Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 35

Tiểu Sơ Tử, nhớ kỹ, bổn vương không cần ngươi bảo vệ, không cần ngươi bênh vực lẽ phải, không cần ngươi ngu xuẩn tự đem tính mạng của mình để trên mũi đao, một câu thôi, ngày sau, chuyện của bổn vương không cần ngươi trông nom, ngươi hiểu không?” Một hồi lâu, rốt cuộc Sở Vân Hách cũng nói chuyện, vẫn là bộ dáng lạnh lùng đạm mạc, ánh mắt kia mang theo nồng đậm ý cảnh cáo.

“Ngươi, ngươi chê ta xen vào việc của người khác? Chê ta liên lụy ngươi, có đúng hay không?” Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy bi thương, không thể tin nhìn Sở Vân Hách, thì thào xác thực hỏi.

Sở Vân Hách khẽ nghiêng mặt, trên môi hiện lên nụ cười châm biếm, “Không sai, bổn vương nếu không phải vì thân phận của Cửu công chúa, sao lại lên tiếng cầu xin An Bình vương? Chẳng lẽ là muốn nghe hắn châm chọc khiêu khích sao?”

Nghe vậy, điểm tâm trong tay Đoàn Cẩm Sơ rơi xuống bàn, cúi đầu mím chặt môi, hồi lâu mới nói: “Dạ, nô tài đã biết! Tạ Bát vương gia đã cứu giúp! Nô tài cáo lui!”

Dứt lời, quay người lại, không nhìn Sở Vân Hách một cái liền đi vòng qua bình phong mở cửa đi ra ngoài.

Sở Vân Hách nghe tiếng đóng cửa thật mạnh kia, thu nụ cười lại, lông mày nhíu lại thật sâu, thái giám này quả thật là thẳng tính, tính tình này, làm sao có thể ở trong thâm cung sinh sống an ổn đây?

Đêm khuya, ánh trăng lưỡi liềm treo ở trên bầu trời lẳng lặng tỏa ra ánh sáng, chiếu lên một bóng dáng gầy yếu đang co lại trong góc vườn hoa oải hương.

Một bóng dáng ở trước mặt đi ngang qua, Đoàn Cẩm Sơ trợn to hai mắt, cẩn thận quan sát một chút, mới phát hiện người kia cũng mặc trang phục giống như nàng, hai mắt sáng người, lập tức nghĩ tới một người, vội lớn tiếng kêu lên: “Tiểu Xuyên Tử!”

Tiểu Xuyên Tử nghe được tiếng kêu liền dừng bước chân, quay đầu lại, thấy Đoàn Cẩm Sơ từ trong bụi hoa chui ra, không khỏi nghi hoặc hỏi, “Tiểu Sơ Tử? Ngươi ở chỗ này làm gì?”

“Tiểu Xuyên Tử, ta tìm được ngươi rồi!” Đoàn Cẩm Sơ mừng như điên, chạy tới trước mặt Tiểu Xuyên Tử, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Hôm tiết thanh minh, ở bên ngoài Vĩnh Lạc cung, là ngươi đưa ta trở về Kính Sự phòng, có đúng không?”

“Đúng vậy a, ngươi té xỉu, chủ tử lệnh cho ta đưa ngươi trở về, làm sao vậy?” Tiểu Xuyên Tử gật đầu một cái, nói.

Đoàn Cẩm Sơ nghe vậy, lập tức kích động lại hỏi, “Vậy ta té xỉu như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có xảy ra chuyện gì a, lúc ấy ngươi đem đến cho hoàng thượng hương giấy cống phẩm, ở tại cửa ra vào gặp được ta cùng chủ tử, chủ tử kêu ngươi đưa khay cho ngài ấy, sau đó đuổi ngươi trở về, sau khi ngươi đi được vài bước, đột nhiên chủ tử kêu ngươi đứng lại, lúc ấy bầu trời có sấm rất nhiều, người vừa quay đầu lại, sau đó liền ngất đi.” Tiểu Xuyên Tử suy nghĩ một chút, cẩn thận nhớ lại nói.

“Ách. . . . . Là Bát đại gia kêu ta đứng lại, sau đó ta liền đơn giản té xỉu như vậy?” Đoàn Cẩm Sơ có hơi sụp đổ, cư nhiên lại cùng nam nhân đáng chết kia có liên quan!

“Tiểu Sơ Tử, chẳng lẽ không đúng? Mới cách có tám, chín ngày, ngươi không nhớ rõ sao?” Tiểu Xuyên Tử hồ nghi nhìn chòng chọc Đoàn Cẩm Sơ, “Còn tính tình của ngươi nữa. . . . . So với trước kia khác rất nhiều!”

“Cái đó, ta mất trí nhớ nha, chuyện này ta đã cùng Bát đại gia nói qua, ta tỉnh lại cũng không còn nhớ cái gì!” Đoàn Cẩm Sơ bất đắc dĩ bĩu môi, thuận miệng giải thích.

“A. Ta đi đây, còn phải lấy hương nhang cho chủ tử!” Tiểu Xuyên Tử gật đầu một cái, không thể tán gẫu nhiều hơn, liền vội vàng đi làm việc được giao cho.

Đoàn Cẩm Sơ đi qua đi lại tại chỗ một hồi lâu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định lấy dũng khí quay trở về phòng của nam nhân kia, cố ý chọc giận hắn, sau đó lại cố ý chạy, để cho hắn kêu đứng lại, tiếp đó nàng hoa hoa lệ lệ ngất đi, vừa tỉnh lại, sung sướng xuyên trở về hiện đại!

Vậy mà, không nghĩ tới, lần này đi, thế nhưng. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment