Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lắng đọng tâm tình, Mộ Khinh Ca bắt đầu luyện đan.
Đã làm là phải ra tinh phẩm, cho nên lần này nàng luyện chế đều là đan dược Bảo cấp, hơn nữa độ khó rất cao, nhu cầu thị trường cũng rất nhiều.
Trên đường trở về, Hàn Thải Thải từng cho nàng một phần danh sách đan dược hiếm có ở Trung Cổ Giới.
"Nếu có thể, ta muốn khiêu chiến Thần cấp." Mộ Khinh Ca lẩm bẩm, mím miệng kiên trì.
Nàng lấy dược liệu từ trong Tu Di Giới. Đây là dựa theo giao dịch, Vạn Tượng Lâu sẽ xuất ra một nửa dược liệu. Phân chia xong dược liệu, Mộ Khinh Ca lại tự mình thêm một ít dược liệu còn thiếu, rồi mang Tiểu Hắc ra.
Luyện đan bằng Phần Thiên Lô trong không gian, Mộ Khinh Ca rất yên tâm.
Cửa phòng luyện đan đóng chặt, chỉ chốc lát, mùi đan hương nhàn nhạt truyền ra dần tỏa khắp không gian.
"Thơm quá!" Manh Manh nhón chân, híp mắt duỗi cổ hưởng thụ ngửi đan hương, than thở.
Chỉ chốc lát, khóe miệng nàng đã chảy xuống một giọt trong suốt khả nghi.
"Quá thơm!" Manh Manh không nhịn được nuốt nước miếng.
Nàng nhìn vào phòng luyện đan của Mộ Khinh Ca, cẩn thận tới gần.
Đột nhiên trên bầu trời tạc ra tiếng sấm, Manh Manh sợ tới mức ôm đầu: "Sao lại có sét đánh thế!"
Đoàng đoàng!
Còn không đợi Manh Manh làm rõ chuyện là thế nào, bên tai liên tiếp vang lên thanh âm đùng đoàng, rơi bịch bịch vào người nàng.
Manh Manh á á gọi loạn.
Chờ nàng tập trung nhìn lên, thấy đồ vật tròn vo trên mặt đất, giật mình hô: "Đan vũ!"
Lập tức mặt mày nàng hớn hở, bắt đầu ngồi xổm xuống nhặt đống đan dược đếm không xuể.
Đan vũ do đan khí biến thành, tuy chỉ là đan dược cao cấp chút, nhưng đối với Manh Manh coi đan dược là kẹo đường mà nói, vậy là đủ rồi.
Hai tay không đủ nhặt, Manh Manh lấy ra y phục làm cho Nguyên Nguyên bày ra dưới đất, thả đan dược lên đó.
Trong không gian, một người đắm chìm vào việc đề cao thuật luyện đan, một người khác thì đắm chìm trong sự vui sướng nhặt đan dược.
...
Trong Lan Ô Thành, đường phố náo nhiệt có thêm một thân ảnh hấp dẫn ánh nhìn.
Thiếu niên xán lạn như dương, tuấn mỹ như họa, yêu dã chói mắt tò mò đi trên đường, thỉnh thoảng ghé vào quầy hàng ven đường ngó đông ngó tây.
Sau lưng hắn là thiếu niên trầm ổn, dung mạo thanh tuấn, sắc mặt khó xử, thỉnh thoảng thúc giục hắn: "Tiểu sư thúc, chúng ta đi cửa hàng y phục trước đi. Chuyện giáo quan giao cho còn chưa hoàn thành."
Kinh Hải ghi nhớ chuyện Mộ Khinh Ca giao, phải mua một ít y phục cho Nguyên Nguyên.
Ai ngờ vị tiểu sư thúc này vừa ra phố, hệt như con ngựa đứt cương, làm sao cũng không kéo được.
Nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, quả thực ước gì nuốt tiểu sư thúc phong hoa tuyệt đại nhà hắn vào bụng, Kinh Hải không nhịn được rùng mình.
"Không vội không vội, thời gian còn sớm, chúng ta cứ đi dạo đi." Nguyên Nguyên cắt ngang Kinh Hải thúc giục, đôi mắt tò mò nhìn khắp nơi.
Những quán nhỏ thú vị đó, hấp dẫn ánh mắt hắn nhất.
Khi hắn nhìn thấy một quầy sạp bán đồ chơi trẻ con, trong mắt sáng ngời, vèo một cái đã chạy qua.
Kinh Hải chỉ cảm thấy trước mặt mình vụt qua cái bóng, tiểu sư thúc đã không thấy tăm hơi. Hắn hoảng sợ, nhanh chóng tìm kiếm, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng Nguyên Nguyên ở quầy nhỏ bên đường.
"Lão bản, cái này bán thế nào?"
Kinh Hải mới đi qua, nhìn thấy trong tay Nguyên Nguyên cần một cây đàn không hầu hỏi giá lão bản.
Đàn không hầu được chế tác rất tinh mỹ, hoa văn điêu khắc tinh xảo, hai bên còn buộc dải lụa rực rỡ. Nhưng thấy thế nào cũng là đồ chơi dành cho nữ hài.
'Tiểu sư thúc sao lại cảm thấy hứng thú với đồ chơi của nữ hài vậy?' Kinh Hải thầm nghĩ.
"A! Này... cái này, tiểu công tử nếu ngài muốn, thì mười đồng đi." Lão bản quầy hàng bị Nguyên Nguyên hấp dẫn, thất thần hồi lâu. Nghe hắn hỏi, mới đột nhiên tỉnh lại, thuận miệng đáp.
"Mười đồng! Rẻ vậy sao!" Kinh Hải nghe đến líu lưỡi. Đàn không hầu ở vùng nhỏ nhà hắn đều phải bán một lượng bạc. Nơi này cư nhiên chỉ bán một phần mười.
"Ừm! Vậy ta mua nó." Nguyên Nguyên không có khái niệm gì về tiền bạc, sau khi biết giá thì dời mắt nhìn Kinh Hải bên cạnh.
Kinh Hải nhanh chóng lấy mười đồng ra đưa cho lão bản, sau đó kéo Nguyên Nguyên hòa vào dòng người. Tựa hồ sợ lão bản đổi ý vậy.
"Đi nhanh vậy làm gì?" Nguyên Nguyên cười nói với Kinh Hải.
Kinh Hải không giải thích, chỉ tò mò hỏi: "Tiểu sư thúc, sao ngài lại thấy hứng thú với đồ chơi nữ hài tử vậy?"
"Đây là đưa cho Manh Manh." Nguyên Nguyên nắn nắn đàn không hầu, tươi cười xán lạn nói với Kinh Hải.
"Manh Manh?" Kinh Hải tỏ vẻ rất xa lạ cái tên này.
"A! Đúng rồi, ngươi còn chưa biết." Nguyên Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, nói với Kinh Hải: "Không sao, về sau ngươi sẽ biết."
Nói xong, hắn cẩn thận cất đàn không hầu về.
Trên tay hắn là một bộ Tu Di Giới do Mộ Khinh Ca cấp cho. Không biết Mộ Khinh Ca có được Tu Di Giới này lúc nào. Hình như là chiến lợi phẩm, dù sao nàng cũng không nhớ rõ.
"Tiểu sư thúc, chúng ta đi cửa hàng y phục trước đi." Kinh Hải lại thúc giục.
Trong lòng hắn, nhiệm vụ Mộ Khinh Ca giao cho vĩnh viễn đứng đầu!
"Được rồi, đi cửa hàng y phục trước." Mua được đồ vật mình thích, Nguyên Nguyên không tiếp tục kiên trì nữa, đáp ứng Kinh Hải đề nghị.
Hai thiếu niên đi tới cửa hàng y phục trong Lan Ô Thành.
Vừa tiến vào, bề ngoài Nguyên Nguyên xuất chúng hấp dẫn tầm mắt mọi người trong cửa hàng. Ngay cả chủ tiệm đón tiếp khách nhân cũng nhìn qua, quên mất lời nói trong miệng.
Vốn diện mạo Kinh Hải không xấu, bây giờ đứng cạnh Nguyên Nguyên, trực tiếp bị xem nhẹ sạch sẽ.
"Lão bản, chúng ta cần mua vài món đồ." Kinh Hải đi tới trước mặt chủ tiệm.
"A! Tốt. Hai vị tiểu công tử mời vào, y phục tốt nhất đều ở bên trong." Chủ tiệm phản ứng lại, vội bỏ khách nhân lúc trước, dẫn hai người vào nội thất.
Đợi thân ảnh bọn họ biến mất, những người khác trong tiệm bắt đầu xì xầm, sôi nổi nghị luận là tiểu lang quân tuấn tiếu nhà ai.
"Tiểu công tử, nam trang của bổn tiệm đều ở đây, hai vị có thể chậm rãi lựa chọn."
Kinh Hải mỉm cười với hắn: "Chúng ta đã biết, lão bản vội thì đi đi. Chờ chọn xong, chúng ta sẽ mang ra tính tiền."
"Được được. Nếu thích cái nào mà không vừa người, cũng có thể lập tức sửa chữa."
"Đã biết, đa tạ lão bản." Kinh Hải lễ phép nói.
Mà giờ phút này Nguyên Nguyên đang chú mắt nhìn dãy y phục đến chóng cả mặt.
Chờ chủ tiệm đi rồi, Kinh Hải trở lại bên cạnh hắn, nghe hắn nói thầm: "Kỳ quái, sao y phục này làm không giống với Manh Manh? Nhưng đúng là đẹp hơn Manh Manh làm nhiều."
"Tiểu sư thúc, ngài nói gì vậy?" Kinh Hải không nghe rõ, mở miệng hỏi.
Nguyên Nguyên hoàn hồn nhìn hắn, chỉ vào những y phục đó nói: "Y phục đều là kiểu này sao?"
Kinh Hải không rõ sao Nguyên Nguyên hỏi cái này, nhưng vẫn thành thật gật đầu.
Được đáp án khẳng định, ngũ quan xinh đẹp của Nguyên Nguyên trở nên dữ tợn vài phần, hung tợn nói: "Tiểu gia biết ngay bị nàng ta hố mà!"
"Tiểu sư thúc ngài không sao chứ?" Kinh Hải hỏi.
"Không sao!" Nguyên Nguyên lên tiếng, bắt đầu chọn lựa y phục.
Nhưng hắn cảm thấy thẩm mỹ quan của mình hình như bị Manh Manh ảnh hưởng rồi. Chọn một vòng cư nhiên không chọn ra được bộ nào tốt. Vì thế hắn trịnh trọng nhìn Kinh Hải, vỗ vỗ vai hắn: "Tiểu Hải Tử, tiểu gia có phải là tiểu sư thúc của ngươi không?"
Kinh Hải mờ mịt gật đầu.
"Vậy được. Hiện tại tiểu sư thúc có một nhiệm vụ giao cho ngươi."
Trông Nguyên Nguyên ngưng trọng, Kinh Hải không khỏi thẳng lưng, biểu tình có thêm vài phần nghiêm túc: "Tiểu sư thúc, ngài nói đi! Kinh Hải bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Trong lòng hắn ẩn ẩn có chút kích động. Từ khi theo sư phụ tới đây, đây là lần đầu tiên hắn nhận nhiệm vụ!
"Được! Tiểu sư thúc không nhìn lầm ngươi! Tiểu Hải Tử, chọn cho sư thúc vài bộ y phục đẹp đi! Nhớ kỹ, tiểu gia muốn y phục phải thật chói lọi bắt mắt, duy ngã độc tôn!" Nguyên Nguyên nghiêm túc nói.
Ách?
Kinh Hải kinh ngạc, ngốc lăng tại chỗ.
'Đây... tính là nhiệm vụ gì?'
Chỉ thấy Nguyên Nguyên nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi sửa lời: "Đương nhiên, không thể mạnh hơn lão đại ta! Không thể đoạt đi phong thái sư phụ ngươi! Nhưng chỉ yếu hơn một chút thôi, một chút là được." Nguyên Nguyên dùng ngón tay rạch ra khe nhỏ trước mặt Kinh Hải.
Kinh Hải nặn ra nụ cười, gật đầu nói: "Con đã biết, tiểu sư thúc."
"Ừm, đi thôi!" Nguyên Nguyên vỗ mạnh vai Kinh Hải.
Kinh Hải xoay người nhìn đống y phục đó. Trong lòng không ngừng nghĩ yêu cầu của Nguyên Nguyên...
'Muốn chói lọi bắt mắt, lại muốn duy ngã độc tôn, còn không thể lóa mắt hơn sư phụ.' Kinh Hải bỗng dưng cảm thấy nhiệm vụ này thật gian nan.
Hắn rất muốn nói với Nguyên Nguyên: 'Tiểu sư thúc, tuy ngài rất tuấn mỹ. Nhưng so với sư phụ ta vẫn kém hơn một chút, cho nên không cần lo lắng đoạt mất nổi bật của sư phụ đâu.'
Nhưng hắn cảm thấy nói câu này với 'trưởng bối' hình như có chút không lễ phép, cuối cùng vẫn nuốt vào bụng.
Chọn lựa hồi lâu, Kinh Hải lấy ra hai bộ y phục màu tím, và một bộ màu đỏ khác với hồng y của Mộ Khinh Ca. Sau đó đặt tới trước mặt Nguyên Nguyên.
"Tiểu sư thúc, ngài xem có thích mấy bộ này không?" Kinh Hải hỏi.
Nguyên Nguyên nhìn lướt qua, tầm mắt dừng lên hai bộ y phục màu tím trên tay hắn, sáng mắt cầm lên: "Ừm, màu sắc không tệ. Dựa theo màu sắc này, rồi chọn vài bộ có kiểu dáng khác đi."
"Ồ ồ." Kinh Hải gật gật đầu, thả y phục xuống rồi lại bắt đầu chọn lựa dựa theo Nguyên Nguyên.
Chỉ chốc lát đã chọn được thêm bốn năm bộ có kiểu dáng khác nhau, đưa tới trước mặt Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên gật đầu, nói với hắn: "Chọn đống này đi."
Rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ, Kinh Hải trộm thở nhẹ nhõm.
Hắn gấp y phục rồi mang đi thanh toán. Một lát sau lại mang y phục về, nói với Nguyên Nguyên: "Tiểu sư thúc, ngài có muốn thử y phục không, nếu không vừa có thể sửa."
Nguyên Nguyên lắc đầu từ chối: "Phiền phức. Chờ về rồi thử, nếu không vừa thì Ấu Hà và Hoa Nguyệt cũng có thể sửa giúp tiểu gia."
Nghe hắn nhắc đến tên hai nữ tử Ấu Hà và Hoa Nguyệt hầu hạ bên cạnh sư phụ, Kinh Hải không khuyên bảo nữa. Hắn đưa y phục cho Nguyên Nguyên: "Vậy tiểu sư thúc, ngài cất đi đi. Đã xong xuôi rồi."
"Cảm tạ nha, Tiểu Hải Tử." Nguyên Nguyên cười đĩnh đạc, phất tay, y phục trong tay Kinh Hải biến mất không thấy.
Kinh Hải ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Hắn biết vật chứa không gian, là sau khi theo Mộ Khinh Ca mới tận mắt thấy.
Nhưng vô luận xem bao lần, mỗi lần nhìn đều khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.
"Tiểu Hải Tử, không cần hâm mộ, ngươi cứ chăm chỉ đi. Sau này sư phụ ngươi sẽ cho ngươi. Nếu nàng không cho, thì tiểu sư thúc sẽ cho ngươi!" Nguyên Nguyên một tay bá vai Kinh Hải, một tay vỗ ngực đảm bảo.