Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 758

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca ra khỏi không gian, tiểu viện bên ngoài náo nhiệt hơn hẳn.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt đã trở về, Tuyết Gia cũng đã về. Mộ Khinh Ca quét mắt nhìn một vòng, duy chỉ không thấy Nguyên Nguyên và Kinh Hải đâu, và cả Ngân Trần rời đi theo họ.

"Tiểu tước gia, ngài tu luyện xong rồi sao?" Vừa thấy Mộ Khinh Ca, Hoa Nguyệt nở nụ cười kiều mị.

Mộ Khinh Ca gật đầu, hỏi: "Kinh Hải chưa về sao?"

Hoa Nguyệt gật đầu đáp: "Không biết nhóc đó đi đâu, sắp tới bữa tối rồi mà chưa thấy về."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe: "Là ta bảo hắn ra ngoài làm việc."

Hoa Nguyệt hiểu ra.

Mộ Khinh Ca chợt nghĩ đến, lại nói thêm một câu: "Phải rồi, bảo Ấu Hà chuẩn bị thêm một phần suất ăn."

Dứt lời, nàng đi ra ngoài.

Hoa Nguyệt chớp chớp mắt, nói thầm: "Chuẩn bị thêm một phần suất ăn? Là có khách đến chơi sao?"


Mộ Khinh Ca đi vào nội viện, nhìn sắc trời ráng đỏ, nhẩm tính thời gian Nguyên Nguyên và Kinh Hải ra ngoài. 'Nguyên Nguyên không quá tốt tính, nhưng không phải người chủ động gây chuyện. Kinh Hải trầm ổn, nhưng không quản thúc được Nguyên Nguyên. Nhưng mà có Ngân Trần âm thầm đi theo, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì.'

Cân nhắc một lúc, Mộ Khinh Ca yên lòng.

"Thiếu chủ." Tuyết Gia xuất hiện sau lưng Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca thu liễm tinh thần, xoay đầu nhìn lại, thấy thiếu nữ thanh lệ mặc tố y đứng phía sau. Mặt mày nàng như họa, dạo gần đây còn có thêm nét phong tình.

Ánh mắt thanh thấu dừng lên người mình, Tuyết Gia hơi chột dạ rũ mắt: "Thiếu chủ, đã tìm hiểu kỹ càng chuyện ba gia tộc Lan Ô Thành."

Nàng có chút sợ ánh mắt Mộ Khinh Ca, càng không muốn cho đối phương biết sau khi Mộ Khinh Ca rời đi nhiều ngày nay, nàng cư nhiên bắt đầu nhớ nhung một người.


Tình cảm biến hóa, làm nàng xa lạ và sợ hãi vô thố.

Nàng thậm chí không thể phỏng đoán cảm xúc này là phúc hay họa... Nhưng, Mộ Khinh Ca đã từng lời lẽ chính đáng nói rằng tuyệt sẽ không cướp đi tấm thân xử nữ của nàng. Trước kia nàng từng cảm kích khi nghe lời này, mà hiện giờ nghĩ đến lại cảm thấy có chút mất mát.

"Điều tra rõ ràng rồi? Vậy nói một chút." Mộ Khinh Ca không chú ý tới cảm xúc Tuyết Gia chuyển biến, nàng chỉ chú ý vào Mộc gia.

"Lão đại!!!"

"Giáo quan!"

Bỗng nhiên hai thiếu niên non nớt tràn đầy sức sống truyền đến từ nơi xa, cắt ngang lời Tuyết Gia.

Nàng ngậm miệng lại, cùng Mộ Khinh Ca nhìn về nơi phát ra thanh âm.

Khi nàng nhìn thấy Nguyên Nguyên trưởng thành thành thiếu niên, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc và kinh diễm. Nội tâm suy đoán thân phận Nguyên Nguyên.


"Lão đại, chúng ta đã trở lại." Nguyên Nguyên nhảy mấy bước đến bên cạnh Mộ Khinh Ca, gương mặt tuyệt mỹ treo nụ cười làm nũng lấy lòng. Giữa trán hắn điểm chu sa lộng lẫy bắt mắt, như ánh lửa lưu chuyển.

"Giáo quan, chúng con đã trở lại." Kinh Hải thành thật đến bên cạnh Mộ Khinh Ca, tất cung tất kính nói.

Chỉ là khi hắn nhìn thấy Nguyên Nguyên tỏ vẻ làm nũng, sâu trong mắt là tia hâm mộ.

Hắn cũng rất muốn như tiểu sư thúc ỉ ôi với sư phụ, nhưng lại nhút nhát không dám làm càn.

Mộ Khinh Ca vỗ nhẹ đỉnh đầu Nguyên Nguyên, cười cười với hai người: "Không trêu họa đấy chứ?"

Nguyên Nguyên lắc đầu như trống bỏi: "Đương nhiên không có!"

Sau đó lại quay ngoắt đầu sang hướng Kinh Hải, thầm nhe răng trợn mắt. Kinh Hải hiểu ý, lập tức lắc đầu, toàn thân căng thẳng: "Không có."
Mặt Kinh Hải đỏ lên, sống lưng căng thẳng chột dạ, làm ánh mắt Mộ Khinh Ca xen thêm mấy phần nghiền ngẫm nhìn về phía Nguyên Nguyên.

Nguyên Nguyên giật thót, dời tầm mắt rơi xuống Tuyết Gia đứng phía sau Mộ Khinh Ca, nở nụ cười xán lạn, giơ tay chào hỏi: "Tuyết Gia, đã lâu không gặp nha!"

Tuyết Gia sửng sốt, có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết ta?"

Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Nguyên Nguyên lập tức suy sụp, biểu cảm ủy khuất: "Tuyết Gia cư nhiên quên ta sao?" Lúc này Ấu Hà và Hoa Nguyệt cũng theo tiếng mà đến. Nguyên Nguyên vừa nhìn, thay đổi sắc mặt, nhe răng cười nói: "Hoa Nguyệt, Ấu Hà!"

Thiếu niên xinh đẹp yêu dã hô tên của mình, khiến hai nàng cũng sửng sốt, biểu tình giống hệt Tuyết Gia.

Thấy ba người đều không quen biết mình, Nguyên Nguyên ủy khuất bĩu môi nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca buồn cười, biết tiểu tử này đang lảng sang chuyện khác, nhưng vẫn theo ý đồ của hắn mà giải thích cho ba nàng: "Hắn là Nguyên Nguyên, mấy ngày nay... Ừm, trưởng thành."

"Hắn là Nguyên Nguyên!" Hoa Nguyệt kinh hô bưng kín miệng mình.

Ấu Hà cũng tỏ vẻ không thể tưởng nổi, tựa hồ muốn tìm ra một chút hình hài đứa trẻ phấn điêu ngọc trác trước kia.

Tuyết Gia cũng khϊếp sợ đánh giá lại, nội tâm tiếp nhận sự thật này.

"Các ngươi thái độ gì đấy? Tiểu gia trưởng thành không soái sao?" Nguyên Nguyên ngạo kiều hất cằm, chống nạnh tay.

Động tác vẻ mặt kia y như đúc 'Tiểu Nguyên Nguyên', làm cho ba nàng đều dần dung nhập hai hình tượng Nguyên Nguyên lại với nhau.

"Phụt!" Hoa Nguyệt che miệng cười: "Soái, siêu soái!"

Nghe Hoa Nguyệt nói, Nguyên Nguyên càng đắc ý.

Mộ Khinh Ca vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn, ánh mắt lại quét về phía Kinh Hải: "Các ngươi đều đi theo ta."
Nói xong, nàng khoanh tay xoay người đi vào phòng.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt không hề do dự đi vào, Tuyết Gia cũng theo sau. Chỉ còn lại Kinh Hải và Nguyên Nguyên đi sau cùng.

Hai người vừa kết bạn, âm thầm trao đổi ánh mắt.

Ý tứ của Kinh Hải là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, mà ý của Nguyên Nguyên là đừng tự tìm phiền toái.

Cuối cùng khi bước qua bậc cửa, Nguyên Nguyên dùng ánh mắt cảnh cáo uy hϊếp, ngăn cản Kinh Hải thành thật.

Sau khi vào phòng, Mộ Khinh Ca vắt chân ngồi ở ghế chủ vị. Lưng dựa vào ghế, cùi chỏ chống lên tay vịn, đầu ngón tay thưởng thức chỉ bộ trên ngón trỏ.

"Kể ta nghe thu hoạch của các ngươi qua mấy ngày ta không ở đây. Bạch Li từng trở về chưa." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt mở miệng.

Kinh Hải và Nguyên Nguyên bị nàng tạm thời đặt sang một bên.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhìn nhau, Ấu Hà đáp trước: "Bạch Li từng về một lần, nhưng tạm thời không có tin tức. Nàng ấy nói đêm nay sẽ lại về. Những ngày này chúng ta đều tìm hiểu thu thập tin tức của Mộc gia, Mộc Dịch từ đám đông tụ tập trong thành. Nhưng đề tài này hình như là cấm kỵ của Lan Ô Thành, mỗi lần chúng ta lái đề tài đến chuyện Mộc gia năm đó, những người khác đều thay đổi sắc mặt. Hoặc là nói sang chuyện khác, hoặc là tránh không nói. Có thể thấy Mộc gia là thế lực rất lớn ở Lan Ô Thành."
Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó nàng nâng mắt nhìn Tuyết Gia. Tuyết Gia sắp xếp lại suy nghĩ, đáp: "Năm đó Mộc gia nội loạn, chi thứ tàn sát sạch sẽ dòng chính, máu chảy thành sông, cảnh tượng thảm thiết. Đồng thời dựng nên hình tượng bá đạo dữ tợn khủng bố trong Lan Ô Thành. Cho nên hơn hai mươi năm qua, trong ba đại gia tộc hình thành thế chân vạc, dân chúng sợ hãi nhất, không dám trêu chọc nhất chính là Mộc gia. Tào gia và Lữ gia cũng hơn hai mươi năm qua không phát sinh chuyện kinh thiên đại sự gì, trái lại còn suy yếu đi. Hiện tại phố xá truyền lưu một câu, chính là Mộc gia không thể chọc. Ngay cả gia nô Mộc gia cũng có thể ngang ngược trong thành. Gia chủ Mộc gia hiện giờ đã dần không hỏi đến chuyện gia tộc, giao hết mọi việc cho thiếu chủ Mộc Vũ quản lý. Mộc Vũ làm việc dứt khoát quyết đoán, tàn nhẫn độc ác không dây dưa lằng nhằng, là địch thủ hiếm có cùng thế hệ. Kinh tế thu nhập chủ yếu của ba đại gia tộc là quặng linh thạch ngoài thành. Lan Ô Thành vốn chỉ có hai quặng linh thạch cấp thấp, ba gia tộc đều muốn thu vào túi. Nhưng trước đó không lâu, bọn hắn phát hiện một mỏ quặng có thể là linh thạch trung cấp, khiến ánh mắt ba đại gia tộc đều bị hấp dẫn. Có thể nói, hiện giờ chuyện mấu chốt nhất của ba đại gia tộc chính là khoáng mạch linh thạch trung cấp do ai sở hữu."
"Quặng linh thạch trung cấp?" Mộ Khinh Ca lặp lại lời này, hơi nheo mắt.

Tuyết Gia gật đầu: "Đúng vậy, hiện giờ Mộc gia có Mộc Vũ phụ trách việc này. Mà Tào gia và Lữ gia phụ trách việc này theo thứ tự là Nhị trưởng lão và Gia chủ."

Mộ Khinh Ca nheo mắt, lộ ra một tia tính kế.

Nàng cũng có chút hứng thú với quặng linh thạch trung cấp, không biết có thể đồng thời cứu Mộc Dịch, vừa thu hoạch được chút lợi không?

Ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn dừng lại, Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn Tuyết Gia: "Kế tiếp, ngươi hãy theo dõi sát sao vụ quặng linh thạch trung cấp, chuyện khác không cần để ý tới."

"Vâng, thiếu chủ." Tuyết Gia gật đầu nghiêm túc thưa.

Nàng lui một bước, thầm thở phào. Tựa hồ chỉ khi ở trong quá trình làm việc với Mộ Khinh Ca, nàng mới có thể thể hiện ra giá trị bản thân, mà không chỉ đơn giản là một tấm bản đồ.
Sắp xếp xong, Mộ Khinh Ca lại dời mắt nhìn Nguyên Nguyên và Kinh Hải.

Nàng nghiền ngẫm nói: "Kể ta nghe các ngươi đi ra ngoài gặp phải chuyện gì."

"Không có nha! Không phát sinh cái gì cả. Chúng ta chỉ tùy tiện đi dạo, sau đó mua y phục rồi về thôi." Nguyên Nguyên giành nói trước Kinh Hải.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại không nghe hắn, ánh mắt thấu triệt dừng lên Kinh Hải: "Tiểu Hải, ngươi nói đi."

Kinh Hải rùng mình, theo bản năng nhìn Nguyên Nguyên. Mà Nguyên Nguyên lại hoảng loạn né ánh mắt, làm bộ như không có việc gì ngắm nhìn bài trí trong phòng.

Kinh Hải há miệng, trộm liếc Mộ Khinh Ca, mới gục đầu nhỏ giọng: "Con... chúng con đánh một người."

"Tiểu Hải Tử ngươi ngươi ngươi ngươi..." Thấy Kinh Hải nói toạc ra, Nguyên Nguyên tức đến dậm chân, chỉ vào hắn không biết nên mắng gì.

Kinh Hải càng đỏ mặt, hắn không nhìn Nguyên Nguyên tức anh ách, chỉ nhỏ giọng nói: "Tiểu sư thúc, con không thể gạt giáo quan."
Nguyên Nguyên tức đến mức lỗ mũi muốn phun nhiệt khí rồi.

"Ừm, đánh ai? Vì sao đánh người?" Mộ Khinh Ca nhàn nhạt hỏi, dập tắt ngọn lửa Nguyên Nguyên.

Hắn gục đầu xuống, lí nhí: "Ta cũng không biết gã là ai, gã cư nhiên trêu ghẹo tiểu gia, còn muốn cướp tiểu gia vào phủ. Tiểu gia đương nhiên không thể cho gã như ý!"

Ách...

Ấu Hà kinh ngạc.

Hoa Nguyệt kinh ngạc.

Tuyết Gia mở to mắt.

Mộ Khinh Ca nhướng cao mày, thanh âm không nghe ra vui buồn: "Có kẻ muốn cướp ngươi vào phủ?"

Nguyên Nguyên gật đầu thật mạnh, lẻn đến ngồi xổm xuống bên chân Mộ Khinh Ca. Đôi tay kéo kéo góc áo nàng, ủy khuất làm nũng: "Đúng vậy đúng vậy! Nguyên Nguyên xém tí nữa đã không được gặp lão đại rồi! Đám kẻ xấu đó, Nguyên Nguyên chỉ đánh chúng một xíu, xem như tiện nghi cho chúng!"

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tinh xảo của ai đó: "Ừm, đúng là tiện nghi cho chúng. Ngươi hẳn là đi về theo, sau đó đốt nhà chúng."
"Được sao!" Nguyên Nguyên sáng mắt, xoa tay muốn thử.

"Ngươi nói xem?" Mộ Khinh Ca chợt híp mắt, mỉm cười với Nguyên Nguyên.

Nguyên Nguyên bẹt miệng, ủ rũ cụp đuôi: "Ta biết rồi, lần sau không bao giờ đánh người nữa. Lão đại đừng giận."

Mộ Khinh Ca lại chậm rãi lắc đầu, thả chân đang vắt xuống, cúi người nâng cằm Nguyên Nguyên lên, để khuôn mặt xinh đẹp nhìn thẳng vào mình.

Trong đôi mắt thanh thấu lộ ra sự lạnh lẽo, gằn từng chữ một: "Không, ý của ta là. Nếu lần sau gặp phải chuyện như vậy, cứ hung hăng đánh cho ta, trời sập có ta gánh."

Bình Luận (0)
Comment