“Tuy rằng ngươi rất có tài năng, cũng là người hầu hạ rất hiểu biết, chỉ có đều tự mình chết tạ tội đi… Phá huỷ kế hoạch đã định của ta, đây là kết cục duy nhất của ngươi.” Đá văng khuôn mặt đã vặn vẹo, nam nhân mắt từ từ trợn trắng, giáo chủ phân phó thủ vệ tiến vào, đợi gã hoàn toàn tắt thở đem đi xử lý.

Dĩ Hành đã chết, hơi ấm cuối cùng trong tẩm cung cũng đã biết mất. Rốt cục y lại phải trở về thế giới tĩnh lặng trước đây, thế giới lạnh lẽo chỉ có một mình kia!

~ * ~

Trong ngọn núi cách xa Hàn Lân Giáo, Thu Thuỷ đang ẩn nấp dưới một thác nước lạnh cóng, dốc sức luyện nội công.

Từ lúc bản thân rời khỏi Hàn Lân Giáo, hắn luôn vẫn ẩn trốn ở nơi này, khắc khổ tu luyện như huỷ hoại bản thân. Ẩn Kỳ không có khoác lác, bắt tay chỉ bảo hắn, công lực Thu Thuỷ quả thực lớn mạnh vượt bậc, còn so với với ngày xưa, hắn hiện tại đủ sức để vào nhóm cao thủ hạng nhất. Nhưng bản thân cách quá xa với cao thủ đứng đầu, chứ đừng nói đến cảnh giới của Ngọc Lân.

Từ lúc trời tối đen mãi cho đến hừng đông, lại từ hừng đông liên tục giữ đến bầu trời tối đen, hắn ngồi dưới thác nước đã vài ngày. Lúc hắn trở mình đi ra thác nước, y phục trên người lại không có một chút ẩm ướt! Trong sắc trời hơi tối dưới cỏ cây nhìn ra được, cả người hắn đều được một tầng ánh sáng hơi mỏng bao phủ, đây là chân khí của khí công bí truyền của hắn, dựa vào hai tầng chân khí này bảo hộ hắn mới đến mức làm cho y phục một chút cũng không bị ướt.

Ngồi vào hòn đá lớn bên cạnh, nằm xuống mà nhìn lên bầu trời, chỉ thấy đầy sao điểm điểm, ánh sáng nhỏ nhoi chiếu rọi toàn bộ ngọn núi, mạ một tầng ngân quang mỏng manh bên ngoài.

Bất kể là ở trên đỉnh núi nào, bầu trời có thể thấy luôn giống nhau. Mặc kệ là ở chỗ này, hay núi Vân Chân ngày xưa, còn hoặc là Hàn Lân Giáo đã cho hắn ngọt ngào cũng cho hắn vết thương trí mạng đau xót.

Nhớ tới Hàn Lân Giáo, lại rất tự nhiên nghĩ đến y.

Thời gian đến nơi này không dài cũng không ngắn, tại sao số lần nhớ đến y lại tăng không giảm, cũng không ngừng lại?

Tuy là mình chính miệng nói đoạn tuyệt với y, nhưng mỗi lúc đêm khuya con người tĩnh lặng, luôn không nén nổi tình cảm nhớ tới y, nhớ mùi vị hơi thở y, trong lòng ôn nhu, nhớ đến từng giọt từng giọt thời gian ở bên cạnh y.

Lúc hắn phục hồi lại *** thần, mới tàn khốc phát hiện những thứ ngọt ngào trong quá khứ từ lâu đã không trở về nữa. Từ nay về sau, trước mặt hai người bọn họ, chỉ có hận thù.

Sau đó lại không khỏi buồn bã phiền muộn.

Nói thật ra, cho dù là cái dạng này, hắn vẫn không có cách nào thực sự hận y.

Bởi vì tình yêu với y đã thậm nhập vào cốt tuỷ, cho dù y có phạm thêm sai lầm lớn, cho dù người bị giết là mình, hắn cũng không thể thực sự hận y…

Nhưng mà, người bị giết không phải là mình, mà là đám sư huynh đệ vừa vô tội vừa đáng thương của hắn. Vì bọn họ, hắn phải hận y, phải xem y là kẻ địch, phải vì bọn họ báo thù!

Hắn là một hán tử sáng loán, không phải là nô lệ chỉ biết phục vụ dưới chân người khác, cho dù là phục dịch y, cũng là tình yêu sâu đậm đến mức không tan.

Ở nơi núi sâu ngăn cách, Thu Thuỷ cứ tu luyện gian khổ như vậy mà một đường đi tới, đi qua một cái rồi một cái xuân hạ thu đông.

~ * ~

Ba năm trong nháy mắt trôi qua, dưới phương pháp dạy bảo vừa lạ lùng mà lại thần kỳ của Ẩn Kỳ, đến nay võ công của hắn đã cách xa một trời một vực với ngày xưa. Ngoại trừ tu luyện bên ngoài, mỗi khi nhàn rỗi thì hắn luôn không ngại phiền mà lên núi hái đủ loại thảo dược nỗ lực chữa trị bên chân phải bị phế của Ẩn Kỳ.

Hắn từng ba lần bốn lượt dò hỏi, rốt cục làm sao lại mắc phải vết thương này, xem hắn có thể dựa vào chút y thuật trước đây hắn học được ở Vân Chân Phái mà chữa trị cho cho gã tốt hay không. Nhưng với cái chân què này, Ẩn Kỳ dường như có nỗi khổ tâm cùng bí mật lớn lao, mỗi khi bị hỏi tới luôn ha hả đánh sang chuyện khác, mảy may không có ý nói ra. Lâu ngày, Thu Thuỷ cũng không tính hỏi.

Bá một tiếng, một cục đá từ phía sau bất ngờ bay tới, Thu Thuỷ quay đầu lại tránh né ngay, quay đầu nhìn nam nhân phía sau, nói:”Luôn cùng cái trò cũ rích này, ông còn không để yên?”

Chân nam nhân đi trên đường không thuận tiện, dứt khoát ngồi xuống tảng đá ướt sủng:”Ngươi mới không để yên! Cũng vài ngày rồi, ngươi thì vẫn ngồi ở chỗ này ưu tai du tai(2) tắm, làm cái bụng sư phụ ta sớm đã rỗng không đến chỉ còn lại hai miếng da nhẵn nhụi!”

(2) Ưu tai du tai (优哉游哉): Ý nghĩa đi chơi nhàn nhã vô sự.

Thì ra là thế này! Ngày mình bế quan tu luyện, người này đến cơm cũng không kịp ăn:”Chân ông bất tiện, tay còn tốt phải không? Tự mình kiếm ăn sẽ chết à? Cần gì đến mức muốn ta về kịp giờ ăn?”

Đi tới nơi nơi quỷ quái này, cứ bị tiểu quỷ này giáo huấn, trong lòng nam nhân uỷ khuất, nhưng không dám nói ra:”Được rồi, được rồi, đồ đệ tốt, ngươi ngăm nước tắm cũng ngăm đến tóc dài rồi, nhanh lên một chút mau tìm thứ gì ăn! Cũng để vi sư gặp đồ ăn đã lâu không gặp đi!”

Hết cách lắc đầu, Thu Thuỷ không thể làm gì khác hơn là từ trong nước đứng lên, một đầu ngón chân nhảy lên trước mặt nam nhân, nắm đai lưng của gã lên mang về tiểu ốc.

Châm lên một đống lữa, Thu Thuy đem chuỗi cá đã nướng xong đưa cho Ẩn Kỳ, hỏi:”Mấy ngày trước ta có thấy ông cho bồ câu bay đi, mặc dù không biết người ông muốn liên lạc là ai, nhưng ta nghĩ ta vẫn có quyền đặt câu hỏi một chút đi?”

Quả nhiên, vô luận là chuyện gì đều không thể qua được mắt của tiểu quỷ này — tuy rằng gã đã qua nhược quán(3), đã không tính toán với tiểu quỹ.

(3) Nhược quán(弱冠): thời xưa thanh niên khoảng 20 tuổi được gọi là nhược quán.

“Không có gì, một phong gia tín(thư nhà) mà thôi.” Ẩn Kỳ từng miếng từng miếng bắt đầu nhai cá, vẻ mặt không quan tâm.

Nhưng hàm ý của cái gọi là ‘gia tín’, Thu Thuỷ nghe đương nhiên lập tức có thể rút ra được.

‘Gia nhân"(người nhà) Ẩn Kỳ có thể là ai đây?

Ngây ra ở chỗ đó, chuỗi thịt nóng hổi trên tay cũng không ăn nhiều. Người ẩn núp sau ‘gia tín’ kia, có lực ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.

“Hưm, phải rồi…” Hắn chậm rãi cúi đầu, lật tới lật lui chuỗi cá để ở trên đống lữa một chút, nhìn như không đếm xỉa tới:”Huynh đệ tình thâm mà, thật không sai.”

“Đúng nha.” Ẩn Kỳ ngược lại cũng không biện bạch gì cả, cố tình có thâm ý khác nhìn Thu Thuỷ, trêu chọc nói:”Y định thuyết phục ta trở lại. Thực sự là kỳ quái nha, ta bị vứt đi ở Hàn Lân Giáo đã vài chục năm, cho tới giờ chưa từng có ai nhìn tới một cái, bây giờ trốn chết với một tiểu tử nhỏ tuổi lại có người khẩn trương bắt đi!”

Nhưng người khẩn trương kia là ai, trong lòng đều đã hiểu rõ.

Nhớ tới y, đồ ăn đang nuốt trong yết hầu không nuốt trôi, vẫn nghẹn ở đâu đó, đau khổ khó chịu.

“Có lẽ là khuê phòng trống rỗng tịch mịch đi, lúc này mới nhớ y còn một đại ca là ta, ta thật đáng thương!” Ẩn Kỳ tiếp tục không đứng đắn nói, đưa tới đôi mắt khinh bỉ của Thu Thuỷ.

Y bây giờ, có lẽ là đã thu phục toàn bộ võ lâm thoáng đáng đi? Bằng bản lĩnh của y, trên đời chỉ có một chuyện làm khó y.

Những ngày không có mình, hắn có lẽ cũng rất vui vẻ, phong cảnh vô hạn.

“Nhưng mà có một số người rõ ràng là vô cùng hiểu được gì đó, mà thứ kia đáng lẽ ra đến trong gang tấc, mà chính người ta lại vứt đi, người đó còng đáng thương hơn so với ta nha!”

Chửi chó mắng mèo, Thu Thuỷ biết gã đang nói ai.

Tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn có vẻ bất cần đời, nhưng Thu Thuỷ biết Ẩn Kỳ thực ra là một người rất âm trầm, gã đem tất cả những ý nghĩ của mình chôn dấu dưới đáy lòng, cự tuyệt tất cả thăm dò quá sâu của bất cứ kẻ nào.

Gã đã từng nói với Thu Thuỷ, trong võ lâm mênh mông, cái gọi là quang minh chính đại kỳ thực chỉ là vẻ thái bình giả tạo bên ngoài, tà khí chưa hẳn nhất định là tội ác tày trời. Nếu như không phải vì đố kỵ và nghi kỵ của thế nhân, Hàn Lân Giáo cũng chưa chắc đã thu được cái mỹ xưng ‘Tà giáo’, người người kính viễn chi nhi(5).

(5) Kính viễn chi nhi(敬而远之): tôn kính mà không thể gần gũi.

Gã còn từng nói, cho dù hiện nay trong chốn võ lâm ca tụng cao tăng Thiếu Lâm, kỳ thực cũng không phải Bồ Tát tái thế, hắn vì võ lâm đem đến gì đó, chưa chắc nhiều bằng Ngọc Lân. Năng lực Ngọc Lân bất luận là gì cũng không kém so với bọn họ, chỉ là y lại luôn bị thế nhân hiểu sai, mãi mãi mang theo cái xiềng xích tên ‘Tà ma ngoại đạo’.

Lời này làm Thu Thuỷ nhất thời mủi lòng chua xót.

Hiểu sai…

Nói như vậy, hắn cũng một trong những kẻ làm cái xiềng xích ‘Tà ma ngoại đạo’ của Ngọc Lân nặng thêm rồi, nếu như nói tất cả những thứ này nói tóm lại đều là hiểu sai.

Lúc này mới cảm giác được Ngọc Lân một đường tiến lên cỡ nào không dễ dàng, luôn bị kiềm kẹp giữa thế đạo (thói đời) và bản thân thân mình, mưu cầu khó cả đôi đường.

Mình đoạn tuyệt rời khỏi như thế này, có lẽ đối với Ngọc Lân nói là một chuyện rất tàn khốc cũng không chừng.

Buổi tối trong núi, hơi lạnh bao lấy người.

Mặc dù có công lực hùng hậu bảo vệ, nhưng bản thân Thu Thuỷ cảm thấy vô cùng lạnh giá, nằm ở trên giường trằn trọc, mãi mà chẳng thể ngủ.

Hắn biết, không chỉ có ban đêm tiết ra lạnh lẽo, còn có cõi lòng của bản thân. Một nơi mất mát trong lòng hắn lại đang phát tác, trống rỗng đến làm người ta khó mà chịu được.

Phủ thêm áo khoác ngồi trong gian nhà đơn sơ bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, ánh sáng chấm nhỏ nhu hoà từng đợt truyền đến, giống như đôi mắt vô cùng quen thuộc kia, đôi mắt luôn mang theo thâm tình trông ngóng.

Rời khỏi y đã ba năm có hơn, không hiểu vì sao nỗi nhớ hôm nay lại phát tác vô cùng mãnh liệt, nhiều lần đánh úp hắn, hắn nào trở tay kịp.

Đối với nỗi nhớ y, đã sớm còn sâu hơn hận ý với y….

Ngay giữa lúc bản thân hắn đang rơi vào nỗi nhớ lặng im, trong rừng cây lại nổi lên một trận gió kỳ quái, âm lãnh hất vào mặt, thổi trúng cành lá rì rào rung động.

Kia không giống gió, phương hướng của nó không đúng, còn hơn gió tự nhiên thổi qua, nó càng giống với luồng khí của một con chim rất lớn xẹt qua rừng rậm.

Trong rừng có một con chim lớn như vậy sao?

Không có, vì vậy Thu Thuỷ ngay lập tức có thể đoán ra, là có cao thủ tuyệt đỉnh trong đêm khuya đến đỉnh núi quan sát bọn họ. Nhưng mà làm hắn khó hiểu chính là, người kia qua lại như gió, công lực mười phần, nhưng không cảm thấy được có chút sát khí nào.

Thu Thuỷ như bị một sợi dây thừng kéo đi, đáp khinh công theo xẹt qua đỉnh núi, truy tìm thân ảnh người nọ.

Không hiểu tại sao trong lòng có một trận lay động phát lên trong lòng, hai mắt Thu Thuỷ đã ươn ướt, hắn sâu sắc cảm giác được người kia có ý nghĩa khác thường đối với hắn, hắn muốn phải theo kịp bước chân y!

Khi hắn hạ xuống trong rừng sâu phát sinh động tĩnh, người sớm đã biến mất, tung tích ngàn dậm.

Lo lắng dò xét chung quanh, Thu Thuỷ chưa từ bò ý định, hy vọng còn có thể tìm được một chút mah mối. Nhưng mà gió xung quanh từ lâu đã ngừng lại, mọi tiếng động đều khôi phục sự yên lặng, dường như chưa từng có gì phát sinh, căn bản không tìm được hướng người nọ rời đi.

Ngay lúc hắn sắp thất vọng, trong khe hở của một tảng đá có một luồng ánh sáng lờ mờ toả ra, vừa đến gần nhìn, mới phát hiện đó là một miếng ngọc thạch có tính chất đặc biệt của dạ minh châu — Một miếng ngọc bội Kỳ Lân đã từng bị vỡ nát.

Trong nháy mắt cầm nó trong tay, lòng Thu Thủy bắt đầu xuất hiện một trận dâng trào, nghẹn đến yết hầu hắn khó chịu, hai mắt đắm say mờ mịt.

Cảm giác dịu dàng này, hắn rất quen thuộc. Bởi vì thứ này từng là đồ vật của y, lại bị y vung tay ném vỡ.

Cuộn nó vào trong lòng, Thu Thuỷ lập tức bay lên không, mong ngóng có thể tìm được hình bóng của y — Y là ai, hầu như có thể xác định!

“Ngọc Lân!” Hắn mở miệng hô to, mong y có thể đáp lại.

Tất cả thù hận trong giờ khắc này cơ hồ đã quên hết, lòng hắn dạt dào chỉ muốn nhìn y, thấy y!

“Ngọc Lân! Ta biết ngươi đang ở đây!” Hắng dùng nội lực truyền âm thanh vào sâu trong rừng, nói:”Nếu ngươi đã đến đây rồi, tại sao không cho ta thấy?”

Rừng sâu lại không có ai đáp lại.

“Ta muốn nhìn thấy ngươi, ta biết ngươi cũng như vậy, không thì cũng sẽ không tự mình đi tới nơi này, không phải sao?” Gắt gao cầm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, Thu Thuỷ ưu sầu nói.

Nhưng rừng sâu vẫn yên tĩnh không tiếng động giống như lúc đầu.

Thu Thuỷ hiểu rõ, tuy rằng lòng sớm đã không chịu nổi nỗi nhớ hun đúc người, nhưng người quấy nhiễu vẫn một thân kiên quyết, tư thái không chịu xuất hiện nhìn hắn.

Giống như tình cảm của mình đối với hắn, hắn đối với mình, chắc hẳn là đã yêu rất sâu đậm, oán hận cũng rất nặng đi?

Dù sao ngày hôm ấy là mình nhẫn tâm ném vỡ ngọc bội Kỳ Lân của hắn, ném vỡ mối tình này.

Nghĩ tới đây, lòng không nhịn được có thêm một hồi đau khổ, chua xót.

Không được đáp lại, trong đêm đen không nhìn thấy được thân ảnh của y, Thu Thuỷ không thể làm gì khác hơn là trở về.

Nhưng bây giờ lòng một nỗi dày vò, muốn bình tĩnh trở lại là không thể. Thu Thuỷ không trở lại trong tiểu bình phòng ( nhà có một tầng), ngược lại đi đến thác nước nơi thường ngày tu luyện.

Tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió thổi mịt mù, gió còn thổi hắc bào thì tiếng vang vang lên…

Bên ngoài giống như tiên nhân, thân ảnh xuất trần tung bay trên tảng đá, như một con bướm đen to lớn đập vào trong mắt Thu Thuỷ. Dưới ánh trăng hiu hiu, thân ảnh cao ngất của y dường như được mạ một tầng ánh sáng nhu hoà màu bạc, đoạt hết mọi tú sắc nơi đây.
Bình Luận (0)
Comment