Edit: Diệp Lưu Nhiên
Kinh Hải cười nói: "Tiểu sư thúc, hiện tại con không cần."
Nguyên Nguyên nhìn hắn, cười xán lạn: "Tiểu Hải Tử, ngươi không tệ nha!"
Hai người vừa nói vừa cười ra khỏi cửa hàng y phục. Trải qua thời gian ở chung, hai thiếu niên không còn xa lạ như trước. Đương nhiên đang chỉ Kinh Hải xa lạ. Đối với Nguyên Nguyên mà nói, căn bản không có cái từ 'không quen' này.
Một 'tình bạn hữu nghị' nhàn nhạt nảy sinh trong lòng hai thiếu niên.
Lần đầu tiên Nguyên Nguyên gặp phải một thiếu niên nhỏ hơn hắn, bối phận thấp, thực lực còn không bằng mình. Mà Kinh Hải đi theo bên cạnh Mộ Khinh Ca, tuy mỗi người đều đối tốt với hắn, nhưng lại thiếu một đồng bọn đào tổ chim có thể chơi cùng tám chuyện cùng nhau.
Nguyên Nguyên xuất hiện, với hắn mà nói là sự đền bù, cũng là một kinh hỉ.
Mà Kinh Hải đối với Nguyên Nguyên mà nói, cũng là một người bạn.
"Đi thôi, lại đi dạo." Nguyên Nguyên nói với Kinh Hải.
"Đứng lại." Bỗng nhiên một giọng nói âm nhu gọi hai người lại.
Nguyên Nguyên và Kinh Hải sửng sốt, đồng thời ngẩng đầu, thấy một công tử quý gia giữa trán phủ đầy âm khí xuất hiện trước mặt họ.
Vì sao gọi là công tử quý gia?
Bởi vì gã không chỉ ăn mặc cẩm y hoa phục, phụ kiện phối sức tinh mỹ trân quý. Sau lưng gã còn có hai đại hán lưng hùm vai gấu.
Nhìn lướt qua hai đại hán, đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Nguyên xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Hai đại hán kia cư nhiên đều có thực lực Hôi cảnh tầng một. Nhưng người có thực lực như vậy lại tự nguyện làm tay đấm cho kẻ khác, có thể thấy được thế lực của kẻ chặn đường này.
"Các ngươi có việc sao?" Kinh Hải chủ động hỏi.
Kẻ chặn đường dáng người mảnh khảnh, ánh mắt có chút tham lam, mặt mày do túng dục quá độ còn lưu lại màu xanh lá. Gã thèm thuồng nhìn chằm chằm Nguyên Nguyên, nhẹ giọng: "Tiểu lang quân này là người bên ngoài sao?"
Tiểu lang quân, xưng hô ẻo vậy!
Nguyên Nguyên lập tức bất mãn nhíu lại.
"Tiểu gia có phải người bên ngoài hay không, liên quan gì đến ngươi!" Nguyên Nguyên hất cằm, vẻ mặt ngạo kiều.
Không nghĩ tới gương mặt xinh đẹp này khi lộ vẻ phẫn nộ, khiến nốt chu sa giữa trán càng thêm lóa mắt, lòng người nhộn nhạo. Nam tử chặn đường không những không giận, trái lại vẻ mặt si mê: "Đẹp, thật là đẹp!"
Đẹp?
Dám dùng từ miêu tả dành cho nữ để hình dung tiểu gia!
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Nguyên bùng lửa, rất muốn phóng hỏa thiêu chết cái tên trước mặt này.
"Ồ, đây không phải là Mộc thiếu gia sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới tiểu điếm của ta vậy?" Chủ tiệm trang phục lúc này đi tới hòa giải, chắn giữa hai bên.
"Cút ngay!" Nhưng Mộc thiếu gia túng dục quá độ, lại một tay đẩy chủ tiệm chặn mắt gã, đôi mắt càn rỡ tiếp tục nhìn chằm chằm Nguyên Nguyên.
"Tiểu lang quân, không bằng ngươi theo ta về nhà cơm ngon rượu say được không?" Ngữ khí gã nói chuyện cứ như sắc lang dụ dỗ tiểu hài tử.
"Ngươi lăn đi! Cẩn thận tiểu gia đánh đến cha nương không nhận ra ngươi!" Nguyên Nguyên nghiến răng, xắn tay áo muốn đánh.
Kinh Hải vội vàng kéo hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu sư thúc, giáo quan nói không được gây chuyện!"
Nguyên Nguyên tránh thoát, vung vẩy nắm đấm trước mặt Kinh Hải, hung tợn nói: "Ngươi không thấy hiện tại không phải ta gây chuyện mà là chuyện chọc tới tiểu gia sao?"
Kinh Hải kinh ngạc, không thể phản bác.
Hắn nuốt nước miếng, trầm giọng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Con mắt Nguyên Nguyên sáng ngời, hưng phấn nói: "Đánh nha! Ngươi xử lý tên ở giữa kia, hai tên phía sau ngươi không phải đối thủ, để ta tới!"
Dứt lời hắn nhảy bổ vào, trực tiếp lướt qua Mộc thiếu gia đánh tới hai tráng hán.
Một quyền không báo trước, khiến hai đại hán cả kinh.
Quyền kình phá không, khiến bọn hắn biết đã đụng phải ván sắt, thầm nghĩ: 'Không ổn!'
Nhưng đối phương đã ra tay, bọn hắn chỉ có thể đánh trả.
Hai người đồng thời ra chiêu, cư nhiên một chiêu phối hợp đến cực kỳ tinh diệu. Đánh qua một chiêu, Nguyên Nguyên hiểu ra vì sao hai tên kia sẽ cùng nhau làm bảo tiêu cho người ta.
Nguyên Nguyên bên kia đã đấu võ, Kinh Hải cũng không tiện đứng, chỉ có thể âm trầm tới trước Mộc thiếu gia, nói: "Thứ lỗi!" Dứt lời trong lúc Mộc thiếu gia không phòng bị, một quyền đấm trúng mắt gã.
"Ai da!" Mộc thiếu gia che mắt hô đau, mặt mũi dữ tợn nhìn Kinh Hải: "Tên khốn kiếp, ngươi dám đánh ta!"
Kinh Hải cười ngại ngùng, lại ra tay.
Nếu tiểu sư thúc nói muốn đánh, vậy hắn không thể vi phạm mệnh lệnh sư môn!
Mộc thiếu gia này đã sớm bị tửu sắc đào rỗng thân thể, tu luyện chểnh mảng. Tuy cũng là Tử cảnh đỉnh, nhưng căn bản không đánh lại được.
Một thân đầy thịt như quý thiếu gia không thể chịu được quyền kình của Kinh Hải, chưa đến hai đấm đã đánh đến Mộc thiếu gia oa oa kêu to, chạy vắt giò lên cổ.
Không gian trong tiệm trang phục quá nhỏ, không thể thi triển, Nguyên Nguyên đã sớm dẫn hai đại hán ra ngoài đường.
Thân hình hắn linh hoạt qua lại giữa hai tên, trơn trượt như con cá chạch.
Chốc chốc còn đùa bỡn hai người, khiến hai tên bảo tiêu đầu óc choáng váng, thi thoảng bị đụng vào nhau.
"Chơi vui chơi vui!" Nguyên Nguyên càng đánh càng hưng phấn. Một quyền đánh trúng mũi một người, lập tức nổ tung một đóa hoa máu. Đồng thời lại cúi người duỗi chân, khiến một người khác vướng ngã ra đất, rồi hung hăng ngồi lên người hắn, ép hắn thống khổ kêu rên.
Hai người Kinh Hải và Nguyên Nguyên chơi đến vô cùng vui vẻ, đám người tụ tập xung quanh càng ngày càng nhiều.
Khi Mộc thiếu gia bị Kinh Hải đánh đến không bò dậy nổi, hắn chợt tỉnh táo lại. Nhìn bên ngoài càng nhiều người, nhanh chóng lao ra giữ chặt Nguyên Nguyên đánh đến hưng phấn rồi chạy mất.
"Nè nè nè, tiểu gia còn chưa đánh đủ đâu!" Nguyên Nguyên kháng nghị.
Kinh Hải lại cắn răng, kéo Nguyên Nguyên nhanh chóng rời xa. Hai người đông chuyển tây lách, chui vào ngõ nhỏ không người mới dừng chạy, dựa vào vách tường thở dốc.
Chạy bộ kịch liệt làm cho mặt hai thiếu niên đều ửng đỏ.
Đợi bọn họ thở đều, mới nhìn nhau ngẩn người, rồi đồng thời cười ha hả.
Tiếng cười sang sảng vang lên trong hẻm nhỏ, tiêu tán nơi góc trời.
Mà sau khi họ rời khỏi, chủ tiệm cửa hàng y phục đau khổ không thôi. Hắn vội chạy ra nâng đỡ Mộc thiếu gia mặt mũi bầm dập, cẩn thận hỏi han.
Mộc thiếu gia bị đánh đến tai mắt hôn mê, lẩm bẩm mắng.
Hai bảo tiêu của gã cũng lảo đảo tiến vào, nhìn thấy bộ dạng chủ tử mình, lập tức sắc mặt trắng bệch.
"Hai tên phế vật các ngươi! Dùng các ngươi làm gì? Không chỉ khiến bổn thiếu gia bị đánh, còn để người trốn thoát! Mang ta về nhà chữa thương, bảo người trong phủ đi ra bắt tiểu lang quân về cho ta. Còn nữa, đốt cả tiệm này cho ta!" Mộc thiếu gia đau mắng.
Vừa nghe muốn đốt cửa hàng, chủ tiệm mặt như màu đất, vội quỳ xuống đất xin tha.
Nhưng lại bị Mộc thiếu gia hung hăng đạp vài cái, rồi rời đi.
Mộc thiếu gia rời đi, nhưng tâm chủ tiệm như tro tàn. Khách nhân trong tiệm đã sớm chạy mất không thấy bóng dáng, nhìn đống lộn xộn, hắn đau lòng như cắt.
"Vị Mộc thiếu gia kia là ai?" Đột nhiên một giọng nam dễ nghe tê dại vang lên bên tai hắn.
Tròng mắt chủ tiệm xuất hiện một tia mê ly, hốt hoảng trả lời: "Là Mộc gia tiểu thiếu gia Mộc Hoằng, quen thói hoành hành ngang ngược, thường xuyên bắt nạt người trong thành. Không chỉ ham nữ sắc, mà còn cả nam sắc, trong thành không biết có bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ đều gặp tai ương. Chuyện đốt nhà diệt tộc cũng không phải lần đầu tiên."
Sau khi hắn trả lời, thanh âm câu nhân tâm phách không xuất hiện lại nữa.
Hắn sửng sốt, không phân rõ chuyện vừa rồi là thực hay mơ.
Hai bảo tiêu đỡ Mộc thiếu gia nhanh chóng đi tới Mộc gia, Mộc thiếu gia không ngừng kêu đau.
"Ai da, trở về phái người đốt sạch cửa tiệm kia! Còn có, hôm nay phải bắt bằng được tiểu lang quân đưa về phòng cho ta!" Mộc Hoằng kêu lên.
Đột nhiên một đạo ngân quang xuất hiện trước mặt ba người, khiến ba người đứng yên tại chỗ, biểu tình trở nên đờ đẫn.
Một thanh âm câu hồn nhϊếp phách vang lên bên tai chúng: "Không có tiểu lang quân tuấn tiếu, không có tiệm trang phục, không hề phát sinh chuyện gì. Vết thương trên người các ngươi là do trúng bẫy của kình địch."
Thanh âm phiêu tán, ba tên si ngốc lặp lại lời trong miệng.
Làn gió nhẹ thoảng qua, ba người rùng mình bừng tỉnh khỏi ảo cảnh.
Đột nhiên, mặt mũi Mộc Hoằng bầm dập dữ tợn: "Được lắm! Tên vương bát đản Tào Tiến dám bẫy ta! Chờ đó cho bổn thiếu gia, lão tử sớm muộn phải đòi lại khoản nợ này!"
Hít!
Động tác nói chuyện động đến thương thế, khiến gã ăn đau hít ngược khí lạnh.
...
Trong không gian, Manh Manh còn đang suиɠ sướиɠ nhặt đan dược.
Đột nhiên trong phòng luyện đan truyền ra tiếng vang lớn, dọa nàng nhảy dựng. Nàng chợt đứng lên nhìn phương hướng phòng luyện đan, chớp chớp mắt: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lời còn chưa dứt, một mùi hương nồng đậm chưa từng có tràn ra từ phòng luyện đan. Trên bầu trời không gian cũng bắt đầu âm tình biến ảo.
Manh Manh khϊếp sợ nhìn lên bầu trời, thì thào: "Chủ nhân luyện ra đan dược Thần cấp! Nhưng pháp tắc không gian còn chưa hoàn thiện, cho nên không thể hình dung hết được!"
Đột nhiên một cỗ linh khí lớn cuốn bốn phương tám hướng không gian hội tụ lên nóc phòng luyện đan, tựa như tầng mây kim sắc bao phủ.
"Chủ nhân sắp thăng cấp!" Manh Manh nhìn đám mây vàng, khϊếp sợ trừng lớn mắt.
Trong phòng luyện đan, Mộ Khinh Ca nhắm mắt khoanh chân ngồi.
Trên Phần Thiên Lô trước mặt nàng là đan dược kim quang tỏa sáng trôi nổi, đang không ngừng xoay tròn hấp thu dược lực cuối cùng trong Phần Thiên Lô.
Mà trên đỉnh đầu Mộ Khinh Ca, linh khí phân tán hình thành một lốc xoáy kết nối với thiên địa.
Đầu kia không ngừng hội tụ linh lực đám mây vàng trên nóc nhà rồi rót vào cơ thể Mộ Khinh Ca.
Lúc này cơ thể Mộ Khinh Ca cũng đang thay đổi. Linh khí trong đan điền khí hải ngày càng nhiều, hào quang màu xám hợp nhất với hào quang màu vàng, dần trở nên nhạt hơn, có màu gần với màu bạc, nhưng không phải màu bạc. Phảng phất nó nằm giữa màu trắng và màu bạc, ẩn ẩn có xu thế chuyển sang màu bạc.
Đột nhiên một cỗ lực lượng xông vào, trấn áp linh lực trong cơ thể biến thành màu trắng, có chút xám nhạt...
Ầm ầm ầm!
Trong cơ thể Mộ Khinh Ca như có tiếng sấm, linh lực thăng cấp rửa sạch mỗi một chỗ trong người nàng. Cốt cách, cơ bắp, máu, kinh mạch, thậm chí làn da.
Đầu óc nàng lại hiện lên bóng người nhỏ màu vàng.
Nàng dường như mất đi ý thức, bắt đầu tu luyện học theo bóng người nhỏ. Đập vỡ đan điền, nổ tan khí hải, đả thông kinh mạch, sử dụng toàn bộ linh lực rèn luyện thân thể.
Dần dần, cả người nàng biến thành màu kim sắc.
Nhưng ngay lúc này, thân thể nàng lại bắt đầu bành trướng, tựa như quả bóng bơm căng. Tới thời điểm cực hạn, lại nổ mạnh lần nữa!
Phù!
Mộ Khinh Ca chợt mở mắt, vầng trán nàng tự dưng đầy mồ hôi mỏng.
Trái tim nàng nhảy kịch liệt, sống lưng ướt đẫm.
"Lại là giấc mộng kia!" Nàng trầm giọng nói.
Điều chỉnh nhịp thở và linh lực trong người, nàng nhìn tay mình, giữa ngón tay quấn quanh linh lực màu xám trắng: "Hôi cảnh tầng sáu." Vừa rồi nàng có thể ra sức nếm thử đột phá hàng rào Ngân cảnh. Nhưng cuối cùng vẫn bị nàng áp chế xuống, ổn định tu vi xuống Hôi cảnh tầng sáu.
Nâng mắt, nàng nhìn đan dược xoay quanh trên Phần Thiên Lô, duỗi tay ra, đan dược như có linh tính tự động đáp xuống lòng bàn tay nàng.
"Đây là đan dược Thần cấp sao?" Nàng tập trung nhìn đan dược, thì thầm.