Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 84

Chẳng lẽ, đây chính là đụng ngã trong truyền thuyết sao?

Cả người Đoàn Cẩm Sơ cứng ngắc nằm ở trên người Sở Vân Hách, đờ mặt ra nhìn hắn, mà từ đầu tới cuối Sở Vân Hách và Đoàn Cẩm Sơ đều là bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tất nhiên là kinh ngạc, còn may là hai người cứng một lát đã phản ứng lại, Đoàn Cẩm Sơ vội lật người xuống, quẫn bách nghiêng mặt không dám nhìn tới hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy những rặng mây đỏ, ngượng đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, bộ dạng này, giống như nàng có bao nhiêu sao..... Giống như không thể chờ đợi nữa!

Sở Vân Hách ngửa mặt nằm ở trên giường, nhìn gò má của Đoàn Cẩm Sơ, trên khuôn mặt anh tuấn cũng hiện lên căng thẳng, mười ngón tay nắm chặt đệm giường dưới thân, tư vị trong lòng lại không nói nên lời.

Hai bên trầm mặt một hồi lâu, rồi lại đồng thời mở miệng.....

“Tiểu Sơ Tử.....”

“Bát đại gia.....”

Lời nói đồng loạt này, hai người đều kinh ngạc, ngây ra một lúc, rồi ngây ngô cười rộ lên, Sở Vân Hách cười nói: “Ngươi muốn nói gì?”

“Ngươi nói trước đi, ngươi muốn nói gì?” Đoàn Cẩm Sơ nghiêng đầu qua, lúm đồng tiền trên má thật sâu.

“Ngươi nói trước đi.” Sở Vân Hách híp mặt lại, mặt cười bí hiểm.

“Không được, ngươi nó trước đi, ta nói sau.” Đoàn Cẩm Sơ không thuận theo, sợ mình mắc mưu hắn, rất ngang ngược kiên trì nói.TìnhTình

Tay phải Sở Vân Hách chống giường ngồi dậy, mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, cười nhạt nói: “Bây giờ ngươi mệt không? Nếu như mệt thì ngủ sớm đi.”

“Ta vừa mới tỉnh ngủ không bao lâu mà, nếu ngươi mệt, vậy ta sẽ đi ra ngoài, không quấy rầy ngươi.” Đoàn Cẩm Sơ nói.

“Ừ, sáng mai ngươi còn phải vào cung, phải dưỡng tinh thần thật tốt.”

“Được.” Đoàn Cẩm Sơ gật đầu một cái, đứng dậy vừa bước một bước, lại đột nhiên quay đầu lại nói: “Sau khi ta đi, ngươi phải đổi thuốc và uống thuốc thật tốt đấy, ngừng lại một lần cũng không được, biết không?”

“Ha ha, biết.” Sở Vân Hách buồn cười đáp ứng, trong nội tâm lại tràn đầy cảm động.

“Ừ, hì hì, ngủ ngon!”

“Đợi một chút!”

Sở Vân Hách lại đột nhiên mở miệng, thật giống như cách một tấm bình phong, giữa bọn họ liền cách xa nhau hai đầu chân trời, trong đầu rất không muốn, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Đoàn Cẩm Sơ, suy nghĩ một chút, mím môi nhẹ giọng nói: “Tiểu Sơ Tử, ngày ấy ngươi nói không muốn yêu thích ta nữa, là thật sao?”

“Ách.....” Đoàn Cẩm Sơ ngây ra, chớp mắt to nhìn hắn, chỉ cười không nói, Sở Vân Hách bị vẻ mặt của nàng làm cho cực kỳ lúng túng, đợi một hồi cũng không nghe được đáp án, lại có chút tức giận nằm xuống, để lại cho Đoàn Cẩm Sơ một cái lưng, kéo chăn nhắm mắt đi ngủ.

“A? Tức giận?” Đoàn Cẩm Sơ le lưỡi, bật cười đi tới, nghiêng người nhìn mặt của Sở Vân Hách, chế nhạo nói: “Làm gì mà tức giận! Khuôn mặt bây giờ của ngươi rất khó coi đấy, hì hì, ngươi cười một cái, ta liền nói cho ngươi biết!”

“Không cười.” Sở Vân Hách rầu rĩ trả lời hai chữ, mắt vẫn nhắm chặt như cũ.

“Ơ, thật sự tức giận sao?” Đoàn Cẩm Sơ nghiêng người, ngón trỏ lặng lẽ điểm lên trên môi của hắn, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm rực rỡ, hơi thở ấm áp vây quanh bên lỗ tai hắn, dụ hoặc nói nhỏ: “Sở Vân Hách, ngươi cười một cái ta liền nói, chỉ cười một cái là được rồi.”

Bên tai ngưa ngứa, trong cơ thể nổi lên một hồi nóng ran, hai mắt Sở Vân Hách càng nhắm chặt hơn, đáng chết, thái giám này lại dễ dàng khơi lên dục hỏa của hắn, phía dưới cư nhiên lại không khống chế được mà nổi lên phản ứng, nhưng mà hắn lại phải một mình chịu đựng đau khổ..... Một chút hờn dỗi giấu ở trong lòng, hắn phát cáu đột nhiên mở to hai mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ nói: “Tùy ngươi nói hay không nói, yêu thích hay không yêu thích, đi ra ngoài ngủ!”

“Ngươi.....”

Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người nhìn vẻ mặt biến đổi so với lật sách còn nhanh hơn của người nào đó, cả người cứng lại một hồi, vẻ mặt bi thương nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm, lửa dục trong mắt hắn không che dấu chút nào hiện ra ở trước mắt nàng, dáng vẻ của hắn như vậy làm nàng kinh sợ, đột nhiên ý thức được cái gì, hốt hoảng vội ngồi thẳng lên muốn chạy trốn, thế nhưng hắn lại chợt kéo gáy nàng xuống, đánh bất ngờ hôn lên môi của nàng!

“Ưm..... ưm.....”

Đoàn Cẩm Sơ lập tức giằng co, hai tay đẩy hắn ra, đầu thì né tránh hai bên, mơ hồ không rõ nói: “Không..... Không được a...... Ngươi không thể..... Như vậy..... Buông ta ra......”

Lưỡi của hắn bá đạo xâm nhập vào trong miệng của nàng, vội vàng hấp thu hương thơm của nàng, hôn nóng bỏng mà kịch liệt, đã sớm quên cánh tay trái đáng bị thương, hai cánh tay ôm nàng rất chặt, làm nàng kháng cự cũng dần dần vô lực, bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, xụi lơ ở trên giường, buông thả mình để chìm đắm trong triền miên của hắn, trong lúc không kìm lòng được vô ý thức đáp lại hắn, hai tay trắng nõn từ từ đặt lên cỗ của hắn......

Nếu bây giờ hắn cởi y phục của nàng, nếu tối nay hắn muốn nàng, làm cho nàng trở thành nữ nhân của hắn, nàng nghĩ nàng sẽ không cự tuyệt được, dù là lý trí kháng cự, tâm cũng đã rơi vào tay giặc, nàng tình nguyện, tình nguyện trầm luân cùng với hắn......

Vậy mà, lúc hắn và nàng trong sự kích tình không thể nào khống chế hắn lại buông nàng ra, trên gương mặt tuấn tú là một mảng hồng, con ngươi hiện đầy dục vọng nhìn nàng chằm chằm, vừa thở hổn hển vừa cắn răng nói: “Một lần cuối cùng, tiếp tục sai một lần cuối cùng, ngày sau ta nhất định sẽ không xâm phạm ngươi nữa, qua tối nay, chúng ta coi như chưa bao giờ biết, nếu gặp nhau, xem như người xa lạ!”

Trái với ánh mắt của hắn, vẻ mặt của Đoàn Cẩm Sơ tái nhợt, tim đập nhanh và loạn nhịp nhìn hắn, một lúc sau, mới máy móc gật đầu, “Được..... Được..... Đến đây kết thúc......”

Dứt lời, xoay người, từng bước từng bước đi qua bình phong, đến giường bên ngoài nằm xuống, chăn kéo cao, mặc cho nước mắt im lặng chảy xuống ở trong chăn, tan nát cõi lòng......

Nghe nàng nằm trên giường, nghe trong phòng yên lặng, Sở Vân Hách níu chặt chăn gấm, con mắt đen như mực vô thần nhìn chằm chằm nóc phòng, khóe mắt của ướt át một mảnh.......

Cả đêm chưa chợp mắt, tới lúc rạng sáng mới vô tri vô giác ngủ, đợi đến lúc tỉnh ngủ đã là nửa xế chiều.

Tỉnh lại, trong phòng không có một bóng người.

Đoàn Cẩm Sơ giật mình bò dậy, chân trần chạy vào bên trong, giường gọn gàng sạch sẽ, trong dĩa nhỏ ở trên bàn để đầy nhiều loại điểm tâm, sáng sủa sạch sẽ, ánh mặt trời rải xuống đất, hắn, không có ở đây, để lại tịch mịch cả một phòng.....

Mùi thơm của hoa oải hương bay vào, Đoàn Cẩm Sơ ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, ôm đầu gối, nước mắt đầy mặt..... Đã biết là sẽ không có kết quả..... Cần gì phải bắt đầu..... Cần gì phải......

Đột nhiên, mơ hồ có tiếng bước chân vang lên, Đoàn Cẩm Sơ vội đứng lên đi ra phòng ngoài, lòng không khống chế được mà kích động, kinh ngạc nhìn cửa, cửa mở ra, chợt đi vào hai bóng người, nhưng chính là Cẩn Nhi và Huệ Nhi.

“Tiểu Sơ Tử, ngươi đã tỉnh! Ngươi chờ một chút, chúng ta đi bưng nước nóng và thức ăn đến.” Hai nha hoàn giống như không nhìn đến vết nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt của nàng, nhanh chóng nói xong rồi vội vàng đi ra ngoài.

Rửa mặt xong, Đoàn Cẩm Sơ quyết tâm ăn cơm, cơm rất ngon, có bốn món ăn, còn có một canh, lại còn có một chén tổ yến cao cấp nghe nói là chỉ có chủ tử mới được ăn.

“Tiểu Sơ Tử, ngươi đã ăn no, vậy thì đi thôi, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đã đợi ở đại môn rồi.” Cẩn Nhi mỉm cười nói.

“Được.” Đoàn Cẩm Sơ gật đầu.

Huệ Nhi cười với nàng, đi vào bên trong, lúc đi ra thì trên tay đã cầm một bao giấy dầu, “Tiểu Sơ Tử, những điểm tâm này ngươi mang vào cung ăn, chủ tử nói hắn không thích ăn những thứ này, để lại cũng là lãng phí.”

“Được.” Đoàn Cẩm Sơ ngây người một hồi, gật đầu lần nữa, cười mà rơm rớm nước mắt.

Xe ngựa chạy liên mạch đến hoàng cung, vén rèm xe, nhìn lên bầu trời, mặt trời đỏ như lửa đau nhói mắt, nhưng có một góc ở trong lòng, trời lại đầy mây đầy mưa, từ đó sụp xuống......
Bình Luận (0)
Comment