Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ngân Trần còn chưa mở miệng, hải vực bên kia liên tiếp tuôn ra vài cột nước. Có mấy thứ bị nổ từ đáy biển, ném lên trời cao rồi rơi mạnh xuống, chìm vào biển.
Tiếng nổ mạnh khiến nhóm Long Nha Vệ đều đề phòng, vây quanh mạn thuyền trông về tình huống phương xa.
Thanh âm đánh nhau rõ ràng, làm cho Mộ Khinh Ca nhíu mày.
Lúc này bạch quang trở về, rơi vào vọng đài hóa thành hình người.
Nhìn thấy Bạch Li, Mộ Khinh Ca đều hơi kinh ngạc giống Ngân Trần. Tựa hồ không nghĩ tới Bạch Li sẽ chủ động đi điều tra.
"Là Hải yêu đánh giặc." Một câu của Bạch Li làm cho Mộ Khinh Ca và Ngân Trần bị kinh ngạc.
"Hải yêu?!" Mộ Khinh Ca không xác định hỏi lại.
Nghe nói trong Khổ Hải có Hải yêu sinh sống, nhưng chưa ai từng gặp qua. Dần dà, mọi người cho rằng chỉ là bịa đặt, hoặc có lẽ Hải yêu đã bị diệt sạch.
Nhưng không ngờ tiến vào Khổ Hải năm tháng, bọn họ cư nhiên đụng phải chủng tộc thần bí này.
Hơn nữa không biết xui xẻo làm sao, đụng đúng lúc bọn họ đang chiến đấu!
Bạch Li nói là 'đánh giặc' chứ không phải 'đánh nhau', khiến Mộ Khinh Ca hỏi ra một câu: "Số lượng bao nhiêu?"
Bạch Li nhíu nhíu mày, do dự một chút rồi mới nói: "Rất nhiều."
Rất nhiều!
Nhiều đến mức Bạch Li không thể tính đại khái số lượng? Đây là khái niệm gì!
Trong mắt Mộ Khinh Ca nổi lên ngưng trọng.
Bạch Li lại bổ sung: "Hình như là hai bên đang tranh đoạt cái gì, sau đó dẫn đến chiến đấu. Bọn họ đánh rất kịch liệt, sợ là trong chốc lát không kết thúc được."
"Bọn họ đánh dưới đáy biển?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói.
Trên mặt biển không thấy dấu vết đánh nhau.
Bạch Li gật đầu: "Hải yêu có thể sống trên bờ, cũng có thể sống dưới biển. Số lượng hòn đảo có hạn trên biển đều bị bọn họ cư trú, mà đáy biển tức thì trở thành chiến trường của họ."
"Hải yêu cũng muốn đánh đến ngươi chết ta sống sao?" Ngân Trần do dự nói.
Bạch Li cười trào phúng: "Sao không? Bất kì tộc đàn nào cũng đều có tranh đấu. Đây là tai hại sống quần cư, tâm không đồng lòng ắt sinh dị."
Mộ Khinh Ca im lặng, liếm môi nói: "Nếu là ân oán cá nhân, vậy chúng ta không cần xen vào. Dừng tạm trước ở đây, theo dõi chặt chẽ động tĩnh bên kia, chờ bọn họ đánh xong rồi chúng ta đi."
Nàng không phải kẻ tự đại, không thể ngông nghênh đi qua khi người ta đang đại chiến.
Không cẩn thận một cái, nàng sẽ trở thành đối tượng cho hai bên khai hỏa!
Bạch Li và Ngân Trần gật đầu.
Mộ Khinh Ca nhảy xuống khỏi vọng đài, dừng trên boong thuyền.
Đám người Mặc Dương lập tức vây tới.
"Tiểu tước gia."
"Tiểu tước gia."
Ấu Hà và Hoa Nguyệt cũng xông tới, trong mắt tràn ngập lo lắng.
"Đừng sợ, có ta." Mộ Khinh Ca cười cười, an ủi các nàng.
Lời nói Mộ Khinh Ca luôn có một ma lực trấn an lòng người. Ấu Hà và Hoa Nguyệt thở hắt như trút gánh nặng, quét sạch lo lắng trong mắt.
"Tiểu tước gia đói bụng không? Chúng ta đi chuẩn bị thức ăn?" Ấu Hà cười nói.
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Ừm."
Mộ Khinh Ca đáp ứng, Ấu Hà kéo Hoa Nguyệt rời khỏi boong thuyền.
Các nàng đi rồi, Mộ Khinh Ca mới nói với Mặc Dương: "Bảo mọi người tiếp tục tu luyện, chú ý giữ cảnh giác."
"Vâng, Tiểu tước gia." Mặc Dương hành sự theo Mộ Khinh Ca phân phó.
Mộ Khinh Ca lại nhìn chiến trường đáy biển phương xa, xoay người trở vào khoang thuyền.
Trở lại khoang thuyền, Mộ Khinh Ca nhìn qua cửa sổ trông tới hải vực lục đậm. Lòng thầm nghĩ, Khổ Hải nhìn như bình tĩnh lại tiềm tàng rất nhiều nguy cơ.
Chưa kể nhiệt độ không khí trên biển đã lạnh thấu xương, chính là không biết có bao nhiêu người với hy vọng qua Khổ Hải tiến vào Trung Cổ Giới đã vĩnh viễn mất phương hướng giữa mặt biển mênh mông.
Ngoài ra, còn có Hải yêu trong truyền thuyết...
"Không biết có bao nhiêu người vượt biển đã bỏ mạng trong tay Hải yêu." Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Nguy hiểm, vĩnh viễn không nhìn thấy, cảm giác yên lặng gặt hái tính mạng khiến người ta sợ hãi!
Bạch Li đẩy cửa đi vào, thấy Mộ Khinh Ca ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ. Nàng đi qua ngồi bên cạnh, hỏi: "Khinh Ca, ngài đang nghĩ gì vậy?"
Mộ Khinh Ca thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nàng: "Ta đang nghĩ thực lực Hải yêu thế nào." Nếu trong Khổ Hải thật sự tồn tại Hải yêu, vậy có khả năng sẽ gặp phải. Gặp phải rồi, sợ là sẽ không thân thiện.
Bạch Li bị Mộ Khinh Ca hỏi đến sửng sốt.
Nàng nhíu mày nói: "Trí nhớ ta chưa thức tỉnh toàn bộ. Nhưng trong ấn tượng của ta, không tiếp xúc quá nhiều với Hải yêu. Về thực lực của họ..." Nàng chậm rãi lắc đầu, tựa hồ thất vọng bản thân không giúp được gì.
Mộ Khinh Ca cũng không cảm thấy thế nào, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Vừa rồi ngươi qua đó nhìn, cảm thấy nếu chúng ta chạm mặt Hải yêu có phần thắng không?"
Bạch Li cẩn thận nghĩ, lắc đầu: "Ta chỉ nhìn đại khái, không cẩn thận quan sát. Nhưng Hải yêu được trời ưu ái cho thiên phú, vô luận họ ở trên bờ hay dưới biển đều như giẫm lên đất bằng. Ưu thế này đã vượt qua Long Nha Vệ."
Mộ Khinh Ca nhíu mày gật đầu.
Nàng biết Bạch Li nói thật, Long Nha Vệ không có nửa điểm ưu thế khi chiến đấu dưới biển.
"Khinh Ca, nếu ngài tò mò, không bằng chúng ta qua đó nhìn xem?" Bạch Li đề nghị.
"Qua đó nhìn?" Mộ Khinh Ca sửng sốt.
Bạch Li gật đầu: "Ta mang ngài qua, chúng ta lặng lẽ nấp ở một bên. Vừa không kinh động bọn họ, vừa có thể thăm dò chi tiết."
Mộ Khinh Ca nhíu mi, hồi tưởng lại lời Bạch Li nói trong đầu nàng.
Nàng trước giờ không phải người nhát gan, càng sẽ không do dự chần chờ.
"Được!" Khóe mắt Mộ Khinh Ca bắn ra tinh quang, đồng ý Bạch Li đề nghị.
Nhưng rồi nàng lại nhíu mày: "Ta không thể ở dưới biển quá lâu." Nàng chỉ có thể trụ được nhiều nhất là nửa nén hương. Thời gian ngắn như vậy căn bản không làm được gì, hơn nữa dễ bị bại lộ.
"Ta có cách." Bạch Li cười cười.
Nếu Bạch Li có cách, Mộ Khinh Ca cũng không chậm trễ nữa.
Nàng gọi Mặc Dương tới, nói mình sẽ rời thuyền rồi đi cùng Bạch Li.
Hai người bay khỏi cự thuyền, đi tới mặt biển.
Nhìn nhau, Bạch Li nắm lấy tay Mộ Khinh Ca, kéo nàng xuống biển.
Vừa xuống biển, nước biển không đánh úp vào như tưởng tượng.
Mộ Khinh Ca nhìn Bạch Li há miệng phun ra một bong bóng lớn bao bọc hai người họ, ngăn cách nước biển, cũng không thấy bị đè nén.
Bong bóng thần kỳ này làm cho Mộ Khinh Ca hơi hoảng.
Nàng rất muốn duỗi tay ra chọc, nhưng sợ mình chọc thủng mất bong bóng.
"Đây là gì?" Mộ Khinh Ca hỏi Bạch Li.
Bạch Li cười ngạo nghễ, thanh âm nhi đồng: "Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng có chín loại tuyệt kỹ. Ngài đã biết hai loại là Vĩnh Sinh và Kịch Độc. Còn đây là loại thứ ba, Tị Thủy."
Mộ Khinh Ca khép lại môi giật mình, tò mò hỏi: "Sáu loại còn lại thì sao?"
Bạch Li thần thần bí bí: "Sau này sẽ nói cho ngài biết."
Mộ Khinh Ca hơi thất vọng.
"Ta mới trùng sinh, ký ức còn chưa hoàn toàn khôi phục. Những tuyệt kỹ đó còn chưa thức tỉnh hoàn toàn." Bạch Li giải thích.
Mộ Khinh Ca tỏ vẻ thông cảm.
Bạch Li quả thực mới phá trứng sinh ra chưa được bao lâu.
Bong bóng trong suốt mang theo các nàng chậm rãi đi phía trước. Mộ Khinh Ca lần đầu tiên nhẹ nhõm bơi ở đáy biển. Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc dưới Khổ Hải.
Dần dần, sự kinh ngạc nhiễm lên đôi mắt Mộ Khinh Ca.
Đáy biển Khổ Hải vậy mà có khu rừng, có thảo nguyên, núi đá, ao hồ... Nếu không phải đều ngập trong nước biển, mọi thứ ở đây quả thực chính là phiên bản đất bằng.
Khác nhau duy nhất là, động vật nơi này là các loài cá, còn có sò hến.
"Sắp tới rồi!" Bạch Li lên tiếng nhắc nhở.
Thanh âm của nàng kéo Mộ Khinh Ca khỏi khϊếp sợ.
Đột nhiên, Bạch Li nắm lấy tay nàng trốn sau một khe hở núi đá. Bong bóng trong suốt cũng theo khe hở lớn nhỏ mà thay đổi hình dạng.
Trong khe hở vừa vặn chứa được hai người, không quá chật chội.
Xuyên qua khe hở, các nàng có thể nhìn thấy cuộc chiến dưới đáy biển.
"Nếu chỉ có vài tên Hải yêu, trái lại chúng ta có thể trực tiếp gϊếŧ rồi rời đi." Bạch Li nói bên tai Mộ Khinh Ca. Một câu, đã bại lộ ra bản tính gϊếŧ chóc của nàng.
Nhưng mà Mộ Khinh Ca cũng không phải người lương thiện gì, sẽ không phê phán Bạch Li lạm sát kẻ vô tội.
Nàng nhìn chằm chằm hỗn chiến phía trước, nhẹ giọng đáp lại Bạch Li: "Đáng tiếc, Hải yêu ở đây ít nhất đã có mấy ngàn."