Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 667

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Người thông minh luôn được công nhận.

Mộ Khinh Ca cười ý vị không rõ, vươn tay với Tuyết Gia: "Hợp tác vui vẻ."

Tuyết Gia mờ mịt nhìn tay nàng vươn tới, không rõ ý Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca câu môi cười, trực tiếp cầm tay Tuyết Gia. Ngay khi nàng khẩn trương muốn rút tay mình, thì lại đột ngột buông ra.

Tuyết Gia bị sửng sốt bởi hành vi này, nhưng không thấy trong mắt đối phương có ý khinh bạc, mới tạm thời để sang một bên.

Đạt được nhất trí hợp tác, kế tiếp chính là giải quyết phiền toái!

Mộ Khinh Ca nhìn cơn sóng lớn kia, hỏi: "Rốt cuộc là dạng linh thú gì mà lợi hại như thế?"

Nàng vừa dứt lời, mọi người nhìn thấy trên đỉnh sóng lớn thình lình xuất hiện một mảng mây đen to.

Mây đen che khuất bầu trời, sau khi xuất hiện cơ hồ chặn một nửa không trung.


Nó ngự thủy mà đi, thuận theo con sóng lớn không ngừng phóng tới hòn đảo, cũng dần hiển lộ chân dung nó!

"Là nó!" Đột nhiên, bên tai Mộ Khinh Ca truyền đến thanh âm hoảng sợ.

Nàng chuyển mắt nhìn, thấy sắc mặt Tuyết Gia đại biến.

"Ngươi biết?" Mộ Khinh Ca hơi rùng mình, hỏi.

Tuyết Gia gật đầu, giờ phút này không chỉ nàng mà ngay cả võ sĩ Di tộc đều tái mặt, thân thể run rẩy.

"Nó mới là bá chủ chân chính vùng này! Chúng ta xong rồi!" Trong mắt Tuyết Gia dâng lên tuyệt vọng, phảng phất sau khi nhìn thấy rõ dáng vẻ linh thú, lập tức mất đi ý chí chiến đấu.

Câu nói ấy khiến Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Lúc này, Bạch Li cũng nói ở bên cạnh: "Phiền toái siêu lớn rồi. Đây căn bản không phải lão quái Linh Động Kỳ gì, mà là hung thú viễn cổ...Cù Dục."

"Cù Dục?" Mộ Khinh Ca nhăn mày thành chữ xuyên.


Nàng chưa bao giờ nghe qua cái tên Cù Dục, càng không biết hung thú viễn cổ có nghĩa gì.

Nàng chỉ biết, Bạch Li là Thánh thú Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng tồn tại từ thời hồng hoang. Mà huyết mạch Ngân Trần cũng không chỉ là Thần thú đơn giản.

"Cù Dục, hung thú viễn cổ cùng tuổi với trời đất trong thuyền thuyết. Nó cực kỳ thích ngủ, mỗi lần ngủ chính là ngàn năm. Mỗi lần tỉnh dậy chỉ ba tháng ngắn ngủi. Nhưng trong ba tháng này, nó chính là thảm họa của tất cả chủng tộc." Tuyết Gia thì thào. Nói câu nào, mặt nàng tái nhợt câu nấy.

Bạch Li quét mắt liếc nàng, cười tự giễu nhìn Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca, ngài cảm thấy ta ham ăn. Nhưng sức ăn của ta còn không đến một phần mười Cù Dục. Có thể nói nó tỉnh dậy chỉ làm một chuyện, chính là ăn. Phàm là nó cảm giác vật còn sống, đều sẽ bị nuốt vào bụng. Mỗi lần Cù Dục tỉnh dậy đều sẽ thây ngã vạn dặm, chim thú diệt sạch, thành hủy người vong. Cho nên nó mới bị xưng là hung thú."


"Nếu đã thế, vì sao không gϊếŧ nó?" Mộ Khinh Ca trầm giọng hỏi.

Được Tuyết Gia và Bạch Li miêu tả, ta cảm nhận được Cù Dục không dễ chọc.

"Gϊếŧ?" Bạch Li cười lạnh: "Nói dễ hơn làm? Cù Dục không chỉ có thể lặn dưới biển sâu, cũng có thể ngự phong mà đi. Vô luận là đáy biển hay bầu trời đều là chiến trường của nó, làn da nó chỉ có một thứ có thể đâm thủng, các công kích khác đều không hiệu quả với nó."

"Là cái gì?" Sắc mặt Mộ Khinh Ca cũng bắt đầu khó coi.

Ánh mắt Bạch Li lạnh xuống, trầm giọng: "Một loại tài liệu luyện khí để chế tạo binh khí tên là Tinh Sa Huyền Ô Kim. Trong truyền thuyết, tài liệu này đen nhánh như thiết, cháy đen như than. Nhưng lại vô cùng cứng rắn, phá được mọi phòng ngự thân thể trong thiên hạ."

"Tinh Sa Huyền Ô Kim?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca lấp lóe. Vì sao khi nghe Bạch Li miêu tả, nàng có cảm giác như đã từng biết?
"Mỗi lần Cù Dục tỉnh lại chỉ ngắn ngủi ba tháng. Thân thể vô cùng cứng rắn, không ít người muốn gϊếŧ nó, nhưng đều táng thân trong bụng Cù Dục." Tuyết Gia mím môi.

"Ta từng nghe tổ tông nói qua, Cù Dục ngủ say trong Khổ Hải. Còn khuyên bảo tộc nhân nếu Cù Dục tỉnh lại thì phải đóng cửa lối ra vào đảo, núp dưới lòng đất tiềm tu ba tháng. Chờ Cù Dục lại ngủ say mới có thể đi ra lần nữa. Lần này rõ ràng ba năm nữa mới đến nghìn năm, Cù Dục tỉnh dậy sớm chắc là do bị mùi máu tươi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mới khiến nó sớm tỉnh." Câu nói của Tuyết Gia không có ý truy cứu trách nhiệm, chỉ suy đoán nguyên nhân Cù Dục xuất hiện.

Mộ Khinh Ca nhanh chóng động não, nhíu mày nói: "Nếu gϊếŧ không chết, vậy trốn. Di tộc có thể trốn xuống đất tránh tai họa, chúng ta cũng có thể."
"Chậm rồi." Tuyết Gia lắc đầu phủ định. Ánh mắt nàng đầy tuyệt vọng: "Cù Dục hiển nhiên là truy đuổi khí tức chúng ta. Cho dù nó không nhìn thấy, thì cũng sẽ hủy toàn bộ hòn đảo, chúng ta đều trốn không thoát."

"Trốn không xong, xem ra chỉ có thể đánh!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca mãnh liệt, thanh âm mang theo kiên định.

Tuyết Gia kinh ngạc nhìn nàng, khϊếp sợ nàng đã biết rõ lai lịch Cù Dục rồi mà vẫn còn dũng khí chiến đấu.

Như đọc hiểu hàm ý trong mắt Tuyết Gia, Mộ Khinh Ca cười lạnh lùng: "Không phản kháng, chẳng lẽ tự mình tẩy rửa sạch sẽ nằm tốt, chờ súc sinh này tới ăn sao?"

Lời nói của nàng khiến Tuyết Gia sửng sốt, dần tỉnh lại từ sợ hãi tuyệt vọng.

"Bạch Li, hiện giờ ngươi và Cù Dục đối chiến, kết quả thế nào?" Mộ Khinh Ca bắt đầu bố trí.

Bạch Li im lặng, cẩn thận ngẫm nghĩ rồi mới nói: "Nếu toàn lực ứng phó, lấy năng lực khôi phục hiện tại của ta, có thể cuốn lấy nó một canh giờ."
Cù Dục cơ hồ cùng đẳng cấp với Bạch Li. Hiện giờ Bạch Li mới sống lại, năng lực còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, tự nhiên chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn Cù Dục.

"Ta ngăn cản nó, các ngươi tranh thủ thời gian chạy đi." Bạch Li đột nhiên nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn nàng, nở nụ cười hài hước: "Ngươi thử ta? Ta ở trong lòng ngươi là người lâm trận bỏ chạy sao?"

Bạch Li cười yêu mị, hờn dỗi nói: "Thử là có, những là lời thật lòng. Các ngươi ở lại chỉ có đường chết. Người khác ta mặc kệ, nhưng ta không muốn ngài chết."

"Yên tâm, chúng ta sẽ không ai chết." Mộ Khinh Ca cười nói.

Nụ cười nàng phảng phất nhiễm ma lực, khiến người ta bất giác tin tưởng câu nói này.

Tuyết Gia nhìn hai người bọn họ, tò mò quan hệ hai người. Ngay từ đầu Bạch Li thân mật Mộ Khinh Ca, khiến nàng cảm thấy hai người là tình lữ. Nhưng hiện tại xem ra, hình như không giống tình lữ.
"Ngân Trần." Mộ Khinh Ca gọi một tiếng.

Ngân Trần đi tới.

Lúc này Tuyết Gia mới chú ý tới nam tử yêu dị vẫn luôn hạ thấp sự tồn tại yên lặng đứng sau Mộ Khinh Ca.

Tóc bạc mắt đỏ, mang theo nét đẹp mê hoặc khiến người kinh sợ.

"Khi Bạch Li chiến đấu, ngươi ở bên lược trận. Không phải cho ngươi đánh cùng Cù Dục, mà là đừng để Bạch Li có nguy hiểm." Mọ Khinh Ca hạ lệnh Ngân Trần.

Ngân Trần liếc mắt nhìn Bạch Li, Bạch Li hừ lạnh khinh thường.

Nhưng hai người không ai cãi lại mệnh lệnh Mộ Khinh Ca.

"Long Nha Vệ nghe lệnh." Mộ Khinh Ca lại nói.

Mặc Dương và Long Nha Vệ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca lạnh lẽo phân phó: "Các ngươi cầm súng chiếm cứ ở chỗ cao, yểm hộ cho Bạch Li và Ngân Trần, tận lực kéo dài thời gian. Nhưng nhớ kỹ, không ai được mạo hiểm."

"Vâng!" Long Nha Vệ cùng kêu lên đáp lại, xua tan sự sợ hãi tuyệt vọng do Cù Dục mang đến.
"Chúng ta làm gì?" Khi Mộ Khinh Ca bố trí hàng loạt, Tuyết Gia chủ động hỏi.

Mộ Khinh Ca nhìn nàng: "Chỉ huy người của ngươi, cũng cố gắng ngăn trở Cù Dục. Đừng lao về phía trước, chính diện không địch lại thì bố trí bẫy rập. Bạch Li là tầng thứ nhất, Long Nha Vệ là tầng thứ hai, người của ngươi là tầng thứ ba. Mục đích chỉ có một, kéo dài thời gian."

"Ngươi muốn làm gì?" Tuyết Gia nghe ra ý khác trong lời Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca híp mắt lại: "Ta cần đủ thời gian chuẩn bị một vài thứ, hoàn toàn giải quyết phiền toái này."

"Ngài đã tìm ra cách!"

"Ngươi có cách?"

Bạch Li và Tuyết Gia cơ hồ đồng thanh, trong mắt hai người đều bắn ra kinh hỉ.

Phản ứng Bạch Li còn hiểu được, quen biết Mộ Khinh Ca lâu như vậy, cũng đã chứng kiến bản lĩnh của nàng. Nhưng Tuyết Gia không thân quen, vì sao tín nhiệm Mộ Khinh Ca như thế.
Nhận thấy ngôn ngữ mình không thỏa đáng, Tuyết Gia kịp thời sửa lại: "Ngươi cần thời gian bao lâu?" Sau khi nói xong, nàng nghĩ xem ra cũng không khá hơn là bao.

Vô luận là câu nói trước đó hay câu này, đều có nghĩa là tin tưởng Mộ Khinh Ca vô hạn.

Mộ Khinh Ca lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng nhìn về phía Bạch Li: "Bạch Li cố gắng bám trụ một canh giờ." Sau đó lại nhìn Mặc Dương và Tuyết Gia: "Hai tầng các ngươi cố gắng bám trụ một canh giờ. Nếu không có cách, thì lấy linh thú khác ra cho nó ăn. Có thể kéo đến đâu thì cứ kéo, ta sẽ xong nhanh."

Nàng vừa dứt lời, thân thể Cù Dục khổng lồ bao phủ bầu trời trên hòn đảo. Sóng lớn trực tiếp đánh úp đảo nhỏ, dập nát đá ngầm và cổ thụ...

Bình Luận (0)
Comment