Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 623

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Tương tự, nàng cũng rất tò mò đồ vật thần bí màu đen lấy ra từ di tích Thượng Cổ.

Thậm chí đến bây giờ, nàng cũng chưa thấy rõ trông nó thế nào.

Tư Mạch cứ cầm đi như vậy, không giải thích gì. Nàng cũng không định đi hỏi.

Không nói, chỉ có thể nói rõ hiện tại chưa đến lúc nàng nên biết.

"Ta hơi tò mò Thẩm Bích Thành đã lấy đi cái gì?" Mộ Khinh Ca nhướng mày nhìn về phía Tư Mạch.

Tư Mạch sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng. Nghiêm túc đánh giá một lúc, đột nhiên ôm chặt nàng khiến nàng kề sát ngực mình, nghe đến tiếng tim đập hữu lực của mình.

Mộ Khinh Ca thuận theo dựa vào hắn, không có phản kháng.

Tiếng tim đập truyền vào tai, cùng với tiếng tim đập của nàng, hợp hai làm một.

Tất cả, đều không cần nói ra lời.

Hồi lâu, Tư Mạch mới buông tay, cười nói với Mộ Khinh Ca: "Rồi sẽ có cơ hội biết."


Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, cũng không tiếp tục dây dưa.

Tư Mạch chắc là cho rằng mình sẽ hỏi hắn đồ vật kia là gì. Nhưng mà mình cố tình không hỏi, mà là hỏi chuyện Thẩm Bích Thành.

Vừa rồi không nói gì, là hai người tự nhiên sinh ra ăn ý.

Nàng không hỏi, hắn không nói.

Không phải giấu giếm, mà là chưa tới lúc.

Chỉ cần hắn không phụ nàng, nàng sẽ không phụ hắn. Dù hắn cầm đồ vật kia gϊếŧ hết người trong thiên hạ, thì thế nào?

Mà Tư Mạch trả lời, cũng là một câu hai nghĩa.

Là trả lời câu hỏi của Mộ Khinh Ca, hay là đưa ra lời hứa hẹn. Món đồ vật thô bạo quỷ dị đó rốt cuộc là gì, sớm muộn hắn sẽ nói cho nàng biết.

"Đúng rồi! Chàng có biết Thần Sách là gì không?" Mộ Khinh Ca đột nhiên nghĩ đến kinh thư của mình, hỏi.

"Thần Sách!" Tư Mạch trước nay vẫn luôn bình tĩnh, đột nhiên mơ hồ co rụt con ngươi. Động tác tuy nhỏ, nhưng vẫn bị Mộ Khinh Ca nắm được.


Dưới ánh nhìn chăm chú của Mộ Khinh Ca, Tư Mạch chậm rãi gật đầu: "Đương nhiên biết. Thời niên đại thần ma hình thành thế chân vạc, đó là công pháp tu luyện mạnh nhất trong Thần tộc. Truyền thuyết, Thần tộc tu luyện nó sẽ là vị thần cường đại nhất, có cơ hội xé rách hư không tiến lên vị diện càng cao hơn. Nhưng thật lâu trước kia, trong một hồi đại chiến, Thần Sách đã mất tích."

Công pháp tu luyện mạnh nhất!

Mộ Khinh Ca nghe đến cảm xúc phập phồng. Công pháp tu luyện mạnh nhất, đang có một quyển ở chỗ mình!

"Vị diện cao hơn, rốt cuộc vị diện cuối cùng ở đâu?" Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.

Vấn đề này Tư Mạch cũng không thể trả lời: "Không ai biết. Giống như lên núi vậy, luôn cho rằng mình ở dưới chân núi thấy đây là cực hạn. Nhưng khi lên đến đỉnh núi, lại phát hiện bên cạnh có một ngọn núi cao hơn. Cho dù có một ngày, đứng trên đỉnh núi cao nhất, cách trời chỉ có một đoạn."


"Thần Sách có mấy bộ?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Vấn đề này khiến ánh mắt Tư Mạch chợt lóe, trả lời: "Nghe nói có ba bộ Thượng Trung Hạ. Thượng bộ là thuật luyện thể, Trung bộ là thuật luyện thần, Hạ bộ là đại đạo pháp tắc, thuật bản nguyên."

Mộ Khinh Ca hơi giật mình.

Tư Mạch nhìn nàng, tiếp tục nói: "Người có một bộ đã hết sức lợi hại. Người có được ba bộ, chưa bao giờ có."

'Chưa từng có người nào được ba bộ sao?' Mộ Khinh Ca yên lặng nghĩ.

Tuy nàng có được một bộ, nhưng không biết văn tự Thần tộc.

"Tiểu Ca nhi, tuy ta không tin vào số mệnh, nhưng có một số việc đích xác không thoát được hai chữ cơ duyên. Nên là nàng, chính là của nàng. Không phải nàng, cũng không cưỡng cầu được." Tư Mạch đột nhiên nói với Mộ Khinh Ca.

Những lời này khiến tâm trạng hơi tăm tối của Mộ Khinh Ca bỗng được đẩy đi khói mù, thấy được trời xanh.
Đôi mắt thanh thấu của nàng chuyển động lưu quang, nhìn về phía Tư Mạch: "Ta biết rồi."

Rời khỏi Tư Mạch, Mộ Khinh Ca định trở về dịch quán ở Thiên Đô. Rời đi lâu như vậy, nàng cũng phải đi xem người còn lại như thế nào, chuyện đã xong, nàng cũng phải chuẩn bị đường về.

Tư Mạch đã từng nói qua, hắn ở lại Lâm Xuyên là vì tìm món đồ kia.

Hiện giờ đồ vật đã tới tay, sợ là hắn cũng phải rời khỏi Lâm Xuyên.

Nhưng mà nàng không định đi hỏi, cũng không định chia tay tạm biệt gì.

Chia ly gì đó, là chuyện nàng không thích ứng nhất.

Dù sao, mỗi người đều có việc riêng của mình. Thời điểm có thể gặp mặt thì sẽ gặp mặt, thời điểm phải rời khỏi thì rời đi là được. Chờ có một ngày, nàng có tư cách tiến vào thế giới của hắn, sóng vai với hắn, có lẽ sẽ không còn phải rời xa nhau.
Tâm Mộ Khinh Ca, Tư Mạch hiểu.

Cho nên, hắn cũng không nói lời tạm biệt.

Cung linh của hai người, là liên hệ tốt nhất lẫn nhau. Vô luận ở nơi nào, đều có thể cảm ứng được tồn tại của đối phương.

Mộ Khinh Ca trước đó có hỏi hắn, hắn có thể vận chuyển linh lực thông qua cung linh không.

Hắn trả lời, là phủ định.

Lần này ngoại lệ, hoàn toàn bởi vì đồ vật đặc thù kia, mới đưa đến kết quả như vậy.

Nhìn Mộ Khinh Ca rời đi, thanh âm Tư Mạch cực nhẹ: "Tiểu Ca nhi, nàng lấy được Thần Sách sao? Vận mệnh, đúng là trêu người! Nhưng mà..." Ánh mắt hắn bỗng mãnh liệt, ngữ khí kiên định: "Ta không tin số mệnh!"

...

Trở lại dịch quán, đám người Mặc Dương đã được Cô Nhai mang về.

Về phần được mang về thế nào, bọn họ không nói, nàng cũng không hỏi.

Mộ Khinh Ca trực tiếp đi tìm Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi.
"Thế nào, thu hoạch thế nào rồi?" Mộ Khinh Ca đi thẳng vào vấn đề.

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi nhìn nhau cười khổ.

"Chúng ta cơ hồ chưa bắt đầu hành trình thám hiểm, mới vừa đánh quái xong đã bị mang ra ngoài." Triệu Nam Tinh buông tay.

Phượng Vu Phi cũng gật gật đầu.

Lần này tới Thiên Đô, không có thu hoạch gì.

Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, vung tay lên, một đống công pháp và binh khí dừng trước mặt hai người.

Có một phần tới từ di tích Thượng Cổ, có một phần từ không gian chính nàng: "Hai người chia nhau đi, phân thế nào là chuyện của Ly quốc và Ngu quốc các ngươi."

"Này..." Triệu Nam Tinh khϊếp sợ nhìn về phía nàng.

Phượng Vu Phi lắc đầu nói: "Chúng ta không thể lấy."

Triệu Nam Tinh cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy! Đây là đồ vật muội lấy được, chúng ta không thể lấy."

"Không quan hệ, ta có trữ riêng cho mình rồi." Mộ Khinh Ca không cho phép họ từ chối.
Nàng vốn định lấy ra hai món trong ba món phỏng chế để đưa cho hai người. Dù là đồ phỏng chế, nhưng cũng là Bảo khí cực phẩm. Ở Lâm Xuyên mà nói, cũng rất thưa thớt.

Nhưng ba món Bảo khí cực phẩm, một món là cây đinh ba, một món là cặp rìu, một món là búa.

Thấy thế nào đều không hợp với khí chất của Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi.

Cho nên nàng đành từ bỏ. Chuẩn bị rút thời gian ra sửa sang lại không gian mình, nhìn xem có binh khí nào thích hợp với họ không.

Hoặc là, chờ nàng rảnh rèn luyện thuật luyện khí, tự mình chế tạo hai món binh khí cho bọn họ.

"Thế còn ta đâu?" Khương Ly đã coi dịch quán tam đẳng quốc là nhà mình, đột nhiên nhảy vào.

Nàng quét mắt nhìn đống đồ, tầm mắt dừng lên người Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đoán được nàng sẽ đến, cười nói: "Đã sớm chuẩn bị tốt." Nói xong, một Tu Di giới ném vào tay Khương Ly.
Khương Ly tiếp nhận Tu Di giới, linh thức đảo qua, lập tức lắp bắp kinh hãi.

Đồ vật bên trong, đúng là... vô cùng phong phú!

Nàng cười khanh khách với Mộ Khinh Ca, không hề có chút xấu hổ, cất Tu Di giới về: "Vậy ta đây không khách khí."

Mộ Khinh Ca đả kích nàng: "Nói thế, cứ như ngươi từng khách khí với ta vậy."

Sau trận chiến ở không gian thí luyện, mấy người vẫn là lần đầu nói chuyện tán gẫu thế này.

Trò chuyện xàm xí một hồi, Khương Ly nói với Mộ Khinh Ca: "Nếu chuyện ở đây xong rồi, ta chuẩn bị hai ngày nữa dẫn người trở về Cổ Vu quốc. Các ngươi khi nào tới Cổ Vu quốc, ta sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt."

"Đi nhanh vậy?" Phượng Vu Phi hơi không nỡ.

Trong khoảng thời gian ở chung, nàng vẫn rất thích vị nữ hoàng bệ hạ Cổ Vu quốc này.

Dáng vẻ không thô kệch, không tự cho mình thanh cao, tam quan đoan chính, lại còn là trong dòng dõi hoàng thất quyền quý!
Khương Ly thở dài: "Hết cách nha, quốc không thể một ngày không quân. Ta rời Cổ Vu quốc đã lâu, nếu còn không quay về, chỉ sợ nhóm lão tổ trong quốc ta sẽ chạy qua đây bắt người."

Bình Luận (0)
Comment