Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 759

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nguyên Nguyên sửng sốt.

Kinh Hải kinh ngạc: 'Giáo quan nói thật khí phách! Cảm giác có người chống lưng thật tốt!'

"Lão đại, vậy hiện tại ta đi đốt nhà chúng!" Ánh mắt Nguyên Nguyên lóe sáng, đột nhiên đứng lên muốn lao ra ngoài.

"Về đây." Mộ Khinh Ca nhẹ gọi, ngăn cản bước chân hắn.

Nguyên Nguyên quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt tràn ngập khó hiểu.

Mộ Khinh Ca búng tay, nói với hắn: "Loại chuyện này nên giải quyết khi phát sinh. Qua cũng đã qua rồi. Đốt nhà có hơi khoa trương, chỉ là thời điểm ngươi đánh nàng ta có thể bất ngờ ra tay nặng hơn chút. Ví như làm xước mặt nàng ta, xé rách váy nàng ta..."

Nguyên Nguyên và Kinh Hải nghe đến dại ra.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt, cộng thêm Tuyết Gia đều đứng hình.

"Kẻ trêu ghẹo hắn không phải nữ nhân." Đột nhiên ngoài cửa truyền đến câu nói cắt ngang lời lẽ đĩnh đạc của Mộ Khinh Ca.


Ách!

"..." Mộ Khinh Ca nhốt câu nói tiếp theo vào miệng.

Một tia ngân quang lóe lên, Ngân Trần đáp xuống bên cạnh Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca giựt mi mắt, nhìn về phía hắn, rồi nhìn về phía Nguyên Nguyên, cười hơi cứng đờ: "Kẻ đùa giỡn ngươi là nam nhân? Ngươi bị nam nhân đùa giỡn?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Nguyên đỏ bừng, lập tức cảm thấy mất mặt, hu hu chạy tới ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.

Phụt!

"Ha ha ha ha!!!" Mộ Khinh Ca ngửa đầu cười to không hề nể tình.

Lập tức, trong phòng tràn ngập tiếng cười cố nén.

Kinh Hải đứng trong đó, mặt mũi xấu hổ, muốn đi an ủi Nguyên Nguyên nhưng không biết nên nói thế nào.

Cười một lúc, khóe mắt Mộ Khinh Ca đều ứa nước mắt.

Nguyên Nguyên nổi giận đùng đùng đứng lên, xoay người nói: "Tiểu gia đi đốt nhà gã!"

"Ngươi biết gã là ai không? Nhà ở đâu không?" Mộ Khinh Ca ngừng cười, chín chắn nhìn Nguyên Nguyên.


Nguyên Nguyên lập tức nhụt chí, sát ý trong mắt càng thêm sắc bén.

"Ta biết." Ngân Trần bỗng nói.

Mộ Khinh Ca và Nguyên Nguyên, cộng những người khác đồng thời nhìn về phía hắn.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Ngân Trần nhàn nhạt đáp: "Tiểu thiếu gia Mộc gia, Mộc Hoằng."

Lại là Mộc gia!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh xuống, thu lại nụ cười.

"Được lắm! Mộc gia phải không?" Sát ý trong mắt Nguyên Nguyên không giảm, nghiến răng nghiến lợi xoay người muốn đi báo thù rửa nhục.

"Đứng lại." Mộ Khinh Ca lại mở miệng ngăn cản Nguyên Nguyên xúc động.

Nguyên Nguyên quay người, dậm dậm chân: "Lão đại! Ta sẽ không dễ dàng nuốt cục tức này xuống đâu!" Bị nam nhân trêu ghẹo thì đã đành, đằng này còn hại hắn bị mọi người giễu cợt, thù này không báo hắn sẽ không gọi là Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm.


"Đừng nóng vội." Mộ Khinh Ca nhìn hắn. Bị đôi mắt thấu triệt đảo qua, lửa giận Nguyên Nguyên lập tức xẹp xuống.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Ngân Trần, chờ hắn nói tiếp.

Ngân Trần mím môi nói: "Sau khi Nguyên Nguyên và Kinh Hải rời khỏi, Mộc Hoằng mạnh miệng muốn thiêu đốt cửa tiệm y phục, còn muốn bắt Nguyên Nguyên về trong hôm nay. Ta theo sau dùng ảo thuật mê hoặc, khiến gã quên đi. Nhưng lúc ấy có rất nhiều người, nếu có tâm điều tra, sợ là chuyện này không giấu được bao lâu."

Tuyết Gia nhíu mi lên tiếng: "Mộc Hoằng, là thiếu gia nhỏ tuổi nhất của Mộc gia. Cũng là đệ đệ của Mộc Vũ, tiểu nhi tử được Mộc gia chủ thương yêu nhất. Gã ra đời sau khi chi thứ Mộc gia đoạt quyền thành công, không biết chuyện năm đó, vẫn luôn lấy thân phận tiểu thiếu gia Mộc gia, ỷ vào Mộc gia ở Lan Ô Thành mà kiêu ngạo ương ngạnh. Nghe nói..."
Tuyết Gia nhìn sắc mặt Nguyên Nguyên không tốt, mới nói: "Gã thích nam sắc. Nhưng đồng thời, gã cũng thích nữ sắc. Mỗi năm đều có hằng trăm các thiếu nam thiếu nữ đều bị gã hại."

"Quỷ háo sắc!" Nguyên Nguyên nghiến răng nghiến lợi.

Hắn nhìn về phía Kinh Hải, nói: "Tiểu Hải Tử, lúc nãy chúng ta xuống tay quá nhẹ!"

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Lão đại! Tai họa này nhất định không thể giữ lại hại người."

Mộ Khinh Ca cười nhạt, liếc mắt nhìn thấu tâm tư hắn: "Được rồi, cứ để đấy đã, sẽ cho ngươi có cơ hội báo thù." Nếu Mộc Hoằng chọc phải Nguyên Nguyên, vậy nàng không ngại vì dân trừ hại.

Chẳng qua hiện tại còn chưa tìm được Mộc Dịch, cộng thêm chuyện quặng linh thạch trung cấp còn chưa ra đâu, không dễ xúc động.

Có Mộ Khinh Ca bảo đảm, Nguyên Nguyên mới bớt tức giận đôi chút.
"Được rồi, ăn cơm trước đi." Mộ Khinh Ca đứng dậy nói một câu, tuyên bố cuộc họp kết thúc.

Chờ nàng rời khỏi, Nguyên Nguyên mới nhảy đến trước mặt Ngân Trần nhe răng trợn mắt: "Được lắm! Ngân Trần kia, mệt ta gọi ngươi là đại ca, vậy mà ngươi dám theo dõi tiểu gia!"

Ngân Trần nhàn nhạt liếc hắn: "Là Khinh Ca phân phó, sợ ngươi gặp rắc rối."

Nói xong, hắn phiêu phiêu đi qua Nguyên Nguyên, khiến hắn tức giận nhảy dựng tại chỗ.

"Tiểu sư thúc, ăn cơm thôi." Kinh Hải tới trước mặt Nguyên Nguyên, mở miệng nói.

Nguyên Nguyên tức đến thở dốc, nói với Kinh Hải: "Tiểu Hải Tử, ngươi nói xem tiểu gia ta không đáng tin cậy thế sao?"

Kinh Hải nhìn hắn, chớp chớp mắt, cười ngượng ngùng nhanh chóng rời đi, mở miệng: "Tiểu sư thúc, con đi xem có gì cần hỗ trợ không."

"Ơ này! Ngươi quay lại đây!" Nguyên Nguyên la lớn.
...

Sau khi ăn xong, tận đến khi màn đêm buông xuống vẫn không thấy Bạch Li xuất hiện.

Mộ Khinh Ca đứng dưới mái hiên nhìn bóng đêm thật lâu, Ngân Trần tới cạnh nàng thấp giọng nói: "Không bằng ta đi xem."

Mộ Khinh Ca lại lắc đầu: "Lấy thân thủ của Bạch Li sẽ không phát sinh chuyện gì. Nàng ấy không xuất hiện theo kế hoạch, chỉ có thể giải thích rằng chúng ta sắp có tin tức mình cần."

Đôi mắt huyết sắc của Ngân Trần lóe sáng, gật đầu.

Hắn không thể không thừa nhận, Mộ Khinh Ca phân tích có lý.

Hơn nữa lấy năng lực của xà tham ăn, cho dù đụng phải nhân vật lợi hại đánh không lại, thì vẫn có thể chạy, không cần hắn lo lắng.

"Chúng ta vẫn tiếp tục chờ ở đây sao?" Ngân Trần hỏi.

Mộ Khinh Ca mím môi, xoay người trở về phòng: "Không đợi. Nàng nên tới, chung quy sẽ tới. Về nghỉ ngơi đi."
Nhìn Mộ Khinh Ca rời đi, Ngân Trần tiếp tục đứng tại chỗ. Chỉ chốc lát tầm mắt hắn đã phiêu đến căn phòng Kinh Hải.

Trong phòng, ánh nến lay động chiếu ra bóng dáng người bên trong, dừng bên cửa sổ.

Hai bóng dáng bên cửa sổ khi thì châu đầu ghé tai, khi thì tách ra. Sau khi Nguyên Nguyên ăn xong thì chui vào phòng Kinh Hải, nói là muốn ở cùng hắn.

Hai thiếu niên ở chung đến hòa hợp, Mộ Khinh Ca cũng không can thiệp gì.

Đứng tại chỗ một lúc, Ngân Trần mới xoay người rời đi.

Đêm khuya, Mộ Khinh Ca ngồi trên giường khoanh chân tu luyện. Khi nàng dần dần chìm vào tu luyện, cảnh trong mơ lại tiến vào lần nữa.

Trong mơ, nàng thân bất do kỷ đi theo bóng người màu vàng tu luyện.

Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mình, lại nổ tan xác!

Tỉnh lại khỏi giấc mộng, Mộ Khinh Ca ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra, đã hoàn toàn thích ứng với giấc mơ này. Nàng mím chặt môi, đôi mắt mang theo nghi hoặc.
Trực giác nói cho nàng biết, bản thân tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mơ như vậy.

Nhưng nàng lại không nhìn ra giấc mơ này muốn nhắc mình điều gì...

'Thần Sách, quyết không thể tùy ý tu luyện sao? Hay là báo trước nguy hiểm khi mình tu luyện Thần Sách?' Thần Sách là tổ truyền của Mộ gia, trên người Tuyết Gia cũng có manh mối Thần Sách. Mấy thứ này đều chỉ dẫn nàng từng bước một tiếp cận kinh thư công pháp tu luyện được xưng là mạnh nhất Thần tộc. Chẳng lẽ chỉ vì muốn bảo nàng đừng tu luyện?

Lý do này đến cả Mộ Khinh Ca đều thấy không thể nào!

"Nhất định còn điều gì đó ta không biết, hoặc là không chú ý tới." Mộ Khinh Ca nhíu mày, trầm giọng lẩm bẩm.

Đột nhiên một đường màu trắng phá cửa sổ mà vào, hướng tới Mộ Khinh Ca.

Nàng nâng mắt, thấy bạch quang chợt lóe qua đây, không tránh né.
Bạch quang dừng trước mặt nàng, lập tức hóa thành mỹ nhân kiều mị nhào vào ngực nàng. Đôi tay mềm mại không xương, như rắn quấn lên cổ nàng.

Khuôn mặt nhỏ vũ mị lãnh diễm dựa vào đầu vai thân mật dụi dụi: "Khinh Ca, mệt chết ta."

Cả người bị Bạch Li cuốn lấy, Mộ Khinh Ca chỉ biết câm nín.

Có lẽ rắn không thể thay đổi bản tính trườn, Bạch Li luôn thích dựa dựa quấn nàng. Dần dần nàng cũng quen.

"Vất vả rồi." Mộ Khinh Ca cười nói.

Tuy biết Bạch Li sẽ không sao, nhưng tận mắt nhìn nàng ấy bình an trở về, Mộ Khinh Ca mới thật sự thả lỏng.

"Biết ta vất vả là được." Bạch Li liếc mắt, giọng điệu làm nũng.

Đột nhiên chân nàng không cẩn thận đụng tới cung linh bên hông Mộ Khinh Ca, tiếng chuông thanh thúy lập tức vang lên.

"Ý!" Bạch Li thấy thú vị, cánh tay từ vai Mộ Khinh Ca bò xuống, duỗi tay muốn chạm cung linh kia.
Chỉ là nàng còn chưa đụng tới, một tay khác đã cầm cung linh tránh khỏi tay nàng.

Bạch Li ngước mắt nhìn nàng, phồng má: "Keo kiệt."

Tiếng nàng vừa dứt, cung linh bị Mộ Khinh Ca che lại đã vang lên hai tiếng, như đang đáp lại tiếng chuông vừa rồi kia. Điều này làm mặt Mộ Khinh Ca đỏ lên, ánh mắt Bạch Li cũng trở nên ái muội.

"Khụ khụ, nói chính sự đi." Mộ Khinh Ca đứng đắn lên.

Đồng thời cũng thoát ra khỏi Bạch Li 'dây dưa'.

Ở đâu đó, trong cỗ xe Long Báo kéo bay trên không trung. Hai bên xe là hai bóng đen ngự không đi, trong xe liễn bay ra mùi thơm lạ lùng. Khuôn mặt tuấn mỹ đến khó tin như ẩn như hiện.

Bàn tay hắn đang nâng một chiếc cung linh tinh xảo.

"Tiểu Ca nhi..." Tiếng gọi khẽ tràn ngập nhớ nhung triền miên, quyến luyến thâm tình.

...

Tại tiểu viện của Mộ Khinh Ca trong Lan Ô Thành, nàng nhìn Bạch Li nằm ngang trên giường mình: "Đêm nay có thu hoạch gì không?"
Bạch Li cười quyến rũ, rất là đắc ý: "Ta tự thân xuất mã, đương nhiên sẽ có thu hoạch."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, hỏi: "Ngươi tìm được tung tích Mộc Dịch?"

Nhiệm vụ chủ yếu của nàng ấy là tìm kiếm Mộc Dịch.

Một khi tìm được Mộc Dịch, vậy nàng có thể xác định thời gian mình ở lại Lan Ô Thành.

Bạch Li gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Mộ Khinh Ca thấy vậy hơi nhíu mày.

"Ta chưa thấy Mộc Dịch gì kia, cho nên ta cũng không biết đêm nay đi theo Mộc Vũ gặp người kia có phải là hắn hay không. Ta thấy Mộc Vũ nhốt hắn ở địa phương cực kỳ kín đáo, tùy ý tra tấn, trông như là hận người kia thấu xương." Bạch Li nói.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống.

Nàng cũng chưa thấy qua Mộc Dịch, nhưng Phượng Vu Phi có đưa cho nàng một món đồ. Nếu người đó là Mộc Dịch, nhất định có thể nhận ra món đồ kia.
Mộ Khinh Ca suy tư trong lòng, nói với Bạch Li: "Ngươi thấy hắn ở đâu? Hiện giờ tình huống hắn thế nào?"

Bạch Li nói: "Hôm nay tiểu thiếu gia Mộc gia không biết là bị ai đánh, mang theo thương tích về nhà. Lúc đêm xuống, ta đang định về đây báo cáo ngài. Nhưng sau khi Mộc Vũ nhìn qua đệ đệ hắn, lại bỗng nhiên thay đổi tuyến đường rời khỏi Mộc phủ, tới hoa viên bỏ hoang."

Bình Luận (0)
Comment