Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 668

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Ầm ầm ầm!!!

Tiếng nổ oanh liệt vang lên bốn phía. Toàn bộ hòn đảo như lung lay, tùy thời đều sẽ nghiền nát.

Khu hải vực do Di tộc thống trị có chút khác với hải vực của tộc Hải yêu. Màu nước điểm đậm hơn, các hòn đảo cũng được nối liền với biển chứ không đột ngột nhô lên như mọc cây giống tộc Hải yêu.

Thi thể linh thú chồng chất bên bờ bị lực lượng cường hãn xốc lên cuốn vào không trung, rơi xuống miệng to của Cù Dục. Số còn dư tức thì hung hăng rơi đập xuống hòn đảo.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống, nhắc Bạch Li: "Cẩn thận."

Bạch Li gật đầu.

Mộ Khinh Ca dẫn theo Ấu Hà và Hoa Nguyệt, dùng Tinh Thủy Bộ nhanh chóng rời đi, quay trở về sơn động.

Mà Bạch Li thì hóa thành một đường bạch quang nhảy lên bầu trời. Thấy gió mà triển, nhanh chóng biến dài và thô, hóa thành một con cự mãng khoác lân bạc.


Mãng xà thô như cây cột, dài chừng trăm trượng. Lân phiến nàng lập lòe hào quang thất thải, trên đầu mọc ra từng gai ngược bén nhọn vô cùng. Một đôi đồng tử màu tím mang theo sắc thái lạnh nhạt xuất hiện trước mặt Cù Dục.

"Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng!" Chớp mắt, Tuyết Gia nhận ra chân thân Bạch Li, khϊếp sợ khó bình phục.

Nàng sững sờ tại chỗ, ngửa đầu nhìn không trung, lẩm bẩm: "Không thể tưởng được cư nhiên Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng ở đây, lại còn nhận nhân loại làm chủ."

Sau khi nhận ra thân phận Bạch Li, Tuyết Gia ấy vậy mà đoán được quan hệ giữa nàng và Mộ Khinh Ca.

Nếu nói thân phận Bạch Li khiến nàng khϊếp sợ, vậy Mộ Khinh Ca càng khiến nàng thêm chấn kinh.

Rốt cuộc vì sao mà một Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng luôn cao cao tại thượng khinh thường làm bạn với nhân loại, lại công nhận nhân loại là chủ nhân?


Bạch Li tới trước mặt Cù Dục.

Thể tích Cù Dục rất lớn, ngự phong trên trời mà đi, giống như tảng mây đen lớn. Cặp mắt nó ẩn hiện trong bóng tối, phiếm u quang. Miệng nhe hàm răng dày đặc và sắc nhọn, trên đó còn vương vết máu. Cái đuôi thon dài cuốn ra sau như roi thép. Nếu bị đánh trúng, chắc sẽ tan xương nát thịt.

"Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng..." Thanh âm chậm rãi nặng nề toát ra từ miệng Cù Dục.

Đôi mắt màu tím ánh lệ quang, Bạch Li miệng phun tiếng người: "Cù Dục, chúng ta đã chiến qua?"

"Chưa." Cù Dục nhàn nhạt trả lời.

"Vậy không bằng hôm nay chúng ta chiến đã một trận?" Bạch Li cười đùa.

"Ta muốn ăn..." Cù Dục rống ra một tiếng như sấm, chấn đến não Bạch Li hoa mắt. Đồng tử màu tím dựng thẳng bắn ra sát ý, hừ lạnh nói: "Đánh thắng ta, tùy ngươi ăn!"

Nói xong, nàng quét đuôi rắn tới Cù Dục.


"Ăn ngươi --!" Cù Dục há cái miệng khổng lồ như hắc động, ngoạm tới Bạch Li.

Trên đảo, tất cả mọi người chú ý trận đánh. Bởi vì điều này có liên quan đến tính mạng bọn họ.

Mặc Dương đứng bên Ngân Trần, hỏi: "Nàng có thể kéo dài sao?" Không phải hắn hoài nghi thực lực Bạch Li, mà là nhìn thế nào hắn vẫn thấy Bạch Li thật sự quá nhỏ bé trước mặt Cù Dục.

Chân thân Bạch Li vốn đã rất lớn, nhưng đứng trước mặt Cù Dục lại trở nên nhỏ nhắn.

Mặc Dương lo lắng, Ngân Trần chỉ nhàn nhạt trả về một câu: "Tin tưởng xà tham ăn kia."

Xà tham ăn?

Ngân Trần nói bay vào tai Tuyết Gia, khiến ánh mắt nàng hiện lên một tia hoảng sợ.

Ai lớn mật như vậy? Cư nhiên dám gọi Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng là xà tham ăn?

Nàng nhìn sang Ngân Trần, người sau như có điều cảm ứng quét đôi mắt đỏ tới nàng. Đôi mắt yêu dị đỏ như máu chợt lóe hồng quang, khiến nội tâm Tuyết Gia cả kinh.
Nàng đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra thân phận Ngân Trần!

'Lại là một thần thú hóa hình!' Tuyết Gia lặng yên nghĩ.

Thu hồi ánh mắt, tâm tình Tuyết Gia khó mà bằng phẳng.

Trên bầu trời, Bạch Li và Cù Dục đã đánh nhau. Đều là thánh thú và hung thú tồn tại từ thời viễn cổ, chúng chiến đấu không hoa lệ giống cao thủ nhân loại so chiêu, võ kỹ loạn ảo. Chúng càng thích trực tiếp chém gϊếŧ nguyên thủy hơn.

Bạch Li xảo diệu dùng cách quấn, vây khốn Cù Dục. Mà thân thể khổng lồ của Cù Dục tức thì muốn xé rách khỏi lồng giam do Bạch Li dựng nên.

Nó há mồm phun ra nọc độc tanh hôi, Bạch Li tương tự cũng phun ra nọc độc.

Hai cỗ độc mãnh liệt va đụng vào nhau, cư nhiên bốc cháy giữa không trung, tỏa ra mùi tanh hôi.

Mùi thối kia bao phủ toàn bộ hòn đảo, khiến người trên đảo không nhịn được nôn khan, bưng kín miệng mũi.
Bạch Li dựng thẳng đồng tử bắn ra một đường kim quang, đánh vào lưng Cù Dục, tuy nhiên không để lại vết thương. Ánh mắt Bạch Li trầm xuống lạnh lẽo.

Cù Dục mãnh liệt hút. Lực hấp cực lớn cuộn lấy Bạch Li, muốn hút nàng vào miệng.

Bạch Li giãy giụa vung đuôi rắn, đập trúng vào trán Cù Dục, phá hủy lực hút của nó.

Rống!

Trên bầu trời phát ra tiếng rống giận của Cù Dục. Nó đột nhiên vứt cái đuôi của mình ra, đuôi dài như roi thép đập ra tiếng đùng đùng trên bầu trời. Chỗ bị vung tới cứ như bị xé rách.

Chiến đấu trên bầu trời khiến người xem trên đảo đều tim đập thình thịch.

Bọn họ cảm thấy trước mặt hai cự thú viễn cổ, bản thân căn bản không có đường sống phản kháng.

...

Khi hòn đảo bị bao phủ bởi mùi hôi thối, Mộ Khinh Ca đã mang theo Ấu Hà Hoa Nguyệt về sơn động. Nàng quay đầu nhìn lên bầu trời, thấy Bạch Li và Cù Dục đánh nhau.
Tràng cảnh mạo hiểm đó khiến nàng hơi nhíu mày.

Suy tư một lát, nàng vung tay lên thả Nguyên Nguyên ra.

"Mẫu thân lão đại!" Nguyên Nguyên vừa đi ra, lập tức làm nũng Mộ Khinh Ca.

Quần áo xanh mơn mởn mặc lên người hắn thật sự dễ khiến người ta chú ý cực kỳ. Càng khủng bố hơn là trên đầu hắn còn đội mũ bốn góc, vành mũ còn gắn một đóa hoa nhỏ hồng nhạt.

Mộ Khinh Ca cảm thấy chờ Nguyên Nguyên hấp thu một lần dị hỏa rồi lớn lên, chắc chắn sẽ trả thù 'con quỷ' Manh Manh tìm đường chết!

"Nguyên Nguyên, ta có nhiệm vụ giao cho ngươi." Mộ Khinh Ca nghiêm mặt nói Nguyên Nguyên.

Thấy Mộ Khinh Ca hiếm khi nghiêm túc, Nguyên Nguyên cũng thu lại tâm tư chơi đùa, đứng thẳng lưng trước mặt Mộ Khinh Ca.

Tư thế quân đội của hắn là học theo Long Nha Vệ.

"Đi giúp Bạch Li, nhưng chính ngươi phải cẩn thận." Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, phân phó Nguyên Nguyên.
"Vâng! Mẫu thân lão đại!" Nguyên Nguyên trả lời có lực.

Mộ Khinh Ca nhắc nhở: "Có người ngoài trên đảo, đừng gọi ta là mẫu thân lão đại!"

Thì ra là có người ngoài!

Nguyên Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hiểu: "Đã biết, lão đại."

"Đi đi." Mộ Khinh Ca hất cằm.

Nguyên Nguyên lập tức xoay người, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chiến đấu trên đó khiến khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác của hắn nở nụ cười dữ tợn. Hắn nắm nắm đấm bụ bẫm, hung tợn nói: "Hừ hừ, quản nó là yêu ma quỷ quái gì, chờ tiểu gia tới gặp ngươi!"

Tàn nhẫn buông một câu, Nguyên Nguyên biến mất tại chỗ.

Có Nguyên Nguyên ở bên, Mộ Khinh Ca yên tâm hơn chút.

Nàng đi vào sơn động, vung tay lên, một đống dược liệu và Phần Thiên Lô có màu sắc đỏ sậm xuất hiện trong sơn động.

Mộ Khinh Ca búng tay, trên ngón tay nàng hạ xuống một ngọn lửa trong suốt không nhìn thấy, nhanh chóng bao vây Phần Thiên Lô, tiến hành đun nóng Phần Thiên Lô.
Nàng không rõ vì sao Bát Hoang Hư Không Viêm có thể cắn nuốt mọi thứ, thế nhưng lại không thể làm ảnh hưởng đến Phần Thiên Lô.

Sau khi Nguyên Nguyên gia nhập chiến đấu, nàng không thể sử dụng dị hỏa, cho nên trước tiên nàng cần đốt nóng Phần Thiên Lô.

"Ấu Hà, Hoa Nguyệt, hai người các ngươi giúp ta phân dược liệu." Mộ Khinh Ca phân phó hai nàng.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt lập tức đi tới chỗ đống dược liệu, nhanh chóng phân chia.

Từ lúc Mộ Khinh Ca bắt đầu học luyện đan, các nàng ngẫu nhiên sẽ hỗ trợ phân chia một số dược liệu đưa tới, cho nên việc này không khó với họ.

"Tiểu tước gia, ngài muốn luyện đan sao?" Hoa Nguyệt tò mò hỏi.

Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Không phải luyện đan." Không phải lúc giải thích, Mộ Khinh Ca đắm chìm trong cảm xúc, bỏ vị dược liệu đầu tiên vào Phần Thiên Lô.
...

Chiến đấu trên bầu trời không ngừng truyền đến thanh âm va đập kịch liệt.

Đại chiến kinh động đến hải vực phụ cận, tất cả linh thú đều trốn sạch, sợ chậm một bước sẽ chết thẳng cẳng.

Khí tức Bạch Li và Cù Dục lấy hòn đảo làm trung tâm, mở rộng ra xung quanh, không ngừng thổi bay nước biển Khổ Hải, kích lên tầng tầng sóng biển.

Nơi này tựa như tận thế khủng bố. Sức mạnh cường đại đánh vào nhau khiến người ta tuyệt vọng.

Bình Luận (0)
Comment