Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 622

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Theo sát Mộ Khinh Ca đi ra là Mặc Dương dẫn theo Long Nha Vệ. Ngay sau đó, là Khương Ly và nhóm nữ quan Cổ Vu quốc...

Bên hắc động không ngừng phun người. Bên kia, Mộ Khinh Ca đã bị Tư Mạch đưa tới một nơi xa hơn.

Hai người mới đứng lại, Tư Mạch không ngừng quét mắt trên dưới Mộ Khinh Ca.

Nhận thấy trong mắt hắn lo lắng, Mộ Khinh Ca cười nói: "Ta không sao."

Thấy nàng mở miệng bảo đảm, mà bản thân đúng là không phát hiện được vết thương gì trên người nàng, Tư Mạch mới nhẹ nhàng thở ra.

Đang định nói nàng vài câu, Mộ Khinh Ca đã biến đổi sắc mặt, vội la lên: "Mau lấy đồ vật của chàng ra, bằng không không gian của ta sẽ bị nó hủy mất!"

Nói xong, Mộ Khinh Ca vung tay lên, một cung linh mang theo tấm bia đá đột ngột xuất hiện.

Tấm bia đá màu đen vừa xuất hiện, đôi mắt hổ phách Tư Mạch bỗng chốc co rụt lại.


Mà giờ phút này, một màn quỷ dị xuất hiện. Tấm bia đá màu đen xuất hiện cư nhiên từ bỏ dây dưa cung linh, bay thẳng tới Tư Mạch.

Mộ Khinh Ca cả kinh, đang định ra tay, lại thấy cánh tay dài Tư Mạch duỗi ra, trực tiếp cầm lấy món đồ thần bí trong tấm bia đá mà nàng dùng cách gì cũng không tới gần được.

Đồ vật kia nhoáng cái đã biến mất trước mắt Mộ Khinh Ca.

Hẳn là bị Tư Mạch cất rồi.

Mà tấm bia đá màu đen kia lập tức hóa màu tro tàn, vỡ vụn thành tro trước mặt hai người. Làn gió thổi qua, tan thành mây khói.

Mộ Khinh Ca mở to mắt nhìn cảnh này, lại nhìn về phía Tư Mạch.

Tư Mạch mở tay ra, cung linh Mộ Khinh Ca dừng ở lòng bàn tay hắn.

Sau đó, Tư Mạch nâng một tay khác, vật chất màu đen bám lên cung linh đã biến mất không thấy. Cung linh lại khôi phục màu sáng kim quang lập lòe.


Tại ánh nhìn chăm chú của Mộ Khinh Ca, Tư Mạch rũ mắt đeo lại cung linh vào hông Mộ Khinh Ca, nhu hòa lướt qua.

"Có đúng đồ không?" Mộ Khinh Ca nhìn hắn nói.

Tư Mạch nhẹ gật đầu.

Hắn nâng tròng mắt hổ phách, con ngươi thâm thúy nhìn về phía Mộ Khinh Ca, ngữ khí chân thành: "Tiểu Ca nhi, cảm ơn nàng."

Đây hình như là lần đầu tiên Tư Mạch nói cảm ơn nàng.

Mộ Khinh Ca cong môi, lộ ra nụ cười xán lạn. Nàng nhướng mày, vỗ vỗ ngực Tư Mạch, nhẹ hất cằm: "Không cần cảm ơn ta, coi như là sính lễ đi."

Khuôn mặt Tư Mạch cứng lại, nhìn Mộ Khinh Ca mi mắt cong cong, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, rồi lại dung túng: "Được, sính lễ của Tiểu Ca nhi, ta nhận."

Mộ Khinh Ca cười to: "Nhận lấy sính lễ của ta, từ nay về sau chàng là người của ta!"

"Vâng, Tiểu tước gia." Tư Mạch sủng nịch nói.


Đột nhiên, nụ cười Mộ Khinh Ca ngưng lại, hạ giọng nói với Tư Mạch: "Di tích Thượng Cổ bỗng nhiên bị sập, không phải bởi vì ta cầm đi thứ ấy đó chứ?" Nàng nhớ rõ, đúng là sau khi nàng cầm đi tấm bia đá, mới phát sinh dị biến.

Nhưng, Tư Mạch lại cười lắc đầu với nàng.

Nhìn mặt nàng lộ vẻ nghi hoặc, hắn nói: "Không liên quan đến nàng, là người khác đã lấy đi một món chí bảo. Đạo trường này tồn tại là vì để món chí bảo kia tìm kiếm chủ nhân mới. Hiển nhiên, nó tìm được rồi. Vậy đạo trường này cũng không cần thiết tồn tại nữa."

Mộ Khinh Ca bỗng nhiên co rụt mắt, giật mình: "Chí bảo! Ai may mắn vậy?"

Người lấy được chí bảo không phải mình, Mộ Khinh Ca cũng không thất vọng quá mức. Bởi vì nàng tự mình biết, bản thân đã lấy đi những gì từ trong di tích.
Khi bọn họ nói chuyện, người tiến vào di tích Thượng Cổ đã chạy ra thông qua hắc động.

Tư Mạch dẫn theo Mộ Khinh Ca trở về, tầm mắt trực tiếp dừng lên người Thẩm Bích Thành.

Thẩm Bích Thành bị hắn nhìn, ánh mắt không hề né tránh.

"Tiểu Ca nhi nói, ngươi muốn bái ta làm thầy?" Tư Mạch đột nhiên lên tiếng.

Mộ Khinh Ca kinh ngạc, tựa như hơi bất ngờ hắn vậy mà nói ra ngay lúc này.

Chuyện lúc trước nàng nói ra, thái độ Tư Mạch đều ba phải thế nào cũng được.

Hiện giờ thái độ hắn lại trở nên chắc chắn, chẳng lẽ người lấy được chí bảo là Thẩm Bích Thành?

Ánh sáng trong mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, đoán được mấu chốt trong đó.

Tư Mạch nói, khiến toàn thân Thẩm Bích Thành chấn động, đáy mắt hiện lên một tia kích động. Hoàng Phủ Hoán cũng khẩn trương lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên hơi dồn dập.
Tuy trong lời Thánh Vương bệ hạ, không có nhắc đến hắn.

Nhưng hắn tin tưởng Mộ Khinh Ca, tin tưởng Thánh Vương bệ hạ biết tâm ý hắn.

Thẩm Bích Thành đột nhiên quỳ một gối, nói với Tư Mạch: "Xin Thánh Vương bệ hạ thu ta làm đồ đệ!"

Tư Mạch hờ hững nói: "Đi theo ta, phải trải qua hơn xa ngươi tưởng tượng. Hơn nữa phải ngăn cách liên hệ với gia tộc, thừa nhận cô tịch vô biên. Thậm chí cơ hội đổi ý cũng không có."

Thẩm Bích Thành ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, trong đôi mắt tràn đầy quật cường, đưa ra đáp án của mình: "Xin Thánh Vương bệ hạ thu ta làm đồ đệ!"

Thánh Vương bệ hạ chưa từng thu đồ đệ, đột nhiên muốn thu đồ đệ!

Tin tức này khiến những người khác sợ ngây người.

Thẩm Bích Thành may mắn, khiến bọn họ hâm mộ. Trong lòng đều ẩn ẩn chờ đợi, nếu mình được Thánh Vương bệ hạ nhìn trúng thì tốt rồi!
Nhưng, bọn họ cũng hiểu được mình chênh lệch Thẩm Bích Thành.

Người có thiên phú đệ nhất Thánh Nguyên đế quốc, không phải lời đồn thổi!

"Ngươi hẳn đã hiểu rõ, vì sao ta có tâm thu ngươi làm đồ đệ. Dù là vậy, ngươi vẫn còn nguyện ý sao?" Ngữ khí Tư Mạch vẫn mang theo tôn quý và xa cách không thể chạm với.

Thẩm Bích Thành mím môi, trầm giọng nói: "Ta biết. Xin Thánh Vương bệ hạ thu ta làm đồ đệ!"

Tầm mắt Tư Mạch dời từ người hắn, dừng lên người Hoàng Phủ Hoán: "Làm đồ đệ ta, vĩnh viễn không thể phản bội ta. Dù ta muốn ngươi chết, ngươi cũng chỉ có thể chết. Nghĩ kỹ, ba ngày sau, đến Ly cung tìm ta."

Dứt lời, Tư Mạch mang theo Mộ Khinh Ca biến mất trước mắt mọi người.

Bọn họ vừa đi, để lại một đám người ngốc tại chỗ, không biết tại sao.

Duy nhất hiểu, chính là Thẩm Bích Thành và Hoàng Phủ Hoán.
Đặc biệt là Hoàng Phủ Hoán, tuy Tư Mạch từ đầu tới đuôi không nhắc đến hắn. Nhưng hắn lại biết rõ, câu nói cuối cùng kia không chỉ nói với Thẩm Bích Thành, cũng là nói với hắn.

...

Mộ Khinh Ca chỉ cảm thấy trước mắt có lưu quang bay qua, lúc rơi xuống đất, nàng đã được Tư Mạch đưa vào Ly cung.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn hỏi: "Chàng sẽ không vì lời ta nói, cho nên mới thu bọn họ làm đồ đệ đi?"

"Tiểu Ca nhi cảm thấy thế nào?" Tư Mạch mỉm cười nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca cười giảo hoạt: "Ta xem nào, chàng biết người lấy được chí bảo là Thẩm Bích Thành nên mới thu hắn làm đồ đệ. Nhưng mà, ngay từ đầu đã nói lên chàng có mục đích mới thu hắn. Nếu hắn nguyện ý, đó chính là một người nguyện đánh một người chịu ngược, không ai trách được ai!"

"Tiểu Ca nhi nhà ta thật là thông minh." Tư Mạch mặt mày hơi cong.
Mộ Khinh Ca bĩu môi, bất mãn nói: "Đừng cứ luôn coi ta là tiểu hài tử."

Oán giận một câu, nàng lại nói: "Nhưng mà vì sao chàng lại thu Hoàng Phủ Hoán? Chàng đừng cho là ta không nhìn ra, câu cuối cùng của chàng là nói với hai người họ."

"Tiểu Ca nhi thật là thông minh, cái gì cũng không gạt được nàng." Tư Mạch ôm Mộ Khinh Ca vào ngực, cảm giác này khiến hắn yêu thích không buông tay.

Thưởng thức sợi tóc Mộ Khinh Ca, hắn thấp giọng giải thích bên tai nàng: "Tuy thiên phú tu luyện của Hoàng Phủ Hoán không bằng Thẩm Bích Thành, nhưng trí não của hắn không tệ. Có lẽ hắn không phải là mãnh tướng mở mang bờ cõi, nhưng lại là một quân sư hiếm có. Não của Hoàng Phủ Hoán xứng với thiên phú của Thẩm Bích Thành, bọn họ sẽ làm nên chuyện không tồi."

Mộ Khinh Ca nghe đến mở to mắt, chỉ vào hắn nói: "Chàng đâu phải là thu đồ đệ? Đây rõ ràng là thu thuộc hạ!"
Tư Mạch cười cười, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

Nụ cười trên mặt Mộ Khinh Ca chậm rãi thu liễm lại.

Mặc dù nàng đã xác định quan hệ với Tư Mạch, hắn ở trong lòng mình vẫn thần bí như trước.

Đến từ nơi nào? Trong nhà có ai? Trên lưng gánh lấy cái gì?

Nàng cũng không biết.

Nhưng Mộ Khinh Ca không định hỏi. Nàng cảm thấy, nếu có một ngày, Tư Mạch nghĩ rằng đến thời cơ nói cho nàng, thì dù nàng không hỏi, Tư Mạch cũng sẽ chủ động nói cho nàng.

Bình Luận (0)
Comment