Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 83

“Một chút ấn tượng cũng không có sao?" Sở Vân Hách cau mày, thần sắc nghiêm túc xác thực hỏi.

Đoàn Cẩm Sơ lại lắc đầu, "Thật mà, hoàn toàn không có ấn tượng."

"Vậy ngươi có đắc tội với người nào không?" Sở Vân Hách lại hỏi.

"Không biết." Đoàn Cẩm Sơ cũng thật sự nghĩ không ra, tại sao có người muốn giết nàng, chẳng lẽ là người đời trước có cừu oán với người nào sao? Như vậy, nếu có cơ hội, ngày nào đó phải hỏi Tiêu Nhược Vân một chút, có lẽ hắn sẽ biết!

"Tiểu Sơ Tử, tên thực sự của ngươi là gì?"

"Đoàn Cẩm Sơ!"

"Sao?" Con ngươi Sở Vân Hách híp lại, buồn bực mới nói: "Sao tên của ngươi cũng giống như là tên của cô nương vậy? Rất là nho nhã!"

"Khụ khụ, tên đó không phải là vừa xứng với con người của ta sao! Dáng dấp ta như vậy, nếu tên gọi là đội trời hoặc đạp đất gì đó, chẳng phải khiến cho người khác vừa nghe xong liền cười phun sao!" Đoàn Cẩm Sơ trợn trắng mắt một cái, vì che giấu chột da, còn cố ý ưỡn ngực.

Ai ngờ, hai con mắt Sở Vân Hách thật sự chăm chú nhìn vào trước ngực nàng, vả lại con mắt không chuyển cứ nhìn chằm chằm, hành động này khiến cho trong lòng Đoàn Cẩm Sơ lập tức phát sinh cảnh giác, không chút nghĩ ngợi một tay đưa ra che đậy ánh mắt của hắn, quát nói: "Nhìn cái gì vậy? Không cho ngươi nhìn ta kỳ lạ như vậy! Ta không thích làm người đồng tính luyến ái đâu!"

"Bổn vương lại càng không thích, đáng chết không thích!" Lòng Sở Vân Hách bị chọt trúng cảm giác khó tả, liền cắn răng nghiến lợi, giơ tay lên bắt lại tay Đoàn Cẩm Sơ, sắc mặt cực kỳ không tốt mà nói: " Thân thể này của ngươi xem ra so với Bổn vương còn gầy hơn, dù thế nào cơ ngực của Bổn vương vẫn lớn hơn một chút?"

"Khụ khụ, là do mẹ ta sinh ra ta thành như vậy, ngươi có ý kiến à?" Đoàn Cẩm Sơ tỏ vẻ không phục sặc sụa nói, lúc này, nàng phải lấy ra bản lãnh giảo hoạt nhằm di dời đi hoài nghi của hắn, chết cũng không thể để cho hắn biết nàng là nữ nhân, nếu không, nàng nhất định sẽ bị thất thân rồi làm thiếp!

"Chỉ mới nói với ngươi vài câu, tính khí của ngươi lại càng hung hăng hơn!" Sở Vân Hách không vui cau mày, duỗi ngón tay đâm chọc trên trán Đoàn Cẩm Sơ, trợn mắt nói: "Ngươi đập bể chai thuốc hít của Tiểu Xuyên Tử rồi sao?"

"Ách......" Đoàn Cẩm Sơ buồn bực chà nhẹ mi tâm, chu mỏ nói: "Làm sao ngươi biết? Tiểu Xuyên Tử cáo trạng với ngươi sao? Ta đã cam kết với hắn ta sẽ kiếm tiền bồi thường cho hắn rồi mà!"

"Tại sao lại đập bể? Có ai khi dễ ngươi sao?" Sở Vân Hách không đáp, hỏi ngược lại.

"Không nói!" Đoàn Cẩm Sơ chu miệng nhô lên, nghiêng mặt giương cằm ra, "Ngươi không cần hỏi, dù sao ta cũng không muốn nói."

"Vậy được, Bổn vương không hỏi, ngươi cũng không cần bồi thường tiền cho Tiểu Xuyên Tử, ngươi đền không nổi đâu, Bổn vương đã thưởng cho hắn những vật khác rồi." Khóe môi Sở Vân Hách hơi cong lên, cười nhạt nói.

Đoàn Cẩm Sơ đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức cự tuyệt, "Không cần, chuyện do tự ta làm sai, tự ta gánh chịu, có một ngày ta cũng sẽ kiếm đủ tiền thường cho hắn."

"Tiểu Sơ Tử, ngươi có cốt khí là chuyện tốt, nhưng chỉ lấy việc ngươi làm thái giám thì tiền tiêu hàng tháng là một bạc tiền tử, dù cho ngươi để dành hai mươi năm cũng không bồi thường được! Không được phân chia rõ ràng với Bổn vương như vậy, Bổn vương không thích!" Sở Vân Hách nhíu lông mày, rất không hài lòng nàng so đo cùng hắn, tựa như nàng làm như vậy chính là không đem hắn để trong lòng, nhưng mà, không phải lúc ban ngày hắn vừa mới hạ quyết tâm, sẽ không tiếp tục sai lầm với nàng sao?

"Ách......" Đoàn Cẩm Sơ cứng họng, miệng há thành trứng gà, lông mi chớp chớp suy nghĩ hồi lâu, mới lùi một bước nói: "Được rồi, vậy coi như ta nợ ngươi một nhân tình, ngươi đã cứu ta, ta nợ ngươi ân cứu mạng, đều tính gộp chung một lần, về sau nếu có cơ hội ta sẽ báo đáp ngươi."

"Ha ha, không cần đâu, đối với ngươi, Bổn vương chưa bao giờ nghĩ muốn hồi báo." Sở Vân Hách khẽ cười lắc đầu, màu đỏ ánh nến chiếu rọi trên mặt hắn, như phớt lên một lớp phấn hồng, xinh đẹp đến nỗi làm người ta không thể dời mắt được.

Đoàn Cẩm Sơ nhìn gương mặt đó, không khỏi có chút mất hồn, bây giờ bọn họ dù muốn yêu cũng không dám yêu, hiện tại là đang tra tấn lẫn nhau, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không thừa nhận cũng không được, nàng chính là thích hắn, chỉ từ hôm qua đến bây giờ, trong thời gian thật ngắn này, hắn đã làm cho nàng khắc cốt minh tâm, chẳng qua là tình yêu này..... Quá bất đắc dĩ......

"Nhìn cái gì?" Sở Vân Hách bị nàng chăm chú nhìn không chớp mắt, cảm thấy có chút không thoải mái, gương mặt tuấn tú hơi nóng lên, bấm tay gõ lên giữa trán của nàng, thấp trách mắng: "Đem tóc này của ngươi vấn lên, bây giờ càng nhìn càng thấy giống bất nam bất nữ rồi."

"Ách, lại gõ ta?" Đoàn Cẩm Sơ lập tức đem lòng bàn tay xoa lên trán, tức giận nói: "Ta là như vậy đó, dù sao Nhiếp Phong Nhiếp Huyền cũng nói ta là yêu nghiệt, ta chính là yêu nghiệt, vậy thì sao nào?"

"Hả? Bọn họ nói ngươi như vậy sao?" Sở Vân Hách ngây người, tiếp theo bật cười nói: "Nhìn xem ngươi đem bọn họ trêu chọc thành cái dạng gì rồi, hai tên nô tài kia cũng thật là, suýt nữa đã giết chết ngươi rồi, Bổn vương bây giờ thực sự xin lỗi ngươi đây!"

"Hừ hừ, đúng là lỗi của ngươi mà, ngươi là chủ tử, nên gánh chịu trách nhiệm nhiều hơn! Còn nữa, ngươi thế mà để cho người khác kéo ta đi ra ngoài cho chó ăn, ngươi có ý gì à? Một hồi thì rất tốt với ta, một lúc sau lại ác như vậy, thật đáng ghét! Thêm nữa, ngươi từng nói đã nghiệm qua thân thể của ta rồi, là có ý gì đây? Chẳng lẽ đêm hôm đó ta ngủ trên giường bên ngoài, nửa đêm ngươi len lén cởi y phục của ta ra rồi sao?" Đoàn Cẩm Sơ khổ não chất vấn, vậy mà vừa nói xong mới nhớ lại mình hỏi một vấn đề có biết bao ngu ngốc, hắn nếu đã nhìn qua, lẽ nào không biết nàng là nữ nhân? Nếu biết, chắc chắn vừa rồi sẽ lập tức đem nàng ăn sạch sành sanh.

Sở Vân Hách nhìn biểu tình tự oán tự giải của nàng, xinh đẹp đáng yêu cực kỳ, nếu từ cổ nhìn lên trên, không ai có thể đem dung mạo của nàng xem thành một nam nhân, nhưng nếu nàng cố tình thì...... Trầm trầm thở dài, hắn dời mắt đi, thản nhiên nói: " Chuyện xãy ra trong quán rượu, ngươi tự suy nghĩ phán đoán đi, Bổn vương không muốn giải thích gì cả. Nên nhớ, sau khi ngươi ra khỏi Bát vương phủ, một chữ cũng không thể tiết lộ về việc bị đâm ngày hôm qua, càng không thể nói ra chuyện Bổn vương bị thương, có hiểu không? Còn về chuyện lén cởi quần áo của ngươi ra, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Bổn vương là thân phận gì, có thể làm ra loại chuyện xấu xa này sao?"

".Ngừng..... Tại sao vậy?" Đoàn Cẩm Sơ suy nghĩ một chút, lại rất không hiểu hỏi lại, không phải là đang ra lệnh cho toàn thành truy lùng để bắt hung thủ về quy án sao?

Làm như đoán được nàng đang suy nghĩ gì, hắn khẽ cười nói: "Hung thủ có thể từ từ bắt, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ làm cho hoàng thượng biết Bổn vương là vì cứu ngươi bị thương, ngươi còn có thể sống sao? Tuy rằng Bổn vương không được hoàng thượng yêu thích, nhưng dù sao cũng vẫn là con trai của hoàng thượng, chắc chắn hoàng thượng sẽ không giữ lại tính mạng của ngươi!"

"Ách, thì ra chuyện là như vậy!" Đoàn Cẩm Sơ bừng tỉnh hiểu ra, ngơ ngác tính toán một lát, đột nhiên cười hì hì nói: "Ta hiểu rõ rồi, ngươi ở trong quán rượu là cố ý đối phó thôi phải không? Ngươi muốn làm ra vẻ cho bọn An Bình vương nhìn, đúng không? Nếu như ngươi thật sự muốn xử trí ta, ngươi cũng sẽ không xả thân cứu ta phải không?"

"Ha ha......" Sở Vân Hách cúi đầu cười rộ lên, trong mắt ánh cười một lát, lại ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Cẩm Sơ cười, cười không ngừng. Đoàn Cẩm tức giận mặt đỏ lên, đưa ra quả đấm làm bộ muốn đánh hắn, hắn mới ngừng cười nói: "Ngươi cũng không phải là quá đần!"

"A a a, ngươi là đồ bại hoại! Ngươi mới là kẻ ngu ngốc! Ta là người thông minh đệ nhất thiên hạ!" Đoàn Cẩm Sơ không thuận theo, một bên kêu gào, một bên giương nanh múa vuốt xông đến, trong phút chốc cả hai đều bổ nhào vào nhau rồi lăn lên trên giường, thành ra tư thế nữ trên nam dưới!
Bình Luận (0)
Comment