Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 36

Giống như làm ăn trộm, Đoàn Cẩm Sơ nhanh như mèo, rón ra rón rén đến gần cửa phòng, vễnh tai lên lắng nghe, tựa hồ không có động tĩnh gì, liền to gan hơn một chút đẩy nhẹ cánh cửa ra sau đó lách mình đi vào, nhón chân lên nhẹ nhàng đi vòng qua tấm bình phong, lộ ra nửa cái đầu, híp mắt nhìn về phía giường, “A? Tại sao không có người?”

Nhỏ giọng nói thầm một câu, Đoàn Cẩm Sơ nghênh ngang mà đi ra ngoài, nhìn quanh khắp mọi nơi một lần, nhìn đến trên bàn thấy trong khay là nước trà giống như vừa mới được chuẩn bị, thừa dịp nam nhân đáng chết kia không có ở đây, nàng phải hưởng thụ một chút mới được!

Rót một tách trà, Đoàn Cẩm Sơ khẽ nhấp một hớp, sau đó lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Bên cạnh bàn trang điểm có một cái cửa nhỏ, đi vào là một phòng tắm, có hạ nhân nấu nước nóng trong mọi thời tiết để tùy thời Sở Vân Hách dễ dàng tắm rửa, phòng tắm này không cho bất kỳ người nào hưởng dụng, bao gồm cả bảy cơ thiếp của hắn.

Bốn góc tường trong phòng tắm được đính bốn viên dạ minh châu, làm cho cả phòng tắm sáng như ban ngày, cực kì xa hoa.

Giờ phút này, Sở Vân Hách ngồi dựa vào hồ nước tắm, lười biếng híp con ngươi lại, một đôi tay ngọc đang cầm chiếc khăn dịu dàng lau chùi thân thể cho hắn, ánh mắt vừa ngước lên, nở nụ cười mị hoặc, phong tình vạn chủng.

“Lưu Ly. . . . . .”

Môi mỏng thì thầm một câu, đột nhiên có một tiếng hít thở nhè nhẹ rơi vào trong tai, Sở Vân Hách khẽ nhíu lông mày, nghiêng tai lắng nghe một chút, bên môi chậm rãi nở nụ cười, vật nhỏ kia đang uống trộm trà của hắn sao?

Lúc xế chiều, dặn dò Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền không cần ngăn cản Tiểu Sơ Tử, mặc cho hắn đi lại, chỉ cần âm thầm nhìn là được rồi, kết quả, vật nhỏ này lần đầu tiên cả gan xâm phạm vào rừng đào, hiện tại lại dám lén lút đi vào phòng của hắn. . . . . . Lúc ấy không phải là hắn (đây là chỉ Đoàn Cẩm Sơ) tức giận rời đi sao?

“Vương gia. . . . . .” Lưu Ly ‘ưm’ một tiếng, ném khăn vào trong nước, cánh tay ngọc ôm Sở Vân Hách, hết sức trêu đùa hôn lên yết hầu khiêu gợi của hắn, cổ họng Sở Vân Hách chuyển động, cánh tay cường tráng ôm lấy eo nhỏ của nàng, bàn tay chui vào cổ áo đang mở rộng, cầm lấy một cặp kiều nhũ kia, môi mỏng chợt hạ xuống. . . . .

Ngoài cửa, Đoàn Cẩm Sơ uống xong tách trà, lại đột nhiên nhíu lông mày, âm thanh gì vậy? Hình như có. . . . . Tiếng nước chảy? Còn có cái gì. . . . . . Nhìn quanh khắp mọi nơi một lần nữa, tìm theo tiếng nước chảy, rốt cuộc Đoàn Cẩm Sơ phát hiện âm thanh kia giống như là được phát ra từ bàn trang điểm, chẳng lẽ có người?

Đoàn Cẩm Sơ bị dọa đến hoảng sợ, vội vàng để tách trà xuống, chuẩn bị chạy ra ngoài. . . . .

Nhưng mà, một cái chân đã bước qua bình phong rồi chợt dừng lại, lòng hiếu kỳ đã thúc đẩy nàng đi xem, vừa nhìn, mới phát hiện ở nơi đó có một cánh cửa!

Híp mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Đoàn Cẩm Sơ cũng không chống lại được sự tò mò, nhẹ nhàng bước tới gần cánh cửa, để tay lên cái chốt cửa, run run vài cái, sau đó, từ từ mở ra, một tấm bình phong thêu Cẩm Đơn chặn lại mắt của nàng. . . . .

Trong lúc Sở Vân Hách đang hôn nồng nhiệt thì nghe sau lưng có động tĩnh, bàn tay vuốt ve Lưu Ly chợt căng thẳng, Lưu Ly thở gấp không dứt, ** thay phiên nhau đóng lại không khỏi đem hắn siết chặt, hắn vừa mới nghĩ rời đi đôi môi mềm mại kia, mở miệng kêu Đoàn Cẩm Sơ đi ra ngoài ——

“A ——”

Một tiếng thét chói tai vang lên, Đoàn Cẩm Sơ bước vào, đứng ở trên hồ thất thần, trợn mắt nhìn lão đại, miệng mở ra nửa ngày không khép lại!

Lưu Ly bị Đoàn Cẩm Sơ dọa giật mình, sợ đến mất suýt chút nữa ngã cắm đầu vào nước, may mà có Sở Vân Hách ôm vai nàng, chật vật xấu hổ ngồi dậy, vừa nhìn thì thấy chính là tên thái được vương gia đối đãi đặc biệt, lúc này không khỏi giận dữ, “Thái giám chết tiệt! Lại dám xông vào phòng tắm của vương gia! Cút đi!”

Nhưng mà, Đoàn Cẩm Sơ đã như hóa đá, trong đầu chỉ xoay quanh một chuyện, nàng thế nhưng lại bắt gặp. . . . . . Hắn và nữ nhân thân thiết. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment